Dương Thanh Vương Diễm FULL
Chương 57
Tôi rất mệt, không biết Kiên thức dậy dời đi từ bao giờ? Khi tỉnh dậy tôi hối hận không thôi, tại sao có thể ngủ say đến mức anh đi cũng không biết gì?Nằm lỳ trên giường mãi không chịu dậy, cho đến khi Linh gọi hỏi sao chưa thấy đến kiểm tra thực phẩm.
Linh giờ đã về làm cùng chúng tôi, bình thường tôi và Linh cùng làm những việc liên quan đến bếp.“Em không thích nấu nướng, nhưng em thích ăn.” Linh nói một câu như vậy rồi đi theo tôi.Nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của Kiên hôm qua, tôi thấy đau lòng, phút chốc tôi quyết định ngồi dậy.“Linh ơi, em còn nghén nhiều không?” Tôi hỏi.“Em á, hết rồi.”“Không sợ mùi trong bếp nữa rồi chứ?”“Dĩ nhiên.”“Thế chị nghỉ mấy hôm, em với chị Thương ở nhà lo nhé.”Linh im lặng một giây rồi cười: “Thoải mái, đi luôn đừng về.”Tôi không nghĩ nhiều, về nhà lấy quần áo, gọi điện đặt vé.Khi xe trung chuyển đến đón, tôi nói với mẹ: “Con đi bắt rể, mẹ ở nhà chờ nhé.” Rồi leo lên xe đi thẳng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ.Người đàn ông của mẹ, tôi sẽ giúp mẹ tìm sau.
Kiểu gì thì kiểu, con cái chăm bố mẹ không bằng ông bà chăm nhau.Năm ngoái tôi đã chứng kiến bà ngoại bẩy mươi tuổi ngồi cạnh giường nắm tay ông ngoại tám mươi tuổi tâm tình:“Ông ơi, ông cố lên nhá.”“Đừng có để lại tôi một mình mà chết trước nhá.”“Không là tôi đi lấy chồng khác đấy nhá.”Ấy thế mà ông tôi đã khỏe lại ngay sau đó nhanh chóng, cả gia đình tôi đã nghĩ ông không qua được, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Tôi cứ ở đấy mà lo hôn nhân không lâu bền, chẳng phải ông bà tôi vẫn yêu nhau đến cuối đời đấy thôi.***“Duy ơi, ông đang ở đâu đấy?”“Đang ở ngoài ruộng đây.”“Kiên đâu?”“Cũng ở đây chứ đâu, bọn tôi đang cùng mọi người xem lại chất lượng quả.”Tôi tắt máy, không hỏi thêm, sáng nay khi đi tôi đã gọi Ly đón mình.
Tôi không biết khu trồng trọt của họ ở đâu nên dặn Ly chở ra.Phía xa xa nơi cánh đồng rộng mênh mông, những thửa ruộng đã được chia khối đều nhau, một nhóm người đang bàn bạc điều gì.Tôi nhanh chóng nhận ra dáng hình quen thuộc, bắc loa tay hét lớn.“Kiên ơi!”Anh quay lại, áo sơ mi trắng hở cổ, gió lớn thổi tóc anh bay ngược.
Tôi như nhìn thấy cậu học sinh năm nào, tức giận đỏ mặt mắng tôi là đồ con gái không biết xấu hổ.“EM ĐẾN RỒI ĐÂY.
ANH CƯỚI EM NHÁ.” Tôi dùng hết sức mình, cố gắng hét thật lớn.Tôi là đồ con gái không biết xấu hổ đấy.Từ giờ tôi sẽ không biết xấu hổ mà đeo bám anh cả đời này.Cho dù sau này có thể chúng tôi sẽ cãi nhau vì ở bên cạnh nhau lâu, nếu anh không dỗ tôi thì tôi sẽ nịnh anh.Cho dù anh là độc đinh, tôi không sinh được con trai, tôi cũng sẽ không để anh rời khỏi mắt để có cơ hội phạm tội với tôi.Cho dù anh không còn ưa nhìn như bây giờ nữa, tôi sẽ nắm bàn tay nhăn nheo của anh giống bà ngoại nắm tay ông ngoại tôi.Tôi hét xong thấy Kiên dừng lại nhìn mình, anh đứng quá xa nên tôi không thấy rõ ánh mắt, vẻ mặt anh.Dùng hết sức mình có thể, tôi chạy lao nhanh theo con đường dẫn ra chỗ anh đang đứng.Người ấy đang dang tay ra, mỉm cười đợi tôi nhào vào lòng.“Nhiều người thấy như vậy, em không được nuốt lời đâu đấy.” Kiên ôm tôi thì thầm khẽ bên tai.Tôi vì chạy nhanh nên còn thở dốc: “Nhất định không.”“Bọn trẻ bây giờ yêu nhau như thế này à?”“Mạnh dạn hơn xưa nhiều.”Tiếng những người phía sau lưng chúng tôi bình luận, sự hưng phấn khi nãy đã lắng xuống, hiện tại tôi đã bắt đầu xấu hổ rồi.“Giới thiệu với em nhé, đây là bố mẹ chồng em.” Kiên khoác vai tôi chỉ hai người nam nữ trung niên đang đứng cạnh Duy.Tôi há mồm kinh hãi, nếu có gương soi, với sức nóng hiện tại, có lẽ mặt tôi đã như quả gấc chín.“Cháu… con chào hai bác ạ.”Cặp vợ chồng trung niên nhìn tôi cười.“Xem phim trên ti vi nhiều, hôm nay được chính con trai mình biểu diễn ngoài đời, đúng là đặc biệt thật.” Mẹ Kiên hiền hậu bình luận về màn cọc đi tìm trâu của tôi.“Về thôi, về nấu cơm cho con dâu ăn.” Bố anh tiếp lời vợ.“Con cũng được ăn nhờ bữa cơm rồi đấy thầy bu nhỉ?” Duy đứng sau toét miệng.Tôi không dám nhìn các cô chú khác đang đứng cười hớn hở phía sau Kiên.
Bố mẹ Kiên đã dắt tay nhau đi trước, Duy lẽo đẽo theo sau.
Tôi muộn màng hối hận tại sao không gọi điện cho anh trước, bày đặt bất ngờ làm gì?Ấn tượng đầu tiên với nhà chồng như thế này, tôi đúng là không biết xấu hổ thật rồi, là tôi đang bỏ nhà theo trai đấy.“Anh cõng em.” Kiên ngồi xuống phía trước đề nghị.Tôi nhìn mọi người đang vừa đi vừa chờ phía trước thấy ngại: “Thôi đi, em có làm sao đâu mà phải cõng.”“Lên.”Tôi không hai lời, lập tức trèo lên lưng anh.“Ngày ấy đã muốn cõng em đi trên cánh đồng như thế này.”“Ngày nào?”“Ngày em bị đẩy xuống suối, chới với ngụp lên ngụp xuống ấy.
Lúc em co người vì lạnh, tóc ướt nhẹp đi phía trước, anh đã muốn tiến lên cõng em.”“Sao anh không làm vậy?”“Anh làm vậy mà không ăn tát của em hơi phí.” Kiên nói.Suốt những năm tháng ấy tôi không chú ý đến anh, đã vô tình không biết hình bóng anh len lỏi vào trong cuộc sống của tôi từ lúc nào?“Kiên ơi.”“Ơi.”“Em yêu anh.”“Ừ.”“Nhiều lắm.”“Ừ.”“Anh không biết em yêu anh nhiều đến mức nào đâu.”“Anh biết.”“Không anh không biết.”“Em là đang trả thù đấy à?”“Không, em trả yêu.”Câu chuyện của tôi đến đây là kết thúc rồi, bởi chúng tôi đang rất hạnh phúc mỗi ngày bên nhau, các bạn có tò mò muốn biết thêm không? Nếu có hãy bảo chồng tôi kể cho nhé.“Con gái là người tình kiếp trước của cha, thế em là người gì kiếp trước của anh?”“Em là cục nợ mà anh yêu.”.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
125 chương
523 chương
42 chương
51 chương
28 chương