“Lân nhi”. Quân Thư Ảnh nghe thấy tiếng gọi ngây thơ kia, miễn cưỡng mở to hai mắt, cười cười vẫy tay với Sở Lân, “Lại đây.” Sở Lân nhìn khuôn mặt trắng bệch ướt sũng mồ hôi của Quân Thư Ảnh, tuy rằng cha nở nụ cười với mình, nhưng lại thập phần yếu ớt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lồng ngực phập phồng kịch liệt. “Cha ngươi làm sao vậy?” Đôi con ngươi trong trẻo của Sở Lân đong đầy nước mắt, thấm ướt hàng lông mi thật dài cùng đồng tử hắc bạch phân minh, nó mở ra bàn tay nhỏ bé, nhào vào trong lòng Quân Thư Ảnh. “Sư phụ, cầu ngươi cứu lấy Thư Ảnh!” Sở Phi Dương từ trên giường đứng dậy, lo lắng đi về phía lão giả khẩn thiết nói. Mục Giang Bạch vỗ vỗ bả vai đồ đệ, đến trước giường nhìn Quân Thư Ảnh, nắm lấy cổ tay của Quân Thư Ảnh bắt mạch. “Nội lực trong cơ thể y sao lại hỗn loạn như vậy….” Mục Giang Bạch hơi kinh hãi, nhìn về phía Sở Phi Dương. “Là đệ tử làm.” Sở Phi Dương đáp. Mục Giang Bạch có phần không ngờ tới, lão nhìn Sở Phi Dương lắc đầu thở dài: “Hai người các ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi sao lại đối đãi với Quân công tử như thế? Ngươi cũng biết nếu chân khí hỗn loạn, y phải tiếp nhận đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm, tổn thương nghiêm trọng a.” Sở Phi Dương chua xót nói: “ Đệ tử sao lại không biết chứ. Sư phụ, chuyện xảy ra trong thời gian qua một lời khó nói hết, tóm lại, chúng con cùng nhau đi Kỳ Lân đảo, cũng gặp được Nguyên Tình sư thúc….” “Gì? Ngươi gặp được Nguyên Tình?!” Nghe được cái tên từ trong miệng Sở Phi Dương phát ra khiến cho Mục Giang Bạch cả người chấn động, “Hắn….Hắn còn sống sao?” Lão nhân thân hình  cao lớn đột nhiên phát run, lão vội vàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, giọng nói không biết là lo lắng hay là cảm khái. Sở Phi Dương liền đơn giản thuật lại một lượt chuyến đi vừa qua cho Mục Giang Bạch. “Sư thúc hắn tốt lắm, hiện giờ, cũng đã khôi phục lại được thần chí, rời khỏi Kỳ Lân đảo.” Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh đang suy yếu nghiêng nghiêng dựa vào bên giường, cau mày nói: “Sư phụ, Thư Ảnh thay con gánh lấy một nửa nội lực, dựa theo những lời của chưởng môn phái Thiên Sơn mà nói, y chưa hề tu luyện qua tâm pháp của Đông Lông Các, thân thể không cách nào thừa nhận. Nhưng Quân Thư Ảnh cho tới nay đều không khác xưa là mấy, chỉ trừ việc y càng ngày càng ham ngủ, càng ngày càng khó duy trì tỉnh táo. Mấy hôm trước y miễn cưỡng lắm mới cố gắng từ trong mê man tỉnh lại, consợ nếu y ngủ tiếp sẽ thật sự bị….” “Cho nên ngươi nhiễu loạn chân khí của y, làm cho y cảm thấy đau đớn thì sẽ không buồn ngủ nữa?” Mục Giang Bạch chậm rãi lắc đầu, “Thật sự là hồ nháo.” “Đệ tử không còn cách nào khác, sư phụ, cầu ngươi mau cứu Thư Ảnh đi.” Sở Phi Dương phốc một tiếng quỳ trên mặt đất. Sở Lân rúc sâu vào trong lồng ngực Quân Thư Ảnh, nhìn nhìn phụ thân nó, cũng nước mắt lưng tròng nhìn sư công. Mục Giang Bạch nâng Sở Phi Dương đứng dậy, lắc đầu nói: “ Y là người của ngươi, vi sư sẽ cố hết sức, còn cần ngươi phải năn nỉ sao. Nhìn bộ dáng của ngươi xem, đâu ra chút phong phạm hiệp sĩ, Quân công tử mỗi ngày đều ngủ, ngươi vài ngày nay chưa chợp mắt đúng không? Tiểu Tùng, đem sư huynh của ngươi đi tắm rửa một chút, yên tâm, ta còn phải cẩn thận chẩn lại cho Quân công tử.” Sở Phi Dương tuy rằng nóng vội, nhưng biết mình lưu lại cũng vô ích, mấy ngày nay lo lắng mất ngủ không yên khiến thể lực của hắn đã tiêu hao đến cực hạn, hắn cần nghỉ ngơi khôi phục lại tinh lực. Sở Phi Dương cùng Tiểu Tùng rời đi, vốn cũng định mang Sở Lân theo, nhưng nó giữ chặt lấy Quân Thư Ảnh không buông, Mục Giang Bạch liền đồng ý cho nó ở lại. Lão nhân đi đến trước giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt thấm ướt mồ hôi của Quân Thư Ảnh, đôi môi vì đau đớn mà nghiến chặt lại, thở dài nói: “Phi Dương thực làm ẩu, ngươi cố gắng nhẫn nhịn, ta sẽ điều thuận lại chân khí cho ngươi.” “Không được….” Quân Thư Ảnh mở miệng cự tuyệt, thanh âm tuy nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy lại mang khẩu khí vô cùng kiên quyết. “Đau đớn có thể làm cho ta thanh tỉnh, sẽ không mê man nữa. Ta không muốn ngủ….Không thể ngủ, ta sợ mình không thể tỉnh lại nữa……..” “Cha— “ Sở Lân hấp hấp cái mũi, mạnh mẽ áp chế không cho nước mắt chảy xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chắt lấy tay Quân Thư Ảnh, khuôn mặt ngây thơ lộ vẻ lo lắng. Mục Giang Bạch lắc lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, khẽ thở dài: “Hài tử, vất vả cho ngươi, ngươi yên tâm,vi sư nhất định dốc toàn lực trị khỏi bệnh cho ngươi.” Quân Thư Ảnh có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía lão giả. Mục Giang Bạch một tay mắt mạch cho Quân Thư Ảnh, cười cười nói: “Ngươi là người rất quan trọng của Sở Phi Dương, ta tự nhiên cũng sẽ đối đãi với ngươi giống như đã từng đối đãi với hắn. Ngươi nếu nguyện ý, sau này học theo Sở Phi Dương gọi ta một tiếng sư phụ đi, lão nhân ta sẽ ưỡn ngực vui vẻ mà nhận một tiếng này của ngươi.” Quân Thư Ảnh nghe xong, hai mắt trong giây lát có quang mang ẩn ẩn lưu động, môi giật giật, lại không thể phát ra âm thanh, chỉ cắn chặt môi, nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Sở Phi Dương theo Tiểu Tùng vào một căn phòng, rửa mặt, sau đó ăn chút cơm. Vốn Tiểu Tùng nhìn sắc mặt tiều tụy của Sở Phi Dương muốn khuyên hắn nằm nghỉ một lát, nhưng Sở Phi Dương lòng nóng như lửa đốt, làm sao mà ngủ được. Tiểu Tùng không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng Sở Phi Dương quay lại chỗ Quân Thư Ảnh. Mục Giang Bạch lúc này cũng đã rời khỏi, đi đến thư phòng. Sở Phi Dương nhìn thoáng qua Quân Thư Ảnh bị đau đớn cùng buồn ngủ giống như băng hỏa tra tấn mà suy yếu hầu như không chịu nổi,nhưng  y vẫn ôm chặt lấy Sở Lân, cùng nó nghiên cứu một cái cửu liên hoàn, khóe miệng không chút huyết sắc thản nhiên mang theo ý cười. Sở Phi Dương cắn chặt răng, không quấy rầy bọn họ, lập tức hướng về phía thư phòng đi tìm Mục Giang Bạch. “Sư phụ, thân thể của Thư Ảnh rốt cuộc có vấn đề gì? Phải làm sao mới có thể trị bệnh cho y?!” Sở Phi Dương đi đến sau lưng Mục Giang Bạch đang lục tìm giá sách mà hỏi. Mục Giang Bạch quay lại, hơi hơi lắc lắc đầu: “Vấn đề của Quân công tử thập phần khó giải quyết. Ngoại trừ nguồn chân khí ngươi ép buộc truyền cho y, mạch tượng của y cũng không có gì khác thường, thậm chí nội lực có phần dư thừa. Ta nghĩ Quân công tử sở dĩ có thể miễn cưỡng hấp thu một nửa nguồn nội lực Đông Long Các là  bởi vì y từng hoài thai Kỳ nhi cùng Lân nhi, sau khi nội lực bị thất tán, ngươi đã truyền cho y không ít nội lực của ngươi, khiến cho y có chút ít chân khí căn bản của Đông Long Các, mới có thể giữ được tính mạng.” Sở Phi Dương đối với việc này cũng không quan tâm, hiện tại hắn cũng không dư thừa tinh lực để ý đến việc vì sao Quân Thư Ảnh lại may mắn tránh được mất mạng, hắn chỉ muốn biết phải làm thế nào mới có thể giúp Quân Thư Ảnh thoát khỏi cơn mộng mị tà đạo kia mà thôi. “Sư phụ, chẳng lẽ ngay cả người cũng không biết cách trị cho Quân Thư Ảnh sao?” Sở Phi Dương nhìn Mục Giang Bạch râu tóc hoa râm, lần đầu tiên nếm trải tư vị tuyệt vọng. Mục Giang Bạch buông cuốn sách dầy trong tay xuống, thở dài nói: “Nếu còn nhiều thời gian, ta nhất định có thể tìm ra phương pháp phá giải. Thế nhưng hiện tại Quân công tử thiếu nhất, chính là thời gian. Y không có khả năng vĩnh viễn không ngủ, bị nguồn chân khí kia ngịch lưu khiến đau đớn dặn vặt, y cũng không thể chịu đựng được lâu.” ” Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ!” Sở Phi Dương cắn chặt răng hung hăng đấm xuống mặt bàn, khiến cho mặt bàn rắn chắc nứt một vệt lớn. ” Hay bởi vì một nửa nguồn nội lực kia, Thư Ảnh mới như vậy.” Sở Phi Dương mạnh ngẩng đầu, hai mắt đầy tia máu mở lớn đầy vẻ mệt mỏi, ” Nếu phế võ công của Thư Ảnh, y có thể khôi phục hay không?!” Mục Giang Bạch lắc đầu trách mắng: ” Phi Dương, ngươi đừng làm càn, phế đi nội lực toàn thân của y đối với thân thể tổn thương lớn thế nào, ngươi hẳn là biết rất rõ. Trước tiên không nói đến chúng ta không biết làm như vậy có chữa khỏi cho Quân công tử hay không, cho dù chữa được, với tính cách mạnh mẽ của Quân công tử, nếu biến thành một người tầm thường ‘tay không trói gà không chặt’, ngươi muốn y phải sống thế nào?” Sở Phi Dương sau khi nghe xong, lại nện một quyền lên án thư. Mục Giang Bạch lắc lắc đầu: ” Phi Dương, còn có một biện pháp—.” ” Biện pháp gì?!” Sở Phi Dương mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng chăm chú nhìn Mục Giang Bạch. ” Để Quân công tử ngủ đi. Cho dù không tỉnh lại nhưng y vẫn giữ được sinh mệnh. Như vậy chúng ta cũng có đủ thời gian tìm cách chữa trị vẹn toàn.”