Tề thị vừa hưng phấn vừa lo lắng, Diệp Sở và Diệp Phù thẳng đến giờ Tuất mới trở về, xe ngựa ngừng trước cửa, Diệp Sở lệnh cho bà tử nâng nhuyễn kiệu lại đây, nói là Diệp Phù bị bệnh.   Một bà tử thô tráng ôm Diệp Phù đang hôn mê bất tỉnh từ trong xe ngựa ra ngoài, dưới ánh đèn, hai mắt Diệp Phù nhắm chặt, sắc mặt nàng ta trắng bệch như tuyết, bà tử cẩn thận đặt nàng ta vào nhuyễn kiệu, lại lơ đãng khiến ống tay áo nàng kéo lên, trên cánh tay trắng tựa ngó sen loang lổ những vệt đỏ, tất cả đều bị bầm tím, trong lòng bà tử kinh hoàng, vội vàng kéo ống tay áo nàng xuống, giả bộ như không có việc gì buông mành kiệu xuống.   Nhuyễn kiệu trực tiếp nâng Diệp Phù vào sân của nàng, bà tử kia ôm nàng đặt lên giường sau đó rời đi. Tề thị vội vàng tới đây, trên vẻ mặt không dấu được sự nôn nóng cùng hưng phấn, Diệp Sở cũng đi theo tới đây, sắc mặt hắn âm trầm.   “Tại sao các con muộn như vậy mới trở về, Phù nhi vẫn luôn ở trên thuyền hoa của Thái Tử sao ?” Đôi mắt Tề thị sáng lên.   “Vâng.” Diệp Sở rầu rĩ lên tiếng, Diệp Phù và Thái Tử đơn độc ở cùng nhau trong suốt ba bốn canh giờ, thời điểm rời thuyền thì hôn mê bất tỉnh, không cần suy nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn thật sự không hiểu vì sao muội muội phải làm ra loại hành động vô môi tằng tịu (*) đáng gièm pha này, quy quy củ củ mà tam môi lục sính, chẳng lẽ không tốt sao? Bằng gia thế nhà bọn họ, muốn gả vào nhà công hầu hoặc tân quý trong triều đình cũng không phải việc gì khó. Đương nhiên, nếu có thể vào Đông Cung, được Thái Tử ưu ái cũng rất tốt, đến lúc đó tất nhiên sẽ có trợ giúp lớn đối với con đường làm quan của phụ thân và hắn , nhưng cho dù muốn tiến vào Đông Cung cũng không nên dùng loại phương thức hèn hạ này.   (*):không bà mối không thiếp canh không lễ vật cầu thân mà đã tằng tịu với nhau   “Thái Tử có nói gì không ?” Tề thị kích động tới mức thanh âm có chút run rẩy.   “Thái Tử cho người truyền lời nói ngày mai sẽ phái người tới đây.” Diệp Sở thấy biểu tình của mẫu thân càng ngày càng hưng phấn, nhắc nhở nói: “Mẫu thân vẫn nên xem đại muội muội…… Bị thương như thế nào đi, lâu như vậy còn chưa tỉnh lại, đừng để xảy ra chuyện gì.”   “Có thể xảy ra chuyện gì.” Tề thị trừng hắn một cái, “Được được, con đi ra ngoài đi, ta nhìn xem.”   Diệp Sở đi tới cửa, lại xoay người dặn dò nói: “Nếu thực sự có vấn đề gì không tốt, mẫu thân cũng không nên sợ thầy giấu bệnh mà hãy mời đại phu tới đây nhìn xem.”   “Đã biết đã biết, con đi đi.” Tề thị không kiên nhẫn xua tay.   Đóng cửa phòng thật chặt, Tề thị ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi: “Phù nhi, Phù nhi mau tỉnh lại, về đến nhà rồi.”   Diệp Phù không hề phản ứng.   Tề thị thầm nghĩ: Nhìn bộ dáng này, chẳng lẽ Phù nhi và Thái Tử đã thành chuyện tốt? Rốt cuộc nữ nhi còn nhỏ, có chút không chịu nổi cũng là chuyện bình thường, ngày mai Thái Tử phái người tới có phải sẽ hứa cho nữ nhi của bà vị trí trắc phi hay không?   Bà ta vừa nghĩ tới một tương lai đầy phong cảnh, vừa gọi Diệp Phù vài tiếng, thấy Diệp Phù trước sau đều bất động, bà ta không khỏi có chút hoảng hốt, nghĩ nghĩ, bà kéo vạt áo Diệp Phù nhìn thoáng qua, một cái liếc mắt này khiến bà cả kinh suýt nữa kêu lên thất thanh, Tề thị che miệng, không dám tin tưởng mà nhìn một màn trước mắt.   Da thịt vốn dĩ nên trắng nõn, nhưng hiện tại khó có thể nhận ra sự trắng nõn trên cơ thể ấy, khắp nơi đều là những vết bầm do ngón tay bóp mạnh tạo thành, những dấu răng cũng hiện lên một cách rõ ràng, dấu răng kia cắn rất sâu khiến làn da bị nứt toác hãm sâu ở trong thịt, lúc ấy chắc chắn sẽ chảy máu, nhưng hiện tại máu đã ngừng chảy chỉ để lại mấy dấu răng tím đen ghê người.   Rốt cuộc Thái Tử là người hay thú ?   Tề thị lấy lại bình tĩnh, cẩn thận cởi bỏ quần lót của Diệp Phù, chỉ liếc mắt một cái mà bà ta suýt nữa hôn mê bất tỉnh, cẳng chân còn tốt, da thịt trên đùi không có chỗ nào còn lành lặn, nơi đó càng thảm không nỡ nhìn……   Tề thị run rẩy kéo lại quần lót cho Diệp Phù, hiện tại phải làm sao bây giờ, có nên thỉnh đại phu tới hay không? Cho dù thỉnh đại phu tới cũng không thể nói đúng sự thật, vô môi tằng tịu với nhau, người trong nhà biết là một chuyện, để lan truyền ra ngoài lại là một chuyện khác, lại nói, những vết thương trên người này không cách nào giải thích được, chẳng lẽ nói với người khác rằng Thái Tử là tên biến thái?   Tề thị đang rơi vào tình thế khó xử, Diệp Phù đột nhiên có động tĩnh, đôi lông mày nàng ta nhăn chặt, trong miệng vô ý thức nỉ non: “Cầu…… Cầu…… Tha…… Tha mạng……”   “Phù nhi, Phù nhi, mau tỉnh lại!” Tề thị gọi hai tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Diệp Phù. “A ——” Diệp Phù hét thảm một tiếng, hoảng sợ múa may tay chân “Tránh ra, tránh ra! Cứu mạng, cứu mạng!”   “Là ta, Phù nhi, là nương.” Tề thị muốn giữ chặt tay nàng, mu bàn tay cũng bị cào rách vài vết, trái tim Tề thị trầm xuống, thời điểm nữ như ở cùng Thái Tử sẽ không kêu loạn cào tới cào lui như vậy đi, vậy chẳng phải sẽ chọc giận Thái Tử?   “Phù nhi, đừng hô, là nương, là nương.” Tề thị thật vất vả mới bình ổn được cảm xúc cho Diệp Phù, Diệp Phù bình tĩnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong khuê phòng, mà người ngồi ở mép giường chính là mẫu thân của mình.   “Nương!” Diệp Phù thất thanh khóc rống lên, “Ma quỷ, hắn là ma quỷ!” Nàng hối hận, thật sự hối hận, nàng không nên đi trêu chọc nam nhân kia, hắn căn bản không phải người, mà là ma quỷ, nếu không phải mình tốt xấu gì cũng là nữ tử quan gia, đoán chừng đêm nay nàng sẽ không thể trở lại.   “Suỵt, đừng nói bậy!” Tề thị vội ngăn nàng lại “Thái Tử điện hạ không phải người chúng ta có thể gièm pha.”   Diệp Phù khóc tới mức hổn hển, “Nương, con đau quá, cả người đều đau.”   “Nương biết, nương lấy thuốc mỡ bôi cho con.” Tề thị vừa định đứng lên đã bị Diệp Phù kéo lại, “Nương, người đừng đi.”   “Được được, nương không đi.” Tề thị vỗ vỗ tay nàng, cũng may da thịt lộ ở bên ngoài đều hoàn hảo, trên tay trên mặt đều không có bất luận kỳ chỗ khác thường nào “Phù nhi, con cũng đừng quá sợ hãi, nữ nhân đều có một lần như vậy, lần sau sẽ không đau .” Thái Tử điện hạ ra tay tàn nhẫn như vậy, đoán chừng là do uống say đi, lần sau chắc hẳn sẽ không đáng sợ như vậy đâu.   “Không, không có lần sau, không có lần sau!” Diệp Phù hét lên, nàng không dám gặp Thái Tử nữa.   “Được, không có lần sau.” Tề thị an ủi cho có lệ, nếu gạo đã nấu thành cơm, Phù nhi chỉ có thể tiến vào Đông Cung, chẳng lẽ còn có thể từ chối Thái Tử? Lại nói, nếu ngày mai Thái Tử phái người tới mở lời, bà còn phải thương lượng một chút rằng khi nào Thái Tử mới đón Phù nhi vào phủ, tuy rằng bây giờ Phù nhi có chút nhỏ, nhưng người thành thân ở tuổi này cũng không phải không có.   Tề thị khó khăn dỗ dành Diệp Phù đi ngủ, sau đó bà đến nhà kho tìm thuốc mỡ trị ngoại thương bôi lên cho nàng.   Nhị lão gia Diệp Thừa Hoành đã trở lại, Tề thị không dám giấu diếm, vội đem chuyện của Diệp Phù và Thái Tử nói tỉ mỉ cho ông nghe. Nhị lão gia giận dữ: “Tóc dài, kiến thức ngắn! Bà chỉ biết vị trí Thái Tử cao cao tại thượng, nhưng thị thiếp trong phủ Thái Tử sao có thể so sánh với chính thê của gia đình nhà cao cửa rộng khác! Tỉ mỉ tìm hiểu một hồi có lẽ Phù nhi còn có thể gả vào nhà công hầu, đến lúc đó nữ nhi cũng giống bà, chưởng quản việc nội trợ trong phủ, lợi ích lớn cỡ nào, vào phủ Thái Tử có thể làm gì?!”   “Thái Tử tương lai chính là Hoàng Thượng, không phải Phù nhi sẽ trở thành hoàng phi sao?” Tề thị thấp giọng lẩm bẩm.   Nhị lão gia đau đầu xoa xoa hai bên thái dương, “Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, hy vọng sau khi Phù nhi tiến vào Đông Cung có thể khiến Thái Tử hài lòng.” Nghĩ nghĩ, ông lại không yên tâm mà dặn dò: “Dung nhi không được hồ nháo như vậy, chuyện hôn sự của nữ nhi phải được ta gật đầu mới được.”Nữ nhi vốn dĩ là công cụ cực tốt để liên hôn, không ngờ lại bị Tề thị làm hỏng một cách vô ích, chỉ hy vọng Thái Tử thật sự có thể lên làm hoàng đế, đừng để Thụy Vương chiếm trước.   “Dung nhi mới vài tuổi, vẫn còn sớm.” Tề thị không cho là đúng, “Lão gia, ngài nói, ngày mai Thái Tử phái người tới, chúng ta phải đưa ra yêu cầu gì?”   “Yêu cầu gì cũng miễn bàn!” Nhị lão gia nhíu mày, “Chỉ cần phủ Thái Tử có thể tiếp nhận Phù nhi là được rồi.” Hiện tại Thái Tử chỉ có một Thái Tử Phi, hai vị trí trắc phi vẫn còn trống, phía dưới cũng không có thị thiếp, mọi người đều khen Thái Tử là người không ham nữ sắc, cho nên chưa chắc Thái Tử đã dễ dàng đón Phù nhi vào Đông Cung như vậy, bởi vì chuyện này không phù hợp với danh tiếng tốt đẹp của hắn.   “Ván đã đóng thuyền, đương nhiên Thái Tử phải đón Phù nhi vào Đông Cung, bằng không còn có thể như thế nào?” Tề thị không hiểu ý nghĩ của nhị lão gia, chẳng lẽ lúc này không nên nhân cơ hội đề ra chút yêu cầu sao? Nói ví dụ như phân vị của Phù nhi hay chức tước của lão gia chẳng hạn.   Nhị lão gia trách mắng: “Ta đã nói không được nhắc đến chuyện đó, nếu bà khiến sự tình trở nên phức tạp, ta sẽ không tha cho bà!” Thái Tử là người bà có thể yêu cầu sao?!   “Được được được, không đề cập thì không đề cập.”   Ngày kế, Thái Tử thật sự phái người tới đây. Tuy nhiên, người tới không phải người của Đông Cung, mà là một bà tử.   Tề thị cũng không để ý, muốn thương lượng chuyện nam nữ phái hạ quan thuộc Đông Cung tới cũng không thích hợp, vẫn là bà tử dễ mở miệng hơn.   Không biết bà tử này giữ thân phận gì ở Đông Cung mà hơi có chút cao ngạo, “Thái Tử gia nói, hôm qua ngài say rượu đã làm ra một số việc thất lễ. Theo lý thuyết, đáng lẽ nên sớm ngày đón Diệp tiểu thư vào Đông Cung mới đúng. Tuy nhiên nói vậy phu nhân cũng biết, Thái Tử gia chúng ta chính là trữ quân của quốc gia, trên người không thể để lại nhược điểm khiến người ngoài lên án, có không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào điện hạ chúng ta, nếu đón một tiểu cô nương nhỏ như vậy vào Đông Cung chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật với thanh danh của Thái Tử.”   Tề thị vừa nghe vậy liền âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới lão gia nhà mình thật sự đoán đúng rồi, còn định yêu cầu cái gì, người ta căn bản không muốn nhận người. “Này, việc này đã xảy ra, nên như thế nào ——”   “Phu nhân chớ có phiền não.” Bà tử nọ tiếp tục nói: “Thái Tử gia nói, chờ tiểu thư lớn hơn một chút, tới mười bốn tuổi điện hạ sẽ đón tiểu thư vào Đông Cung, đến lúc đó, tất nhiên tiểu thư sẽ nhận được phân vị vừa lòng.”   Phân vị vừa lòng! Trong lòng Tề thị nhảy dựng, chắc hẳn là vị trí trắc phi đi?   Bà tử đánh giá sắc mặt Tề thị, trong lòng cười lạnh, nhưng mặt vẫn không đổi sắc mà dặn dò: “Sự tình liên quan đến danh dự của Thái Tử gia, phu nhân cần phải quản miệng lưỡi bọn hạ nhân thật tốt, nhất định không thể truyền ra bất cứ lời đồn gì.”   Tề thị vội vàng bảo đảm: “Xin Thái Tử điện hạ cứ yên tâm, chúng ta sẽ không nói bậy.” Vô môi tằng tịu với nhau, nói ra Phù nhi nhà mình càng không có mặt mũi.   “Còn có một việc.” Bà tử lại nói: “Bởi vì Thái Tử gia say rượu, khó tránh khỏi có chút mất khống chế, phu nhân nên trấn an Diệp tiểu thư thật tốt, qua mấy ngày nếu Thái Tử gia có cho gọi cũng không nên lấy cớ không gặp mặt.”   “Không dám không dám, Thái Tử điện hạ cho gọi, đương nhiên không dám từ chối.” Tề thị mỉm cười, Thái Tử suy nghĩ thật chu đáo, nói vậy hắn cũng biết mình đã làm chuyện gì đi, lại nói Phù nhi thật sự ồn ào nói không bao giờ gặp lại hắn, xem ra, còn phải dỗ dành khuyên nhủ nàng thật tốt mới được, đương nhiên, đầu tiên vẫn phải giúp nữ nhi của bà chữa khỏi vết thương rồi mới nói tiếp.   Bà tử kia lấy ra một chiếc bình sứ nói, “Đây là thuốc mỡ chuyên trị ngoại thương, hiệu quả rất tốt, Thái Tử gia nói là đưa cho Diệp tiểu thư, hy vọng Diệp tiểu thư sớm ngày dưỡng tốt thân mình.”   Tề thị vui vẻ “Vậy đa tạ điện hạ.” Vết thương trên người Phù nhi thật sự có chút nghiêm trọng, bà đang rất cần loại thuốc mỡ chất lượng tốt này.