Đặc điển: Thiên Hạ Vô Song
Phần 1:
Thu ý đìu hiu,còn chưa bước sang mùa đông, trên Thương Lang sơn gió lạnh đã thổi từng trận thê lương giống như trở lại thời kỳ vị giáo chủ họ Quân nào đó còn đang tại vị.
Trong giáo, từ trưởng lão cấp bậc cao nhất trở xuống, tất cả đều lặng lẽ cở ra y phục tơ lụa hoa lệ, đổi lại bằng một bộ xiêm y vải mộc tầm thường, Thiên Nhất giáo giáo chúng trong lúc bước đi cũng đều cúi đầu liễm mi, hận không thể đem đầu rạp xuống đất bụi.
Rầm một tiếng, trong đại điện lại truyền đến một trận tiếng đồ gốm mãnh liệt vỡ vụn, khiến tất cả mọi người vốn đang nheo mắt phải kinh hãi run rẩy.
Thanh đại giáo chủ từ trước đến nay tính khí luôn vui vẻ nhưng hiện giờ mặt mày lại xanh mét ngồi ở chủ vị giữa đại điện, tỳ nữ bên cạnh vẻ mặt sợ hãi dùng băng đại (túi chườm nước đá) thay y chườm trên trán, nhưng vẫn ngăn không được từng đợt đau nhức.
Thanh Lang dứt khoát đẩy tỳ nữ ra, chỉ vào trướng phòng trưởng lão (trưởng lão làm nhiệm vụ quản lí, thu chi tiền bạc) đang ở phía dưới nơm nớp lo sợ đợi lệnh, nói: “Ngưu trưởng lão, ngươi nói cho bổn giáo chủ nghe rõ ràng, không có tiền nghĩa là sao? Ta đường đường là Thiên Nhất giáo, cần thu mua dược cổ từ Miêu Cương vậy mà lại không có tiền, ngươi muốn để cho Thiên Nhất giáo ta bị giang hồ võ lâm nhạo báng sao?”
Ngưu trưởng lão lau lau một đầu đầy mồ hôi, khom lưng chắp tay, vẻ mặt đau khổ trả lời: “Bẩm giáo chủ, ti chức đã cho thủ hạ đem tất cả sổ sách ra tra rõ, hiện tại trong giáo có thể điều động chưa đầy mười lăm vạn hai lượng bạc, mặt khác sổ sách phải đợi cuối năm mới có thể tính toán rành mạch, giáo chủ hiện tại muốn thu mua cổ trùng thảo dược từ Miêu Cương, cần đến hai mươi vạn lượng bạc, trong khoảng thời gian ngắn thực sự không biết lấy đâu ra.”
“Hỗn trướng!” Thanh Lang vừa nghe, đầu lại càng thêm đau, chỉ có thể túm lấy băng đại từ trong tay tỳ nữ đặt lên đỉnh đầu, “Hỗn trướng, hỗn trướng! Bổn giáo chủ hai năm nay dều là sinh ý (làm ăn) lớn, nhập vào sổ sách không dưới trăm vạn, lại không chi tiêu quá nhiều, làm sao có thể không có tiền?! Ngưu trưởng lão, bổn giáo chủ niệm tình ngươi từ trước đến nay vất vả lại không tham danh lợi mới đem tài vụ trong giáo giao cho ngươi phụ trách quản lý, ngươi cũng không nên phụ sự tín nhiệm của bổn giáo chủ.”
Hai câu cuối cùng kia giọng điệu âm trầm khiến Ngưu trưởng lão nghe xong liền một trận hoảng sợ, run rẩy quỳ xuống. Chuyện cho tới bây giờ cái mạng nhỏ của mình cũng kham không nổi, thế nào còn dám thay kẻ khác giấu diếm.
Ngưu trưởng lão lau nước mắt nước mũi, khóc nức nở, nói: “Giáo chủ, ti chức oan uổng a! Ti chức luôn luôn tận trung với cương vị của mình, đem tất cả thân tâm (thể xác và tinh thần) một lòng phụng hiến Thiên Nhất giáo cùng giáo chủ người, chưa bao giờ đối với giáo chủ làm chuyện có lỗi, thỉnh giáo chủ minh xét!”
Thanh Lang khoát tay gọi một tỳ nữ bên cạnh lại tiếp tục giúp y chườm băng đại, cau mày nói: “Được rồi được rồi, ta cần thân tâm ngươi làm gì. Bổn giáo chủ còn chưa đến mức bụng đói vơ quàng như vậy. Bổn giáo chủ tạm thời tin tưởng lời ngươi nói, vậy ngươi thành thật nói xem, tiền bạc của bổn giáo chủ đều đã đi đâu?”
Ngưu trưởng lão giơ tay áo lau khô nước mắt, lại lấy ra một chiếc khăn lau nước mũi, đem thanh âm khiến Thanh đại giáo chủ chán ghét mà thu vào trong miệng.
Ngưu trưởng lão đã khôi phục tinh thần, đầu mũi hồng hồng sụt sùi nói: “Bẩm giáo chủ, chuyện cho tới bây giờ, ti chức cũng chỉ có thể đem hết thảy chân tướng hướng giáo chủ bẩm báo, kính xin giáo chủ niệm tình Yến tiểu chủ tử hầu hạ người nhiều năm như vậy, còn có Tĩnh thiếu gia, không nên truy cứu lỗi lầm Yến tiểu chủ tử.”
“Yến Kỳ?” Thanh Lang vặn vẹo lông mày, trong lòng không khỏi dâng lên một tia dự cảm không lành.
Chỉ thấy Ngưu trưởng lão để một tên giáo chúng ôm một cái rương nhỏ đi lên, đem rương kia mở ra, bên trong bày đặt chỉnh tề một xấp giấy tờ.
Ngưu trưởng lão đem rương giao cho tỳ nữ đi xuống tiếp nhận, tiếp tục hướng Thanh Lang bẩm báo: “Giáo chủ minh xét, ở đây tất cả đều là cuống phiếu ghi chép những lần Yến tiểu chủ tử lãnh tiền, mỗi một phiếu đều có ấn (con dấu) Thiên Nhất lệnh của giáo chủ. Ti chức hoàn toàn tuân theo quy củ làm việc, chưa bao giờ tự mình sử dụng một chút nào ngân khố trong giáo. Ti chức vẫn cho là giáo chủ có biết việc này, hiện tại mới biết Yến tiểu chủ tử đại khái là giấu diếm người tự mình chiếm dụng Thiên Nhất lệnh…”
Ngưu trưởng lão còn đang nói gì đó, nhưng Thanh Lang sớm đã không để vào tai, giấy trắng mực đen rành rành trên cuống phiếu, một món rồi lại một món gộp lại cũng thành một khối kếch xù. Thanh đại giáo chủ trên trán nổi đầy gân xanh, băng đại kia căn bản không thể che nổi.
“Người đâu! Đem cái tên phá gia chi tử kia mang tới đây cho ta!!” Thanh giáo chủ gầm lên giận dữ, vang dội khắp Thiên Nhất giáo đại điện, ngay cả chim thú trong rừng cây phía xa cũng bị dọa cho một trận sợ hãi.
Giáo chúng ở ngoài điện đợi lệnh cuống quýt thưa, vội vội vàng vàng chạy đi tìm người.
Thanh Lang sắc mặt đen như đáy nồi, ngồi ngay ngắn ở phía trên cao, toàn thân bức ra khí thế khiến người ta phát run.
Ngưu trưởng lão trong lòng âm thầm kêu khổ. Lão không muốn là kẻ đầu sỏ gây nên xích mích tình cảm vợ chồng người ta. Nhưng mà, lão không muốn phá hoại tình cảm người khác thì “người khác” của vị Thanh đại giáo chủ cũng sẽ làm tổn hại lão. Cho nên tự mình đem Yến tiểu chủ tử khai ra cũng là vạn bất đắc dĩ.
Nhưng khi nhìn bộ dạng Thanh giáo chủ, giống như tức giận thật sự không nhẹ. Yến tiểu chủ tử thân thể suy nhược, vạn nhất Thanh giáo chủ trong cơn tức giận hạ thủ không biết nặng nhẹ, tổn thương Yến tiểu chủ tử, trong lòng mình có thẹn không nói, đến khi sự tình đã qua, giáo chủ hết giận, lại đau lòng. Đến lúc đó bị tai ương sẽ là ai, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết a.
Ngưu trưởng lão giương mắt dò xét giáo chủ nhà mình, chỉ thấy y hơi nhắm mắt, hít thở sâu, tựa hồ cũng là đang cố gắng khắc chế chính mình. Ngưu trưởng lão vì thế đánh bạo thay thiếu chủ kia cầu tình: “Giáo chủ bớt giận, ta biết Yến tiểu chủ tử ở ngoài đúng là có chút tiêu tiền như nước, nhưng mà ̣trên thực tế có lẽ… Yến tiểu chủ tử hắn cũng cũng không phải là thích tiêu tiền như vậy. Yến tiểu chủ tử khẳng định hiểu được giáo chủ người kiếm tiền không dễ. Hắn tiêu nhiều tiền như vậy nhất định có lý do của mình…”
Ngưu trưởng lão mỗi lần thốt ra chữ “tiền”, Thanh giáo chủ mí mắt lại mãnh liệt giật xuống một cái, ngưu trưởng lão lời còn dứt, đã thấy một khối băng đại bay tới đầu, theo sau là thanh âm giận dữ của Thanh đại giáo chủ: “Cút!”
Ngưu trưởng lão khẽ vươn tay đem băng đại kia vơ vào lòng bàn tay, chống đỡ được một chiêu này, nội lực tất nhiên cũng không phải giang hồ nhân sĩ thông thường có thể sở hữu, so với vẻ xấu xí bên ngoài thật không xứng. Trưởng lão vâng vâng dạ dạ đáp lễ rồi cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, một mực thối lui đến tận cửa mới dám thở ra một hơi thật dài.
Sự tình tất thảy đã đem ra nói, lý lẽ cũng nói cả rồi, giáo chủ đại nhân tự mình không nghe, sau này tiếp tục có chuyện gì, oán cũng không được oán lão. Chỉ là thương thay cho Yến tiểu chủ tử, chọc cho giáo chủ đại nhân giận dữ như vậy, chỉ mong giáo chủ đại nhân đừng quên thương hoa tiếc ngọc thì tốt. Ngưu trưởng lão than thở suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đem băng đại đặt ở trên dầu mình, lo lắng bất an mà rời đi.
Thanh Lang ở trong đại điện chờ đợi rồi đợi chờ, hơn một canh giờ cư nhiên ngay cả quỷ thần cũng không dám cùng y trình diện. Vốn dĩ còn có thể khắc chế một chút nhưng chờ đợi kéo dài làm hao mòn kiên nhẫn của y, sắp bùng nổ thì chợt thấy một bóng dáng không biết trời cao đất dầy, đang vui vẻ như một con chim nhỏ từ ngoài điện chạy như bay vào, Thanh Lang cảm giác mình đã bị lửa giận thiêu cháy.
“Thanh đại ca, ngươi tìm ta?” Yến Kỳ sải mấy bước lên bậc thang, phi thường tùy ý mà khoát tay, kêu đám tỳ nữ nô phó đứng hầu bên cạnh tất cả lui ra. Chờ đến khi đại điện chỉ còn lại hắn cùng với Thanh Lang, Yến Kỳ tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến Thanh Lang khắp người không vui, bổ nhào vào trong ngực y, ngửa mặt lên khôn khéo kêu lên: “Thanh đại ca…”
Lại bộ dạng này, lại bộ dạng này!!!
Đây chính là bộ dạng sau mỗi lần gây họa bị y nhìn thấu, người này điệu bộ phi thường không có thành ý…
“Ca cái gì mà ca!” Thanh Lang trừng mắt liếc hắn một cái, tàn nhẫn đẩy ra đại mỹ nhân mà tâm tưởng yêu thương nhất, lông mày dựng đứng, giáo huấn, “Đứng lên!”
Bản thân chủ động như vậy, còn bị người ta đẩy ra không nể tình, Yến Kỳ thở hồng hộc đứng thẳng người, quay đầu không thèm nhìn Thanh Lang.
“Yến Tiểu Kỳ, ta hỏi ngươi, ngươi nửa năm nay từ trướng phòng lãnh nhiều ngân lượng như vậy rốt cuộc là mua thứ gì?” Thanh Lang hắng giọng một cái, bày ra điệu bộ giáo huấn, xét hỏi, “Ngươi mỗi ngày mua bán thứ gì ta đều nhất thanh nhị sở, nửa năm nay căn bản là không thấy ngươi mua cái gì loạn thất bát tao (linh tinh), ta còn nghĩ ngươi đã thay tâm đổi tính, ai ngờ ngươi dám lén lút sau lưng ta đục khoét như vậy. Ngươi còn dám lấy trộm Thiên Nhất Lệnh? Ân?! Vây cánh đã cứng cáp rồi a?!”
“Ai nói ta lén lút?” Yến Kỳ cây ngay không sợ chết đứng nói, “Ta không cho ngươi biết chỉ là muốn làm ngươi ngạc nhiên!”
Thanh Lang bị hắn làm cho tức giận đến suýt thổ huyết, vươn ra năm ngón tay khẽ run run: “Thật đúng là một cái ngạc nhiên lớn a! Sinh ý lần này nếu không thành, Thanh đại ca ngươi sẽ bị tên khốn Tư Không Nguyệt kia nhạo báng không nói, Thiên Nhất giáo giáo chúng ta còn phải thắt chặt túi quần (tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu) hảo vượt qua thời gian túng quẫn. Ngươi nói xem, cái này cũng chưa tính là đại họa? Bổn giáo chủ phải trừng phạt ngươi như thế nào?”
Thanh Lang trừng mắt bày ra một vẻ uy quyền, muốn nhân cơ hội giáo huấn một chút tên gia hỏa được chiều quá hóa hư này.
Yến Kỳ phồng miệng trừng mắt cùng Thanh Lang trong chốc lát, đột nhiên cắn môi cúi người, lục lọi tìm kiếm tứ phía, Thanh Lang có chút nghi hoặc mà ngoái đầu nhìn nhìn, khó hiểu lên tiếng hỏi: “Yến Tiểu Kỳ, ngươi tìm cái gì chứ?”
Yến Kỳ tìm không được thứ gì, liền thuận tay lấy đồng hương lô (lư hương bằng đồng) đặt ở hai bên bảo tọa giáo chủ (ngai vàng giáo chủ) giơ lên, thở hổn hển ném về phía Thanh Lang: “Trừng phạt cái đầu ngươi. Ngươi cũng không thèm hỏi cho rõ ràng, còn chưa phân biệt phải trái trắng đen đã muốn giáo huấn ta! Ngươi đi chết đi, ta ghét ngươi, hỗn đản Thanh Lang!”
Vài tên thị vệ đứng ở ngoài điện chỉ nghe bên trong oanh một tiếng chấn vang, sau đó là một tiếng ‘a’ hét lên thảm thiết, bất giác đem cổ rụt lại.
“Người muốn mưu sát thân phu (chồng) a, Yến Tiểu Kỳ! Ngươi trở lại đây cho ta!” Thanh Lang gầm lên giận dữ vang vọng đại điện.
Vài tên thị vệ chỉ thấy một bóng dáng thanh tú thoáng một cái từ cửa điện uy vũ theo gió bay ra. Yến Kỳ vừa vuốt tay áo vừa chạy ra ngoài, trong miệng vẫn còn la lên: “Ta không trở lại! Hỗn đản Thanh Lang, ngươi khinh thường ta! Dù sao trong mắt ngươi ta chỉ là tên phá gia chi tử, ngươi mắt chó nhìn người, đồ đần độn!” (_._!!)
Nghe được thanh âm truy đuổi của Thanh Lang từ phía sau, Yến Kỳ quay đầu lại cả giận nói: “Ngươi đừng tới đây! Ngươi dám tới đây, thì hai tháng… ách, một tháng không cho phép chạm vào ta!”
Bọn thị vệ hoàn toàn bị coi như vật trang trí nghe xong lời nói này lại một trận mồ hôi lạnh.
Thanh Lang bất đắc dĩ dừng bước, nhìn Yến Kỳ ba chân bốn cẳng mà chạy xa. Sớm biết như vậy sẽ không nên dạy hắn khinh công, giúp hắn chạy trốn nhanh như vậy.
Chẳng biết Ngưu trưởng lão từ chỗ nào chậm chạp chạy đến bên người Thanh Lang, cũng theo y nhìn về hướng Yến Kỳ đã chạy đi xa, dò hỏi: “Giáo chủ, người thật không đuổi theo Yến tiểu chủ tử?”
“Ta mà đuổi hắn thực có gan một tháng không cho ta lại gần, vẫn còn là…” Thanh Lang thầm nói.
“Cái gì?” Ngưu trưởng lão nghếch tai lên hỏi.
“Không có gì, phái người đi theo chiếu cố hắn cho tốt, đừng để cho hắn chạy loạn mà thương tổn chính mình.” Thanh Lang phân phó rồi sau đó lại một vẻ bất đắc dĩ mà đi vào trong đại điện.
Ngưu trưởng lão đem băng đại đặt trở lại trên đầu giáo chủ tuấn soái, lại hỏi: “Giáo chủ, người xem, sinh ý cùng Tư Không Nguyệt phải làm như thế nào? Bằng không trước hết thiếu nợ đi…”
“Tuyệt đối không được!” Thanh Lang nghiêm túc nói, “Thiên Nhất giáo ta mua một chút cổ trùng thảo dược mà còn phải thiếu nợ, việc này truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?”
“Vậy làm sao bây giờ? Sinh ý lần này mà không thành, mấy vạn giáo chúng trong giáo ta phải thắt chặt lưng quần nhiều tháng, như vậy thật là không ổn không ổn.” Ngưu trưởng lão lắc đầu liên tục.
“Tóm lại, ta đường đường Thiên Nhất giáo tuyệt đối không thể làm chuyện ký sổ vay tiền.” Thanh Lang từng chữ một nhấn mạnh nói.
Thanh Lang đi trở về bảo tọa giáo chủ của mình, Ngưu trưởng lão cũng ngồi xuống bậc thềm. Hai người cau mày, kéo cằm, suy nghĩ hơn nửa ngày Thanh Lang bỗng nhiên đinh một tiếng khẽ động, hai mắt sáng lên mà thì thầm: “Sở, Phi, Dương!”
***
Sở Phi Dương quay mặt qua một bên hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi nói: “Không ổn không ổn, có một dự cảm không tốt lắm. Thư Ảnh, mau giúp ta tra hoàng lịch, nhìn xem có phải mấy ngày gần đây không nên gặp khách?”
Quân Thư Ảnh đang ngồi ở phía sau thư án viết gì đó, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi lên núi tìm Cao Phóng đâm cho mấy châm tẩm dược có khi lại hữu hiệu.”
Truyện khác cùng thể loại
309 chương
93 chương
5 chương
22 chương