Quân Thư Ảnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại hung tợn nói: “Ta không tin! Lão yêu bà kia sao có thể hảo tâm như vậy?”
Tô Kì Tranh mím mím đôi môi tái nhợt, đôi mắt phượng cũng hơi cong cong lên, nhẹ giọng đáp: “Quân công tử nói rất đúng. Sư nương đích thực là một lão yêu bà.”
Tô Thi Tưởng vươn tay từ phía sau sờ sờ gò má của Tô Kì Tranh, lời nói có phần đau lòng cùng trách cứ: “Kì Tranh, sao đệ lại nói sư nương như vậy…..”
“Tuy rằng sư nương phải trải qua nhiều năm tra tấn thống khổ, nhưng sư nương cũng được hai huynh đệ chúng ta từng ấy năm cung kính hầu hạ, nhất là đại ca ngươi luôn luôn có hiếu tâm. Nhưng rốt cuộc sư nương vẫn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không để ý tới sống chết của đại ca.” Tô Kì Tranh sắc mặt lạnh lùng đáp, “Đệ hận nhất là những kẻ ích kỷ, ca ca, thời gian qua cũng đủ để đệ thấu hiểu hết thẩy. Đệ thật sự hận….” Hắn nói xong ho nhẹ hai tiếng, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Cho nên đệ hận chính mình nhất…..”
“Đủ rồi, chuyện cũ năm xưa của các người về nhà vào thâm viện hay trong khuê phòng mà nói!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn cắt ngang, “Ngươi nói rõ ràng cho ta, Sở Phi Dương rốt cuộc gặp được cái gì? Ta phải làm cách nào mới có thể xuống đó tìm hắn?”
Tô Kì Tranh trừng mắt nhìn y, cười với Quân Thư Ảnh, đáp: “Ngươi nên hỏi là gặp được ai mới đúng. Hơn nữa ngươi không cần xuống đó tìm hắn, ngươi đi xuống cũng chả để làm gì, đến lúc cần về thì hắn sẽ về. Có lẽ không hẳn là quay về, nhưng hắn nhất định sẽ xuất hiện.”
“Rốt cuộc thì hắn sẽ gặp ai?”. Quân Thư Ảnh cắn chặt khớp hàm, từng chữ từng chữ thốt ra. Sự nhẫn nại của y đã lên tới cực điểm, nhưng vẫn phải tận lực khắc chế nghe Tô Kì Tranh úp úp mở mở.
“Ngươi trông thấy Tục Mệnh Tinh Quan của ta chưa?” Tô Kì Tranh lại đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan gì.
Hắn bắt gặp Quân Thư Ảnh sắc mặt thâm trầm như nước nhìn hắn, cũng không thấy y trả lời, lại tiếp tục: “Tục Mệnh Tinh Quan bản thân nó vốn không có dị năng gì, nó có thể kéo dài mạng sống cho ta, toàn bộ là do chân khí cường đại lưu động trong tinh thể. Đó là nội lực ở tầng cao nhất của Đông Long Các, còn là cỗ chân khí thuần nhất. Nó vừa mạnh mẽ lại vừa mĩ lệ, mê hoặc nhân tâm, nó mở ra tất cả sức mạnh tiềm tàng trong bản thân mỗi người. Có được nó là có được tư cách ngạo nghễ chúng sinh.”
Tô Kì Tranh nói xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Giang Việt đang hôn mê trên mặt đất: “Ngay cả Phó đại ca đã luyện hỗn tạp các loại võ học trong thiên hạ, còn có tâm pháp của Thiên Sơn cứu được tính mạng ta, thì trước mắt nó, tất cả đều không đáng giá để nhắc đến.”
“Liên quan gì đến Sở Phi Dương?” Quân Thư Ảnh rốt cục không kiên nhẫn nổi nữa.
“Sư nương muốn Sở Phi Dương xuống phía dưới, là để gặp một người.” Tô Kỳ Tranh đột nhiên thay đổi mạch chuyện, ngẩng đầu nghĩ ngợi một chút. Rõ ràng khuôn mặt rất giống Tô Thi Tưởng, nhưng diện mạo có chút ngây thơ, một lát sau lại nói: “Đó là một người rất đẹp. Ta đã từng tự phụ khắp thiên hạ không có người đẹp như ta, đương nhiên ngoại trừ ca ca. Thế nhưng khi gặp người kia, ta mới biết trước đây mình nông cạn cùng tầm thường đến nhường nào.
Tô Thi Tưởng ở phía sau ôm lấy Tô Kỳ Tranh, nghe những lời lẽ của hắn cũng thấy có chút đau đầu. Tô Kỳ Tranh đã nhiều năm không có mở miệng nói chuyện cùng người khác, lúc này lại khiến y phải giải thích rõ ràng một việc, quả thực cũng là làm khó y. Chỉ là… Tô Thi Tưởng nhìn sắc mặt âm trầm không còn kiên nhẫn của Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nhắc nhở Tô Kỳ Tranh: “Kỳ Tranh, nói vào trọng điểm đi. Sở đại hiệp rốt cuộc có thực sự bình an trở về hay không? Còn đồ nhi của chúng ta, Vân Phi nó… cũng không việc gì chứ.”
“Sẽ bình an, nhưng không nhất định sẽ trở về.” Tô Kỳ Tranh gật đầu nói, “Vân Phi không cần lo, người kia chỉ cần Sở Phi Dương.”
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?” Mấy lời nói không rõ ràng của Tô Kỳ Tranh làm cho Quân Thư Ảnh có chút bất an.
“Ta cũng không biết. Nhưng ta chỉ rõ, nhất định có sự thay đổi gì đó.” Tô Kỳ Tranh đáp lại, “ Có nhận thì có mất, không ai có thể luôn luôn gặp được may mắn….”
“Đủ rồi! Nói cho ta biết cơ quan ở đâu! Ta sẽ xuống tìm hắn!” Quân Thư Ảnh đột nhiên đứng dậy, cũng không còn kiên nhẫn để nghe y hồ ngôn loạn ngữ nữa.
“Cơ quan ở trong sơn động này, nhưng cụ thể ở đâu thì ta không biết. Nếu ngươi thực sự không có việc gì làm, thì cứ tìm xem cũng đỡ uổng phí tinh lực. Dù sao chúng ta vẫn phải chờ ở nơi này, đợi bọn họ đi lên….” Tô Kỳ Tranh co lại trong lòng Tô Thi Tưởng, nhìn Quân Thư Ảnh không chút do dự đi đến nơi khác trong sơn động, từ từ biến mất trong bóng đêm.
Tô Kỳ Tranh dựa vào lòng Tô Thi Tưởng, im lặng một lát mới lại nói: “Ca, chúng ta cách xa tên khất cái này một ít được không, hắn hảo thối.”
Tô Thi Tưởng quay đầu nhìn thoáng qua Phó Giang Việt vẫn hôn mê trên mặt đất, gật đầu, đỡ Tô Kỳ Tranh đứng dậy.
Tô Kỳ Tranh dẫn Tô Thi Tưởng tới một góc tường, ý bảo Tô Thi Tưởng ngồi xuống, tìm chỗ yên ổn thoải mái ngồi trong lòng Tô Thi Tưởng, y lẩm bẩm: “Ca, chúng ta để bọn họ đều biến mất được hay không, chỉ còn lại hai chúng ta……”
Tô Thi Tưởng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy dường như Tô Kỳ Tranh ấn vật gì đó trên bức vách sau lưng hắn, giữa ánh sáng mờ mờ hắn chỉ thấy nền đất trước mặt đang nghiêng xuống, thân thể bất động của Phó Giang Việt dần dần trượt xuống dưới động.
“Kỳ Tranh, đệ…đệ đang làm gì vậy?” Tô Thi Tưởng cố gắng dùng thân thể yếu ớt ghì tay Tô Kỳ Tranh lại, “Bọn họ sẽ không sao, tin tưởng ta. Quân công tử muốn tìm Sở Phi Dương, Phó Giang Việt thì muốn tuyệt thế võ công của gã, để bọn họ đến nơi họ muốn, đệ chỉ muốn cùng ca ca hai người yên tĩnh ở đây trong chốc lát…” Tô Kỳ Tranh thấp giọng lẩm bẩm, vươn hai tay ôm lấy cổ Tô Thi Tưởng, đem mặt vùi vào lồng ngực hắn, lằng lặng cảm thụ tiếng tim đập quen thuôc, hơi ấm cơ thể gần gũi. Chỉ trong chốc lát hắn rốt cuộc không kiềm chế được mà khóc nấc lên.
“Ca, tim ta đau quá, đau quá….” Tô Kỳ Tranh nức nở nói.
Đây là ca ca của y, người chấp nhận toàn bộ sự tuỳ hứng của y, gánh chịu mọi trọng trách của y, cam nguyện trở thành thế thân của y, hao tâm tổn lực chỉ để cứu tính mạng của y.
Vì sao đến giờ y mới cảm thấy đau lòng?
Tô Thi Tưởng giật mình, nhìn thân thể Phó Giang Việt chậm rãi rơi vào khoảng không hắc ám, hắn từ từ dựa sát vào tường, ôm chặt Tô Kỳ Tranh, giống như lúc nhỏ vỗ vỗ lưng hắn, không cần ngôn ngữ, cũng có thể truyền đạt sự an ủi cùng xoa dịu.
Quân Thư Ảnh thấy cơ quan một lần nữa dần mở ra, lúc này y cũng có thể chủ động dựa vào khinh công mà buông mình rơi xuống vào bóng đêm kia.
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt nhìn xung quanh, nơi này cũng không hẳn như phía trên tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, mà có chút bạch quang lan toả bốn phía, xa xa tựa hồ còn có tiếng nước chảy róc rách.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
8 chương
11 chương
90 chương
121 chương
10 chương
275 chương