Dưỡng Thú Thành Phi
Chương 67
Tranh, tranh, tranh. . . . . .
Tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, An Vân Y ngồi trên ghế, bộ y phục màu xanh nhạt đón gió nhấc lên vạt áo. Khuôn mặt mang theo sự ngây ngô và chút quyết tâm không đổi. Nàng ấy hết sức chăm chú, mỗi khi tiếng đàn sắp phát ra đến cao trào đều không nhịn được khép mắt, mặc cho cảm giác ngoại giới làm chủ ngón tay nàng khảy đàn.
Một ca khúc trầm bồng du dương, lúc đầu âm điệu hơi thấp như tiếng khóc lóc kể lể nói ra đau khổ trong lòng mình. Nhạc điệu lạnh lẽo, ưu tư như mang theo mọi người cùng tiến vào cảnh giới bên trong.
Xuyên thấu qua bóng dáng tiểu cô nương đó, Tịch Tích Chi dường như nhìn thấy nàng một mình cô độc núp trong góc khi còn bé, không có ai quan tâm, không có ai mến yêu. Rõ ràng mới một đứa bé mười hai tuổi, sao có thể đàn ra khúc nhạc như vậy!
Âm thanh thê lương ngày càng xuống thấp, Tịch Tích Chi tràn đầy đồng tình nhìn chăm chú tiểu cô nương.
Vậy mà, chớp mắt một cái, âm điệu bài hát đột nhiên lên cao như nhìn thấy hy vọng mới, trong khúc nhạc ngập tràn cảm giác kích động bức thiết.
Dáng vẻ bên ngoài của An Vân Y so ra kém An Nhược Yên, nhưng giờ phút này, nàng ấy lại càng có lực hút hơn An Nhược Yên.
Sắc mặt An Nhược Yên tái nhợt, cắn chặt môi, quả thật không thể tin được khúc nhạc này lại được An Vân Y nhát gan hèn yếu đàn đi ra. Ngày thường nhìn nàng ta trốn tránh, không chút tài hoa, không ngờ hôm nay đột nhiên toát ra ánh sáng.
Khúc đàn vừa mới hoàn thành, tiếng vỗ tay ‘bộp bộp’ vang lên.
An Hoằng Hàn vỗ bàn tay, tán dương: "Đàn được không sai, cảm xúc trong khúc nhạc rất rõ nét." Đồng thời, rất rõ ràng nói cho hắn biết, trong lòng tiểu cô nương này theo đuổi thứ gì.
So với mục đích An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi vỗ hai móng vuốt liền đơn giản hơn nhiều. Nàng thuần túy cho là tiểu cô nương có thể bắn ra khúc nhạc như vậy rất khó, khẳng định đã chịu khó luyện tập không ít.
Ở trong nhận thức của nàng, mười hai tuổi tuổi còn thuộc về giai đoạn ngay ngô trong sáng. Cho nên, căn bản nàng không nghĩ tới phương hướng
âm mưu tranh đấu kia.
"Cám ơn hoàng huynh khích lệ." Tiểu cô nương có bộ dạng nhút nhát, cúi đầu không dám nâng lên.
An Nhược Yên nhìn bộ dáng đó của nàng ta, càng cảm thấy tức giận, lén ‘hừ’ một tiếng.
"Người nào trong các ngươi tiếp tục đàn?" An Hoằng Hàn nắm được móng vuốt con chồn nhỏ, vừa trêu chọc con chồn nhỏ, vừa nói.
Đám công chúa còn lại ít nhiều có chút tự hiểu lấy, nghe xong khúc nhạc
An Vân Y đàn, sao dám đi lên tự rước lấy nhục? Cũng không phải tài đánh đàn của An Vân Y vô cùng cao siêu, mà là nàng ta sát nhập tình cảm vào khúc đàn. Chỉ bằng điểm này liền khiến cho khúc đàn trở nên xuất sắc không ít.
Bàn về tài đánh đàn, người ở chỗ này ai dám cùng so cao thấp với An Nhược Yên?
Rất nhiều người thấy mình không có phần thắng, nhao nhaot ồn ào lên tiếng: "Không bằng Lục tỷ đàn đi, chỉ có tỷ đàn hay nhất."
"Cũng chỉ có Lục tỷ có thể thắng được Thập Tứ hoàng muội thôi, mỗi lần tỷ đi xin nhạc công chỉ giáo, họ luôn khen Lục tỷ không dứt miệng."
Từ lúc đầu An Nhược Yên cũng không muốn thua, nghe mọi người đều khuyên giục, trong lòng càng muốn nghĩ lấy lại thể diện.
"Như vậy ta liền thử một chút." An Nhược Yên đi ngang qua bên cạnh An
Vân Y thì hung dữ lườm nàng ta một cái, nàng nhất định phải khiến tiểu tiện nhân này thua không còn mặt nhìn người. Dám cùng nàng tỷ thí tài đánh đàn, cũng không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Nhìn thấy lửa chiến giữa hai nữ nhân càng đốt càng lớn, ý thức được điều đó Tịch Tích Chi kéo ống tay áo An Hoằng Hàn, ý bảo hắn nhanh ngăn cản.
Mà An Hoằng Hàn vốn là người khơi lên lửa chiến giữa hai người sao lại đưa tay ra trợ giúp chứ? Cảnh tượng không khác biệt lắm so với dự đoán trong lòng hắn.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt đám lông tơ màu đỏ trên trán con chồn nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả.
An Nhược Yên gẩy dây đàn, tiếng đàn véo von vang vọng ra ngoài. Nghe trình độ lưu loát của tiếng đàn là có thể đoán được người đánh đàn đối với tài đánh đàn nắm giữ cao bao nhiêu.
Khúc nhạc mà nàng ta bắn ra có yêu cầu rất cao với kĩ thuật đánh đàn.
Nếu không phải thuộc cấp bậc người đánh là nhạc công thì căn bản không thể bắn ra tiếng đàn như vậy.
Tiếng đàn của nàng ta rất êm tai, khúc nhạc không kém chút nào so với An Vân Y đàn.
Thậm chí ngay đến Tịch Tích Chi cũng tạm thời vứt bỏ chán ghét với nàng ta mà đắm chìm trong tiếng đàn.
Nhưng . . . . . . đang lúc Tịch Tích Chi chuẩn bị nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe giai điệu tuyệt đẹp của tiếng đàn thì ‘phựt’ một tiếng, tiếng dây đàn đứt hoàn toàn phá vỡ khúc nhạc hoàn chỉnh.
Bởi vì khúc nhạc đàn cần kĩ thuật rất khó nên dây đàn đứt tạo một tiếng rung động mạnh, làm dây đàn không chịu nổi đàn hồi như vậy, cuối cùng đứt phựt ra, dây đàn bắn ngược lại ngón tay An Nhược Yên, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên cây cầm.
An Nhược Yên nhìn chằm chằm dây đàn, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. . . . . .
Những công chúa còn lại lần đầu tiên nhìn thấy An Nhược Yên đánh đàn mà đàn đứt dây, cũng trong trang thái vô cùng kinh sợ.
Ngược lại tâm tư An Hoằng Hàn lại rõ hết thảy dường như đã sớm ngờ tới kết quả như vậy, không có chút kinh ngạc.
Con chồn nhỏ mơ hồ nhìn chằm chằm dây đàn kia, trong lòng cũng có cùng ý nghĩ giống những người khác . Đều nói tài đánh đàn của Lục Công Chúa cao siêu, tại sao dây đàn sẽ đứt?
Khuôn mặt An Nhược Yên không nén được tức giận, gò má đỏ bừng, rốt cuộc sao có thể như vậy! Nàng đàn rõ ràng tốt hơn An Vân Y, sao dây đàn sẽ đứt! Không để ý đến đầu ngón tay chảy ra máu tươi, An Nhược Yên nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn.
"Thắng bại đã phân." An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ đứng lên, không chút tình cảm đưa mắt nhìn An Nhược Yên một cái.
Lời này giống như ẩn hàm tầng ý tứ thứ hai, An Nhược Yên sợ hãi đến mức trái tim co rút nhanh, không. . . . . . Nàng không thể nhận thua!
"Hoàng huynh, Yên Nhi còn có thể tiếp tục bắn ra một lần. Chỉ cần đổi một trận cầm, Yên Nhi nhất định có thể đàn ra khúc nhạc tốt hơn." An
Nhược Yên có vài phần chật vật nói ra, nàng ta nói vội vàng như là sợ An Hoằng Hàn vì chuyện này thất vọng với nàng ta.
Nhưng An Hoằng Hàn chưa bao giờ cho người khác có cơ hội thứ hai, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, "Hôm nay thời gian trẫm ra ngoài đã quá dài, Ngự
Thư Phòng còn có rất nhiều tấu chương chờ trẫm phê duyệt, hôm nay đến đây chấm dứt thôi."
Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, nghi hoặc lật người, nhìn nhà thủy tạ cách bọn họ ngày càng xa.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
21 chương
31 chương
11 chương
46 chương
18 chương
47 chương