Ngày lễ Giáng Sinh chết tiệt này! Mỗi năm có một ngày lễ Giáng Sinh, năm nay cư nhiên trùng ngay kì nghỉ ngơi cuối tuần, trên đường lớn người kín hết chỗ, cửa hàng đông đúc như lễ hội, trong suốt tuần qua, Lương Tử Bái đều ở tại phòng bếp vội vàng chế tác đồ ngọt lễ Giáng Sinh có giới hạn, thường thường sau khi bánh được đưa ra, người tiêu thụ điên cuồng xông lên giành lấy, số lượng trong nháy mắt tăng vọt. Nàng cảm thấy chính mình giống như người không ngừng đẩy các tảng đá lớn trong thần thoại Hy Lạp, mỗi ngày đều phải chế tác đồ ngọt với số lượng ngày càng tăng không ngừng lặp đi lặp lại. Mau mệt chết... Bất quá, ở đó mệt chết như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải khi rãnh rỗi lại nhớ đến người yêu ở nước ngoài, trong lòng sẽ cảm thấy cô đơn. “Đi, Tử Bái, mọi người cùng nhau đi chơi cả đêm đi! Dù sao ngày mai cửa hàng cũng nghỉ, không có chuyện gì đâu.” “Không được đâu, các cậu cứ đi chơi vui vẻ đi.” Nàng khéo léo từ chối lời mời đi chơi của đồng nghiệp. “A, Tử Bái, nhiều người đi mới náo nhiệt.” “Được rồi được rồi, Bái Bái nghĩ không muốn đi thì không nên miễn cưỡng nàng.” Lí Thục Phân ở trước mặt mọi người nói, không muốn Lương Tử Bái phải khó xử, cười mờ ám đối với nàng, nháy mắt vài cái rồi nói: “Mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Lương Tử Bái buồn bực không thôi nhìn nàng. Tuy rằng quen biết nhiều năm như vậy nhưng thời điểm Lí Thục Phân phản ứng, nàng thật sự xem không hiểu. “Mắt của cậu không thoải mái à?” “Bụng của mình mới không thoải mái!” Haizz, xem ra ám chỉ xem không hiểu, “Đi mau đi, mình sắp chết đói rồi, cậu mau chạy nhanh về nhà cho mình đi đỡ phải chướng mắt.” Kẻ ngốc vẫn chính là kẻ ngốc. Lương Tử Bái thực sự không hiểu Lí Thục Phân, tiếp theo bả vai mang theo chiếc túi nhanh chóng rời đi. Hiện tại nàng thầm nghĩ mau mau về đến nhà, tắm rửa bằng nước ấm sau đó lẳng lặng nằm trên giường suy nghĩ về người nào đó. Từ ngày đó ngắn ngủi chat webcam trở về sau, nàng cũng chưa thấy qua Ngụy Tuyển Triệt không biết hắn thật sự bận rộn nhiều công việc không có thời gian để ý đến nàng hay vẫn là đang tức giận. Nàng không phải là cố ý muốn suy nghĩ miên mang, thật sự là không khí kết thúc buổi chat webcam ngày đó quả thật không được tốt lắm, cho nên hắn mới có thể cho rằng như vậy. Hiện tại thời gian ở nước Anh chắc là buổi chiều, không biết hắn có ở kí túc xá hay không? Lương Tử Bái muốn thử thời vận chân bước nhanh hơn, tốc độ về nhà nhanh hơn, tiến vào trong phòng liền khẩn cấp mở máy tính. “A, không có online nha?” Nàng đơn giản đưa chân lên ghế ngồi, đầu gối vây quanh chính mình, ngây ngốc chờ đợi hơn nửa tiếng. “Quên đi, hắn cũng đã nói gần đây công việc bận rộn cũng đừng quấy rầy hắn.” Đợi hắn đăng nhập không được, nàng rầu rĩ thở ra một hơi, kéo túi trở về phòng, cảm thấy mệt rã rời cởi sạch quần áo trên người mình bước vào phòng tắm rửa. Sau khi thân thể được thả lỏng bằng cách tắm rửa bằng nước ấm, nàng có điểm giống như hơi đói. Nàng cột nút áo choàng tắm lại sau đó từ phòng tắm đi đến nhà bếp, muốn làm cái gì đó cho chính mình ăn. Đột nhiên, nàng mơ hồ nghe được vài âm thanh bất thường, bản năng dừng lại động tác. Thanh âm hình như là cửa ra vào phía trước truyền đến. Nàng vội vàng đóng cửa tủ lạnh lại, trở về phòng lấy ra cây gậy đánh bóng bằng gỗ mà Ngụy Tuyển Triệt trước khi ra nước ngoài chuẩn bị cho nàng, sau đó bước chân rón rén đi đến cửa ra vào. Trời ạ! Cư nhiên có người dám mở cửa nhà nàng!? Nhịp tim Lương Tử Bái bắt đầu tăng tốc, vài giây tiếp theo, nàng liền thấy cửa bị mở ra tiếp theo đẩy vào... “A!” Nàng quát to một tiếng đồng thời cây gậy đánh bóng trong tay không chút nghĩ ngợi đập xuống. “Bái Bái, mau dừng lại...” Nhưng Lương Tử Bái không kịp thu tay lại, cây gậy bay ra phía trước nhưng may mà nó gặp phải cái bắt tay trên cửa, sau đó được để xuống đất phát ra dư vị tiếng vang “thùng thùng thùng”. Nàng nghẹn họng trân trối nhìn nam nhân trước mặt... “Là anh.” Ngụy Tuyển Triệt lộ ra một chút bất đắc dĩ tự giễu cười khổ. May mắn mà thần kinh vận động của hắn tốt lắm, đúng lúc công kích kịp thời bằng không đã trúng một đòn của nàng, hắn không vào bệnh viện mới là lạ. “Anh, anh, anh như thế nào trở lại?” Hốc mắt Lương Tử Bái đỏ lên, vài giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên vươn ra hai tay tiến lên, ôm chặt lấy hắn. Nha, sức lực thật là mạnh... Ngụy Tuyển Triệt suýt nữa không khỏi rung động bởi lực đạo của nàng, ngực bị nàng đâm vào nên cảm thấy khá đau, may mắn là cái đau này tuyệt đối là ngọt ngào. “Con gấu túi này, em có muốn buông ra hay không?” “Không muốn, không muốn....” Lương Tử Bái chỉ sợ đây là ảo giác, một khi buông hắn ra sẽ không thấy hắn đâu. Được rồi, không muốn buông thì không buông. Ngụy Tuyển Triệt nhận thức, cũng may hành lí chỉ là một cái ba lô mà thôi. Hắn nghiêng người ôm thân nàng, một chân suất khí đá cửa ra, hai chân đá văng chiếc giày Oxford ở dưới, tiêu sái đi nhanh vào nhà sau đó hướng đến ghế sôfa ở phòng khách ngồi xuống, ghế sôfa chịu sức nặng của hai người. Hô, vẫn là ghế sôfa trong nhà thoải mái hơn, ngồi ghế dựa trên máy bay không tốt như vậy. Và hiện tại, hắn phải xử lí một chút con mèo nhỏ đáng yêu đang khóc vì vui mừng nằm ở trong lòng mình. “Bái Bái, thấy anh ở ngàn dặm xa xôi từ nước Anh trở về đây, em không phải hẳn là ngước mặt lên cho anh nhìn em sao?” Nhưng là nàng đang khóc, bộ dạng thật xấu xí a... Nàng kháng cự, mặt vẫn chôn trong lòng của hắn. “Em không ngước mặt lên anh làm sao hôn em đây? Em có biết hay không anh trên đường đều suy nghĩ, nếu sớm thấy em từng bước, anh có thể thật thật thật hôn em, không bao giờ nữa dùng miệng ấm áp của anh dán lên màn hình lạnh như băng.” “Anh chưa nói anh sẽ trở về.” Nàng lau nước mắt, uỷ khuất nói. Nếu nói thì không còn là kinh hỉ rồi. Hơn nữa, hắn có thể không trở về sao? Hắn mới rời đi không bao lâu, cư nhiên sau lưng còn có người tặng hoa hồng cho nàng? Hơn nữa khi hắn gọi điện thoại cho cơ sở ngầm tìm hiểu chân tướng sự việc, nữ nhân Lí Thục Phân kia lại ăn nói sinh động như thật, như thế nào hắn có thể chịu làm không khí? Nếu hắn không trở về bảo vệ chủ quyền, chờ đến ngày đó lấy được học vị, chỉ sợ lão bà của hắn cũng chạy đi mất! Ngụy Tuyển Triệt đang muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để nói bao lời thương nhớ nàng, ngay chăng lúc này, bụng của người nào phi thường phá hoại cảm xúc phát ra âm thanh đói bụng, cô lỗ cô lỗ.... Bầu không khí lãng mạn biến mất, hắn nheo ánh mắt lại, hiện ra nụ cười tinh quái, dùng tiếng nói mềm nhẹ trầm thấp dán vào bên tai nàng hỏi: “Lương Tử Bái, em lại không nghe lời anh ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, phải không?” Vừa dứt lời, còn không quên hướng lỗ tai mẫn cảm của nàng dâng tặng thổi một hơi miễn phí. Sợ hãi! Nguyên lai rống to, kêu to không phải là việc khủng bố nhất, chân chính lợi hại là cái này - vừa ôn nhu vừa mang theo sát khí chưa từng có làm cho người ta sợ hãi. Lương Tử Bái chột dạ lui cổ lại, không được cười gượng: “Hắc hắc,...” “Anh sẽ đòi nợ hôn sau, anh đi thay quần áo đây, anh cũng đói bụng rồi.” Hắn sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình nói. Hậu ~ vậy mà còn nói nàng không ăn cơm đúng giờ, chính hắn không phải là giống nhau sao? Haizz, tại sao lại quy định châu quan phóng hoả lại không cho dân chúng đốt đèn. Ngụy Tuyển Triệt căn bản là một ông quan tà ác! Nhưng...nàng lại chính là yêu ông quan tà ác này. Sau khi thưởng thức bánh gạo Hàn Quốc cùng với bánh mật, bụng cảm thấy vô cùng ấm áp, tuyệt quá a! Bởi vì vội vàng trở về, Ngụy Tuyển Triệt chỉ kịp cầm lấy một bộ quần áo bỏ vào trong túi, bỏ chạy đi đáp máy bay. Trong nhà khăn mặt có, chính là thiếu bàn chải đánh răng cùng với dao cạo râu, khó có được cơ hội sắm vai săn sóc, bạn gái nhỏ Lương Tử Bái nhảy nhót chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua bàn chải đánh răng cùng dao cạo râu mới. Nhưng sau khi được một đoạn đường, nàng bỗng nhiên lại kêu to: “A, quên mua một thứ rồi!” “Cái gì?” Hắn mở túi nhựa ra xem. Có bàn chải đánh răng, dao cạo râu cũng có, rốt cuộc là thiếu cái gì? Nàng tính trẻ con hé miệng cười cười, ánh mắt loé hào quang, “Ở chỗ này chờ em một chút, em lập tức trở về ngay.” “Anh đi cùng với em.” “Không cần! Anh ở chỗ này chờ em một chút là được rồi.” Nàng vẫy vẫy tay, không cho hắn đi cùng, xoay người chạy thùng thùng thùng trở lại cửa hàng tiện lợi vừa mới mua bàn chải đánh răng kia. “Thật không biết nha đầu kia đang làm cái quỷ gì đây?” Hắn cười cười đứng chờ nàng ở phía trước cửa hàng. Một lát sau, nàng một đường chạy trở về, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh nhảy ra trước mặt hắn, sau đó vạn phần vui vẻ lấy trong túi ra hai cây kẹo mút vị hoa quả... “Đây nè, kẹo mút hoa quả!” Nàng vui vẻ mở giấy gói ra, khẩn cấp đưa cây kẹo mút vị nho vào trong miệng hắn, cây kẹo thứ hai vị dâu tây đưa đến trong miệng mình. Hắn nhíu mi, “Em đừng nói với anh đây là lễ vật ngàn dặm xa xôi trở về của anh đó chứ?.” “Hậu, em đều cho anh ăn kẹo mút rồi, như thế nào miệng lại còn không có ngọt như vậy?” Nàng chu miệng tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, còn bướng bỉnh xoa bóp hai má của hắn. Không ngọt? Ai nói? Hắn chỉ kém không bị kẹo mút trong miệng làm ngọt đến chết. “Em làm sao không biết ngọt? Không tin em nếm thử xem?” Hắn đem miệng mình đưa đến trước mặt nàng, vui vẻ hé miệng ra, miệng hắn nhô ra rất giống con bạch tuộc vừa mới tái thế, chọc nàng buồn cười, vừa cười vừa né tránh miệng của hắn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu to. “Ha ha...A...tránh ra....Anh thật chán ghét! Ngụy Tuyển Triệt, tốt lắm nha, em biết miệng anh ngọt rồi, như vậy có thể đi?” Nàng vừa cười không quên cầu xin tha thứ. “Không thể.” Mãnh liệt cự tuyệt loại câu trả lời này. “Bằng không anh muốn như thế nào?” Hắn cũng thực sảng khoái, tự đưa tay chỉ môi của mình. Hai má nàng phiếm nóng, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thừa dịp bốn bề vắng lặng bay nhanh đến hôn hắn một ngụm “Ừm, quả nhiên thật ngọt.” “Thật sự? Như thế nào anh lại cảm thấy miệng của em không ngọt? Lại đây, anh nếm thử.” Thử? Thử cái đầu anh! Ngụy Tuyển Triệt bằt đầu tiến lại gần, Lương Tử Bái nhanh tay lẹ mắt lấy ra kẹo mút nằm trong miệng của mình, vốn muốn đưa vào miệng hắn cách ba tấc làm cho hắn ăn một cái, không nghĩ tới một cái trượt tay, kẹo mút cư nhiên liền như vậy đưa vào lỗ mũi hắn... “A...”Mồm há hốc. Ngụy Tuyển Triệt đưa hai tròng mắt hép lại thành một đường nhỏ nguy hiểm, ánh mắt tràn ngập sát khí trừng mắt nhìn đầu sỏ gây ra, lời nói cảnh báo khó khăn từ trong miệng phun ra. “Lương Tử Bái!” Lương Tử Bái ném chứng cớ xuống, không nói hai lời liền một trận điên cuồng chạy đi. “Đứng lại! Em đứng lại cho anh! Lương Tử Bái, anh gọi em đứng lại, em có nghe hay không?” Đương nhiên là nàng nghe được, nhưng chỉ có đứa ngốc mới đứng lại. Lương Tử Bái cũg không có quay đầu lại, một đường chạy như điên trở về căn hộ, bởi vì sợ bị hắn bắt quả tang tử hình ngay tại chỗ, ngay cả thang máy nàng cũng không dám sử dụng, sức khoẻ thân thể cực hạn, một tiếng trống làm cho tinh thần nàng hăng hái hơn liền đi thẳng trở về lầu 12. Cửa vừa mới mở ra, hai chân nàng như nhũn ra, bắt đầu thở hồng hộc, lập tức ngã xuống ngồi dưới sàn. Siêu ngu ngốc...Nhưng là chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nàng vừa mới đưa kẹo mút vào mũi Ngụy Tuyển Triệt, nàng liền nhịn không được khanh khách cười, cười đến ứa ra nước mắt. Không khác biệt nửa phần, Ngụy Tuyển Triệt cũng đuổi trở về, giống nàng vào trước cửa liền xụi lơ ngồi dưới đất, thở hổn hển ngay nửa câu cũng mắng không được. Sau một hồi... “Em bị bệnh à? Tại sao lại bỏ chạy vậy?” Hại hắn cũng đi theo nàng chạy đến mười hai tầng lầu. “Ai bảo anh đuổi theo?” Nàng cũng thực uỷ khuất a. “Em chạy đương nhiên anh phải đuổi theo.” Hắn tức giận cãi lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương thật ngu ngốc, chính mình còn ngu hơn, tóm lại cả hai đều là kẻ ngốc. “Thật là đáng tiếc....” Lương Tử Bái tiếc nuối nhìn cây kẹo mút trong miệng hắn nói. Kẹo mút của nàng chỉ mới ngậm được mấy phút, kết quả là vừa mới bị hắn doạ nên vứt đi rồi.