Chương 74 Tác giả: Giản Diệc Dung   Diệp Thiên nghe nói Triệu Thư Dao tự mình tới tặng bánh đoàn viên thì có chút kinh ngạc, tuy nhiên đích nữ tri phủ tới nhà, nàng vẫn phải đón tiếp. “Đây là lần đầu tiên Vương phi nương nương đón tết đoàn viên ở bên ngoài đi?” Hành lễ xong, Triệu Thư Dao mỉm cười dâng bánh đoàn viên lên “Đây là bánh đoàn viên ở Bồng Diệp chúng ta, cũng không biết có giống bánh trong kinh thành không, qua hai ngày nữa là tết đoàn viên, Vương phi nương nương nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”   “Đa tạ ý tốt của Triệu cô nương.” Nói đến tết đoàn viên, Diệp Thiên có chút nhớ nhà. Nàng lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy. Tết đoàn viên là ngày đoàn tụ, đáng lẽ người một nhà nên ở cạnh nhau ăn tiệc ngắm trăng thế mà nàng lại không được gặp phụ thân mẫu thân ca ca đệ đệ, cũng may còn có Dự Vương. Tuy nhiên ngẫm lại, mỗi lần Tiêu Ngôn Phong từ hoàng cung trở về vương phủ đều là một người lẻ loi trải qua tết đoàn viên . Điều đó thật thê lương, lần này rốt cuộc mình cũng có thể cùng hắn đón tết đoàn viên.   “Vương phi nương nương nhớ nhà sao?” Triệu Thư Dao nhìn thần sắc của Diệp Thiên, nàng còn nhỏ khẳng định sẽ tưởng niệm cha nương đi, “Không bằng Vương phi nương nương đến nhà chúng ta đi, người nhiều thêm náo nhiệt.” Nếu Diệp Thiên đi, khẳng định Dự Vương cũng sẽ đi. Diệp Thiên lắc đầu, “Không được, ta phải ở cạnh Vương gia.” Hai người tự tại hơn nhiều, hà tất phải chạy đến nhà người khác gây phiền toái cho người ta mà ngay cả mình cũng không thoải mái.   Từng tiếp xúc với Diệp Thiên hai lần, Triệu Thư Dao biết thoạt nhìn nàng có vẻ đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế lại rất có chủ trương, nghe nàng cự tuyệt Triệu Thư Dao cũng không tiếp tục kiên trì, hỏi: “Lần này tới Bồng Diệp, chỉ có Vương gia và Vương phi nương nương sao, không có…… thị thiếp gì đó?” Diệp Thiên sửng sốt một chút, “Vương gia không có thị thiếp, cũng không có trắc phi.” Hiện tại không có, về sau cũng không có. Triệu Thư Dao khẽ cắn môi, “Ta có một chuyện muốn cầu xin Vương phi nương nương, thỉnh nương nương cho hạ nhân lui xuống.”   “Bạch Trân là thị nữ tâm phúc của ta, hầu hạ ta rất nhiều năm, nàng sẽ không nói lời bậy bạ, Triệu cô nương có việc gì cứ nói, không cần kiêng dè .” Diệp Thiên liếc mắt nhìn Bạch Trân một cái. So sánh với Triệu Thư Dao, nàng đương nhiên càng tín nhiệm Bạch Trân hơn, nàng sao có thể tống cổ Bạch Trân ra ngoài và yên tâm một mình đối mặt cùng Triệu Thư Dao. Bạch Trân yên lặng thêm trà cho hai người. Vị Triệu cô nương này đúng là không biết ngại, có việc muốn cầu xin tiểu thư nhà mình còn yêu cầu phải cho hạ lui xuống. Cho dù tiểu thư đáp ứng, nàng cũng không yên tâm đâu. Tiểu thư nhà mình còn nhỏ, vạn nhất bị Triệu Thư Dao khi dễ hoặc là lừa gạt thì phải làm sao bây giờ.   Triệu Thư Dao chần chờ một lát, nàng thật sự rất muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Chỉ nói riêng với Diệp Thiên thôi nàng đã phải dùng dũng khí lớn nhất, huống chi bên cạnh còn có một thị nữ đang đứng nghe. Tuy nhiên đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra được, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Triệu Thư Dao quyết tâm đi đến trước mặt Diệp Thiên quỳ xuống, “Thần nữ (*) muốn làm thị thiếp của Vương gia, cầu xin Vương phi nương nương thành toàn.” (*): mấy chương trước mình để TTD xưng ta với Diệp Thiên vì DT vẫn chưa phải vương phi chính thức, mà 2 người cùng là tiểu thư nhà quan. Nhưng trường hợp này TTD cầu xin làm thị thiếp nên phải dùng tư thái thấp hơn để cầu xin nên ta dùng từ thần nữ nhé.   Tay Bạch Trân run lên, nước trà thiếu chút nữa sánh ra ngoài. Triệu Thư Dao này quá mức lớn mật, may mắn là mình không lui ra ngoài, đợi chút nhìn xem tiểu thư nói như thế nào, không thể để nàng kia lừa gạt tiểu thư nhà mình. Diệp Thiên không nghĩ tới Triệu Thư Dao lại nói ra lời như vậy , mắt hạnh mở tròn xoe “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Một tiểu thư khuê sao có thể tự tiến cử bản thân đi hầu ngủ, chuyện này cũng quá không biết xấu hổ đi! Triệu Thư Dao mặt đỏ bừng, “Vương phi nương nương nghe thần nữ giải thích, không phải thần nữ tham mộ quyền quý, tuy rằng Dự Vương điện hạ là hoàng tử, nhưng thần nữ cũng là đích nữ tri phủ, không đáng vì quyền thế mà làm thiếp cho người ta. Thần nữ làm như vậy, thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ!”   Nàng ta vừa nói chuyện vừa trộm đánh giá thần sắc Diệp Thiên, thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn tức giận tới mức bạnh ra, vội nói tiếp: “Thần nữ biết Vương gia muốn bãi nhiệm chức quan của phụ thân, nhưng phụ thân thần nữ thật sự là một vị quan tốt, ông ấy không tham lợi ích không làm việc riêng tư, một lòng vì bá tánh Bồng Diệp. Nếu để vị phú hào nào đó giữ vị trí tri phủ này, bá tánh Bồng Diệp sẽ không có ngày lành! Sở dĩ thần nữ muốn làm thị thiếp của Vương gia là vì hy vọng có một cơ hội nói cho Vương gia nghe tình huống tại Bồng Diệp, cầu xin ngài ấy không cần huỷ hoại những ngày tháng tốt đẹp của bá tánh Bồng Diệp.”   Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Triệu Thư Dao đang quỳ trên mặt đất, thân mình nho nhỏ dựa vào chiếc ghế gỗ khắc hoa tử đàn ở phía sau, ngón tay trắng nõn vuốt ve tay vịn bóng loáng nói “Lời này của ngươi có trăm ngàn chỗ hở. Đầu tiên, không nói tới phụ thân ngươi đến tột cùng là người như thế nào , làm quan như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi, không tham lợi ích không làm việc riêng tư, một lòng vì bá tánh chính là vị quan tốt sao?” Vương gia muốn bãi chức vị của Triệu tri phủ là thật, nhưng để ba nhà Trương Vương Lý tiếp nhận lại là giả. Tuy nhiên tất cả những chuyện đó đều là bí mật, Diệp Thiên không có khả năng nói cho Triệu Thư Dao. “Một lòng vì bá tánh không phải là vị quan tốt, vậy thế nào mới được coi là quan tốt?” Triệu Thư Dao mờ mịt, ở trong lòng nàng, phụ thân chính là vị quan tốt nhất.   Diệp Thiên hỏi: “Ngươi từng tiếp xúc qua việc nội trợ trong phủ chưa?” Triệu Thư Dao gật đầu, “Thần nữ thường xuyên giúp mẫu thân xử lý sự vụ trong nhà.” “Vậy ta hỏi ngươi, nếu một bà tử làm việc rất nhiệt tình có trách nhiệm, nhưng năng lực lại hữu hạn, làm việc luôn không thể đạt tới sự mong muốn của ngươi, hoặc nói nghiêm trọng hơn một chút, bà ấy luôn khiến sự tình trở nên rối tung, vậy ngươi sẽ để bà ấy làm quản sự sao?” Gương mặt Triệu Thư Dao trắng bệch, nàng hiểu ý tứ của Diệp Thiên. Có tâm là không đủ còn phải có đủ năng lực. Phụ thân cũng từng chính miệng nói qua, tuy rằng ông tận tâm tận lực nhưng năng lực lại hữu hạn nên không thể quản lý tốt Bồng Diệp.   “Đây là thứ nhất, thứ hai, nếu ngươi muốn gặp Vương gia để chính miệng nói với hắn tình huống của Bồng Diệp, vì sao nhất định phải làm thị thiếp của Vương gia ?” Cánh môi Diệp Thiên hơi mím “Ngươi có thể thuật lại cho phụ thân ngươi, có thể quang minh chính đại cầu kiến Vương gia, hoặc nếu ngươi tới trước mặt ta cầu xin, ta cũng có thể khuyên nhủ Vương gia vài câu để hắn nghe ngươi nói một lời, nhưng vì sao ngươi một hai cứ phải làm thị thiếp mới có thể nói những lời này cho Vương gia ?” Triệu Thư Dao mặt đỏ tai hồng. Vốn dĩ nàng muốn thuyết phục Diệp Thiên, không nghĩ tới một tiểu cô nương mười tuổi lại có đầu óc nhạy bén như vậy. Giờ phút này nàng quỳ gối trước mặt Diệp Thiên lúng túng giống như trên người bị lột bỏ toàn bộ xiêm y vậy.   Điều Triệu Thư Dao không biết chính là, tuy rằng Diệp Thiên là đích nữ hầu phủ, nhưng nàng không phải thuận buồm xuôi gió mà lớn lên. Trong quá trình giao tiếp cùng lão thái thái và người nhị phòng nàng đã sớm học được cách phân biệt thật giả ngụy biện từ lời nói của người khác. Huống chi mấy năm nay còn có sự dạy dỗ của Phùng ma ma, nàng vốn mang tâm tư mẫn cảm nên đối với sự thiện ý hay ác ý của người khác nàng có cảm nhận rất trực quan. Ngoài ra thỉnh thoảng nhờ Phùng ma ma chỉ điểm nên nàng có một sự nhận thức sâu sắc về nhân tâm của con người. Hơn nữa, một đường tới Bồng Diệp có bao nhiêu nữ tử muốn đánh chủ ý lên người Dự Vương, Diệp Thiên đối với vấn đề này chính là thập phần cảnh giác.   Triệu Thư Dao dùng sức cắn môi cưỡng bách bản thân mình mau chóng bình tĩnh lại. Việc đã đến nước này, nàng phải nhanh chóng giải thích rõ ràng không thể lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Diệp Thiên. Đồng thời nàng cũng muốn thử một lần xem còn đường sống hay không “Vương phi nương nương dạy dỗ rất phải, chỉ là hiện tại thần nữ muốn cầu tình thay phụ thân , có lẽ Vương gia sẽ cho rằng thần nữ vì muốn giữ thân phận đích nữ tri phủ, chưa chắc đã chịu dụng tâm nghe thần nữ nói chuyện. Nếu thần nữ trở thành thị thiếp của Vương mà nói, chính là người một nhà cùng Vương gia. Đến lúc đó có lẽ Vương gia sẽ nghiêm túc nghe thần nữ nói về tình huống tại Bồng Diệp hoặc một lần không được, thần nữ sẽ thử vài lần ít nhất Vương gia sẽ nghe vào tai một phần.”   Diệp Thiên không vui nhìn chằm chằm chén trà nhỏ màu hồng trên bàn, người này đúng là ngang bướng hồ đồ. Nàng đã nói huỵch toẹt ra rồi người kia vẫn còn si tâm vọng tưởng. Bạch Trân bĩu môi khinh thường, may cho nàng ta hôm nay đến lượt mình hầu hạ, nếu Lục Phỉ ở đây, với tính tình nóng nảy kia đoán chừng sẽ trực tiếp đuổi nàng ta ra ngoài. Triệu Thư Dao nhìn Diệp Thiên, đầu gối đang quỳ trên mặt đất thoáng dịch về phía trước một chút, khẩn cầu nói: “Vương phi nương nương, thần nữ thật sự chỉ vì bá tánh Bồng Diệp, ba nhà Trương Vương Lý kia tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu để bọn họ ngồi lên vị trí tri phủ chắc chắn sẽ làm khổ bá tánh Bồng Diệp. Cho dù phụ thân thần nữ năng lực không đủ nhưng những chuyện thương tổn tới bá tánh ông ấy chắc chắn sẽ không làm. Nương nương yên tâm, thần nữ muốn trở thành thị thiếp của Vương gia chỉ vì việc này, tuyệt đối không phải ái mộ…… Ái mộ Vương gia. Đến khi trở lại kinh thành, thần nữ khẳng định sẽ ở lại trong viện của mình, không ra ngoài tranh sủng cùng Vương phi nương nương.”   Bạch Trân không thể tưởng tượng được mà nhìn Triệu Thư Dao, nàng ta phải có bao nhiêu tự tin mới suy nghĩ tới việc tranh sủng cùng tiểu thư nhà mình, hay là nàng ta đang nằm mơ? Cũng không nhìn xem ngày thường Vương gia dỗ dành tiểu thư nhà mình như thế nào. “Nương nương, ngài nghĩ lại.” Triệu Thư Dao tiếp tục khuyên nhủ: “Tương lai khẳng định Vương gia sẽ có trắc phi, nếu trắc phi nương nương đối chọi gay gắt tranh sủng cùng ngài, không phải ngài cũng cần một người giúp đỡ hay sao? Đến lúc đó, thần nữ nhất định sẽ tận tâm tận lực phụ tá ngài, ngài bảo thần nữ làm gì cũng được. Lại nói, ngài còn nhỏ, nếu trắc phi nương nương ‘ hầu hạ ’ Vương gia trước, chiếm được trái tim của Vương gia, thậm chí sinh hạ con nối dõi, vậy thì cực kỳ không tốt. Ngài nên suy nghĩ để người của mình ‘ hầu hạ ’ Vương gia trước mới đúng?” Triệu Thư Dao mặt đỏ tới độ rỉ máu, nếu không phải vì muốn liều chết một phen, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vô sỉ như vậy, quả thực là mất hết mặt mũi. Hiện tại cuối cùng Diệp Thiên minh bạch, từ “Hầu hạ” trong miệng những người này không hề giống như nàng tưởng tượng, khẳng định có hàm ý khác. Tuy nhiên, mặc kệ là hàm ý gì thì chắc chắn Tiêu Ngôn Phong cũng không bao giờ quan tâm, hắn nói không cần người khác “Hầu hạ” chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.   “Vương gia nói, hắn sẽ không nạp thị thiếp, hắn không thích thị thiếp.” Diệp Thiên dứt khoát chặt đứt toàn bộ hy vọng của Triệu Thư Dao. “Sao có thể?!” Triệu Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ Dự Vương đối với tiểu vương phi này thâm tình như thế, vì nàng nên mới không chịu nạp thiếp? “Vậy trắc phi thì sao? Cũng không thể không cưới trắc phi đi?” “Trắc phi phải xem ý tứ Hoàng Thượng, đồng thời xem Vương gia có thích hay không mới nói.” Tuy rằng Dự Vương đã đáp ứng nàng sẽ không nạp trắc phi nhưng Diệp Thiên cũng sẽ không tùy tiện nói chuyện này ra ngoài. Bởi vì nếu Tiêu Ngôn Phong vì nàng mà cự tuyệt trắc phi, vậy nàng chính là đố phụ. Mặc kệ là thiếp thị hay trắc phi nàng sẽ đẩy hết sang cho Tiêu Ngôn Phong giải quyết. Tuy nhiên, nàng rất tin tưởng hắn, từ sau khi hai người đính hôn xong, chuyện hắn đã đáp ứng nàng, hắn chưa bao giờ nuốt lời.   Hóa ra kết cục lại là thế này, Triệu Thư Dao giống như đang ngâm mình trong nước lạnh vào trời đông giá rét. Trái tim nàng lạnh thấu, nàng chỉ là một nữ nhi của tri phủ nhỏ nhoi, không lâu sau ngay cả nữ nhi của tri phủ cũng không phải. Nếu muốn làm trắc phi của Dự Vương, căn bản là chuyện si tâm vọng tưởng, mà thị thiếp thì Dự Vương lại không cần, hiện tại một chút biện pháp nàng cũng không có. “Ta mệt mỏi rồi, Bạch Trân đưa Triệu cô nương ra ngoài đi.” Diệp Thiên không muốn nói thêm gì nữa, vẫy tay tiễn khách. Triệu Thư Dao hốt hoảng đứng lên, vì quỳ hơi lâu nên thân mình nàng lung lay một chút, Bạch Trân đỡ lấy nàng “Triệu cô nương cẩn thận.”