Phần 7 Nơi ở của Tộc trưởng Vô Vi tộc là một tòa đại điện hết sức đồ sộ, tọa lạc sừng sững ở giữa thôn, nơi rất dễ khiến người khác chú ý tới. Quân Thư Ảnh bước lên bậc thứ nhất, hai bên bậc tam cấp bố trí hai nhóm Vô Vi tộc nhân. Cuối đài cao xuất hiện một bóng dáng mạt hỏa hồng sắc, nam nhân cao lớn vẻ mặt lãnh khốc nhìn Quân Thư Ảnh dưới sự dẫn dắt của băng xà đang từng bước một đi tới, suối tóc dài đen như mực lộ ra vẻ chắc chắn và cứng cỏi, đôi mắt mông lung dưới ánh mặt trời càng lộ ra tia dị sắc. “Nam nhân?” Vô Vi tộc trưởng Doãn Tử giật giật môi, thốt lên. “Tộc trưởng đại nhân, trên vai vị công tử này là băng xà, chắc chắn đúng là hắn rồi.” Trưởng lão trong tộc từ phía sau chạy lên, ở bên tai Doãn Tử cung kính nói. Quân Thư Ảnh càng tiến lại gần, đi đến trước mặt Doãn Tử. Doãn Tử yên lặng nhìn vào khuôn mặt Quân Thư Ảnh, đột nhiên khẽ mỉm cười, vươn tay ra đỡ cằm y: “Tuy không phải nữ nhân khiến ta hơi thất vọng, nhưng mặt khác ta lại rất kinh hỉ.” Doãn Tử đầu ngón tay còn chưa chạm tới Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh hai mắt vốn mê dại lại đột nhiên bắn ra tia quang mang khác thường, đầy vẻ công kích cùng phản kháng thoảng trong giây lát, không người nào thấy rõ động tác của Quân Thư Ảnh cùng Doãn Tử. Doãn Tử thu tay lại, máu nhỏ một giọt, vết máu đỏ tươi nhiễm nửa lòng bàn tay. Quân Thư Ảnh phản kháng khiến băng xà ở trên bả vai y giống như đau đớn lại như uy hiếp mà tê tê le lưỡi. Quân Thư Ảnh cũng đau đớn nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng. Doãn Tử ngồi chồm hỗm trước mặt y, cười cười nói: “Nhìn ngươi một thân trang phục, hẳn là người không giàu có thì cũng cao sang. Ta không biết băng xà như thế nào lại lựa chọn ngươi, ta cũng hiểu, thân là nam tử mà phải gả cho ta làm vợ sẽ khiến ngươi cảm thấy khó chịu. Thế nhưng băng xà chắc chắn sẽ không sai lầm, độc trong cơ thể ngươi chỉ có ta mới có thể hóa giải, cũng chỉ có ngươi mới có thể hóa giải chi hỏa trên người ta. Cho nên, ngươi cam chịu số phận đi, phu nhân.” “Ai là phu nhân của ngươi!” Quân Thư Ảnh thần trí hỗn loạn, toàn thân run rẩy cố gắng phản kháng, răng nanh gần như cắn đứt môi, trong ánh mắt hắc bạch phân minh bắn ra quang mang phẫn hận. “Ngươi a.” Doãn Tử không chút để ý mà khẽ mỉm cười, lại hướng về phái sau vẫy vẫy tay: “Người đâu, đỡ phu nhân về hậu điện. Sai người trong ngoài đại điện bố trí cho tốt, ta muốn sớm cùng phu nhân thành hôn.” Tộc nhân phía sau cung kính đáp lời, có hai người muốn tiến lên đỡ Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh miễn cưỡng phóng ra mấy mũi ám khí, ngăn cản những người đó tiếp cận. Doãn Tử nhìn ngân châm vừa rơi xuống liền khiến mặt đất đen sẫm lại, trong mắt hứng thú lại càng đậm. “Phu nhân tính khí thật tốt, bất quá ta lại thích phu nhân bất thuần phục như vậy.” Doãn Tử cười nói, “Xem ra đêm ‘giải độc’ của chúng ta sẽ không quá buồn tẻ vô vị rồi.” Quân Thư Ảnh cắn răng không lên tiếng, âm thầm tích tụ nội lực, toan đào thoát đã thấy Vô Vi tộc trưởng trước mặt đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng vừa chuyển động, Quân Thư Ảnh trong nháy mắt liền cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có vô số hàn khí chạy loạn, ngay cả máu tươi cũng đều bị lạnh đóng thành băng vụn.” Doãn Tử nhìn Quân Thư Ảnh thần chí mơ hồ ngã xuống đất liền thu tay về, khom lưng ôm lấy y đi về phía hậu điện. *** Phù dung trướng ấm áp, hương yên lượn lờ. Doãn Tử ngồi ở bên nhìn Quân Thư Ảnh đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, mi gian ưu sầu không một chút giãn ra. Doãn Tử vươn tay, tựa hồ giống như tò mò, trên khuôn mặt láng mịn nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. “Người Trung Nguyên đúng là không giống với Vô Vi tộc nhân chúng ta, ngay cả diện mạo so với tộc nhân cũng đều tinh tế.” Doãn Tử ý cười trên mặt bình luận, “Chẳng trách lão Tộc trưởng luôn luôn đem Tộc trưởng phu nhân giấu đi không chịu bày ra trước mặt mọi người.” Phía sau trưởng lão khom lưng nói: “Phu nhân là thuộc về một mình Tộc trưởng, tộc nhân khác không có quyền nhìn thấy.” Doãn Tử cúi người, đem mặt lại gần khuôn mặt Quân Thư Ảnh, dường như muốn hôn môi y lại nghe bên tai một tiếng ‘tê tê’ không hảo ý. Bạch xà trên bả vai Quân Thư Ảnh dựng thẳng người, há to miệng hướng về phía gã cáp khí. Doãn Tử vội đứng lên, bực mình nói: “Con rắn chết tiệt này thật sự là phiền phức.” Trưởng lão bước lên phía trước nói: “Tộc trưởng nhẫn nại thêm mấy ngày. Nhìn bộ dạng băng xà, có lẽ phu nhân vừa mới trúng hàn độc không lâu, băng xà hiện tại sẽ không để cho bất luận người nào tới gần phu nhân.” Doãn Tử vẻ mặt bất mãn đứng thẳng người. Gã từ nhỏ tới giờ luôn luôn chờ đợi ngày này, chờ đợi băng xà mang mệnh định chi nhân (người định đoạt số mệnh)của mình tới. Mệnh định chi nhân hiếm có của gã chẳng những không xấu xí tầm thường ngược lại bộ dáng còn tuấn mỹ, khí chất xuất chúng. Hiện tại, người đã nằm trước mặt, gã lại không thể chạm vào, cái này chẳng phải là càng uất nghẹn hơn sao? “Chờ ta cùng hắn bái lạy thiên địa, viên phòng, rồi sẽ đem con rắn không biết điều này chặt ra làm canh!” Doãn Tử nổi giận đùng đùng hạ lệnh. Trưởng lão biết rõ tính tình tộc trưởng, chỉ có thể bất đắc dĩ ứng đáp. Liên tiếp ba ngày, Quân Thư Ảnh đều ở trong hôn mê. Vô Vi tộc trưởng tựa hồ đối với vị ‘phu nhân’ tương lai này hết sức yêu thích, việc cho ăn cho uống đều tự mình làm, không để cho kẻ khác nhúng tay vào. Nhưng mà mỗi khi muốn có hành động quá phận là liền bị băng xà kiên thủ ở bên người Quân Thư Ảnh uy hiếp, khiến cho tộc trưởng hỏa khí sục sôi. Đêm khuya thanh vắng, Vô Vi tộc nhân canh gác ở ngoài cửa cũng đã ngủ gà ngủ gật. Người trong phòng mấy ngày nay đều không có dấu hiệu thanh tỉnh khiến cho bọn chúng nới lỏng cảnh giác. Trong phòng lờ mờ vẫn có dược hương lượn lờ, Quân Thư Ảnh nằm trên giường đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt đen nhánh không chút nào giống như vừa từ trong hôn mê tỉnh táo lại. Quá nửa đêm, sự tĩnh lặng bị từng đợt la thanh (tiếng cồng chiêng) dồn dập phá vỡ, tộc trưởng từ trong giấc mộng bừng tỉnh, khoác lên y phục, bực mình đi ra ngoài. “Tộc trưởng, phu nhân… phu nhân không thấy đâu!” Có người thở hồng hộc báo lại, “Mọi người đã tìm kiếm khắp nơi.” Doãn Tử trừng to mắt, tức giận bước tới hai bước, truy vấn: “Người canh gác đâu?” “Tựa hồ bị chuốc mê dược.” Kẻ vừa chạy đến hổ thẹn trả lời. Doãn Tử khí trầm xuống, suy nghĩ một chút nói: “Hắn trúng độc, lại có băng xà ở bên người nên nhân lúc hắn còn chưa chạy xa các ngươi xung quanh đại điện hảo hảo lục soát, một góc nhỏ cũng không được bỏ sót.” Người nọ lĩnh mệnh, liền vội vội vàng vàng chạy đi. Doãn Tử nhìn bầu trời đêm được ánh lửa rọi sáng, híp mắt nhỏ giọng: “Ngươi là mệnh định chi nhân của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát sao?” Quân Thư Ảnh giờ phút này nội lực không khá hơn là mấy, Vô Vi tộc nhân trong điện lại quá nhiều, bất đắc dĩ chỉ có thể hoảng hốt mà tận lực chạy bừa tới nơi ít người thấy. Trong tai tiếng truy bắt của Vô Vi tộc nhân mà y nghe không hiểu đang cấp tốc dội đến gần. Quân Thư Ảnh chỉ có thể cắn răng bám víu bên hòn giả sơn, vừa mới nhảy xuống phía dưới loạn thạch để ẩn thân, liền có hai nhóm Vô Vi tộc nhân từ hai phía chạy tới, tại hòn giả sơn chạm mặt nhau rồi lại tản ra tìm kiếm. Quân Thư Ảnh âm thầm thở ra một hơi, bạch xà bên tai vẫn còn đang dùng thân thể lạnh như băng quấn lấy vai y, thỉnh thoảng le lưỡi phát ra thanh âm kỳ quái, vứt cũng vứt không được. Quân Thư Ảnh chán ghét nhắm mắt lại, lúc này nội lực mỏng manh, trên người trong lúc đào thoát bị một chút trầy xước, đúng là chật vật không chịu nổi. Quân Thư Ảnh không nhịn được cắn răng thấp giọng nói: “Sở Phi Dương, ngươi rốt cuộc ở đâu?” Bên tai bất thình lình truyền đến một tiếng động nhỏ, Quân Thư Ảnh quay đầu lại, đột nhiên thấy một đôi mắt to sáng xuất hiện bên cạnh. Y thiếu chút nữa hô lên một tiếng, gắt gao cắn răng nhịn xuống được, lại quyết đoán đưa tay công kích. “A, đau quá!” Người nọ cố nén, rên nhẹ một tiếng. Tuy rằng hai người âm thanh tạo ra cũng không tính là lớn, nhưng lại khiến cho Vô Vi tộc nhân đang lục soát ở xung quanh chú ý tới, bốn năm người cầm đuốc cùng vũ khí chậm rãi chạy về phía hòn giả sơn. Quân Thư Ảnh còn chưa nhìn rõ người bên cạnh là ai, người đó đã mạnh mẽ đem một tấm áo choàng màu tối trùm lên cả hai. Áo choàng dưới ánh lửa sặc sỡ cùng với bóng núi đá xung quanh không thể phân biệt, tộc nhân chạy tới nơi nhìn bốn phía một lượt, lại chậm rãi tản ra xung quanh lùng sục. Quân Thư Ảnh động đậy, người nọ khẽ hư một tiếng: “Đừng động, Quân Thư Ảnh, là ta, Yến Kỳ!” Quân Thư Ảnh hơi trợn trừng hai mắt, trong bóng đêm con ngươi sáng trong mở to nhìn một lát. “Ngươi không phải là bị bọn chúng bắt sao?” Quân Thư Ảnh nửa ngày mới khe khẽ hỏi, bọn họ đang ở tình thế này chẳng phải là vì chạy tới nơi chướng khí quỷ dị để cứu tên gia hỏa này hay sao? Yến Kỳ há miệng, trong bóng đêm ngoài một đôi con ngươi còn lộ ra vài chiếc răng trắng muốt: “Ta đã thoát ra rồi!” “Vậy tại sao ngươi còn ở nơi này?” Quân Thư Ảnh nghi ngờ hỏi. “Ta chạy ra không được a, không tìm thấy lối ra ở đâu.” Yến Kỳ không hề xấu hổ mà trả lời. “…” Quân Thư Ảnh không biết nên nói cái gì. Yến Kỳ sao lại không biết y đang suy nghĩ gì, lại nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nghĩ là ta rất ngu ngốc. Nơi này của bọn chúng đúng là rất kỳ quái, khắp nơi đều là trận pháp, ngoại nhân căn bản đừng mơ tưởng có thể thoát ra ngoài.” “Ngươi loanh quanh ở đây đã bao lâu?” Quân Thư Ảnh không hề tranh chấp vấn đề kia, ngược lại hỏi. “Rất nhiều ngày rồi, bọn chúng mới bắt ta đến đây không đến hai ngày ta liền chạy thoát. Bất quá, ta đã đem Thiên Hạ Vô Song cổ thư lưu lại cho bọn chúng, cho nên bọn chúng không thèm truy tìm ta.” Hai người lại trầm mặc một hồi. Yến Kỳ đột nhiên mở miệng nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi đã đến đây, hẳn là Sở đại hiệp và Thanh đại ca cũng tới?” Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ thở dài: “Ở nơi quái quỷ này ta sợ bọn họ tự lo cho mình cũng không nổi, đừng nghĩ tới việc chờ bọn họ tới cứu.” “Nga.” Một lát sau, Yến Kỳ lại nhịn không được mở miệng nói: “Con rắn trên vai ngươi là từ đâu ra?” “Câm miệng!” Quân Thư Ảnh đang cố gắng khôi phục nội lực, tức giận quát mắng. Yên Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngậm miệng, hai tay chống lên tấm áo choàng phủ trên hai người, tạm thời cùng nhau ở nơi an toàn này. Quân Thư Ảnh vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Y cảm thấy đại điện này cũng là rất quỷ dị, lời Yến Kỳ nói khắp nơi đều tràn ngập trận pháp cũng có thể là thật. Y một mình còn không dám chắc có thể thoát thân huống chi bên người lại còn có thêm Yến Kỳ cái gì cũng không biết này. Cùng Vô Vi tộc trưởng trực diện xung đột, nếu là trước kia Quân Thư Ảnh hoàn toàn không thèm để mắt tới gã. Nhưng lúc này long du thiển đàm (rồng sa đầm cạn: rơi vào hoàn cảnh bất lợi) chính mình lại bị vây hãm trong địa phận của kẻ khác, y cũng không còn dám mạnh miệng như vậy. Sở Phi Dương cũng không biết thế nào… Ai, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Quân Thư Ảnh có chút lo lắng lại nhức đầu, khẽ thở dài một hơi. Yến Kỳ ở một bên nhỏ giọng nói: “Quân Thư Ảnh, ngươi không cần lo lắng. Thanh đại ca nhất định sẽ tới cứu ta, Sở đại hiệp cũng tới cứu ngươi, hai người bọn họ liên thủ tuyệt đối san bằng nơi này.” Người này một chút cũng không biết tự cứu lấy mình vậy mà đối với người khác lại tin tưởng như vậy! Quân Thư Ảnh im lặng, thật sự là không có lời nào để nói. Người ngốc một chút cũng tốt. Thanh Lang lúc trước lo lắng hắn nếu một thân một mình rơi vào hang sói sẽ chịu gian khổ rồi lo âu tổn hại sức khỏe, quả thực chính là uổng phí cảm tình. Sắc trời dần sáng, Quân Thư Ảnh cảm thấy thể lực đã khôi phục gần như bình thường. Nếu không phải trong cơ thể có hàn độc bị Vô Vi tộc trưởng kia khống chế thì y đã chắc chắn một đường giết người mà thoát ra ngoài. Quân Thư Ảnh hít một hơi dài, kéo Yến Kỳ lên: “Đi thôi.” Yến Kỳ ôm lấy áo choàng nhíu mày nói: “Phải tự mình chạy đi sao? Trốn ở đây cũng không tệ lắm, ta biết đi nơi nào để lấy đồ ăn. Vần là nên chờ Thanh đại ca…” Thanh âm của hắn ở giữa ánh nhìn chằm chằm của Quân Thư Ảnh càng ngày càng yếu dần, rồi tắt hẳn. “Đi!” Quân Thư Ảnh quả thực có điểm hung dữ nói.