Tôi không thèm đế ý đến Kiên, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của mình. Kiên thừa biết tôi không ưa mình nên cũng không nói thêm lời nào.Có điều tôi không thoải mái lắm, chính là tôi phải ngồi ăn cơm cạnh thằng Kiên. Cả lớp ăn uống rôm rả, mấy đứa con gái bắt đầu uống rượu theo. Vui quên trời quên đất.Ngay khi tôi không để ý đã có một miếng nem được thả vào bát mình, tôi tròn mắt. Cả lớp tôi mải mê chè chén, không ai biết một màn này, lớp phó học tập ngoan ngoãn đáng yêu bên cạnh tôi vậy mà cũng má đỏ hây hây rồi.Tôi quay sang nhìn kẻ đáng ghét, lại phát hiện cậu ta như không có gì, bắt đầu uống rượu cùng mấy thằng con trai.Cơm trưa nhanh chóng bị đánh chén hết sạch bay.Chúng tôi đang suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo thì thằng Đức lên tiếng: “Đi tắm suối chúng mày.”Đã có hơi rượu, đứa nào đứa nấy nóng phừng phừng, tất cả đều nhất trí hò reo, kéo nhau ra suối.Chỗ chúng tôi có một con suối, mùa hè nước trong vắt, mùa mưa cuồn cuộn nước, vừa to vừa đục như sông Hồng. Tầm này không phải mùa mưa, chúng tôi không sợ lũ, nhưng nước cũng khá nhiều.Mấy đứa con gái bọn tôi ngồi dưới gốc cây ăn chuối xanh chấm súp, buồng chuối tây vừa mới nhú quả đã bị cả đám bọn tôi triệt hạ ngay khi đi qua cổng nhà Duy.Nơi chúng tôi đang ngồi là phía taluy dương bên bờ suối, bên kia bờ là bãi bồi, chỉ cần lội thẳng ra có thể nghịch nước. Còn bên này, muốn xuống suối phải men theo một lối nhỏ trượt xuống, tôi ngại quần áo dính đất đỏ sẽ bẩn nên không đi theo mấy đứa khác.Lũ con trai đã bắt đầu cởi trần, mặc một cái quần đùi nhảy từ trên bờ xuống dòng suối trong xanh kia. Mấy đứa con gái có đứa bạo gan cũng bắt chước, không ngại nguyên quần áo nhảy từ trên xuống. Tôi đứng trên bờ nhìn xuống mặt nước, áng chừng khoảng hai ba mét.“Tôi với bà ngồi gốc cây xem chúng nó nhá Ly.” Tôi quay sang Ly.Ly nhìn tôi gật đầu, tuy rằng nơi chúng tôi sống có nhiều suối. Nhưng các vị phụ huynh sẽ luôn mặc định cấm tắm suối, đã có rất nhiều ví dụ dược đưa ra về mấy vụ chết đuối để răn đe. Có điều tuổi trẻ mà, thường sẽ bỏ ngoài tai tất cả những gì người lớn nói.Tôi với Ly ngồi gốc cây chán chê mà thấy mấy đứa khác vẫn chưa có ý định về, cả bọn đua nhau leo lên rồi lại nhảy xuống. Chúng nó còn thi nhau tạo dáng trước khi tiếp nước.Tôi đợi mãi không thấy đứa nào có ý định về, đứng dậy kéo tay Ly đứng ra sát bờ gọi xuống.“Về thôi.”“Đang chơi vui về làm gì? Còn sớm chán."“Ly, Diễm, nhảy xuống đây.”Mấy đứa bên dưới hô lên, tôi lắc đầu lùi lại.Thằng Duy ngoi lên:“Nhát gan thế, nhảy xuống đây.”“Nhảy đi.”“Nhảy đi không sợ đâu.”“Đồ thỏ đế.”Tôi bắt đầu bị kích thích, đứng sát mép bờ suối hơn, nhìn xuống nước thêm lần nữa.“Bà không biết bơi đâu Diễm nhá.” Ly như hiểu tôi định làm gì nói.“Ừ, tôi không nhảy đâ…”Tôi bỗng thấy lưng bị đẩy mạnh một cái, giây tiếp theo nước tràn vào cổ họng, tai tôi nghe tiếng ục ục, mắ không thể mở ra. Tôi nghĩ mình sắp chết rồi.Tôi cảm nhận được mình đang bị nước cuốn đi, cố gắng ngoi lên nhưng không thể, tay chới với, bị sặc nước mũi đau nhức, tôi gắng chút sức tàn suy nghĩ những điều cuối cùng trước khi rời khỏi cõi đời này. “Bố mẹ ơi con xin lỗi, từ giờ con sẽ nghe lời bố mẹ. Ly ơi sau này ngày giỗ, bà nhớ cúng ô mai cho tôi.”Có ai đó ôm lấy tôi.Tôi vớ được chỗ bám, vội vàng cuống quýt quờ tay tóm chặt lấy, bất chấp tất cả.Vừa được xách lên bờ Ly chạy lao đến, cô bạn luôn hiền dịu lần đầu quay sang mắng mỏ mấy thằng con trai phía sau.“Chơi dốt nó vừa thôi chứ?”Cả bọn im re.Duy vỗ vỗ lưng tôi: “Có bị uống nước nhiều không?”Tôi chưa khôi phục được cảm giác, tai vẫn ù ù lắc đầu.Lát sau bớt sợ, tôi trợn mắt chỉ tay về phía mấy thằng giặc lớp mình. “Đứa nào đẩy bà? Nhớ lấy, thù này ta sẽ trả.”Lũ mặt giặc đấy lại nhăn răng như chưa có gì xảy ra.Bọn con gái bắt đầu không chơi nữa, Duy đứng lên kêu đến giờ nó phải về đi cắt cỏ cá rồi, vậy là chúng tôi giải tán.Tôi và Ly đi chung một xe, bình thường tôi sẽ đèo Ly. Bây giờ vòng về tôi được đặc cách, con bạn đèo tôi.Giữa cái nắng mùa hè chói chang, chẳng mấy mà quần áo chúng tôi khô cong. Tôi đưa tay áo lên mũi ngửi: “Hoi quá.”Ly ngồi trước vừa đạp xe vừa thở dốc: “Quần áo dính mồ hôi… không được giặt xà phòng… dính nước… xong… tự khô… chả hôi… à?”“Này, hay bà để tôi lai cho”“Tôi… lai… bà được… yên tâm đi.”Tôi phì cười, đưa hai chân bắt nhịp vào chân Ly đang đặt trên pê đan ra sức đạp phía trước.“Lui chân vào.”Tôi ngồi sau bám vào người Ly đạp với lên, hoàn toàn quên biến nỗi sợ hãi sắp chết vừa rồi.Mắt tôi bắt gặp bóng lưng gầy đang đạp xe phía trước, lòng hạ lên một quyết tâm. Cuộc đời tôi từ nay về sau, nhất định hãy tránh xa cái vong đen đủi, luôn ám quẻ tôi.Tất cả những lần tôi gặp chuyện xui quẩy, đều có mặt Kiên. Cuộc đời tôi, sai lầm ngay từ khi gặp Kiên lúc học lớp ba rồi, từ giờ tôi phải sửa chữa nó.“May lúc nãy có thằng Duy, không sang năm là giỗ của tôi rồi.” Tôi bật thốt nói với Ly sau một hồi nghĩ lan man.“Ừ, có cả Kiên nữa.” Ly đạp xe mệt, nên cũng im lặng một hồi, cho đến khi tôi nói.“Sao bà nhắc nó nữa rồi, nó chính là đứa ám tôi đen đủi đấy.”“Hồi nãy bà bị đẩy, Kiên là người nhảy xuống vớt bà đầu tiên mà.”“Tôi thấy mỗi thằng Duy đấy chứ?”“Kiên vớt được bà trước, mà bà cuống, bám vít người ta xuống, chật vật một lúc Duy mới bới được đến nơi, mấy đứa con trai khác cũng đến, cùng kéo bà vào bờ đấy.” Ly nói.“Ồ, vậy hả?” Tôi thả ra một câu, trong lòng không có cảm xúc gì.Tôi ngẫm nghĩ một hồi, bọn nó đều biết bơi, lúc tôi bị đẩy đều nhảy xuống vớt, dễ hiểu, tôi mà chết sẽ làm hồn ma về ám tất cả chúng nó..