“Thạch đại ca…” Cầm Anh giật giật khóe môi, khuôn mặt vốn hư nhược bất kham ở trong bóng đêm mịt mù lại càng lộ vẻ yếu ớt.
“Ngươi không cần diễn trò, Thạch Lệ.” Tín Vân Thâm tiến lên từng bước một, nói.
“Các ngươi đại khái có thể thử một lần, Sở đại hiệp, Tín đại hiệp, Trình minh chủ.” Thạch Lệ vặn vẹo cười, trong tay lại dùng sức. Lưỡi dao găm vào cái cổ mảnh khảnh của Cầm Anh, máu tươi rỉ ra, từng giọt rơi xuống đất. Nơi mỗi một giọt máu rơi xuống, lại kích thích một mảnh hồi xuân tươi mới.
Thạch Lệ đem hai chữ ‘đại hiệp kia gằn rất mạnh, ai cũng nghe ra là gã đang chế nhạo cùng khinh thường.
Cầm Anh cắn chặt môi không nói tiếng nào, đôi mắt mở to trong bóng đêm chiếm giữ hoảng sợ càng trở nên lạnh lẽo.
“Thạch đại ca, ta nghĩ huynh vốn không phải như vậy. Huynh đối tốt với ta, huynh còn muốn trị bệnh cho ta, ta mới bằng lòng ly khai tộc nhân, cùng với huynh tới Trung Nguyên…”
“Ngươi câm miệng!” Thạch Lệ hung dữ quát, “Ngươi dù sao không sớm thì muộn cũng phải chết, trước khi chết lại vì Thánh Cô xuất một phần lực, há chẳng phải là vinh quang của ngươi sao?”
Tín Vân Thâm thấy thần sắc gã không chút nào là giả bộ nên thực sự có phần kiêng dè, không dám tiến lên.
“Như vậy mới đúng, Tín đại hiệp.” Thạch Lệ chế giễu cười một tiếng, lại hung hăng nói: “Lập tức thả Thánh Cô!”
Nữ tử kia vẫn một mực trầm mặc thờ ơ nhìn tình thế tiến triển, lúc này đã thấy một chút cơ hội đào tẩu, thân hình lập tức khẽ động, vận khởi khinh công chạy thoát vào trong bóng đêm.
“Không được để nàng chạy thoát!” Trình Tuyết Tường khẽ quát một tiếng, dường như muốn động thân đuổi theo nhưng vừa mới tiến lên trước hai bước liền bị Thạch Lệ chắn ngang.
Thạch Lệ cắn răng trừng hai mắt, cánh tay ghìm ở bả vai Cầm Anh chặt hơn, tuy không mở miệng nhưng lại đem lưỡi dao kia găm sâu xuống da thịt Cầm Anh thêm hai phần.
Cầm Anh mặt sớm đã đầy lệ, im lặng mà khóc. Những sinh mệnh dưới chân là bởi vì máu của hắn mà thức tỉnh một màu xanh nhạt, nhưng tính mạng của hắn lại giống như ở dưới lưỡi dao vô tình lãnh khốc kia trong nháy mắt mà trôi đi quá nửa, thân hình ốm yếu khẽ run lên, toàn thân đều là tuyệt vọng và đau đớn.
“Thạch đại ca, ta đau quá, huynh tại sao lại đối xử với ta như vậy… Tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ…” Cầm Anh vừa khóc vừa thì thào nói, Thạch Lệ buổi sáng vẫn còn hỏi han ân cần lúc này lại hoàn toàn không đem nỗi thống khổ của hắn đặt vào trong mắt, chỉ chuyên tâm thống hận nhìn mấy người Sở Phi Dương.
“Dù ngươi có dùng Cầm Anh để uy hiếp chúng ta, giúp nữ tử kia chạy thoát thì bản thân ngươi cũng không có khả năng đào tẩu.” Sở Phi Dương nói.
Thạch Lệ hừ lạnh một tiếng, hai mắt sáng quắc nhìn Sở Phi Dương: “Ta vốn không dự định sống sót ly khai! Bởi vì ta sơ sẩy mới khiến Thánh Cô rơi vào hiểm cảnh, ta đương nhiên muốn bảo hộ an toàn cho nàng!”
“Vô Cực sơn trang rốt cuộc có cái gì khiến cho mỗi người các ngươi đối với bọn chúng tâm trung bất nhị như vậy?” Trình Tuyết Tường cũng nhịn không được mà hỏi. Lòng người vốn là bao nhiêu phức tạp, trong khi những kẻ đầu nhập Vô Cực sơn trang thần trí đều thanh tỉnh, làm sao lại có thể dễ dàng bị Vô Cực sơn trang nắm trong lòng bàn tay, kẻ nào cũng tuyệt đối trung thành?
Nếu nói gã đệ tử Thanh Phong kiếm phái kia còn có một chút dấu hiệu điên cuồng thì Thạch Lệ này lại hoàn toàn tỉnh táo, còn có thể hoàn hảo diễn trò đến lừa gạt mọi người. Vô Cực sơn trang và nữ tử kia có tài đức gì mà có thể nắm trong tay lòng người như vậy?
Thạch Lệ lại chỉ nhìn Sở Phi Dương, không mở miệng, kẹp lấy Cầm Anh từng bước lùi về phía sau.
Phía sau gã chính là vực sâu vạn trượng, nếu như ngã xuống thì chỉ có thể có một kết cục là thịt nát xương tan.
Ở đây ai cũng nhìn ra là gã đang quyết tâm tìm đến cái chết, thậm chí là muốn mang theo cả Cầm Anh cùng chết. Nhưng Cầm Anh lại chẳng mảy may, chỉ thì thào hỏi tại sao, hai tay nắm lấy cánh tay Thạch Lệ, khát cầu một đáp án.
Nếu gã muốn sống sót đột phá vòng vây, mấy người Sở Phi Dương nhất định có thể dễ dàng bắt gã lại, cứu Cầm Anh. Nhưng gã lại đang đứng bên bờ vực, còn muốn mang theo Cầm Anh cùng chết, sự tình thật không dễ dàng giải quyết.
“Thạch Lệ, ngươi vì sao hận ta như vậy?” Sở Phi Dương đột nhiên nói.
Thạch Lệ lặng đi một chút, tựa như không nghĩ Sở Phi Dương sẽ hỏi.
Sở Phi Dương đứng trước mặt Thạch Lệ, dang hai tay: “Ngươi nếu đã muốn tìm đến cái chết, chẳng lẽ không nghĩ trước khi chết nên cầu một cái minh bạch sao? Ngươi rõ ràng là hận nhưng vẫn không nói ra miệng, ngay cả ngươi vì sao hận ta cũng không biết, trả thù của ngươi cũng đã thất bại, kết cục lại chỉ dẫn đến cái chết, như vậy hận thù của ngươi còn có nghĩa lý gì? Ngươi muốn phải chết một cách không minh bạch như vậy sao?”
Thạch Lệ khuôn mặt vặn vẹo một trận, dường như phẫn hận không cam lòng rồi lại như thống khổ cùng tiếc nuối, khiến Sở Phi Dương càng thêm khó hiểu.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường nhân cơ hội này tiếp cận Thạch Lệ. Tuy rằng ý định ban đầu của Sở Phi Dương là muốn khiến gã phân tâm nhưng có thể đến mức này thì hắn cũng muốn biết rõ Thạch Lệ rốt cuộc là đã trải qua những việc gì, mà những việc đó có liên quan gì đến hắn mà khiến cho Thạch Lệ vào lúc này lại có thần sắc như vậy.
“Ta không nên hận ngươi, Sở đại hiệp, nhưng ta lại thực hận ngươi, hận đến tận xương tủy!” Thạch Lệ rốt cục không nhịn được, mở miệng.
Sở Phi Dương nhíu mày, vẫn nhìn Thạch Lệ, chờ gã tiếp tục nói thêm.
“Mười mấy năm trước, ngươi ngao du xuống phương nam, cứu một ngư thôn từ trong tay kẻ gian ác, đó chính là… thôn của ta.”
“Ngươi cứu toàn bộ người trong thôn, còn giết sạch bọn ác nhân, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của thôn dân, là đại anh hùng đại thiện nhân đáng ngưỡng mộ trong mắt mọi người!”
“Nhưng, tất thảy người trong thôn đều được ngươi cứu vậy tại sao riêng chỉ có thê nhi của ta là không được cứu?!”
“Ta biết ta không có tư cách oán hận. Ta chỉ hận chính mình khi đó không có ở trong thôn, ta hận lũ ác nhân kia xuống tay với ngư thôn của ta, duy chỉ có ngươi là ta không có tư cách hận a, Sở đại hiệp. Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể không suy nghĩ, nếu như lúc đó ngươi chịu bỏ thêm một chút công sức tìm kiếm trong sơn động lúc triều lên thì thê nhi của ta đâu phải vùi thây? Cái gọi là đại nhân đại nghĩa, thời điểm tính mạng của mình bị uy hiếp thì cũng có thể vứt bỏ người vô tội!”
“Thôn dân vui mừng kiếp nạn đã qua, ca tụng sự nghĩa hiệp của ngươi, chỉ có ta là chịu đủ sự dày vò!”
“Vì ngươi diệt sạch ác nhân, công lao của ngươi quá to lớn, ta ngay cả muốn báo thù cũng không có chỗ để ra tay!”
Thạch Lệ càng nói càng kích động, hung dữ nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt tràn ngập sự oán hận. Ánh mắt kia thống khổ sâu đậm như vậy, đem hận ý này chia ra cũng được thất linh bát lạc.
“Ta mang theo Cầm Anh tới tìm ngươi, đem tính mạng của hắn và vũ phách bày ra trước mặt ngươi, để ngươi lựa chọn.”
“Ta muốn tận mắt được thấy sự lựa chọn của ngươi. Lúc này đây, Cầm Anh chính là thê nhi của ta…”
Sở Phi Dương lắng tai nghe, chân mày càng cau lại. Theo lời Thạch Lệ nói, hắn nhớ lại bản thân đã từng đến một ngư thôn gần hải biên (bờ biển). Nhưng trong trí nhớ, kết quả sau cùng là tất cả mọi việc đều vui vẻ, hoàn toàn không có thê tử không được cứu sống như lời Thạch Lệ kia. Khi đó chuyện gì phát sinh cũng đều không thể kiểm tra, nhưng việc đó lại trở thành tâm bệnh mười mấy năm của Thạch Lệ, lúc nào cũng vây khốn gã.
“Ngươi nếu dám ăn vũ phách, ta có lẽ có thể quên đi thù hận. Ngươi nếu không dám ăn vũ phách vậy thù hận mười mấy năm của ta quả là không sai! Chỉ là báo thù của ta đã thất bại. Bất luận ngươi lựa chọn như thế nào, ta cũng đều không thể thoát khói loại khốn cảnh này…”
Lúc này Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đã bí mật tiếp cận Thạch Lệ từ hai phía, đem gã vây lại trong khi gã vẫn hoàn toàn không phát hiện ra.
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đồng thời nhìn Sở Phi Dương một cái, Sở Phi Dương nhìn Thạch Lệ, thở dài một tiếng: “Xin lỗi!”
Lời còn chưa dứt, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đã cùng nhau nhảy lên, một người chế trụ Thạch Lệ cảm xúc đang bị kích động, một người đoạt lấy Cầm Anh đã khóc thành lệ nhân.
Thạch Lệ bị chế trụ mà không kịp có bất kỳ sự phản kháng nào, gã trừng con mắt muốn nứt ra mà nhìn Sở Phi Dương và mấy người Tín Vân Thâm: “Thật không ngờ các ngươi lại đê tiện như vậy!”
Quân Thư Ảnh đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, nhìn Thạch Lệ một cái, lại ở bên tai Sở Phi Dương nói: “Ngươi hành hiệp trượng nghĩa mà vẫn còn kẻ thù không đội trời chung theo đến tận đây, thật sự là cố sức cũng không có kết quả tốt!”
Sở Phi Dương thở dài một hơi, một tay đặt trên vai Quân Thư Ảnh, nửa người dựa vào y, thân thể ấm áp chính là thứ an ủi lớn nhất.
“Chúng ta trở về thôi.”
Trình Tuyết Tường áp giải Thạch Lệ đi trước, Tín Vân Thâm sớm đã lặng lẽ rời đi, muốn chạy tới đỉnh núi trước mặt kiểm tra một lượt, nhưng cũng không có hy vọng gì lớn.
Quân Thư Ảnh cảm nhận được Sở Phi Dương trầm mặc, cùng hắn đi theo con đường mòn, chậm rãi xuống núi.
Không cần hỏi y cũng biết, Sở Phi Dương nhất định là đang tự trách mình tại sao khi đó không thể cứu thê nhi của Thạch Lệ.
“Ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi là gì không?” Quân Thư Ảnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Là gì?” Sở Phi Dương quen thói gạt gạt khóe miệng, tiếu văn (nếp nhăn trên mặt khi cười) vén lên, thấp giọng hỏi.
“Ngươi là người quá tự đại, chung quy tự cho mình là không có gì không làm được, còn có thể giải quyết mọi việc một các hoàn mỹ vô khuyết.” Quân Thư Ảnh cười nói, “Nhưng làm sao có thể, Sở đại hiệp ngươi đâu có ba đầu sáu tay.”
“Vậy sao?” Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, đem mặt vùi vào bờ vai của y, “Đại khái là không thay đối được.”
Quân Thư Ảnh ở trong lòng Sở Phi Dương, nghiêng người đảm nhiệm một nửa trọng lượng của hắn, giống như là kéo hắn đi về phía trước.
“Không thay đổi được thì thôi, nếu ta nói mà ngươi nhớ kỹ là tốt rồi. Không phải là vấn đề gì lớn.” Quân Thư Ảnh khoát tay áo, nói.
Sở Phi Dương chợt cười nhẹ một tiếng. Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, không đợi Quân Thư Ảnh chất vấn nói ra miệng, Sở Phi Dương bất thình lình đem người một phen áp lên thân cây ven đường, mạnh mẽ hôn.
Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Kiểu an ủi không thuần thục như vậy nhưng tại sao lại khiến hắn cảm thấy người này đã chạm đến tận tâm tận cốt hắn rồi, tình yêu mãnh liệt làm cho trái tim ngay cả nỗi đau cũng đều thu lại. Khi hắn tự cho là mình đã yêu đến mức thâm bất khả trắc thì Quân Thư Ảnh lại vẫn có thể khiến hắn càng ngày càng yêu hơn, càng sâu thêm giống như vĩnh viễn không bến bờ, vĩnh viễn không thấy đáy.
Hô hấp triền miên, thóa dịch trao đổi, bóng đêm hắc trầm đem tất thảy cảnh tượng này che giấu.
Mãi cho đến khi Sở Phi Dương thả ra thì Quân Thư Ảnh mới thở hồng hộc nâng tay lên che lấy khóe môi đã sưng tấy, giương mắt đáp lại ánh mắt quá gần của Sở Phi Dương: “Trở về thôi.”
Sở Phi Dương gật đầu cười, kéo tay y, cùng nhau xuống núi.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
120 chương
119 chương
11 chương
14 chương
34 chương