Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ
Chương 7
Bách hoa yến kết thúc , nhóm quý nữ rời khỏi Ngự Hoa Viên, tốp năm tốp ba kết bạn rời cung.
Diệp Phù mạnh mẽ lôi kéo Diệp Dung, đi cùng một chỗ với Diệp Thiên, mặc kệ trong lòng ghen ghét phẫn hận cỡ nào, nàng vẫn muốn thể hiện bộ dáng tỷ muội hòa thuận trước mặt ngoại nhân.
“Chúc mừng tứ muội muội trở thành Dự Vương phi.” Diệp Phù tận lực trưng ra một gương mặt tươi cười.
Diệp Thiên nhìn nụ cười có chút vặn vẹo của Diệp Phù, lại nhìn gương mặt âm dương quái khí của Diệp Dung ở bên cạnh, nhàn nhạt “vâng” một tiếng. Nàng tuổi còn nhỏ, tâm tư lại mẫn cảm, đối với thiện ý hay ác ý của người khác nàng đều cảm nhận được, mà chuyện hai vị tỷ tỷ không thích nàng, nàng đã sớm biết.
“Đại tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, vị trí Dự Vương phi kia vốn là của ta, lại bị nàng cướp đoạt một cách vô sỉ, bây giờ còn càn rỡ như vậy!” Diệp Dung tức giận tới mức đỏ mắt, hận không thể xông tới cào lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Diệp Thiên mấy cái.
“Câm mồm!” Diệp Phù hung hăng nhéo một cái lên cánh tay Diệp Dung, trừng mắt nhìn nàng với ý cảnh cáo. Nàng biết rõ đạo lý vinh hoa đi cùng với tổn hại, trước sau các nàng đều là quý nữ đang rời cung, lúc này tuyệt đối không thể làm ầm ĩ, khiến người khác chê cười hầu phủ, như vậy đến thời điểm nàng nghị thân cũng sẽ bị bắt bẻ ghét bỏ.
Diệp Dung đau tới mức thiếu chút nữa khóc thành tiếng, nhưng nhìn sắc mặt đại tỷ tỷ, chung quy nàng ta vẫn không dám nói gì nữa, chỉ liếc xéo Diệp Thiên vài lần.
Vị trí Dự Vương phi vốn là của nàng ta? Diệp Thiên mím môi, không thèm để ý, vị Tam tỷ tỷ này từ xưa đến nay đã như vậy, gặp được thứ tốt gì cũng cảm thấy thứ đó nên là của nàng.
Ba người tới cửa cung, Diệp Dung nhìn trái nhìn phải thấy không có người liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thiên, ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, ngươi chờ đó cho ta!”
Nói xong, nàng bị Diệp Phù túm lên xe ngựa.
Bạch Trân kinh ngạc đỡ Diệp Thiên lên một chiếc xe ngựa khác, thấp giọng hỏi : “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?” Ngày thường Diệp Dung cũng ngang ngược, nhưng rất ít khi không thèm che giấu giống như vừa rồi.
Tham gia xong bách hoa yến, lại vừa đi bộ xa như vậy, Diệp Thiên cũng mệt mỏi, thân mình nho nhỏ của nàng ngã vào đệm trên xe ngựa, cười tủm tỉm nhìn Bạch Trân, mắt hạnh chớp hai cái, “Trân, Hoàng Thượng tứ hôn cho ta, ta đính hôn rồi nha.”
“Cái gì?!” Bạch Trân kêu một tiếng sợ hãi, âm lượng nâng cao, nàng đột nhiên đứng lên mà quên mất mình vẫn đang ngồi trong xe ngựa, đầu đập vào đỉnh xe “Đông” một tiếng.
Nhìn Bạch Trân luôn luôn trầm ổn hào phóng cũng hoảng loạn như thế, Diệp Thiên cười đến run thành một đoàn, lại đau lòng nàng bị đụng đầu, quan tâm hỏi: “Đâm —— ha ha —— đâm có đau —— ha ha —— đau không —— ha ha ha ——” nàng cười nhiều tới mức chảy nước mắt, hai má lúm đồng tiền nghịch ngợm hiện trên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm.
Bạch Trân trấn định xuống dưới, không còn từ ngữ gì để nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà mình đang cười không kiềm chế được, nếu ngài xóa bớt mấy từ “Ha ha ha” kia đi, thật ra sẽ chân thành hơn một chút đó. Nàng coi chuyện đính hôn mà Diệp Thiên vừa nói chỉ là lời vui đùa, bởi vì mỗi lần tiểu thư gọi mình là “Trân” đều tương đối bướng bỉnh. Còn nếu tiểu thư gọi Lục Phỉ là “Phỉ”, thì chắc chắn tiểu thư đang muốn đùa giỡn.
Bạch Trân xoa đầu, rót cho Diệp Thiên một ly trà, “ Có phải trong lúc dự yến hội tiểu thư chỉ dùng điểm tâm mà không uống trà hay không?” Tiểu như nhà nàng thường xuyên như thế, nàng đã quá quen rồi.
Bạch Trân vừa nói như vậy, thế nhưng Diệp Thiên cũng cảm thấy thật sự khát nước, nàng nâng người lên, dùng tay đỡ ly uống hết nửa ly nước.
Hai chiếc xe ngựa cùng dừng lại ở trước cửa Tế Bình Hầu phủ, Diệp Thiên mới vừa từ trên xe ngựa bước xuống dưới đã bị Diệp Dung nặng nề đẩy một cái, may mắn có Bạch Trân ôm chặt, nàng mới không bị ngã về phía sau.
“Ngươi làm gì?!” Diệp Lệ vừa bước từ trong phủ ra, liền thấy được cảnh muội muội bảo bối của hắn thiếu chút nữa bị đẩy ngã, không khỏi gầm lên một tiếng.
Diệp Phù ôn nhu khuyên nhủ: “Bọn muội muội chỉ đùa giỡn thôi, đại ca không cần để ý.”
Diệp Dung hơi co rúm lại một chút, nàng có chút sợ hãi vị đại ca này, không dám tranh luận với hắn, nhưng trong lòng lại thực sự rất tức giận, ở trong cung đại tỷ tỷ không cho nàng gây ầm ĩ, lại phải nhịn một đường ngồi xe ngựa, hiện tại khó khăn lắm mới về tới nhà, nàng thật sự nhịn không được, căm giận nói: “Tứ muội muội đoạt vị trí Vương phi muội, muội chỉ đẩy nàng một cái, nàng lại không bị thương!”
“Cái gì?” Diệp Lệ sửng sốt, trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an, “Cái gì gọi là đoạt vị trí Vương phi của ngươi?”
Diệp Dung vừa nghe hắn hỏi, trong lòng lại càng thêm ủy khuất, “Tiểu kim cung của Dự Vương vốn là muốn bắn vào muội, ngài ấy sợ muội bị người khác che mất còn bắt mọi người nhường cho muội đứng lên phía trước, kết quả, ngài ấy bịt kín đôi mắt nên không nhìn thấy muội, vì thế cung tiễn kia liền rơi trúng người tứ muội muội!”
Diệp Dung nghe thấy câu “Cung tiễn rơi trúng người tứ muội muội”, đầu óc Diệp Lệ “Ong” một tiếng, hắn nhào lên phía trước ôm Diệp Thiên vào trong ngực, cũng không quan tâm mình đang đứng trước cổng lớn, trước tiên nhìn người nàng từ trên xuống dưới, thấy không có vết máu, sau đó hắn vén tay áo, thấy cánh tay nhỏ trắng nõn sạch sẽ giống hệt củ sen, một chút miệng vết thương cũng không có, lại nhìn sắc mặt Diệp Thiên, trắng trẻo hồng hào, không phải bộ dáng khi bị thương, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Thiên Thiên, không bị thương chứ?”
Diệp Thiên nghe ra sự khẩn trương bất an trong giọng nói của ca ca, nàng mỉm cười lắc đầu, “Không bị thương, mũi tên kia cắm lên búi tóc muội.” Nàng chỉ chỉ búi tóc nhỏ trên đầu mình, “Khiến đầu tóc muội bị rối loạn, sau đó Dự Vương điện hạ lại búi lại cho muội cái khác.”
Diệp Lệ càng nghe càng bất an, lôi kéo bàn tay béo của Diệp Thiên đi vào trong phủ “Rốt cuộc chuyện là thế nào, Thiên Thiên mau nói cho ca ca.”
“Chính là hôm nay Khang Vương điện hạ tuyển trắc phi, sau đó, Dự Vương điện hạ cũng tới……” Diệp Thiên vừa đi, vừa nói cho ca ca nghe chuyện phát sinh ngày hôm nay, tới Tư Xa Đường của mẫu thân hai người mới nói xong, “…… Bệ hạ liền ban hôn, nói là thánh chỉ tứ hôn sẽ được ban sau.”
“Không được! Ta không đồng ý!” Diệp Lệ gầm lên giận dữ, khiến chén thuốc trong tay La thị xém chút nữa bị rơi, “Sao lại thế này? Lệ nhi mau tiến vào.”
Diệp Lệ lôi kéo Diệp Thiên vào phòng, tức sùi bọt mép, giống hệt như đang muốn đi tìm ai liều mạng.
“Con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” La thị rất ít khi thấy bộ dáng này của nhi tử, hắn là thế tử, tuổi còn nhỏ đã không có phụ thân, lại phải chăm sóc muội muội, từ đó dưỡng thành tính tình ông cụ non trầm ổn, bà suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Có phải Thiên Thiên bị người khi dễ hay không?”
Trong yến hội tất cả đều là cao môn quý nữ, nữ nhi còn nhỏ, chẳng lẽ là bị ủy khuất ?
Diệp Lệ tức giận tức mức quên cả hành lễ, lặp lại lời nói của Diệp Thiên một lần, “ Dự Vương là ai, là hoàng tử nổi danh ăn chơi trác táng, kiêu ngạo ương ngạnh, không học vấn không nghề nghiệp, trừ bỏ lớn lên có một túi da đẹp, thì một chút ưu điểm cũng không có! Không đúng, lớn lên đẹp cũng không phải ưu điểm!”
La thị lại không kích động như hắn, bà vẫy tay, gọi Diệp Thiên đến bên cạnh, cầm tay nhỏ của nàng, biểu tình phức tạp nói “Thiên Thiên còn nhỏ như vậy ……”
“Nương, Dự Vương điện hạ nói sau khi đính hôn con không cần dọn tới sống trong nhà hắn, vẫn sống tại nhà chúng ta, không phải rời xa mẫu thân và ca ca.” Diệp Thiên phồng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm trang nói lời an ủi .
Diệp Lệ nổi giận đùng đùng đi đi lại lại trong phòng, “Mẫu thân, thừa dịp thánh chỉ còn chưa kịp hạ, con phải mau chóng tiến cung, thỉnh Hoàng Thượng không cần ban chỉ tứ hôn!”
“Hồ nháo!” La thị xụ mặt, “Cho dù thánh chỉ còn chưa chính thức ban xuống, Hoàng Thượng cũng đã tứ hôn, quân vô hí ngôn, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lời nói ra sao có thể thu hồi?”
“Nhưng mà sao Thiên Thiên có thể gả cho Dự Vương được?” Diệp Lệ buồn rầu đi tới đi lui.
“Được rồi, con đừng xoay nữa, xoay tới mức ta muốn hôn mê rồi.” La thị vỗ vỗ lên tay nhỏ của Diệp Thiên, “Thiên Thiên, con nói một chút, con có nguyện ý gả cho Dự Vương điện hạ hay không?” Nữ nhi của bà tuy còn nhỏ, nhưng lại rất mẫn cảm, nếu Dự Vương thật sự là ác nhân, chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt mà đồng ý.
“Con nguyện ý.” Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu.
“Cái gì?! Muội, muội nói, nguyện ý?” Diệp Lệ không thể tin được, mới chỉ qua nửa ngày, muội muội bảo bối của hắn đã bị người khác đoạt mất “Dự Vương có điểm gì tốt, khiến muội nguyện ý?”
“Hắn đáp ứng ——” Diệp Thiên nhớ tới lời Dự Vương điện hạ nói, không thể nói cho ai, cũng không thể nói cho mẫu thân và ca ca.
Ánh mắt Diệp Lệ như muốn đóng băng, Dự Vương dùng lời hứa hẹn hữu danh vô thực gì để lừa gạt muội muội nhà mình? “Thiên Thiên, hắn đáp ứng muội cái gì? Hử?”
Khi đại ca nói chuyện thanh âm ở cuối câu đều mang theo chút nguy hiểm, Diệp Thiên có chút khẩn trương, nhưng cố tình nàng lại không thể nói sự thật cho ca ca, do dự nửa ngày, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, “Hắn đáp ứng, đáp ứng đưa một đầu bếp nữ tới cho muội, người đó sẽ làm các loại điểm tâm.”
Diệp Lệ đỡ trán, không còn từ ngữ gì nhìn trời, không, nhìn nóc nhà, Dự Vương đáng chết, biết được nhược điểm muội muội hắn thích điểm tâm, thế nhưng dùng đầu bếp nữ tới lừa gạt nàng, “Thiên Thiên, không cần đầu bếp nữ này, lúc khác ca ca sẽ đưa một đầu bếp nữ cho muội, được không? Không, đưa hai người, một người làm điểm tâm, một người làm đồ ăn.”
Diệp Thiên chần chờ lắc đầu, đầu bếp nữ nàng muốn, nhưng điểm mấu chốt nhất không phải là đầu bếp nữ nha.
La thị so với Diệp Lệ thì cẩn thận hơn, phát hiện nữ nhi muốn nói lại thôi, bà dịu dàng nói: “Thiên Thiên, có phải Dự Vương còn nói chuyện gì khác hay không?”
Diệp Thiên gật đầu, “Là một chuyện tốt, nhưng Dự Vương điện hạ không cho con nói cho mẫu thân và ca ca, điện hạ nói đây là bí mật, nói ra liền không linh.”
Diệp Lệ ngây ngẩn cả người, cái gì gọi là chuyện tốt?
La thị không ép nữ nhi nói ra, tiểu nha đầu rất có tính tình, không phải cứ bức bách lừa gạt là sẽ chịu nói, bà nhìn nhi tử, “Mẫu phi của Dự Vương là người thực sự hồn nhiên lương thiện, ta nghĩ người như vậy dạy dỗ nhi tử, chắc sẽ không đến mức quá xấu.”
“Đệ nhất mỹ nhân Đại Tề?” Diệp Lệ có chút không tin, nghe nói Ngọc phi thích xa hoa, người như vậy sẽ hồn nhiên lương thiện? Muội muội bảo bối của hắn mới là người hồn nhiên lương thiện.
“Đó cũng là một nữ nhân đáng thương.” La thị thở dài, “Sau này chắc chắn Thiên Thiên sẽ được gặp người đó, phải ở chung thật hòa thuận, biết không?”
Diệp Thiên gật đầu, nếu Dự Vương điện hạ thật sự làm được chuyện đã đồng ý với mình, nàng sẽ đối đãi thật tốt với hắn cùng mẫu phi của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương