“Con yêu đương nhăng nhít cái gì? Sao mẹ lại nói thế?” Tôi giật bắn người.Bố chạy vào theo: “Có gì từ từ nói em, đừng đánh con.”“Anh còn bênh nó trước mặt nữa, bảo sao con gái anh ngày càng ra dáng tướng cướp.” Mẹ quát bố rồi giơ chổi lông chỉ tôi: “Hôm nay thằng nào lai mày về? Mày yêu đương nhăng nhít từ bao giờ? Hôm nay tao đánh cho mày què chân.”Tôi chưa kịp trả lời bố đã hỏi: “Sao lại thằng nào đưa về là như thế nào? Bạn bè đưa nhau về cũng là bình thường mà.”“Chị Hoà bảo em là có thằng lai con này, trước lúc em về đến nhà, con này ngồi sau ôm eo thằng kia, anh còn bênh đi, bạn bè nỗi gì mà ôm ấp?”Ôi cuộc đời tôi, cái gọi là oan như thị Kính chính là như vậy có phải không? Bà hàng xóm, vâng ạ, bà hàng xóm. Mắt bà chắc phải như “hoả nhãn kim tinh” của Tôn Ngộ Không, tôi ôm đống truyện trong tay còn không hết, ôm cái thằng kia. Ông giời ơi, con còn chưa chạm vào cái gấu áo của nó, ôm nó vào lúc nào thế?Tôi nhìn mẹ giận giữ một mà lòng căm hận bà hàng xóm lên mười.“Con ôm nó bao giờ? xe con bị hỏng không có ở nhà mẹ còn không biết, lúc mẹ về không thấy tay con ôm đầy truyện à? Con ôm nó ở đâu, nó cho con đi nhờ về chứ con ôm nó lúc nào?” Tôi ấm ức kêu lên.Bố nghe tôi nói kéo lấy cái chổi lông gà trong tay mẹ: “Em nóng giận quá rồi, có gì cũng phải bình tĩnh hỏi con trước đã.”Bố kéo mẹ ngồi xuống giường, hỏi tôi đầu đuôi câu chuyện.“Thế sao lúc mẹ về không nói luôn xe hỏng?”Tôi đang hăng say thanh minh, nghe mẹ hỏi dừng lại, hơi nép sau lưng bố, giọng lí nhí.“Con định xin thêm tiền bố, xin mẹ chỉ được đủ tiền sửa xe thôi.”Mẹ đứng bật dậy, nhìn mẹ như thể muốn nhét tôi ngược vào trong bụng, mãi không lên lời mẹ vùng vằng bỏ đi: “Biết vậy đẻ quả trứng ra luộc ăn cho sướng.”Tôi trề mỏ: “Mẹ bảo nhặt con ở trên mán về, giờ lại bảo đẻ ra quả trứng, mẹ nói dối trẻ con.”Bố xoa tóc tôi cười hiền lành: “Lần sau có gì về nhà con cứ nói luôn với bố mẹ, không cần phải giấu diếm điều gì.”“Vâng ạ”“Diễm này, bố biết con đang tuổi lớn.” Bố cầm quyển truyện của tôi lên nhìn nói: “Con có cảm xúc khác với bạn khác giới cũng là bình thường.”“Nhưng bây giờ các con chưa trưởng thành hẳn, sẽ có lúc chỉ là do tò mò mà nảy sinh những tình cảm khiến cho bản thân hiểu lầm. Đợi con trưởng thành rồi sẽ mới hiểu được rõ ràng.”“Bố mẹ có làm gì cũng chỉ là lo lắng cho con thôi.”Bố dừng lại một chút như suy nghĩ điều gì.“Bây giờ con chỉ cần lo học, nắm lấy hành trang vào đời, sau này trưởng thành có thể tự hiểu rõ bản thân, yêu đương là chưa muộn.”Tôi giật bắn: “Con thề, con không biết yêu đương là gì hết, không bao giờ con yêu đương lúc đang đi học.”Bố xoa xoa tóc tôi đứng lên: “Có chuyện gì cứ tâm sự với bố, con nhớ là không ai thân thiết hơn bố mẹ cả, bố sẵn sàng chia sẻ với con mọi điều.”“Vâng, con biết rồi, chuyện gì con cũng sẽ nói với bố.” Tôi làm mặt nghiêm túc, chắc chắn mà nói với bố.Lúc này bố mới gật đầu đi ra.Hừ, bố mẹ đi rồi tôi mới nhớ đến bà hàng xóm hớt lẻo kia, vừa hớt lẻo vừa điêu, tôi ghi mối thù này trong lòng.Còn nữa, cái thằng kia đúng là vong mà, dây dưa với nó làm tôi bị ám quẻ. Tôi tự nhủ với mình, tốt nhất nhìn thấy nó tránh xa ra ba mươi mét.***“Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàngChở tia nắng về trong ánh mùa sang.”Hôm nay tôi được bố chở đi học, bố nói trưa sẽ đón tôi về rồi đi lấy xe sau. Bố còn cho tôi thêm tiền ăn quà, tôi sung sướng nhảy chân sáo lên lớp, vừa nhảy vừa hát.“Cậu hát hay hét vậy?”Ối giời, vong lại đến ám, như thế nào mà Kiên lại đi lên từ phía sau tôi. Tôi giật mình lùi xuống hai bậc thang tránh xa cậu ta.Kiên nhìn tôi khó hiểu: “Sao đấy?”“Không sao, cậu đừng nói chuyện với tôi, gặp cậu là cuộc đời tôi toàn giông tố.” Tôi thành thật.Kiên cau mày: “Tớ đã biết cậu là đồ không bình thường từ lúc nhỏ.” Xoay người bỏ lên lớpNó dám nói tôi không bình thường, dám nhắc đến lúc nhỏ, tôi giơ nắm đấm với bóng lưng đang bỏ đi kia.“Diễm làm gì đấy em?” Cô Cấp dạy toán bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi.Tôi giật mình: “Dạ không ạ, em chào cô.” Tôi chào cô rồi chạy nhanh lên lớp mình.Tôi đã nói nó là đồ ám quẻ mà, vừa sáng ra gặp nó phút trước phút sau gặp cô giáo mà tôi sợ nhất. Tôi biết cô Cấp chủ nhiệm lớp 10A1, đầu giờ cô sẽ lên lớp đấy, nhưng mà tôi chưa từng gặp cô trước giờ như thế này bao giờ đâu nhé.Tôi ngồi xuống bàn đưa quyển truyện lên phía trước cho Ly.“Này bà đọc đi, hay cực, đọc xong rồi tôi đem đi trả.”Ly quay lại lấy truyện, đưa cho tôi một thỏi kẹo Alpenlibe.“Hôm qua mẹ tôi về mua nhiều lắm, cho bà một thỏi này.”Tôi cầm thỏi kẹo, đang định kể cho Ly vụ án oan khuất của mình tối qua.“A chúng mày ơi con đàn ông lớp mình biết yêu rồi.” Thằng Thực ngồi ở tổ bốn chạy vào lớp gào.Tôi chưa kịp phản ứng đứa khác đã hỏi.“Sao mày biết nó yêu đương.”Thằng Thực đứng trên bục giảng nhìn tôi hét tướng lên: “Hôm qua tao thấy thằng Kiên 10A1 đèo nó.”Có đứa nói lên: “Vừa làm bồ câu tình yêu cho thằng Kiên với bạn thân, giờ lại quay sang yêu nhau luôn, chúng mày đóng phim đấy hả Diễm?”Một trận cười rú lên ầm ĩ át tiếng của tôi.Tôi nóng mặt: “Chúng mày rồ à?” Cầm quyển sách ném lên thằng Thực. Ly vội tóm lấy tay tôi.Tiếng trống tùng tùng chặn đứng hành động tiếp theo, tôi chưa kịp xông lên bục giảng thì thầy Bình bước vào lớp. Trong cả tiết học tôi chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích, nhìn bóng lưng nghiêm túc nghe giảng của cô bạn bàn trên mà cổ nghẹn lại, giống như vừa nuốt cả quả trứng luộc vào trong họng.Giờ ra chơi tôi nghiêm túc giải thích cho mấy đứa ngồi xung quanh, thằng Thực ngồi lên mặt bàn tôi nhăn nhở, tôi muốn đập cho nó một phát vì cái mồm hơn cả loa của nó.Đang thao thao bất tuyệt giải thích, tôi cảm giác sau lưng có gì lạ, quay lại nhìn phát hiện mấy đứa 10A1 cả trai lẫn gái thập thò ngoài cửa sổ.Cơn giận trong tôi lúc này đã như nham thạch núi lửa muốn phun trào. Thực vỗ vai tôi mặt đầy cảm thông: “Lúc tao nhìn thấy nó lai mày cũng không nghĩ gì đâu, nhưng lúc nãy ở dưới quán nghe thấy bọn con gái lớp bên đấy nói với nhau, tao tưởng thật.”Duy nhìn tôi nói: “Mày kệ chúng nó, mấy hôm là hết, đừng có sang gây sự.”Ly khoác tay tôi nhìn cả bọn đang đứng vây quanh.“Lớp mình phải đoàn kết, chưa gì các cậu đã om sòm lên rồi.”Tôi muốn ôm Ly khóc quá.“Thằng đấy học giỏi nhất khối, để con Diễm sang cưa nó lấy bài giải kiểm tra về cho lớp mình cũng được mà.” Diụ ngồi tại chỗ ở dãy bên kia nói với sang.Thằng Nam nãy giờ im lặng nghe vậy nhìn Dịu nói to: “Lớp mình thiếu người học giỏi à mà phải đi lấy đáp án lớp khác?”Tôi xúc động nhìn đồng bọn, đúng là “năm anh em trên một chiếc xe tăng”, chúng tôi mỗi ngày cùng nhau chép bài tập nên tình cảm vẫn khăng khít hơn..