Dương Thanh Vương Diễm FULL
Chương 48
Khi tôi ở trên chín tầng mây rơi xuống, Kiên bên tai thì thầm: “Diễm, lấy anh được không?”Tôi hơi giật mình, với tuổi của anh, kết hôn là sớm, còn tôi chẳng sớm chẳng muộn, vấn đề là tôi không tính đến việc ấy.“Sống như bây giờ không tốt sao?”“Chúng ta đi làm về, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau dọn dẹp.”“Thi thoảng anh dẫn em đi chơi đây đó.”“Như thế này là rất tốt rồi mà.”Tôi nói, không hiểu sao cứ phải kết hôn, như chúng tôi bây giờ, cũng chỉ là thiếu tờ giấy được nhà nước công nhận, chứ có khác gì vợ chồng đâu nhỉ?Tôi là con gái không lo vấn đề này, thật khó hiểu khi Kiên đưa ra đề nghị như vậy.Kiên thở dài: “Em đừng chạy đi là được.”***Ly khoe tôi, em bé nhà Duy rất đáng yêu mũm mĩm.
Tôi xem ảnh, một đứa bé mặt tròn xoe, miệng cười toe toét nhưng không có răng.
Tôi nhớ đến cậu bạn cười duyên với hàm răng trắng bóng cùng nước da bánh mật ngày nào.Tôi khoe với Kiên: “Anh cu này lớn lên mà giống bố nó là không biết đốn ngã mất bao trái tim thiếu nữ đây.”“Em thích trẻ con như vậy, sao không tự đẻ?”“Em không dám chắc sẽ cho con mình hạnh phúc được cả đời, thế thì đẻ làm gì?” Tôi đáp lại Kiên, ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Nói chung đẻ con ra rồi có lỗi với nó, thì thà đừng đẻ.
Cho con đến đầu thai ở một nhà khác hạnh phúc hơn.”Kiên kéo tôi vào lòng xoa lấy bụng nhỏ: “Dạo này đỡ đau nhiều rồi phải không?”“Em đâu còn đau nữa.” Tôi nói thật, sau một thời gian điều trị lâu dài, kiêng hem cẩn thận, lúc đi khám lại bác sĩ rất khen ngợi tôi đấy.“Em có định tìm việc khác không?” Kiên đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.Công việc bây giờ, tuy không phải là công chức nhà nước, nhưng ký hợp đồng đóng bảo hiểm đàng hoàng.
Thu nhập của tôi vẫn tốt, không có gì là không thể làm lâu dài.“Tìm một việc em thích ấy.” Kiên gợi ý.“Em chẳng biết mình thích gì.” Tôi thành thật.Năm lớp mười hai, khi tôi định hỏi bố, làm thế nào để tìm được ước mơ, mãi vẫn không có cơ hội.
Sau này tôi cũng chẳng tìm được, hiện tại không cần tìm, tôi thấy vẫn ổn.
Câu hỏi kia không cần hỏi nữa, đáp án cũng bỏ đi.Hôm nay tôi làm ca chiều, Kiên đã đi từ sáng, tôi về nhà mình.
Mẹ tôi lâu lâu mới về, không hề biết tôi đến ở cùng Kiên mỗi khi bà đi vắng.Vừa dọn dẹp nhà cửa, lau bụi bặm trên bàn ghế, kệ tủ xong thì Ly gọi điện đến.Tôi vui vẻ bắt máy trò chuyện với cô bạn.Ly thông báo với tôi cô đã vào biên chế nhà nước, trở thành một giáo viên.“Chúc mừng bà nhé.”“Cũng không có gì, lúc nào về đây chơi thăm tôi đi, bao lâu rồi không được gặp.”“Để tôi xin đổi ngày nghỉ gộp vào đã nhé.”“Ừ về đi, dạo này thị xã mình bắt đầu phát triển.
Có nhiều chỗ vui chơi lắm, bà về xem thử.”“Tôi thì dễ nhưng không biết Kiên thì sao? Anh ấy bận lắm, giám đốc trước đây của bọn tôi chẳng bao giờ bận như thế.”“Bảo cậu ấy cố gắng sắp xếp, về đây bọn mình hội họp, lâu quá rồi.”“Thế bà đã yêu ai chưa?” Tôi nhớ đến hạnh phúc của bạn.“Chưa tìm được người thích hợp.
Còn bà với Kiên bao giờ định cưới?”“Bọn tôi sẽ không cưới.”“Bà nói cái dở hơi gì thế Diễm, yêu nhau đến vậy còn không cưới là sao? Bà định cưới ai?”“Hâm à? Tôi chẳng cưới ai cả, chỉ yêu anh ấy thôi.”“Ôi Diễm ơi, bà tỉnh dậy hộ tôi.
Yêu nhau rồi thì tại sao lại không cưới?”Tôi nhăn nhó, chẳng hiểu sao tôi thấy bình thường mà Ly lại tỏ ra khó chấp nhận đến vậy.“Thế bà nói xem sao cứ yêu nhau là phải cưới.” Tôi vặn lại Ly.Ly đáp: “Nó là cái việc thiêng liêng của đời người mà Diễm, bà sẽ nhận được sự công nhận chính thức của mọi người, của xã hội.”“Đấy là lời hứa hẹn về sự gắn kết của hai con người đến cuối cuộc đời.”“Nói chung đấy là sự kiện thiêng liêng nhất đời một người con gái, ai cũng mong chờ cả.”Tôi ngạc nhiên: “Tôi không mong chờ mà.”Ly kêu lên thất thanh: “Bà không mong vậy Kiên có mong không? Kiên nó là con một, độc đinh nhà họ Võ đấy bà.”“Bà chỉ cần yêu không cần cưới.”“Hai người như vậy được bao lâu, một năm, hai năm, rồi sẽ đến lúc Kiên nó đến tuổi bị gia đình thúc giục.”“Bà không cần con cái nhưng Kiên nó có thể sao?”“Thường thì đàn ông, nếu mà bà không quan trọng với họ, bà không muốn cưới, người ta chả mừng quá.
Ờ nói mới nhớ, thế Kiên nó như thế nào, hai người đã nói về chuyện này chưa?”Tôi mấp máy: “Anh ấy hỏi tôi lấy anh ấy nhé?”Ly reo lên bên kia: “Trời ơi vậy hả? Thế là tôi yên tâm rồi, tự nhiên bà nói kiểu kia làm tôi lo lắng nhân cách của Kiên.”“Vậy cầu hôn như thế nào? Có đặc sắc không?”Tôi thở dài: “Xem ít phim thôi mế, Kiên hỏi tôi lúc ở trên giường.”Ly im lặng một lát rồi nói: “Đúng là đời không bao giờ có thật trên phim.”Tôi sửa lại: “Nói ngược rồi.”Chúng tôi buôn dưa bán chuột thêm một hồi lâu rồi kết thúc.
Vừa tắt máy, tôi thấy điện thoại gửi đến tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ liên tục, lên đến mấy chục tin, tôi hoảng hốt mở ra.Đều là số điện thoại ở trung tâm, cả chị Thương, trưởng nhóm Mạnh, Linh, Thanh.
Tôi lo lắng gọi lại, chị Thương máy bận, tôi lập tức thay quần áo đến nơi làm việc.“Trời ơi chị làm cái gì mà máy bận suốt, bọn em gọi mãi không được.” Tôi vừa đến Linh đã nhanh nhẹn kéo ra một góc.“Có chuyện gì thế?” Tôi hoảng hốt.Vừa xong trên đường đi tôi nhận ra, tất cả những số gọi đến không có Kiên.
Mà mọi người ở trung tâm gọi điện đến nhiều như vậy, có lẽ nào Kiên xảy ra chuyện gì?Nghĩ đến vậy tôi hoang mang sợ hãi đến cùng cực, dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nó sẽ tệ đến mức nào?“Tập thông tin khách hàng hôm trước anh Kiên đưa chị đâu?”“Để ở ngăn kéo.”“Em nghe nói thông tin đấy của khách là bảo mật, mà trung tâm bên Y lại có số gọi điện cho khách mời chào.” Linh nói cho tôi.Tôi ngạc nhiên: “Sao lại như vậy?”“Thông tin đấy là của người quen, chỉ trung tâm mình có.
Khách bị gọi điện đến liền biết là lộ ở đây ra, sáng nay đến làm ầm lên.
Hiện tại anh Kiên, chị Thương với anh Mạnh đang ngồi làm việc với khách.” Linh nói.“Để chị lên xin lỗi.” Tôi toan đi lên, thì bị Linh kéo lại.“Xin lỗi gì bà ơi, người ta cho cả luật sư đến kia kìa.
Bình thường em cũng không để ý vụ thông tin này lắm, gọi xong còn hay vứt lung tung.
Bây giờ xảy ra việc của chị mới hoảng, hình như trước giờ chẳng ai để ý mấy cái này.” Linh nói, hôm nay con bé giống như một người trưởng nhóm, phân tích vấn đề rất rõ ràng.Tôi nghĩ đến tài liệu là Kiên giao cho mình, lo lắng hỏi: “Anh Kiên có sao không?”Linh đánh vào vai tôi: “Mẹ ơi, mẹ phải lo cho chính mình trước ấy.
Em không hiểu gì nhưng ban nãy em với cái Thanh nghe lỏm.”“Luật sư của hai ông bà kia nói, tra ra rõ ràng, đền bù theo luật khoảng bẩy mươi triệu.
Người làm lộ thông tin bị phạt tù ba năm kìa, em run quá chạy ra gọi cho chị.”“Đi vào đây ngồi đã.” Thanh từ đâu xuất hiện, kéo tôi và Linh vào phòng nghỉ.“Chưa gì đã nói để chị ấy sợ rồi.” Thanh nắm đôi tay run rẩy của tôi quát Linh.Phải, đúng là tôi đang sợ sắp chết đi rồi, tôi không hề biết việc bảo mật thông tin khách hàng lại quan trọng đến thế.
Với đám nhân viên bình thường bọn tôi, nhận danh sách gọi xong đánh dấu lại để đấy.
Số tự xin thì thêm vào, chưa ai từng nói đến việc không được tiết lộ điều gì, chúng tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu pháp luật ra sao?Sống ở một đất nước thoải mái và dân chủ, tự do quá nên chúng tôi đã quên mất quốc gia nào cũng có pháp luật rồi chăng? Làm công dân nhưng điều luật tối thiểu liên quan đến công việc đều không nắm được..
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
226 chương
59 chương
48 chương
10 chương
77 chương