Diệp Thiên thay nước uống cho A Hoàng sau đó rửa tay, nàng đi đến bên cạnh Dự Vương, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn hắn nói một cách nghiêm túc: “Điện hạ, cảm ơn ngài, ngài luôn giúp đỡ ta, ta cũng không biết nên cảm tạ ngài như thế nào. Nếu điện hạ có yêu cầu gì cần ta giúp đỡ, xin cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ điện hạ.” Mặc dù nàng cảm thấy mình không thể giúp gì cho Dự Vương điện hạ cường đại, nhưng nàng vẫn muốn biểu đạt sự cảm kích thật lòng của mình một chút, đương nhiên nếu hắn thực sự có yêu cầu cần nàng giúp thì sẽ tốt hơn. Nếu không phải hắn đưa Phùng ma ma đến bên người mình, chuyện mẫu thân bị trúng độc có khả năng sẽ không bao giờ được phát hiện. Cộng thêm việc hắn muốn giúp mình tìm phụ thân nữa, lớn lớn bé bé, nàng không thể đếm được rốt cuộc hắn đã giúp mình bao nhiêu việc.   Dự Vương liếc mắt nhìn A Hoàng một cái, vật nhỏ này rất thông minh, đặc biệt rất thích nhại lại lời nói của người khác, nhưng hắn không hy vọng lời nói của mình và tiểu nha đầu bị nó bắt chước. Hắn kéo Diệp Thiên vào phòng, ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, nói “Thiên Thiên, chúng ta là người một nhà, không cần phải cảm tạ tới cảm tạ lui, còn có, nếu đã là người một nhà, sau này Thiên Thiên có thể không gọi ta là ‘ điện hạ ’ nữa được không, nghe xa lạ quá.”   “Vậy ta nên xưng hô với ngài như thế nào?” Diệp Thiên chớp chớp mắt hạnh hai cái, hơi mím đôi môi phấn hồng suy nghĩ, một chốc một lát thật đúng là không nghĩ ra cách xưng hô thích hợp, vì thế nàng liền nhìn về phía Dự Vương xin giúp đỡ.   “Thiên Thiên gọi một tiếng ca ca cho ta nghe.” Lần trước dỗ dành tiểu nha đầu gọi ca ca không thành công, lần này thừa dịp trong lòng nàng nàng đang cảm động, hắn phải thử lại.   Đối diện với đôi mắt đen như mực của Dự Vương, Diệp Thiên cảm thấy mình không thể cự tuyệt, lại nói hắn còn giúp mình làm nhiều chuyện như vậy. “Phong ca ca.” Tên điện hạ là Ngôn Phong, nàng gọi Phong ca ca hẳn không sai đi.   “Đúng vậy, ta là ca ca điên của nàng.” Dự Vương cười như không cười mà liếc mắt nhìn nàng một cái, “Nàng là muội muội ngốc của ta.”   Ngữ khí này vừa nghe liền biết không vui, lại nói Diệp Thiên cũng không muốn trở thành muội muội ngốc, lập tức sửa miệng, “Ngôn ca ca.”   “Ừ. Ngoan, gọi lại một tiếng.”   “Ngôn ca ca.”   “Ừ.”   Tiêu Ngôn Phong ôm nàng vào trong ngực, hai tay gắt gao mà ôm chặt thân mình nho nhỏ của nàng, vùi đầu trên đôi vai nhỏ bé của nàng, hít một hơi thật sâu. Lúc mới bắt đầu hắn không biết vì sao mình lại trọng sinh, hiện tại nghĩ lại có lẽ là ông trời muốn hắn đền bù những tiếc nuối ở đời trước đi, chăm sóc tốt cho tiểu nha đầu và mẫu phi giúp các nàng không cần phải trải qua nhiều cực khổ như vậy.   Diệp Thiên không được tự nhiên mà giãy giụa một chút, ca ca cũng ôm nàng, nhưng chưa bao giờ ôm nàng như thế này.   Dự Vương buông lỏng tay, nàng còn nhỏ, hắn không muốn dọa đến tiểu nha đầu.   “Ngôn ca ca, về sau ở trước mặt người khác, ta gọi ngài là ‘điện hạ’ được không?” Cảm giác cách xưng hô “Ngôn ca ca” trước mặt người ngoài, thật thất lễ.   Dự Vương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, “Đương nhiên là có thể.” Dùng xong ngọ thiện, huynh muội hai người mang theo dược liệu dùng trong hai tháng được Lộc y chính chuẩn bị tốt trở về hầu phủ, Diệp Lệ trực tiếp xách dược liệu vào Tư Xa Đường, nói là thuốc bổ Dự Vương đưa.   “Hai tháng là có thể thanh trừ hoàn toàn độc tố?” La thị rất ngạc nhiên, không dám tin tưởng hỏi lại.   Diệp Thiên liên tục gật đầu, vui vẻ tới mức nước mắt lưng tròng, “Nương, ngài sẽ mau chóng khỏe lại. Tuy nhiên, Lộc y chính nói, chân của ngài còn yếu, lúc mới bắt đầu phải có người đỡ mới có thể chậm rãi đi đường.” “Không sợ.” La thị sờ khuôn mặt mềm mại của nữ nhi “Chỉ cần có thể giải độc, nương đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.” Cũng may mấy năm nay, mỗi ngày Quế Hương đều giúp nàng mát xa hai đùi, vì thế chân cẳng mới không bị phế bỏ hoàn toàn.   Diệp Lệ chậm rãi đi đến trước giường, quỳ gối, ngẩng đầu áy náy nhìn La thị, “Nương, nhi tử bất hiếu khiến ngài chịu tội nhiều năm như, trong lòng nhi tử còn âm thầm trách ngài không đủ kiên cường, nương, nhi tử xin lỗi ngài.”   Trong lòng La thị đau xót, lúc ấy nhi tử mới bảy tuổi vẫn là một tiểu hài tử, nhưng đã học được cách chăm sóc muội muội , hắn là hài tử cực kỳ hiểu chuyện, “Lệ nhi làm gì vậy, mau đứng lên.” La thị vươn tay về phía Diệp Lệ, Diệp Lệ đứng lên, tiến về phía trước hai bước, nắm tay mẫu thân, ngồi xuống mép giường.   La thị một tay lôi kéo Diệp Lệ, một tay lôi kéo Diệp Thiên, nhìn người này một cái lại xem người kia một cái, “Lệ nhi, Thiên Thiên, ba người chúng ta là cốt nhục chí thân, cho dù trong lòng có chút trách móc nhưng cũng không bao giờ làm tổn thương đối phương. Tuy nhiên, người khác lại không giống vậy. Lần này nương trúng độc, vô luận là ai ra tay, lão thái thái đều rất cảm kích hoặc cũng có khả năng chính lão thái thái trực tiếp xuống tay.”   “Vì sao lão thái thái lại hại người, bà không thích nương sao?” Diệp Thiên hỏi.   “Lão thái thái không phải thân tổ mẫu của Thiên Thiên, việc này chắc hẳn Lệ nhi cũng biết.” La thị nhìn Diệp Lệ, thấy hắn gật đầu khẳng định mới nói tiếp: “Năm đó tổ phụ các con có một vị phu nhân, vị này phu nhân sinh hạ phụ thân các con, sau đó bà ấy chết bệnh.”   “Ồ, con đã biết, vị phu nhân này chính là thân tổ mẫu của con.” Diệp Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Diệp Lệ đã sớm nhìn thấy bài vị của tổ phụ và tổ mẫu trong từ đường, cho nên hắn không hề giật mình.   La thị gật đầu, “Sau đó tổ phụ con mới tục huyền cưới lão thái thái, bà sinh hạ được nhị thúc và tam thúc. Cho nên, Thiên Thiên, lão thái thái và nhị phòng cùng tam phòng, bọn họ mới là cốt nhục chí thân, tuy nhiên lại cách chúng ta một tầng quan hệ.”   Diệp Thiên mím môi suy nghĩ trong chốc lát, “Trách không được, con luôn cảm thấy lão thái thái đối xử với con không giống như Diệp Phù, Diệp Dung, thì ra con và bà ấy không phải thân tổ tôn.”   La thị vui mừng nhéo nhéo móng vuốt nhỏ bụ bẫm của nữ nhi, bảo bối này của bà, tuy rằng thoạt nhìn cộc lốc đáng yêu, nhưng đối với thiện ý hay ác ý của người khác, nàng luôn có cảm giác rất trực quan, sẽ không dễ dàng đánh bị lừa .   “Nương, lão thái thái hại nương, hoặc bà ấy sai sử người khác hại nương, là vì muốn cướp đi quyền chưởng quản việc nội trợ, sau đó chuyển qua cho nhị phòng sao?” Diệp Thiên lại hỏi.   Trong mắt La thị hiện lên một tia ảm đạm, thứ bọn họ cướp đi đâu phải chỉ có quyền chưởng quản việc nội trợ? Còn có phu quân của bà, phụ thân hài tử, trụ cột của đại phòng. Tuy nhiên, bà sẽ không tiếp tục sa vào đau khổ, bà muốn dưỡng tốt thân thể thật nhanh, không chỉ có thể bảo vệ tốt nhi nữ, bà còn phải báo thù cho hầu gia! Nếu bọn họ đã vô tình vô nghĩa, bà cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, cái gì mà hiếu đạo, cái gì mà gia hòa vạn sự hưng, gặp quỷ đi thôi.   “Thứ bọn họ mưu tính…… Chỉ sợ không đơn giản là quyền quản lý trong nội trạch.” La thị thở dài, thấy ánh sáng trong mắt Diệp Lệ hiện lên một tia hiểu rõ, hiển nhiên là minh bạch ngụ ý của mình, bà tiếp tục dặn dò : “Lệ nhi ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, phàm là địa phương có nguy hiểm, phải tuyệt đối tránh xa.”   “Nương yên tâm, nhi tử hiểu.” Nếu mục tiêu của bọn họ là tước vị, sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay trên người mình, trong lòng Diệp Lệ rất rõ ràng.   Diệp Thiên khẩn trương nắm tay áo ca ca, “Lão thái thái cũng muốn hại ca ca sao? Muốn đoạt…… Đoạt vị trí đích trưởng tôn của ca ca cho nhị phòng? Không, là đoạt vị trí thế tử của ca ca cho nhị phòng?” Có phải Diệp Sở của nhị phòng muốn thay thế ca ca hay không?   “Thiên Thiên không sợ, ca ca sẽ cẩn thận.” Hắn sẽ không cho phép mình xảy ra chuyện, nếu không có hắn, cuộc đời này chỉ còn lại mẫu thân và muội muội, không biết sẽ bị bọn họ hành hạ thành cái dạng gì.   “Còn có một việc,” La thị nhìn nhi tử và nữ nhi, “Triệu ma ma trong viện Thiên Thiên, xem ra là người của Tề thị hoặc lão thái thái, nếu trong viện Thiên Thiên có, nói vậy trong viện của ta và Lệ nhi đều có, sau khi Lệ nhi trở về phải cẩn thận quan sát tìm ra tên nội gian này.”   “Tìm ra và đuổi tên nội gian đi!” Diệp Thiên nắm chặt nắm tay tay nhỏ huơ huơ.   “Không, không nhất định phải đuổi đi.” La thị cười nói, “Nếu không phải người gần gũi bên cạnh thì có thể tạm thời giữ lại để cố ý truyền một số thông tin sai lệch qua đó khiến bọn họ nghe nhìn lẫn lộn. Tuy nhiên, nếu là người thân thiết giống như Triệu ma ma vẫn nên đuổi ra ngoài mới yên tâm.”   “Nhi tử trở về sẽ điều tra.” Diệp Lệ đáp ứng. Kỳ thật hắn thường xuyên chỉnh đốn người trong viện của mình, nhưng có người đáng nghi hay không thì hắn không chú ý tới. Sau khi Diệp Lệ và Diệp Thiên rời đi, La thị gọi đại nha hoàn Quế Hương và Liên Hương bên người mình tiến vào, hai nha hoàn từ khi bảy tám tuổi đã được bà mua về, bọn họ vẫn luôn đi theo bà, bà chắc chắn hai người này không phải người của lão thái thái. Kỳ thật thời điểm bà chưởng quản việc nội trợ, từng người trong viện đều là do chính tay bà lựa chọn , nhưng rốt cuộc bà bị bệnh đã bảy năm, người trong viện đều được thay đổi mấy đợt, đã sớm không phải những người bà từng tự mình lựa chọn.   La thị gọi hai người vào trước giường, thấp giọng tường thuật lại chuyện mình bị trúng độc một lần.   Liên Hương cả kinh suýt nữa nhảy lên, Quế Hương bình tĩnh hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, “Phu nhân, thì ra nhiều năm như vậy ngài không phải bị bệnh, mà là trúng độc, này, người hạ độc cũng quá âm hiểm đi.” Liên Hương cũng trấn định xuống dưới, “Phu nhân, chúng ta nhanh chóng đi mời một đại phu đáng tin cậy đi?”   “Độc này có thể giải.” La thị trấn an nói: “Y chính của Dự Vương phủ đã bốc thuốc, đối với bên ngoài chúng ta sẽ nói rằng Dự Vương tặng thuốc bổ cho ta bồi dưỡng thân mình. Bắt đầu từ ngày mai, hai người các ngươi tự mình sắc thuốc, bã thuốc phải được xử lý sạch sẽ, không thể để người khác nhìn ra manh mối, bởi vì trước tiên chúng ta phải bảo mật chuyện này.”   Hai nha hoàn cùng thưa vâng.   La thị lại dặn dò : “Hiện tại trong viện chúng ta, khẳng định có không ít tai mắt của người khác, các ngươi giúp ta chú ý một chút, nhìn xem có những ai khả nghi? Tìm được rồi cũng đừng rút dây động rừng, chỉ cần lặng lẽ ghi nhớ là được.”   Quế Hương gật đầu, “Thật ra nô tỳ đã chú ý tới vài người, nhưng còn chưa xác định được là ai xếp vào.”   Liên Hương cũng nói: “Nô tỳ cũng nghi ngờ mấy người.”   Hai người lập tức đối chiếu tên của những người mà họ nghi ngờ, về cơ bản đều ăn khớp, chỉ có một hai người là khác nhau thôi. La thị rất vui mừng, xem ra mặc dù nàng không động đậy được, nhưng hai nha hoàn này vẫn tận lực trông nom sân viện. “Trước tiên đừng động tới mấy người này, lưu các nàng lại có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng.” Dù sao nếu đuổi mấy người này đi, Tề thị đương nhiên sẽ bổ sung nhóm người mới, người mới tới bọn họ lại không biết gốc gác, còn không bằng giữ nguyên những người cũ và đề phòng cẩn mật hơn.   Quế Hương lại hỏi: “Phu nhân, nếu không rút dây động rừng, vậy hương liệu và tổ yến phải làm sao bây giờ? Nếu đột nhiên ngừng không sử dụng có thể khiến người ta hoài nghi hay không?” Dù sao cũng không thể tiếp tục sử dụng   La thị cười nói: “Ta đã kêu Lệ nhi đi mua Thanh Nguyên hương thật sự về, loại hương này rất phổ biến, chúng ta sẽ sử dụng Thanh Nguyên hương Lệ nhi mua về. Tổ yến cũng mua mới, lén lút thay đổi, giấu hết Thanh Nguyên hương và tổ yến trong phủ đưa tới đi.”   Hai nha hoàn gật đầu đáp ứng.   Chủ tớ ba người lại thương lượng kế hoạch chi tiết một hồi, La thị cũng mệt mỏi, nằm xuống nghỉ ngơi, hai nha hoàn lập tức phân công nhau hành sự.