Chương 68 Tác giả: Giản Diệc Dung   Lúc chạng vạng, đại đội nhân mã tới trạm dịch, người đi trước dò đường đã sớm tới nơi và an bài xong mọi thứ. Dịch Thừa (một chức quan ở địa phương ) mang theo đông đảo dịch tốt nghênh đón đại giá của Dự Vương. Trạm dịch này chuyên dùng để tiếp đãi quan viên, nhưng chưa bao giờ tiếp đãi thân vương vì thế Dịch Thừa rất sợ mình chiêu đãi không chu toàn. Hắn ân cần mời Dự Vương tiến vào sân viện tốt nhất trong trạm dịch, sau đó sắp xếp chu toàn cho cả người và ngựa. Dự Vương và tiểu vương phi ở tại hai gian phòng chính, Khang công công và hai nha hoàn chia nhau ở tại sương phòng phía đông tây. Thị vệ trưởng Trịnh Hàn mang theo một đội thân tín ở ngay bên cạnh sân viện này, tất cả những người còn lại đều tập trung vây quanh viện của hai chủ tử.   Ngồi xe ngựa một ngày, đôi chân của Diệp Thiên có chút mỏi. Nàng rửa mặt thay đổi xiêm y xong liền đi bộ trong sân. Dự Vương cũng tới đây nắm tay nàng cùng tản bộ. “Ngôn ca ca không bận sao?” Diệp Thiên hỏi. “Ta cần cái gì đều có người sắp xếp.” Dự Vương cười nói. Hắn mang theo nhiều người như vậy đương nhiên là để giúp mình chuẩn bị chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, Khang công công tổng quản việc tạp vụ, Trịnh Hàn tổng quản thủ vệ, mọi thứ đều được phân chia thỏa đáng. “Thiên Thiên có mệt hay không, nếu không ngày mai ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày?” Tiểu nha đầu chưa từng ngồi xe ngựa lâu như vậy, hắn sợ nàng không kịp thích ứng. “Không mệt, không cần nghỉ ngơi.” Diệp Thiên lắc đầu, hôm nay mới là ngày đầu tiên, đoạn đường phía sau còn rất dài đó. Nàng đánh giá sân viện này một chút “Thì ra đây là trạm dịch, bố cục không khác sân viện trong phủ là bao.” Dự Vương nắm tay nàng chậm rãi tản bộ, “Đây là sân tốt nhất trong trạm dịch, ngoài ra đều không được gọi là sân viện bởi nó chỉ là một gian phòng rộng lớn dành cho nhiều người ngủ.” “Ồ, thì ra là thế.” Diệp Thiên hiểu, sân mà nàng và Dự Vương đang ở không khác trong nhà là bao. Hạ nhân trong phủ không phải ai cũng có phòng riêng như Bạch Trân và Lục Phỉ, rất thật nhiều tiểu nha hoàn tam đẳng đều là mấy người ngủ cùng nhau.   Đi bộ đến khi huyết mạch thông suốt , hai chân thoải mái, bữa tối cũng được đưa tới. Hai người vào phòng, bữa tối không phải do người ở trạm dịch làm, mà là đầu bếp của vương phủ chuẩn bị, hương vị của các món ăn giống như ngày thường Diệp Thiên vẫn dùng. Sau bữa tối, Diệp Thiên tắm gội sạch sẽ nằm trên giường. Nàng cảm thấy có chút mệt mỏi nên nghĩ rằng mình khẳng định sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi. Bạch Trân và Lục Phỉ là đại nha hoàn nhất đẳng bên người nàng, ngày thường cũng chưa từng chịu khổ như hôm nay , vì thế nàng không cần hai người gác đêm mà cho bọn họ về sương phòng ngủ một giấc, bằng không cả đoạn đường dài phía sau khẳng định sẽ mệt chết. Diệp Thiên nằm thẳng thân mình, hai chân duỗi thẳng, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên bụng, nhắm mắt lại. Trong đầu nàng tất cả đều là núi cao cánh đồng bát ngát, ruộng lúa, sông nhỏ……   Nàng trở mình, đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ một cái lại bị bóng cây đang lay động kia làm cho hoảng sợ. Ánh trăng phản chiếu cảnh vật lên cửa sổ khiến nàng có cảm giác giương nanh múa vuốt. “Chớ sợ chớ sợ, chỉ là bóng cây.” Nàng xoay người vào bên trong, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Nhưng quay mặt vào tường nàng lại cảm thấy không an toàn, giống như có thứ gì đó ở sau lưng, nàng lại nhanh chóng lật người trở lại. Dự Vương vẫn chưa ngủ, hắn đang ngồi ở nhà chính nghe động tĩnh của nàng. Lần đầu tiên nàng sống ở bên ngoài, đau lòng đám nha hoàn không cho các nàng gác đêm. Hắn không yên tâm, tính toán chờ nàng ngủ say hắn mới đi ngủ, kết quả liền nghe thấy thanh âm nàng xoay qua xoay lại, cách một bức tường hắn cũng có thể cảm giác được sự bất an của nàng. “Thiên Thiên.” Hắn đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Ngôn ca ca!” Diệp Thiên lập tức đáp lại, thời điểm buổi tối đang có chút sợ hãi, nghe được giọng nói của hắn nàng cảm giác an tâm hơn nhiều. Dự Vương đẩy cửa bước vào, đi đến mép giường nàng, cởi áo ngoài, giày vớ, đặt lưng lên giường, vén chăn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng “Thiên Thiên ngủ đi, ta ở cạnh nàng.”   Có vòng tay ấm áp, hương thơm quen thuộc, Diệp Thiên lập tức thả lỏng cơ thể ngáp một tiếng, thoải mái dễ chịu nằm trong lòng hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ . Vốn dĩ Dự Vương định chờ nàng ngủ say sẽ rời đi, nhưng một tay nhỏ của nàng nắm quần áo bên hông hắn, một tay nhỏ khác túm lấy vạt áo hắn. Hắn mới vừa nhẹ nhàng ních một chút, bàn tay nàng lập tức nắm chặt hơn, ngay cả lông mày cũng nhíu lại. Thôi, dù sao tiểu nha đầu cũng không an tâm, hắn vẫn nên ôm nàng ngủ vậy. Dự Vương ôm thân mình mềm mại trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu tán loạn của nàng, nhắm hai mắt lại. Không bao lâu sau, hai luồng hô hấp kéo dài đan xen vào nhau.   Buổi sáng, Bạch Trân tay chân nhẹ nhàng bước vào nhà chính, lại thấy Khang công công xua tay làm động tác trật tự sau đó chỉ về phía căn phòng của Dự vương. Buổi sáng hắn tới đây liền phát hiện Vương gia nhà mình không ngủ trong phòng, mà phòng của tiểu vương phi cũng không hề có động tĩnh. Đoán chừng cả hai người đều ngủ nên hắn an tĩnh ngồi chờ trong nhà chính. Kỳ thật Dự Vương đã tỉnh từ sớm, tuy nhiên tiểu nha đầu ở trong ngực hắn vẫn đang ngủ ngon lành, hắn không nỡ đánh thức nàng nên đành nằm im không động đậy. Đôi lông mi dày đậm của Diệp Thiên chớp chớp hai cái, đôi mắt hạnh mở nhập nhòe, vì vừa mới tỉnh ngủ nên nàng có chút mờ mịt nở nụ cười cùng Dự Vương “Ngôn ca ca.” “Thiên Thiên tỉnh?” Dự Vương chỉnh sửa tốt trung y đang bị rối loạn của nàng, lại giúp nàng vén lọn tóc lộn xộn ra sau tai. “Ưm.” Diệp Thiên chậm rãi phục hồi tinh thần “Tối hôm qua Ngôn ca ca ngủ ở chỗ này sao?” Dự Vương ôm nàng một cái sau đó buông ra, “Ta chưa từng ngủ tại địa phương quá xa lạ, ngủ một mình có chút hoảng loạn , tốt hơn hết ta vẫn nên ngủ cùng Thiên Thiên thôi. Dọc theo đường đi, Thiên Thiên ngủ cùng ta, được không?” Được nha, thật tốt quá! Vốn dĩ Diệp Thiên có chút sợ hãi, không nghĩ tới Dự Vương cũng giống như nàng, hai người làm bạn sẽ không sợ nữa. Nàng cao hứng gật đầu, “Thật sự quá tốt!” Từ năm nàng bị thủy đậu, Dự Vương ôm nàng ngủ trưa, sau này mỗi lần nàng ngủ lại Dự Vương phủ đều có Dự Vương ngủ trưa cùng nàng. Hai người ngủ chung, nàng chưa từng cảm thấy có gì đó không đúng. Thấy nàng đáp ứng không chút do dự , Dự Vương ngồi dậy đồng thời xoay tay lại kéo nàng lên “Rửa mặt xong chúng ta dùng đồ ăn sáng.”   Ngày hôm sau tiếp tục ngồi xe ngựa, Diệp Thiên không ngồi ngay ngắn. Bời vì xe ngựa của Dự Vương rất lớn, hai bên sườn đều là giường nệm, chiều dài đủ cho một người nằm xuống. Diệp Thiên dứt khoát gác chân lên nệm, thoải mái dễ chịu dựa vào gối mềm nói chuyện câu được câu không cùng Dự Vương. Tới ngày thứ ba, Diệp Thiên duỗi mắt trông mong nhìn bên ngoài. Mấy người Trịnh Hàn đều cưỡi ngựa, thoạt nhìn bộ dáng hình như rất thoải mái nha. Dự Vương vừa thấy ánh mắt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, từ hộc tối của xe ngựa lấy ra một bộ xiêm y mới “Thiên Thiên, thay bộ xiêm y này vào.” Diệp Thiên kỳ quái mở bộ xiêm y ra nhìn, nàng phát hiện đó là một bộ nam trang có chút tương tự với bộ trên người Dự Vương, hai người một nhỏ một lớn, “Cho ta sao?” Dự Vương gật đầu, “Ừm, thay xong ta đưa Thiên Thiên đi cưỡi ngựa.” Váy áo của nữ tử không thích hợp cưỡi ngựa, bộ nam trang này được hắn dựa theo vóc dáng của nàng chuẩn bị tốt trước khi đội quân xuất phát.   “Cưỡi ngựa?” Diệp Thiên hưng phấn, “Ta sẽ thay luôn.” Nàng cũng không thẹn thùng mà trực tiếp cởi bỏ váy áo trên người, thay xiêm y trước sự chứng kiến của Dự Vương. Chủ yếu là mấy năm nay hai người thường xuyên ở bên nhau, Dự Vương đã gặp qua rất nhiều lần bộ dáng nàng khi mặc trung y. Nàng chưa từng mặc qua nam trang nên mặc có chút không đúng lắm. Dự Vương giúp nàng kéo tay áo ra, dấu vạt áo, buộc thắt lưng, sau đó sửa sang chỉn chu một lần nữa, suy nghĩ vài giây hắn lại cởi búi tóc trên đầu nàng ra sửa thành búi tóc của nam hài. Chỉ một vài động tác Diệp Thiên đã biến thành một tiểu thiếu gia thập phần xinh đẹp. Diệp Thiên tò mò xoay thân mình nhìn tới nhìn lui, Dự Vương từ hộc tối lấy ra một chiếc gương đưa cho nàng. Diệp Thiên ngắm nhìn mình trong gương“Ngôn ca ca, như vậy rất tốt.” Mặc nam trang ra ngoài sẽ tiện hơn nữ trang rất nhiều.   Dự Vương cho xe ngựa dừng lại, hắn nhảy xuống xe, xoay người ôm Diệp Thiên xuống dưới. Thị vệ chung quanh mắt thấy Dự Vương ôm một tiểu thiếu gia xuống ngựa, đôi mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài. Bạch Trân và Lục Phỉ ngồi trong xe ngựa phía sau phải nhìn kỹ mới phát hiện đó là tiểu thư nhà mình. Trịnh Hàn dắt ngựa của Dự Vương tới đây. Diệp Thiên đứng trước mặt con ngựa nàng mới phát hiện ngựa còn cao lớn hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Tâm trạng đang cao hứng lạnh đi một nửa, nàng có chút khiếp đảm nhìn sang Dự Vương, không biết nên bò lên lưng ngựa bằng cách nào. Dự Vương cũng không vội mà chậm rãi dạy nàng. Hắn dạy nàng cách xỏ một chân vào bàn đạp dùng sức nắm lấy yên ngựa, một chân khác nâng lên. Vóc dáng Diệp Thiên nhỏ bé, cho dù nâng chân lên cũng không với tới. Dự Vương thuận thế nâng nàng lên cao một chút, Diệp Thiên vững vàng ngồi xuống yên ngựa .   “Ngôn ca ca, ta ngồi được rồi!” Ngón tay trắng nõn của Diệp Thiên gắt gao túm lấy yên ngựa, vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa, lúc này nàng cảm thấy mình đặc biệt cao, cách mặt đất đặc biệt xa, nhưng ngay cả động nàng cũng không dám động. Thân mình Dự Vương nhẹ nhàng nhún một cái an ổn ngồi phía sau Diệp Thiên, hai tay vòng qua thân thể của nàng kéo dây cương, cười nói: “Thiên Thiên thả lỏng chút, có ta ở đây sẽ không ngã đâu.” Thân mình Diệp Thiên hơi giật giật, nàng được Dự Vương ôm trong lòng nên lập tức cảm giác yên ngựa vô cùng an toàn, “Ngôn ca ca, cho ngựa đi đi.” Dự Vương nghe vậy rung dây cương, tuấn mã nâng chân bước từng bước. Tùy tùng trước sau cũng phát động, toàn bộ đội ngũ bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước. Tuy rằng là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng có Dự Vương ngồi sau nên Diệp Thiên nhanh chóng không còn sợ hãi. “Ngôn ca ca, thì ra cưỡi ngựa lại chơi vui như vậy, sau này chúng ta cũng cưỡi ngựa, được không?” Nàng cảm thấy cưỡi ngựa thú vị hơn nhiều so với ngồi xe ngựa. Đừng nhìn chỉ cao hơn một chút, nhưng tầm nhìn lại trống trải ra không ít, cảm giác nhìn ngắm cảnh sắc các nơi không giống như ngồi trong xe ngựa. “Đương nhiên có thể.” Dự Vương mỉm cười, “Chỉ cần Thiên Thiên không mệt, lúc nào cũng có thể cưỡi ngựa.” Một đường này qua đi thiên sơn vạn thủy, cho dù xe ngựa có thoải mái tới đâu mà suốt ngày ở bên trong cũng khó tránh khỏi việc nhàm chán. Kỳ thật chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ làm mọi thứ nàng yêu cầu. “Một chút cũng không mệt!”   Tuy nói không mệt nhưng cưỡi được nửa canh giờ eo lưng Diệp Thiên vẫn có chút mỏi, chân cũng hơi đau. Dự Vương thấy nàng không còn vui thích như lúc mới bắt đầu nữa liền thít chặt dây cương, sau đó tự mình nhảy xuống trước , lại ôm Diệp Thiên xuống dưới, “Lần đầu tiên Thiên Thiên cưỡi ngựa, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại cưỡi tiếp.” Lúc này Diệp Thiên mới nhận ra cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa thì vất vả hơn nhiều. Từ nay về sau, mỗi ngày Diệp Thiên đều cưỡi ngựa nửa canh giờ vào buổi sáng và buổi chiều, đương nhiên vẫn là Dự Vương ôm nàng mà không phải nàng đơn độc cưỡi ngựa. Đi được hơn mười ngày, đoàn người đặt chân vào một thành trì rất lớn và phồn hoa —— thành Nguyên Châu . Dự Vương quyết định nghỉ tạm trong thành hai ngày, sau đó mọi người sẽ tiếp tục chậm rãi lên đường. Hắn không lo lắng cho đám người thị vệ tùy tùng, mà lo lắng tiểu vương phi của hắn chịu không nổi nên dứt khoát ở lại dinh thự của tri phủ hai ngày.