Chương 76 Tác giả: Giản Diệc Dung   Triệu Thư Dao đưa Diệp Thiên ra ngoài, hai người đều trầm mặc không nói gì. Diệp Thiên không biết Triệu Thư Dao có suy nghĩ cầu xin được làm thị thiếp nữa hay không nên không muốn để ý tới nàng ta, còn Triệu Thư Dao lại có chút hổ thẹn, ngượng ngùng mở miệng. Mắt thấy xuyên qua hoa viên là có thể rời phủ, Triệu Thư Dao cắn môi “ Chuyện lần trước là thần nữ sai rồi, thần nữ không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa, cầu xin Vương phi nương nương thứ lỗi.” Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, Dự Vương không phải người mình có thể với tới. Nếu tiếp tục cố chấp chỉ sợ sẽ chọc giận Diệp Thiên và Dự Vương, khiến tình cảnh của phụ thân càng thêm nguy hiểm. Hiện tại nàng chỉ cầu có thể giữ được chức quan của phụ thân là tốt lắm rồi.   Nếu nàng ta đã nhận sai, Diệp Thiên cũng sẽ không nắm chặt “Ngươi nói chuyện tết đoàn viên sao, bánh ta đoàn viên kia ta đã nếm thử rồi, mùi vị có chút khác biệt với bánh ở kinh thành, tuy nhiên vẫn rất ngon.” Thấy Diệp Thiên không so đo, Triệu Thư Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: “Nói đến bánh đoàn viên , không biết Vương phi nương nương đã nếm thử đặc sản bánh tía tô của Bồng Diệp hay chưa?” “Vẫn chưa.” Diệp Thiên lắc đầu tiếc nuối nói: “Ta lười ra cửa, gần đây mới cảm thấy đỡ mệt hơn.” Phải ngồi xe ngựa hai tháng, tuy rằng Tiêu Ngôn Phong đã tận lực khiến nàng thoải mái nhưng một đường đi xuống nàng vẫn có chút mệt mỏi.   Triệu Thư Dao cười nói: “Ta nghe nói bánh tía tô ở ngõ nhỏ Bản Tây là ngon nhất, lá tía tô bên trong không biết được xào như thế nào mà đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi thơm, kết hợp cùng mùi thơm giòn của vỏ bánh khi vừa mới ra lò, quả thực rất tuyệt với, Vương phi nương nương có thể nếm thử.” Vốn dĩ Diệp Thiên có chút nhớ thương loại bánh kia, vừa nghe nàng ta nói như vậy lại càng động tâm hơn, gật đầu nói: “Ta nhất định phải đi nếm thử mới được.” Hai người đi về phía cửa phủ, bên khóm hoa mộc lẳng lặng xuất hiện một người, là nữ nhi của Liễu đồng tri Liễu Diệu Yên. Nàng ta cùng phụ thân tới thăm Triệu tri phủ vừa vặn gặp mặt Triệu Thư Dao và Diệp Thiên. Đối với hai người này nàng ta cũng không có một chút hảo cảm nào, đặc biệt là không muốn hành lễ với Diệp Thiên, cho nên nàng ta mới núp sang một bên, không nghĩ tới lại nghe được câu chuyện về bánh tía tô của hai người. Liễu Diệu Yên cảm thấy khinh thường, đường đường là Vương phi và đích nữ của tri phủ, tại sao lại cảm thấy hứng thú với chiếc bánh chỉ một văn tiền một cái như vậy?   Thăm Triệu tri phủ xong, Liễu Diệu Yên mang việc này trở thành câu chuyện chê cười nói với Liễu đồng tri “Phụ thân, ngài nói có buồn cười hay không, cái gì mà ‘ bánh tía tô ở ngõ nghỏ Bản Tây ngõ là ăn ngon nhất ’, có phải hai người kia chưa từng ăn qua món ngon gì hay không, một cái bánh tía tô cũng được xem là ‘ ăn ngon nhất ’?” Ý tứ trong lời nói của Liễu Diệu Yên chính là chê cười, nhưng Liễu đồng tri lại để tâm. Ông sống nhiều năm tại Bồng Diệp nhưng chưa từng nghe nói ngõ nhỏ Bản Tây có bánh tía tô. Nơi đó chính là một con hẻm nhỏ tối đen, cái gì cũng không có. Thật ra ở Bản Đông Hồ rất náo nhiệt, dường như đúng là có một loại bánh bánh tía tô nổi tiếng. Rốt cuộc là Triệu Thư Dao không nhớ rõ nên nói sai hay là có người dụng tâm kín đáo cố ý dụ Vương phi đến ngõ nhỏ tối tăm kia? Mặc kệ như thế nào, đây tuyệt đối là một tin tức đáng lợi dụng. Nếu Vương phi xảy ra chuyện trong ngõ nhỏ tối đen kia, một nhà Triệu tri phủ sẽ rơi đầu. Liễu đồng tri vội vã ra cửa đi về phía nhà Trương lão gia.   Qua hai ngày, Diệp Thiên ngồi xe ngựa ra ngoài, Lục Phỉ và Trịnh Hàn dẫn theo một người thị vệ tự mình bảo vệ nàng. Hiếm khi được ra cửa, trước tiên Diệp Thiên đi dạo một vòng trên đường cái phồn hoa náo nhiệt nhất tại Bồng Diệp, cảm thấy không hứng thú với thứ gì, lúc này nàng mới đi tới ngõ nhỏ Bản Tây. Ngõ nhỏ Bản Tây rất hẹp, xe ngựa vương phủ lại vừa to vừa rộng, căn bản không vào được. Diệp Thiên và Lục Phỉ xuống xe ngựa, nghi hoặc nhìn quanh đầu ngõ. Trịnh Hàn nói: “Tiểu vương phi, hình như nơi này cái gì cũng không có, hay là nhớ sai rồi?” Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, “Ta khẳng định không nghe lầm, nơi Triệu cô nương nói chính là ngõ nhỏ Bản Tây.” Nàng hít cái mũi nhỏ hai cái “Ta ngửi thấy mùi thơm của bánh tía tô! Rượu thơm không sợ hẻm sâu, ha ha, khẳng định chính là nơi này!” Trịnh Hàn đang định ngăn cản nàng nhưng thấy nàng đã nhấc chân đi vào trong ngõ nhỏ, hắn đành phải vội vàng đi theo.   Càng đi càng sâu, đi đến cuối ngõ nhỏ mới phát hiện ra một cái sọt trên mặt đất, bên trong tràn đầy một sọt bánh tía tô còn nóng hổi. “Này ——” Diệp Thiên trợn tròn mắt. “Cẩn thận!” Trịnh Hàn hét một tiếng rồi rút thanh kiếm ra. Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, bảy tám người che mặt xông tới vị trí của nàng, lưỡi kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta run sợ. Lục Phỉ run rẩy đứng trước mặt Diệp Thiên, dang rộng hai tay che chở cho tiểu thư ở phía sau, “Tiểu thư, nô, nô tỳ ở đây, đừng, đừng sợ.” Trịnh Hàn nhìn tình thế một chút, thấp giọng phân phó thị vệ đi cùng một câu “Lát nữa ngươi tìm cơ hội rời đi, nhanh chóng đi thông báo cho Vương gia.” Thị vệ kia cũng không nhiều lời, trầm mặc gật đầu. Bọn họ là thuộc hạ đi theo Trịnh Hàn, mặc kệ hắn phân phó cái gì, tất cả đều phải chấp hành không một chút do dự.   “Dừng tay!” Hai bên còn chưa động thủ đã nghe thấy có người hô to một tiếng. Triệu Thư Dao chạy vào ngõ nhỏ, phía sau nàng ta còn có hai thị vệ, “Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi muốn làm gì?! Vương phi nương nương đừng sợ, thần nữ tới giúp người!” Triệu Thư Dao muốn chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên ở tận cùng bên trong ngõ nhỏ bị ngăn cách bởi Trịnh Hàn và bảy tám người bịt mặt cầm kiếm trong tay, nàng ta không dám đi qua, đành phải cho hai thị vệ tiến lên hỗ trợ. Triệu Thư Dao âm thầm cảm thấy kỳ quái, kế hoạch của nàng là tìm mấy người hầu trong nhà đóng giả thành phường ác ôn tới hù dọa Diệp Thiên một chút, sau đó nàng “Vừa vặn” gặp phải cảnh này nên mới cử hai thị vệ đánh đuổi người xấu. Nàng nhân cơ hội này nói rằng mình nhớ nhầm địa phương, đến lúc đó Diệp Thiên không chỉ không trách nàng, ngược lại còn thập phần cảm kích . Nàng sẽ nương theo chuyện này khuyên nhủ Dự Vương giữ lại chức quan cho phụ thân. Tuy nhiên , hiện tại những người bịt mặt cầm kiếm trong tay này từ đâu đến?!   Tên cầm đầu đám người bịt mặt làm một cái thủ thế, tức khắc ánh sáng của lưỡi kiếm nhấp nhoáng. Hai bên ra nhập cuộc chiến, hai thị vệ Triệu Thư Dao dẫn đến cũng đánh bạo vọt lên. Diệp Thiên nhìn qua đầu vai Lục Phỉ thấy những người bịt mặt đó cực kỳ hung hãn. Trong nháy mắt thị vệ Triệu phủ ngã xuống một người, thoạt nhìn bộ dáng Trịnh Hàn có vẻ như đang phải cố hết sức. Nàng âm thầm nóng lòng, hận mình quá mức tin người khiến không chỉ bản thân lâm vào hiểm cảnh mà còn liên luỵ đến nhiều người.   Lúc này Triệu Thư Dao cũng thập phần tin tưởng đám người bịt mặt đó không phải người hầu nhà mình, bọn họ thật sự muốn ám sát Diệp Thiên! Mặt nàng trắng như tờ giấy, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi yết hầu. Không được, chính mình chỉ Diệp Thiên đến đây, nếu Diệp Thiên xảy ra chuyện ở chỗ này, nói rằng một nhà mình bị tru cửu tộc cũng không quá. Triệu Thư Dao dùng sức cắn môi dưới, cưỡng bách bản thân phải trấn định . Nàng rút cây trâm trên đầu xuống nắm trong lòng bàn tay, lưng dính sát vào vách tường hẻm nhỏ, từng bước một di chuyển về phía Diệp Thiên. Ba bên đều đang trong trận hỗn chiến, thật đúng là không có người để ý tới nàng. Đối với người bịt mặt mà nói, chỉ cần giải quyết xong mấy tên thị vệ này thì ba tiểu cô nương có thể chạy trốn sao? Huống chi, Triệu Thư Dao là đi vào bên trong ngõ nhỏ chứ không phải chạy ra ngoài, vì thế lại càng không cần để ý.   Lục Phỉ cảnh giác nhìn Triệu Thư Dao đang tới gần, nàng cũng rút cây trâm trên đầu mình xuống dưới. Nếu Triệu Thư Dao dám thương tổn tiểu thư, cho dù phải mất mạng nàng cũng không buông tha cho nàng ta. Hai chân Triệu Thư Dao run rẩy, phía sau lưng hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, nàng cẩn thận đứng bên cạnh Lục Phỉ và Diệp Thiên, run rẩy nói: “Vương phi, nương nương đừng sợ, thần, thần nữ bảo hộ, ngài.” Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu ai tới thương tổn Diệp Thiên, trước tiên phải chém chết mình rồi hãy nói. Ít nhất như vậy có thể rửa sạch bớt hiềm nghi liên quan đến mình, giữ được tính mạng cho phụ thân và mẫu thân. Diệp Thiên không rảnh để ý đến nàng ta, hai mắt nàng khẩn trương nhìn chằm chằm vào mấy người đang đánh nhau . Hai thị vệ Triệu phủ đều đã ngã xuống, sinh tử không rõ, tiểu thị vệ đi theo Trịnh Hàn cũng không biết đang ở nơi nào. Hiện tại chỉ còn lại một mình Trịnh Hàn đối đầu với đám người bịt mặt đó.   Diệp Thiên nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng cũng không biết. Mắt thấy người bịt mặt một người tiếp một người ngã xuống chỉ còn lại Trịnh Hàn. Trái tim của nàng vừa mới đặt xuống đã thấy thân mình Trịnh Hàn nhoáng lên sau đó cũng ngã xuống đất. “Trịnh Hàn!” Diệp Thiên la lên một tiếng vọt tới bên người hắn, nhìn thấy trên người trên mặt Trịnh Hàn đều là máu “Trịnh Hàn! Ngươi không được chết!” Nước mắt Diệp Thiên đảo quanh hốc mắt. Nàng đỡ lấy bả vai Trịnh Hàn, nơi đó không có máu, hiển nhiên không bị thương, “Trịnh Hàn, ngươi nói cho ta làm thế nào mới có thể cứu ngươi, cầu xin ngươi, nói cho ta, Trịnh Hàn, ngươi mở to mắt, được không?”   Rốt cuộc đôi mắt Trịnh Hàn cũng hé mở một chút. Tuy rằng nước mắt của tiểu vương phi còn chưa rơi xuống nhưng thanh âm đều mang theo sự nức nở, hắn miễn cưỡng há miệng thở dốc, hơi thở mong manh, “Tiểu vương phi, về sau, ngàn vạn lần, không được tiến vào loại ngõ nhỏ này, đừng để bị lừa gạt.” “Ta nghe ngươi.” Diệp Thiên liên tục gật đầu, “Trịnh Hàn, nói cho ta, làm cách nào mới có thể giúp ngươi? Ta nên làm như thế nào mới có thể cứu ngươi?” “Vương gia!” Bên tai truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lục Phỉ. Diệp Thiên quay nhìn lại thấy Dự Vương đang bước nhanh tới, Khang công công chạy chậm đi theo phía sau. “Ngôn ca ca!” Rốt cuộc nước mắt Diệp Thiên cũng rơi xuống. Nàng đứng lên nhào vào trong ngực Tiêu Ngôn Phong “Cứu hắn, mau cứu hắn! Ô ô, Ngôn ca ca, mau cứu Trịnh Hàn, ta không muốn hắn chết!”   Tiêu Ngôn Phong ôm chặt nàng, mắt phượng lãnh lùng quét qua đám người bịt mặt đang không ngừng kêu rên nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất. Hắn nhấc chân đá một cái lên người Trịnh Hàn “Thiên Thiên còn khen ngươi thân thủ rất tốt, nói ngươi vừa ra tay là một đao mất mạng, ngươi nhìn bộ dáng ngươi xem!” Trịnh Hàn đang nằm trên mặt đất nhảy dựng lên, dáng người mạnh mẽ đâu còn bộ dáng hơi thở mong manh như vừa rồi “ Không phải muốn giữ lại chút người sống cho Vương gia sao? Nếu tiểu vương phi thích một đao mất mạng, thuộc hạ đương nhiên sẽ giúp tiểu vương phi vừa lòng.” Trịnh Hàn vừa nói xong, lưỡi kiếm trong tay như du long, lả tả vài cái, đám người bịt mặt đang kêu rên trên mặt đất liền không một chút động tĩnh. Diệp Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Trịnh Hàn, nàng giơ tay chỉ về phía hắn, trên ngón tay trắng nõn còn dính chút máu “Ngươi ——” Bộ dáng sinh long hoạt hổ của hắn thoạt nhìn căn bản không giống như người bị thương.   Trịnh Hàn cười tủm tỉm nhìn vệt nước mắt trên má Diệp Thiên “Có thể lấy được một giọt nước mắt của tiểu vương phi, thuộc hạ cảm thấy đáng giá.” Hắn từng chỉ bảo võ nghệ cho Diệp Lệ nhiều lần cũng coi Diệp Lệ Diệp Thiên tựa như vãn bối trong nhà, thấy Diệp Thiên vì mình gấp đến độ khóc lớn, trong lòng liền cảm thấy đáng giá. Khang công công ném cho Trịnh Hàn một ánh mắt kính nể. Trịnh thị vệ trưởng, ngài cũng thật lợi hại, ngay cả tiểu vương phi cũng dám trêu đùa, nhìn tiểu vương phi khóc thành dáng vẻ kia không biết đã lo lắng biết bao nhiêu đâu.   Dự Vương bị Trịnh Hàn chọc cười, nhưng thật ra hắn lại lĩnh hội được ý tốt của Trịnh Hàn . Lần này Thiên Thiên đúng là quá lỗ mãng, Trịnh Hàn e ngại thân phận nên không thể nặng lời trách móc nàng chỉ đành phải giả chết khiến Thiên Thiên sốt ruột một chút, lần sau khẳng định sẽ ghi nhớ giáo huấn. Hắn đã sớm biết mấy ngày nay vương phủ luôn có hai đám người ẩn mình theo dõi, chỉ là không rõ đám người ấy do ai phái tới. Khi Diệp Thiên vừa ra cửa, hai đám người kia cũng đồng thời rời đi, hắn phái người đi theo phát hiện một người đi về phía Triệu phủ, một người đi đến Trương phủ, sau đó người của Triệu phủ và Trương phủ cùng lúc dẫn người tới nơi này. Cho nên, căn bản không cần giữ lại người sống hắn cũng biết chuyện là như thế nào.