Kết thúc một tuần ở cửa hàng hoa, bà chủ ngỏ ý giữ tôi ở lại làm lâu dài, trả lương theo tháng, nhưng tôi từ chối.Tôi không ngại khổ, chỉ là với mức lương ở cửa hàng hoa, tôi không thể tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi cần một công việc khác có thu nhập tốt hơn.Với tôi một tuần thức dậy từ năm giờ sáng, làm việc đến mười một giờ đêm, mười một rưỡi về đến nhà. Lương ba trăm nghìn cho cả quá trình, vậy đã là đủ cho mình những trải nghiệm cần thiết.May mắn lúc này tôi nhận được mail mời phỏng vấn của một công ty điện thoại, sắp khai trương, không yêu cầu kinh nghiệm, tôi vui mừng chờ đến ngày phỏng vấn.“Nếu phải đi Hà Nội học việc em có đi được không?”“Được ạ.”“Bố mẹ em sẽ đồng ý chứ?”“Mẹ em sẽ đồng ý ạ.”“Anh nghĩ em nên quay về hỏi ý kiến gia đình cho chắc chắn. Hẹn em buổi sau quay lại.”Kết thúc màn phỏng vấn, mặc dù tôi rất chắc chắn với những gì mình nói ra. Nhưng nhà tuyển dụng vẫn yêu cầu tôi về nhà tham khảo ý kiến gia đình rồi quay lại vào buổi chiều.Vòng phỏng vấn thứ hai.Người phỏng vấn thay đổi, ngay khi ngồi vào bàn tôi tiếp tục được nghe những câu hỏi lặp lại giống hệt ban sáng.Phút chốc tôi hiểu ra rằng buổi phỏng vấn này dành cho những người khác, nhà tuyển dụng đang mở rộng vòng lựa chọn của họ. Người phỏng vấn ban sáng chỉ là khéo léo từ chối tôi, suy nghĩ nảy ra trong đầu. Tôi hạ quyết tâm, không trả lời những câu hỏi vừa được đặt ra.“Buổi sáng anh Hoan có bảo em về hỏi ý kiến gia đình, bố mẹ em hoàn toàn đồng ý cho em đi Hà Nội học việc ạ.” Tôi nói nhanh, khi được phỏng vấn tôi có nhìn biển tên của người đối diện, tôi nhớ người từ chối khéo kia tên là Hoan.Người đang phỏng vấn tôi dừng lại, ánh mắt nâng lên, nhìn tôi một giây, như ngẫm nghĩ điều gì đó rồi đặt tờ CV tên tôi sang bên cạnh: “Sáng mai bẩy giờ ba mươi em đến đây tập trung.”“Em cảm ơn ạ, em chào anh.” Tôi vui mừng nhảy nhót trong lòng.Vậy là tôi được nhận việc, trở thành tư vấn bán hàng chuyên giới thiệu tính năng các dòng điện thoại cho khách hàng.Chúng tôi có tất cả mười lăm người được nhận, bốn vị trí thu ngân, hai người làm thủ kho, hai người chuyên mảng kỹ thuật và sáu nhân viên bán hàng.Tất cả sẽ bắt đầu được đào tạo ngay sau ngày phỏng vấn, hai ngày đầu giới thiệu chung về công ty, chính sách lao động, sơ lược về sản phẩm, sau đó di chuyển đi Hà Nội đào tạo sáu ngày.Tôi gửi tin nhắn cho Ly: “Ly ơi, ngày mai tôi xuống chỗ bà, lúc nào bà học xong?”…Không có tin nhắn trả lời, tôi nhìn điện thoại, sự mất mát trong lòng không thể giấu đi, bắt đầu sắp xếp quần áo.Mẹ tôi khi biết chuyện mặc dù không vui nhưng cũng không đến mức cáu giận, tôi ngại xin tiền nên đã hỏi vay mẹ một ít để lấy phí đi lại và sinh hoạt. Tôi hứa hẹn sau khi trở về có lương sẽ trả lại.Sáng hôm sau, tất cả nhân viên mới được tuyển dụng có mặt ở Hà Nội. Công ty đã sắp xếp chỗ lưu trú nên chúng tôi không phải đi thuê trọ, tôi mơ màng ngồi trên xe, cố nén cơn say đang dâng lên nơi cổ họng.“Cause you had a bad day…” Chuông điện thoại reo vang liên tục, nhưng do quá say xe tôi không muốn nghe, tay lần mò mãi chưa tìm được máy để ở đâu“Nghe điện thoại đi em ơi, phiền quá.” Phía sau có tiếng nói khó chịu, tôi ngại ngùng cố gắng lục điện thoại.“Diễm à? Hôm qua tôi không để ý điện thoại, bà đang ở đâu đấy?” Ly ở đầu dây bên kia nói.“Tôi không nhớ địa chỉ, lát nhắn cho bà.” Tôi nói.Ly nghe vậy đồng ý, dặn tôi một vài điều. Tôi cúp máy, nhìn điện thoại, lúc này là sáu giờ sáng. Vừa xong trong lúc nói chuyện với Ly, tôi có nghe loáng thoáng giọng nam giới, tôi hơi cau mày, chắc do say xe nên tôi nghe nhầm.“Ú oà.” Tôi giật mình quay lại, ban nãy tôi vừa đi ăn trưa thì Ly gọi, cô bạn nói sẽ sang chỗ tôi.Vừa ra khỏi quán ăn thì bị doạ một trận, dường như cái giật mình này làm tôi đánh rơi những phiền muộn không tên trong lòng.“Sao bà không để chiều hãng sang, lát tôi phải đào tạo rồi.” Tôi xịu mặt đưa tay nắn nắn những ngón tay xinh đẹp của cô bạn đang đan vào ôm lấy tôi.“Không được, nhớ quá phải gặp luôn.” Ly toét miệng.Cô bạn tôi sau hai năm học ở thủ đô, dáng vẻ đã khác trước kia nhiều. Vẫn chiếc má lúm đồng tiền ấy, cách ăn mặc đã thay đổi, không còn quần vải áo sơ mi. Từ cô gái xinh đẹp mộc mạc ở thị xã nhỏ ngày nào, giờ đã là cô gái sành điệu mang đầy hơi thở chốn phồn hoa.“Chiều mấy giờ bà đào tạo xong? Tôi qua đón đi chơi.” Ly dùng ống hút khuấy những viên đá trong suốt trong ly nước mía, đưa lên miệng uống một ngụm rồi hỏi tôi.“Chắc không đi được mất, tôi tưởng có thời gian, nhưng xem tình hình tối phải về ôn bài rồi.” Tôi tiếc nuối.“Bà đào tạo cái gì mà còn phải học nữa? Không phải nhận việc rồi à?” Ly ngạc nhiên.Tôi nói: “Xuống đây rồi mới biết, đào tạo sản phẩm xong còn thi, nếu thi không qua là không được nhận việc, phải học nhiều thứ lắm. Công ty yêu cầu nắm rõ từng sản phẩm để còn giới thiệu đến khách hàng.”“Vậy tôi sang đón bà đi ăn cơm rồi về học sau.” Ly nghe vậy bèn nói.Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.“Eo ơi thầy đẹp troai vãi chưởng.”“Con này, sao mày hám giai thế hả?...!Giống tao thế.”“Hí hí… Hí hí.”Đây là tiếng nói chuyện phía sau lưng tôi, người chuyên viên bắt đầu điểm danh cho kết thúc ngày đào tạo đầu tiên.Tôi cất quyển vở ghi chép vào túi nhựa đứng lên, không tham gia vào cuộc vui bình luận nhan sắc đàn ông phía sau lưng. Từ bao giờ mình đã không còn chủ động bắt chuyện với người khác, không tham gia vào những cuộc nói chuyện buôn dưa truyện trên trời dưới đất nữa? Tôi không nhớ.“Alo, tôi tan rồi, ra ngoài chờ bà nhé.” Tôi gọi cho Ly, báo với cô bạn mình đã sẵn sàng, chờ Ly qua đón.“Hi.” Ly đứng bên chiếc xe SH liên tục vẫy tay, tôi nhìn bạn tròn mắt.“Xe ở đâu đấy? Đừng bảo mẹ bà mua cho bà đi học nhá.” Tôi hỏi Ly, hoàn toàn chắc chắn câu trả lời sẽ không giống những gì tôi nói.“Tôi mượn của bạn, đi thôi.” Ly cười.Quả nhiên không thể nào có chuyện người mẹ nghiêm khắc của Ly sẽ chiều chuộng cô ấy như vậy.Tôi hỏi: “Giờ đi đâu?”“Tôi đưa bà đi xem phim, rồi đi ăn.” Ly đưa mũ bảo hiểm cho tôi, nói thêm: “Trên chỗ bà bây giờ chắc không có rạp chiếu phim đâu phải không?”“Ừ, không có, tôi chưa đi xem phim bao giờ.” Tôi thừa nhận.“Ok, đi thôi.” Ly nháy mắt tinh nghịch, bạn tôi đã lột xác thật rồi.Do còn sớm nên chúng tôi đi xem phim trước, Ly chạy vào xếp hàng mua vé, sau đó chúng tôi đi mua bỏng ngô và cô ca.“Cái này ăn suốt rồi mà, tôi còn tưởng bà mua cái gì đặc biệt lắm cơ.” Tôi nhìn gói bỏng vẫn còn khói thơm phức trên tay bạn nói.“Đi xem phim phải như vậy mới đúng kiểu. Bà xem ti vi không thấy à?” Ly đáp..