Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhỏ giọng thương lượng vài câu, sau đó quay sang cười nói với Sở Vân Phi: “Vân Phi huynh đệ.” Sở Vân Phi có chút câu nệ, dù sao cũng là cậu vô duyên vô cớ đến đây gây phiền toái cho Sở Phi Dương, cảm thấy bồn chồn không yên, sợ rằng Sở đại hiệp mà mình ngưỡng mộ đã lâu đối với mình tâm sinh chán ghét. “Xem ra việc này, chúng ta không thể không đến Cẩm Tú Lâu thăm thú một phen.” Sở Phi Dương nói. “Ta thật muốn xem xem rốt cuộc là ai dụng công sắp đặt như vậy chỉ để muốn gặp một mình tại hạ.” Sở Vân Phi thấy Sở Phi Dương  trên mặt không chút hờn giận, ngược lại có phần hứng thú, cũng yên lòng đôi chút. “Bớt nói nhảm, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuất môn.” Quân Thư Ảnh nói xong hướng phòng trong đi đến. Sở Phi Dương bảo Sở Vân Phi ngồi chờ ở đại sảnh, cũng vào theo. Sở Vân Phi ngồi chờ được một lát, uống hết  tách trà, cảm thấy nhàm chán liền đứng dậy đi vào trong viện. Cậu đứng ở giữa đình viện, thú vị tán thán nhìn những bông tuyết lẳng lặng phiêu nhiên xoay trong không trung, bỗng thấy hậu viện pháo hoa được bắn lên, kéo theo một đạo thanh âm bay thẳng lên bầu trời đêm lạnh lẽo thê lương. Sở Vân Phi khó hiểu, nhíu mày suy nghĩ  mãi cũng không thông suốt ý tứ trong đó, đành bỏ qua không quản. Dù sao Sở đại hiệp hành sự, đều có đạo lý của riêng hắn. Cùng lúc đó trên Lãng Nguyệt Sơn, vị thiếu chủ trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn lại vừa anh tuấn tiêu sái của Thanh Phong kiếm phái đang ở trong phòng, bị âm thanh của pháo hoa làm cho kinh sợ, bỏ lại thứ gì đó đương cầm trong tay đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới chân núi là nơi phát ra một mạt mạt hồng sắc diễm hỏa kia. “Thật không có trách nhiệm, ta cũng không phải nhũ mẫu của tiểu Kì nhi a!” Tín Vân Thâm vẻ mặt chán nản ai thán kêu một tiếng. Sở Vân Phi chờ chưa được bao lâu, đã thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh một trước một sau theo ra đại sảnh. Hai người đều thay xiêm y thẫm mầu, một thân túc mục*(nghiêm túc,trang nghiêm), so với bộ dạng bình thường nhàn nhã lúc trước có phần lạnh lùng nghiêm nghị hơn. “Đi thôi”. Sở Phi Dương đi qua bên người Sở Vân Phi, cười cười với y. Sở Vân Phi vội vàng quay sang cười đáp trả, Quân Thư Ảnh mặt không đổi sắc, theo sát từ phía sau đi qua trước mặt Sở Vân Phi. Sở Vân Phi nhìn bóng dáng hai người, có chút mơ hồ. Khó trách trên giang hồ có lời đồn đãi như vậy, lúc nào cũng đồng tiến đồng ra, quả thực dễ làm cho người ta hiểu lầm mà. Sở Vân Phi âm thầm nghĩ, gật gật đầu, rồi nhanh chóng đuổi theo. Khi ba người tới được Cẩm Tú Lâu ở trong thành, vẫn còn chưa đến thời gian ước định. Sở Phi Dương mang theo Quân Thư Ảnh và Sở Vân Phi đi vào tửu lâu lên tầng hai, nấp vào một nhã gian, không làm kinh động đến ai. Sở Phi Dương liễm tức* (thu lại hơi thở) tra xét bốn phía, nhưng chưa phát hiện người nào có nội lực cao thâm, cũng không thấy nhân vật nào khả nghi. “Ngươi tạm thời không cần hiện thân, chúng ta nên âm thầm quan sát trước một phen, để tránh có âm mưu cùng bẫy rập gì đó.” Quân Thư Ảnh đứng phía sau Sở Phi Dương nói. Sở Phi Dương đang nhìn nhìn đại đường tửu lâu ồn ào náo nhiệt, nghe Quân Thư Ảnh nói như thế, quay đầu lại nhìn thẳng y cười: “Ta cũng nghĩ như vậy.” Quân Thư Ảnh cũng đi đến cạnh mành che nhìn ra bên ngoài, tinh tế đánh giá một lượt đủ loại khách nhân đang ngồi. Sở Vân Phi trơ mắt ngồi xem, tựa hồ chỉ có mình là nhàn rỗi nhất, thật sự không nên a, liền cũng đứng  lên tiến gần tới bên cạnh mành. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hai người một tả một hữu, đẩy ra bức rèm châu tinh mịn nhìn ra bên ngoài. Sở Vân Phi ngó trái ngó phải, nghĩ muốn chen cùng Sở Phi Dương bên kia, khổ nỗi, chỗ đó quá nhỏ, nếu chưa gì đã cùng người mình kính ngưỡng từ lâu lại vừa mới nhận thức có một ngày quá thân cận tựa hồ không hay lắm, Sở Vân Phi ngã ra, hơn phân nửa thân mình lộ ra bên ngoài. Sở Phi Dương chọn mi nhìn nhìn cậu, Sở Vân Phi có chút xấu hổ hướng hắn cười cười. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, nói với Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh lại đây, Vân Phi huynh đệ, ngươi đi bên kia.” Quân Thư Ảnh nghe vậy, nhanh nhẹn như miêu không một tiếng động xẹt qua mành. Tiểu nhị ở gian phòng phía dưới đột nhiên cảm nhận lầu hai có chút dị động, hồ nghi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bức rèm châu ở một gian nhã phòng giống như bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động. Trừ việc đó ra, tất cả đều bình thường. Tiểu nhị lắc lắc đầu, khách nhân lại cao giọng gọi, vội vàng tiếp tục chạy đi làm việc. Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh kề sát trên vách tường, khó khăn lắm mới đem được Sở Vân Phi ở phía trước hai người kéo đến bên ngoài mành. Sở Vân Phi thở dài nhẹ nhõm, dưới chân vừa động, bóng dáng đã nhanh chóng đến bên kia. “Nhã gian của tửu lâu như thế nào lại không có cửa, rèm châu này sao có thể chắn người.” Sở Vân Phi bất mãn nói. “Người bình thường tới nơi đây là vì ăn cơm, không cần thiết phải như vậy.” Sở Phi Dương nhẹ giọng cười nói. Quân Thư Ảnh đã sớm đến bên cạnh mành tiếp tục xem xét, biểu tình trên mặt thật sự nghiêm túc. Sở Phi Dương thở dài, nếu không phải có đôi mắt của Sở tiểu hiệp trông mong nhìn hai người, hắn thật sự nhịn không được muốn đến hôn nhẹ y. “Không cần lo lắng như vậy.” Sở Phi Dương dán sát vào người Quân Thư Ảnh thấp giọng bên tai nói. “Ta sẽ không để cho ngươi phải thủ tiết.” Quân Thư Ảnh đối với việc đùa giỡn này của hắn sớm đã tập thành thói quen, bất động, mắt cũng chẳng buồn chớp. Sở Vân Phi nhìn hai người  gắt gao cùng một chỗ, nhíu nhíu đôi lông mày, rồi lại thả lỏng, ca thán một hồi, nhắc nhở chính mình phải tin tưởng vào lời nói của Sở Phi Dương. Bọn họ quả thật là hảo bằng hữu, khó trách Sở đại hiệp đối với vị tiền giáo chủ ma giáo này lại tín nhiệm như vậy, cơ hồ hoàn toàn tin tưởng. May mắn mình không có khuyên nhủ Sở đại hiệp rời xa Quân Thư Ảnh, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng mình là tiểu nhân tìm cách châm ngòi ly gián. Ba người đều chìm trông suy nghĩ của riêng mình, nhã gian được bố trí tinh xảo trầm mặc thật lâu. Sở Phi Dương ôm lấy ái nhân, mãn nguyện vô cùng. Sở Vân Phi lại thấy được trong không khí trầm mặc này tựa hồ có cái gì đó đang âm thầm lưu động, làm cho cậu khó chịu. Đúng lúc này Quân Thư Ảnh lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị. “Chẳng lẽ là hắn?!” “Ai?” Sở Phi Dương nhìn ra bên ngoài. Thấy rõ gương mặt người vừa tới, hắn đột nhiên nheo mắt, đau đầu. “Ai a?” Sở Vân Phi cũng dõi xuống phía dưới, nhưng chẳng thấy nhân vật nào khả nghi, lúng túng hỏi. Người mà không cần có võ công cũng có thể khiến cho Sở đại hiệp mà ngươi vô cùng kính ngưỡng ngã nhào, Sở Phi Dương nội tâm cười khổ nói. “Một người bằng hữu cũ mà thôi”. Sở Phi Dương cười cười, nghe được Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng. Sở Vân Phi nhìn lại, chỉ thấy một thư sinh áo lam dáng người gầy yếu đang cùng chưởng quầy nói gì đó, lông mi thanh tú rũ xuống, hình như chất chứa vô hạn sầu bi. Bất quá mới nói được đôi ba câu đã buông mấy lượng bạc để trên bàn rồi rời đi. “Chẳng lẽ không phải là hắn?!” Quân Thư Ảnh nhíu mày nghi hoặc. “Người kia chỉ là một thư sinh văn nhược, vì sao Thư Ảnh lại nghĩ đó chính là hắn?!” Sở Phi Dương hứng thú chọn mi hỏi ngược lại. Đợi cả nửa ngày Quân Thư Ảnh không hề động cũng không trả lời. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, xem ra là giả vờ không nghe thấy rồi. “Thời gian hẹn đã đến, ta nên đi xuống.” Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh ra, dặn dò: “Các ngươi tốt nhất đừng xuất hiện để tránh gặp chuyện xấu.” Sở Phi Dương từ phía sau đi ra ngoài, lách người nghênh ngang đến trước tiền môn. Vừa mới tìm được bàn trống định ngồi xuống, trước mắt đã hiện ra một đạo bóng dáng, là một thanh niên khuôn mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, đôi mắt hạnh mãn ý mỉm cười nhìn hắn. Tinh tế quan sát, người này so với nữ tử bình thường còn xinh đẹp hơn vài phần. “Sở đại ca, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ tại hạ?” Thanh niên dùng một đôi bàn tay thon dài nhỏ nhắn trắng nõn nâng cằm, chớp chớp mắt, mang theo tia khờ dại hỏi.