La thị nhìn phản ứng của mọi người có mặt tại phòng khách, trong lòng bà âm thầm buồn cười. Nữ nhi bảo bối này của bà đúng là tuyệt vời, không biết là nàng cố ý hay vô tình, bảo nàng nói về loại độc bà trúng là gì, nàng lại cố tình nói Dự Vương có tham dự vào chuyện này mà không hề phát hiện ra sắc mặt của mấy người ở đây càng ngày càng khó coi? Tuy nhiên, chuyện sảng khoái như thế này dường như đã rất nhiều năm rồi bà mới được cảm nhận, Dự Vương là hiền tế của mình lại sủng ái nữ nhi bảo bối nhà mình, cho dù mình ngang nhiên dựa hơi Dự Vương, người khác cũng không dám nói gì.   Diệp Thiên nói xong, hai bàn tay trắng nõn chắp lại “Tộc trưởng gia gia, ngài xem, mẫu thân con bị độc hại bảy năm, người hại bà khẳng định là người trong phủ, ngài là tộc trưởng, nghe nói ngài là người công chính nghiêm minh, ngài nhất định phải làm chủ cho nương con nha.”   Mai thị quay đầu liếc mắt nhìn Tề thị một cái, Thanh nguyên hương và tổ yến đại tẩu dùng đều có vấn đề, mà những thứ đó đều lấy từ nhà kho trong phủ ra, e rằng lần này nhị tẩu không thoát được can hệ.   Tề thị không hề cảm nhận được một chút nguy cơ nào, bà ta đánh hơi thấy mùi ngon nên ngồi xem náo nhiệt, việc này thật đúng là khó làm, thì ra La thị bị độc hại, người hại La thị chắc là lão thái thái đi? Lần này lão thái thái định thoát thân như thế nào?   Diệp Lệ cũng nói: “Hôm nay thỉnh tộc trưởng cùng các bô lão tới đây, chính là hy vọng tộc trưởng có thể công chính nghiêm minh, trả lại công đạo cho mẫu thân ta.”   Lão thái thái trộm nhìn nhị lão gia, ánh mắt lại dạo qua một vòng trên người Tề thị, nhị lão gia nhíu mày tự hỏi một lát, sau đó gật đầu nhẹ tới mức người khác không thể phát hiện ra.   Tộc trưởng nhìn La thị, vẻ mặt bà rất lạnh nhạt, đoan trang ưu nhã ngồi trên ghế, hai bên trái phải là một nhi một nữ. Người bên trái đừng nhìn chỉ mới mới mười bốn nhưng đã là thế tử Tế Bình Hầu phủ, chỉ chờ đến khi cập quan là có thể nhận tước vị, người bên phải lại càng nhỏ hơn, chỉ mới tám tuổi đã trở thành Dự Vương phi được Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, thoạt nhìn hình như Dự Vương còn rất quan tâm tới nàng. Có một nhi một nữ này, La thị là nắm chắc thắng lợi trong tay.   Tộc trưởng quay đầu nhìn lão thái thái, “Đệ muội, lúc trước hầu gia xảy ra chuyện, La thị sinh bệnh, Thanh Nguyên hương và tổ yến được đưa đến phòng nàng như thế nào, ngươi…… Có suy nghĩ gì?”   Lão thái thái cười gượng một tiếng, “Ngươi đứa nhỏ này, chịu ủy khuất lớn như vậy, tại sao không tới tìm ta, chúng ta là người một nhà, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi bị người độc hại, ngươi nhìn ngươi xem, cái gì cũng không nói đã vội vàng mời tộc trưởng cùng các vị thúc bá tới đây.”   Lời này trong tối ngoài sáng đều trách móc La thị không hiểu chuyện, xảy ra chuyện không tìm trưởng bối trong nhà thương lượng, ngược lại lại gióng trống khua chiêng mà tìm tộc trưởng. La thị hơi mỉm cười, “Đúng vậy, vốn dĩ con dâu nghĩ nên mời Đại Lý Tự tới điều tra rõ chân tướng, nhưng nghĩ tới việc xấu trong nhà không nên quá rêu rao ra bên ngoài, nên mới mời tộc trưởng tới phân xử xem sao, nếu người độc hại con dâu quá mức giảo hoạt, ngay cả tộc trưởng cũng không tìm ra được, đến lúc đó lại báo danh đến Đại Lý Tự cũng không muộn.”   Vì sao không báo danh lên Đại Lý Tự ư , La thị cũng có băn khoăn của mình, hiện tại mặc dù bà là người bị hại, là đối tượng được mọi người đồng tình, nhưng nếu bà không quan tâm mọi thứ mà đem việc này báo cáo lên Đại Lý Tự khiến lão thái thái bị phạt, đến lúc đó ngược lại bà sẽ trở thành người bất hiếu. Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng cuộc đời chính là như vậy, mặc kệ bà có lý cỡ nào, chỉ cần mang cái mũ hiếu đạo ra lão thái thái liền chiếm hết ưu thế. Đương nhiên, hiếu đạo gì đó nội tâm bà khịt mũi coi thường, đối với lão thái thái bà cũng không cần phải hiếu kính, nhưng có một số việc lại không thích hợp để người ngoài biết. Lại nói, chỉ bằng chuyện hạ độc này, rất khó trực tiếp vặn ngã lão thái thái, bởi vì tìm một người tới gánh tội thay quá dễ dàng.   Khóe miệng lão thái thái giật giật, La thị đang trần trụi uy hiếp, nếu thật sự báo danh lên Đại Lý Tự, chuyện này chắc chắn không thể kết thúc. Xem ra, hôm nay không thể không từ bỏ một số thứ khiến La thị vừa lòng.   Lão thái thái vô cùng tiếc nuối mà nhìn Tề thị, thở dài một tiếng: “Tề thị , ngươi trông coi nhà cửa như thế nào, tại sao đồ vật trong nhà kho lại có độc?”   Tề thị đang xem náo nhiệt, không nghĩ tới ngòi lửa này lại cháy lan sang người mình, “A, này, chuyện này có quan hệ gì với con, đại tẩu bị hạ độc cũng không phải do con làm.”   “Không phải ngươi hạ, ngươi cũng không trốn khỏi trách nhiệm.” Lão thái thái lắc đầu, “La thị trúng độc đã bảy năm, trong bảy năm này Thanh Nguyên hương và tổ yến đều được lấy từ nhà kho, ngươi phải nhanh chóng tìm ra người hạ độc trả lại công đạo cho La thị.”   “A, được, con dâu sẽ điều tra rõ việc này.” Tề thị gật đầu đồng ý, còn không phải là tìm một người chịu tội thay sao, không thành vấn đề.   Đôi môi xinh đẹp của La thị gợi lên một nét cười trào phúng, nếu không mời tộc trưởng đến chắc chắn việc này sẽ được kết thúc theo ý họ, một kết quả không đau không ngứa, không hề mảy may động đến lão thái thái và Tề thị. Đáng tiếc, bà không hề muốn bỏ qua mọi chuyện một cách dễ dàng, bà đang định mở miệng, Diệp Thiên đã giành trước: “Nhị thẩm chính là người chưởng quản việc nội trợ , nhà kho xảy ra vấn đề, nhị thẩm khó tránh liên quan, nên chọn người khác điều tra rõ ràng việc này, rốt cuộc, nhị thẩm cũng là người có hiềm nghi, vạn nhất, ta nói là vạn nhất, nhị thẩm chính là người hạ độc hoặc nhị thẩm là người đứng sau chỉ đạo mọi việc, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm một người tới gánh tội thay còn không phải dễ như trở bàn tay sao?”   “Ngươi, ngươi nha đầu này,” Tề thị đang định trách cứ Diệp Thiên, nhưng lại e ngại thân phận Dự Vương phi tương lai của nàng, từ sau khi Diệp Dung bị vả miệng , người trong Tế Bình Hầu phủ đã khắc sâu nhận thức về thân phận của Diệp Thiên, ai cũng không dám chọc tới nàng, Tề thị cũng không ngoại lệ, “Ta sao có thể độc hại đại tẩu? Ta và đại tẩu không thù không oán.”   “Không nhất định,” Diệp Thiên rất nghiêm túc nói: “Đang lẽ mọi chuyện trong phủ là nương con quản lý, không phải sau khi nương bị bệnh liền đổi thành nhị thẩm sao?” Mặc dù nàng chưa nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, có khả năng Tề thị vì muốn cướp đoạt quyền chưởng quản mà xuống tay độc hại La thị.   Tề thị á khẩu không trả lời được, lão thái thái mở miệng nói: “Được được, nếu Thiên nhi không tin nhị thẩm, vậy ta tự mình điều tra chuyện này, được không?”   “Không được.” Diệp Thiên nghiêm túc lắc đầu nhỏ, “Vạn nhất, con nói là vạn nhất, lão thái thái chính là người hạ độc thì sao?”   Lão thái thái cũng bị nghẹn trở về, vạn nhất của nàng cũng rất chuẩn.   “Vậy theo ý kiến của con, ai là người thích hợp điều tra việc này?” Một vị thúc thúc trong tộc mở miệng hỏi, đối mặt với Dự Vương phi tương lai, mặc dù nàng chỉ mới tám tuổi ông cũng không dám lên mặt.   Diệp Thiên quét mắt nhìn mọi người trong phòng: “Ở trong nhà này, ai cũng có khả năng là người phía sau màn, nhưng chỉ có mẫu thân là không có khả năng , bơi vì người tuyệt đối không độc hại chính mình khiến mình không có cách nào đứng dậy trong suốt bảy năm, cho nên chuyện thẩm tra này, mẫu thân tự mình tới đi.”   Trong lòng Tề thị nhảy dựng, bà đột nhiên ý thức được Diệp Thiên và La thị đang muốn làm gì. Mình và lão thái thái đương nhiên có thể tìm người gánh tội thay, nhưng La thị lại có thể thuận thế đoạt lại quyền chưởng quản. Tộc trưởng trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lĩnh hội được mục đích của La thị “Được rồi, Tề thị quản gia khiến toàn gia xảy ra việc lớn như vậy, mặc kệ chủ mưu phía sau màn là ai, Tề thị cũng không thích hợp tiếp tục chưởng quản việc nội trợ của hầu phủ, nếu La thị đã giải được độc, vậy việc nội trợ sẽ do La thị tiếp tục chưởng quản, thuận tiện tìm ra người hạ độc.”   Tề thị vừa định mở miệng nói chuyện, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của lão thái thái và nhị lão gia, lão thái thái và nhị lão gia đều biết, mất đi quyền chưởng quản đã là biện pháp giải quyết tốt nhất cho sự việc ngày hôm nay.   Tề thị chịu đựng cơn đau nhức trong lòng , vạn phần tiếc nuối nói: “Lát nữa ta sẽ mang sổ sách cùng chìa khóa trả lại cho đại tẩu.”   Quyền nội trợ đương nhiên phải đoạt lại, nhưng không thể lấy một cách qua loa như vậy được, La thị cười nói: “Chìa khóa và sổ sách có thể nhận lại sau cũng được, nhưng trước mắt phải kiểm kê tồn kho xong mới giao cho ta. Nếu có bất cứ vấn đề gì, chúng ta sẽ đối chất cho rõ ràng.”   Trong lòng Tề thị kinh hoàng, mấy năm nay bà tham ô không ít bạc của công, sổ sách căn bản không quá rõ ràng, càng không nói tới mớ hỗn độn như tồn kho. Ngày thường đồ đạc trong phòng bà và hai nữ nhi đều lấy trực tiếp từ nhà kho, nếu làm vỡ bất cứ thứ gì cũng thường xuyên lấy từ nhà kho bù vào. Nhưng trên thực tế làm vậy là không đúng, đồ đạc trong phòng mỗi người đều là vật phẩm được ghi chép trong sổ, nếu làm hỏng thì phải bồi thường, trừ phi đó là đồ vật của riêng mình. Nếu Mai thị tiếp nhận việc quản lý, bà còn có thể lừa gạt, nhưng trước khi bị bệnh La thị là người chưởng quản việc nội trợ của hầu phủ, muốn lừa gạt là chuyện không có khả năng. “Đại tẩu hà tất phải nghiêm túc như vậy, chúng ta đều là người một nhà, kiểm kê gì đó tốn không ít thời gian đâu.” Tề thị cười gượng nói.   La thị nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề thị một cái, “Đúng vậy, đều là người một nhà, nhưng lại hạ độc mưu hại người trong nhà.”   Tề thị ngậm miệng, trong đầu nhanh chóng tính toán nên đối phó với việc kiểm kê như thế nào, lại nghe La thị nói: “Làm phiền tộc trưởng cùng các vị thúc bá ngồi đây cùng ta thẩm tra vụ án hạ độc này, rốt cuộc đã bảy năm rồi ta không quản gia, chỉ sợ có một số người chưa chắc đã chịu nghe lời ta, lại nói, tộc trưởng ở đây cũng coi như chứng kiến sự công bằng.”   Tộc trưởng gật đầu, hôm nay đổi lại là ông cũng không thể kết án qua loa như vậy, huống chi bên người La thị còn có một thế tử, một Dự Vương phi đấy, kỳ thật giữa La thị và lão thái thái ông đã đưa ra lựa chọn, nịnh lợi tránh hại là chuyện thường tình trong cuộc sống, không phải sao?   Tề thị còn đang khẩn trương chuyện bạc tham ô, nhưng lão thái thái và nhị lão gia lại nhíu mày, La thị đã đoạt được quyền quản lý việc nội trợ, xem ra vẫn không hài lòng sao? La thị biết bọn họ đang nghĩ gì, bà tất nhiên không hài lòng, bà là hầu phu nhân danh chính ngôn thuận, việc nội trợ của hầu phủ vốn dĩ do bà chưởng quản, là bọn họ hạ độc bà sau đó cướp quyền từ trong tay bà. Hiện giờ chỉ là vật trở về với nguyên chủ, còn thù hạ độc của mình và thù của hầu gia vẫn chưa báo đâu.