Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ
Chương 65
Chương 65
Tác giả: Giản Diệc Dung
Gần đây Thanh Hư đạo trưởng lộng hành tới mức hô mưa gọi gió.
Vì được Hoàng Thượng tín nhiệm, những đan dược ông dâng lên Hoàng Thượng đều là loại tốt nhất, không chỉ có thể long tinh hổ mãnh mà còn bồi bổ nguyên khí . Hoàng Thượng thập phần vừa lòng ngày càng phụ thuộc vào đan dược. Đồng thời hoàng thượng còn xây dựng một phòng luyện đan cực kỳ lớn trong cung cho Thanh Hư luyện chế. Về phần đan dược tổn thương căn bản theo lời Thái Tử sẽ được chính thức bắt đầu khi Thanh Hư chiếm được lòng tin của Hoàng Thượng.
Tuy nhiên trong lòng Thanh Hư vẫn luôn có chút bất an, bởi vì ông là người được Thái Tử tiến cử luyện đan cho Hoàng Thượng nhưng gốc rễ lại làm việc cho Dự Vương. Nếu Thái Tử và Dự Vương đồng thời bắt ông làm chuyện hoàn toàn tương phản thì đương nhiên ông sẽ nghe theo Dự Vương, nhưng làm thế nào để không chọc giận Thái Tử thì ông phải xem bản lĩnh của chính mình.
Thái Tử tới tìm Thanh hư.
“ Hình như gần đây đạo trưởng rất thanh nhàn .” Thái Tử cười tủm tỉm mà đánh giá Thanh Hư một lượt. Từ khi tiến cử người này vào cung đã hơn nửa năm nhưng hắn vẫn chưa tìm Thanh Hư phân phó chuyện gì đâu. Đây là lần đầu tiên hắn muốn thử bản lĩnh của người trước mặt xem ông có thể làm được việc hay không.
Thanh Hư thực hiện nghi thức hành lễ bình thường của Đạo gia “Thái Tử điện hạ nói đùa, bần đạo cả ngày đều chăm chỉ luyện đan nào có thời gian thanh nhàn?”
Thái Tử điện hạ xua tay, hắn là Thái Tử cao cao tại thượng, cho dù Thanh Hư có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là hạ nhân mà thôi không đáng để quanh co lòng vòng, “Đạo trưởng giúp cô nghĩ lý do tương khắc gì đó để đẩy một người đi thật xa?”
Thanh Hư sửng sốt một chút, “Vậy phải xem Thái Tử điện hạ muốn đẩy ai rời đi? Là nam hay nữ, tuổi như thế nào, có quan hệ gì với qúy nhân bị tương khắc?”
“Dự Vương, đẩy hắn đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đi một chuyến một hai năm luôn đi.” Chờ Dự Vương đi rồi mình có thể xuống tay với tiểu nha đầu hoàn mỹ kia. Ngay cả khi hắn trở lại đoán chừng tiểu nha đầu cũng không dám nói với hắn, cho dù nói thì hắn cũng là người không quyền không thế, lại không được phụ hoàng yêu thích nên cũng không thể làm gì được mình.
Thanh Hư cứng người trong giây lát, Dự Vương vừa mới truyền lời cho ông thì Thái Tử liền tới tìm . Điều may mắn chính là, yêu cầu của hai người thế nhưng không mưu mà hợp, một người muốn tiễn người kia đi, người còn lại cũng muốn chạy xa một chút, thật ra chuyện này không quá khó xử. Thanh Hư vuốt vuốt chòm râu, làm bộ tự hỏi một hồi lâu “Dự Vương là hoàng tử, nếu muốn đẩy hắn tới một nơi xa xôi thì người hắn khắc chắc chắn phải là Hoàng Thượng. Chuyện tương sinh tương khắc này trừ bỏ bần đạo còn có Khâm Thiên Giám cũng xem được, dễ dàng lộ ra sơ hở. Không bằng nói thân thể Hoàng Thượng không khoẻ cần một người có quan hệ huyết thống đi tới nơi cách kinh thành ngàn dặm để cầu phúc, lý do thoái thác này tốt hơn một chút.”
Thái Tử không kiên nhẫn xua tay, “Dùng lý do gì ngươi tự xem rồi làm đi, phải tống cổ hắn ra ngoài nhanh một chút.”
Thanh Hư lại hỏi: “Không biết Thái Tử điện hạ muốn đẩy hắn đi đâu, cầu phúc cũng cần phải lưu ý địa phương, tốt nhất là phía chính tây của kinh thành.”
Kinh thành Đại Tề Quốc vốn dựa đông, cách phía đông không xa là đến bờ biển, phía tây kinh thành, cách xa ngàn dặm …… “Vậy chọn Bồng Diệp đi, đến lúc đó đưa ra lý do cũng dễ nghe một chút.” Bồng Diệp đường xá xa xôi, cả đi cả về phải mất non nửa năm, nếu chậm trễ phải mất một năm, một năm cũng đủ để mình đạt thành tâm nguyện.
Quá thuận lợi! Thanh Hư âm thầm đắc ý, rốt cuộc ông cũng dẫn dắt được Thái Tử chủ động nói ra địa phương Dự Vương nhìn trúng. Yêu cầu này của Thái Tử và Dự Vương hoàn toàn đồng nhất “Vậy thỉnh Thái Tử điện hạ đợi mấy ngày, chờ bần đạo bố trí một phen.”
“Không thể quá lâu.” Thái Tử dặn dò một câu sau đó xoay người rời đi. Hắn muốn đến biệt uyển bí mật của mình giải tỏa một chút, gần đây mỗi ngày hắn đều nghĩ tới tiểu nha đầu kia khiến trong người hỏa khí thịnh vượng. Cố tình Diệp Phù ghi hận hắn không cứu Diệp Thừa Hoành nên đùn đẩy nói nàng đang trong hiếu kỳ, hắn phái người triệu rất nhiều lần đều không tới. Kỳ thật năm nay Diệp Phù mười bốn tuổi đã qua độ tuổi hắn thích nhất rồi, sở dĩ hắn gọi Diệp Phù là vì nghĩ tới nàng và tiểu nha đầu là đường tỷ muội, hắn muốn thử tìm chút bóng dáng Diệp Thiên trên người Diệp Phù. Nếu Diệp Phù không tới cũng không sao, hắn sẽ lệnh cho thủ hạ trộm một nữ hài tới đây để hắn giải tỏa .
Qua mấy ngày, Hoàng Thượng luôn bị đau đầu vào buổi sáng khi nhẹ khi nặng, thái y tới bắt mạch cũng không tìm được nguyên nhân, uống thuốc hoàn toàn không thấy hiệu quả. Nhưng khổ nhất là nhóm triều thần, thời điểm lâm triều tính tình Hoàng Thượng đặc biệt kém, bọn họ sợ tới mức có chuyện cũng không dám tấu, nếu không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp sẽ dứt khoát đè ép xuống dưới chờ tâm tình Hoàng Thượng tốt lên lại nói.
Hạ triều còn phải xem một chồng tấu chương thật lớn, cho dù Hoàng Thượng không thoải mái cũng không muốn Thái Tử tới giúp mình phê duyệt tấu chương. Đó đều là quyền lợi, không thể trao cho người khác. Cố nén cơn đau đầu, Hoàng Thượng ngồi vào phía sau long án lấy ra một quyển sổ con.
Thanh Hư phái tiểu nội thị đưa đan dược mới vừa luyện xong cho Hoàng Thượng. Nội thị đem đan dược giao cho đại tổng quản bên người Hoàng Thượng nhưng không nhanh chóng rời đi mà ngược lại lại trộm nhìn Hoàng Thượng vài lần.
Hoàng Thượng cáu kỉnh ném thật mạnh cây bút son trong tay lên long án , đại tổng quản hoảng sợ, trách mắng: “Lớn mật, ngươi dám nhìn trộm thiên nhan!”
Tiểu nội thị kia sợ tới mức thình thịch quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi nói “Không phải, không phải nô tài muốn nhìn trộm, là đạo trưởng ……”
Nghe hắn nói tới Thanh Hư đạo trưởng, đại tổng quản không tiện giáo huấn hắn, rốt cuộc Hoàng Thượng đối với Thanh Hư đạo trưởng vẫn có sự nể trọng, “Đạo trưởng làm sao vậy?”
Tiểu nội thị kia sợ tới mức nói lắp, “Là đạo trưởng, đạo trưởng bảo nô tài nhìn trộm, nói là, nói là Hoàng Thượng mệnh phạm, mệnh phạm…… Cái gì đó, bảo nô tài nhìn xem Hoàng Thượng có chỗ nào không thoải mái hay không.”
Trong lòng Hoàng Thượng khẽ động, mấy ngày nay ông đều bị đau đầu, càng ngày càng khó chịu, thái y lại bó tay không có biện pháp, chẳng lẽ là mệnh của ông phạm vào cái gì? “Mau đi triệu Thanh Hư đạo trưởng tới đây!”
Thanh Hư đạo trưởng nhanh chóng có mặt, râu tóc bạc trắng cộng thêm một thân đạo bào mộc mạc trên người càng tăng vẻ phiêu dật xuất trần, thoạt nhìn dáng vẻ rất giống cao nhân đắc đạo.
Hành lễ với Hoàng Thượng xong, Thanh Hư than một tiếng, “Bần đạo bấm tay tính được mấy ngày nay thân thể Hoàng Thượng không khoẻ, quả nhiên là như thế, năm nay Hoàng Thượng mệnh phạm ——”
“Đừng nói mệnh phạm cái gì, đạo trưởng nhanh chóng nghĩ cách chữa khỏi bệnh đau đầu này cho trẫm.” Hoàng Thượng cực kỳ đau đớn nào có kiên nhẫn nghe ông giải thích.
“Lúc trước bần đạo dự đoán được Hoàng Thượng sẽ khó chịu nên đã luyện một lò đan dược có thể khắc chế loại tình huống này, tuy nhiên chỉ trị được ngọn không trị được gốc.” Thanh Hư nói xong, từ trong ngực móc ra một chiếc hộp bằng ngọc. Đại tổng quản vội tiếp nhận dâng lên trước mặt Hoàng Thượng bằng cả hai tay.
Mặc kệ là gốc hay là rễ, trước tiên phải đẩy lùi được cơn đau rồi mới nói tiếp. Hoàng Thượng lập tức lấy một viên đan dược, viên lần này khác hoàn toàn những viên bình thường hay dùng, nó mang theo một loại hơi thở phá lệ mát lạnh , vừa nuốt xuống cổ họng cơn đau đầu liền giảm bớt một chút.
Hoàng Thượng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, “Đạo trưởng nói xem tại sao lại trị ngọn không trị được gốc? và phải làm cách nào mới trị được tận gốc?”
Thanh Hư nói: “Chứng đau đầu này của Hoàng Thượng rất khó chữa khỏi, nếu như mặc kệ cơn đau sẽ tăng theo từng ngày. Đan dược của bần đạo có thể tạm thời ngăn chặn, nhưng nhiều nhất là một năm, tới thời điểm này sang năm vẫn sẽ phát tác. Đến lúc đó cho dù có đan dược cũng không áp chế được, người sẽ đau liên tục trong suốt một năm, đây là trị ngọn không thể trị gốc.”
Hoàng Thượng hoảng sợ, lúc này mới chỉ có mấy ngày ông đã đau tới mức tính tình trở nên tàn bạo, nếu cơn đau tăng lên từng ngày trong suốt một năm thì sẽ khủng khiếp tới mức nào? “Vậy theo đạo trưởng nói thì nên trị tận gốc như thế nào?”
Thanh Hư vuốt vuốt chòm râu, “Nếu muốn trị tận gốc, bần đạo sẽ làm phép tại hoàng cung vào đúng hai ngày tiết thu phân và xuân phân(*), mà Hoàng Thượng phải đứng tại vị trí chính đông hoặc chính tây cách ngàn dặm tự mình đốt cháy linh phù của bần đạo là được. Chỉ cần thực hiện theo đúng thứ tự, qua tiết thu phân Hoàng Thượng sẽ không cần dùng đan dược để áp chế nữa, đến tiết xuân phân lại làm một lần nữa là có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề. Nếu năm nay không thực hiện kịp vào tiết thu phân thì phải thực hiện vào tiết xuân phân và thu phân của năm sau.”
“ Cách xa ngàn dặm?” Hoàng Thượng hít hà một hơi, “Sao có thể? Sao trẫm có thể rời khỏi kinh thành ngàn dặm, huống chi còn đúng hai ngày tiết thu phân và xuân phân, vậy chẳng phải sẽ ở bên ngoài một năm hay sao?”
(*):Xuân phân và thu phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân và mùa thu, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân
Thanh Hư khó xử suy nghĩ một lát, “Không nhất thiết là Hoàng Thượng phải tự mình đi, chỉ cần người có quan hệ huyết thống với Hoàng Thượng mang theo vật tượng trưng cho Hoàng Thượng cũng có thể thay Thượng cầu phúc.” Ông không thể trực tiếp chỉ đích danh Dự Vương , người ngồi trên bảo tọa luôn đa nghi, nếu để Hoàng Thượng hoài nghi ông có dụng tâm kín đáo gì đó thì không hay. Dù sao tổng cộng có bốn vị hoàng tử, nếu Dự Vương không được chọn ông sẽ tìm lý do tương khắc để thay đổi người.
Chuyện này đơn giản hơn nhiều, Hoàng Thượng nhẹ nhàng thở ra. Ông có ba nhi tử, không, bốn nhi tử, chỉ cần phái một người đi xa thay ông cầu phúc là được rồi. Hiện tại mới tháng năm, nếu nhanh chóng lên đường có thể sẽ đuổi kịp tiết thu phân năm nay. “Vậy thỉnh đạo trưởng mau chóng chuẩn bị linh phù, mấy ngày này trẫm sẽ phái người đi xa ngàn dặm cầu phúc.”
“Bần đạo xin phép đi chuẩn bị.” Thanh Hư lui xuống.
Phái ai đi? Hoàng Thượng lâm vào trầm tư.
Thái Tử là trữ quân một quốc gia, tuyệt đối không thể dễ dàng rời khỏi kinh thành. Thụy Vương còn phải áp chế Thái Tử nên cũng không thể rời đi. Lão tam Khang Vương có thể, nhưng Thái Tử cũng cần hắn. Về phần lão tứ Dự Vương……
Ngọc phi là ông đoạt từ trong tay người khác, thời điểm tới tay Ngọc phi đã không còn hoàn bích. Ông rất tiếc nuối nhưng lại không biết phải làm sao, ai bảo mình gặp được nàng muộn như vậy. Dựa theo phương pháp an toàn bình thường, đáng lẽ ông nên chờ nguyệt tín của Ngọc phi qua mới triệu nàng thị tẩm, như vậy hài tử do Ngọc phi sinh hạ khẳng định là của ông. Tuy nhiên Ngọc phi thật sự quá mức mỹ mạo, ông bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới không màng tới sự liều chết phản kháng của Ngọc phi mà sủng hạnh nàng ngay đêm đó.
Kết quả lại rất trùng hợp, nguyệt tín của Ngọc phi còn chưa đến đã bắt mạch ra có thai. Ai cũng không rõ, rốt cuộc đứa nhỏ này là của ai. Thái y có thể suy tính thời gian mang thai, nhưng phải dựa vào nguyệt tín ở các chu kỳ để tính toán, trong cùng một chu kỳ thì ngay cả thái y cao minh cũng phán không ra.
Ông từng nghĩ tới chuyện cho Ngọc phi sinh non, nhưng Ngọc phi lại đoán được tâm tư của ông nên đã đau khổ cầu xin, nói rằng chỉ cần hài tử được sinh ra, nàng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ ông. Điều kiện này thật sự rất động lòng người. Ngọc phi bị ông cưỡng bách, nếu nàng có thể ngoan ngoãn ở lại bên người mình thì quả thật là một chuyện tốt.
Hoàng Thượng đồng ý. Dù sao Ngọc phi cũng nói là đợi hài tử sinh ra chứ không phải sống sót. Phải biết rằng, trong hoàng cung hài tử là người dễ dàng chết non nhất, ngay cả khi được sinh ra thì hài tử cũng khó có thể sống xót. Cùng lắm thì khiến hài tử kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ai ngờ được, hài tử sinh ra lại có gương mặt thập phần tương tự diện mạo của ông, đặc biệt là đôi mắt phượng quả thực giống ông như đúc. Hoàng Thượng không có cách nào xuống tay, cứ như vậy Dự Vương liền sống tới mười sáu tuổi.
Tuy nhiên trong lòng Hoàng Thượng vẫn luôn có khúc mắc. Hiện giờ là một cơ hội tốt, không phải Thanh Hư nói muốn người có quan hệ huyết thống sao, vậy phái lão tứ đi đi. Nếu sau tiết thu phân, mình ngưng sử dụng đan dược mà cũng không bị đau đầu, vậy hắn chính là nhi tử thân sinh của mình. Nhưng nếu sau tiết thu phân mình vẫn phải dùng đan dược để áp chế cơn đau đầu, lúc ấy sẽ phái Khang Vương tới đó lặng lẽ giết chết lão tứ ở bên ngoài. Nói như vậy, ông chỉ có thể làm lễ vào tiết xuân phân và thu phân sang năm , cùng lắm là dùng đan dược nhiều hơn nửa năm mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
4 chương
766 chương
228 chương
20 chương
1075 chương