Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ
Chương 17
Diệp Lệ nắm tay Diệp Thiên trở về sân của nàng.
Lục Phỉ và Phùng ma ma đi phía sau hai chủ tử, Bạch Trân vừa nhìn thấy mặt Lục Phỉ liền hoảng sợ, nàng nghe nói tiểu thư nhà mình nổi lên tranh chấp cùng tam tiểu thư, không nghĩ tới còn động thủ.
Phùng ma ma an ủi nói: “Không có việc gì, ta cho Lục Phỉ cô nương chút dược, sẽ không để lại sẹo.” Thật ra Lục Phỉ cũng là một nô tài trung tâm hộ chủ (trung thành bảo vệ chủ), bà rất thích.
Lục Phỉ cảm kích đi theo Phùng ma ma về sương phòng, còn Bạch Trân thì đi theo Diệp Thiên vào chính phòng. Tuy nhiên Diệp Lệ lại dẫn Diệp Thiên vào gian phía tây của thư phòng, đuổi Bạch Trân ra ngoài, còn bắt phải đóng chặt cửa lại. Trong lòng Bạch Trân cảm thấy không ổn, trước kia mỗi lần tiểu thư bướng bỉnh làm sai chuyện, mỗi lần thế tử gia trừng phạt tiểu thư đều làm như vậy.
“Thiên Thiên lại đây.” Diệp Lệ ngồi trên ghế , trong tay cầm thước, gương mặt trầm như nước.
Chân ngắn nhỏ của Diệp Thiên xê dịch từng chút một, nhưng thư phòng lớn như vậy, bước chân của nàng lại nhỏ, phải mất một lúc lâu mới tới trước mặt Diệp Lệ.
“Vươn tay ra.”
Diệp Thiên chầm chậm vươn bàn tay bụ bẫm gác lên đùi ca ca, lòng bàn tay hướng lên trên.
Thước trong tay Diệp Lệ vừa vỗ lên lòng bàn tay mềm mại nhiều thịt, thân mình Diệp Thiên không tự chủ run lên một cái.
“Thiên Thiên biết mình sai ở đâu sao?”
“Muội, muội không nên cùng Diệp Dung…… Cùng Tam tỷ tỷ cãi nhau, nhưng mà, nhưng mà tỷ ấy đoạt mất con châu chấu chính tay ca ca làm cho muội rồi!” Diệp Thiên vừa nói vừa cảm thấy ủy khuất.
“Không phải chuyện này.” Đôi mắt Diệp Lệ nhắm lại một cách thống khổ, muội muội là người hắn để ý nhất, được hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, mỗi lần trừng phạt muội muội hắn đều đau lòng không thôi, nhưng mà, muội muội còn nhỏ, có một số việc cần phải nghiêm khắc dạy dỗ.
Ngón tay cái của Diệp Lệ xoa xoa lòng bàn tay nho nhỏ của nàng, trầm giọng nói: “Thiên Thiên, ta đã nói với muội rất nhiều lần rồi, cho dù như thế nào cũng không thể đến gần địa phương nguy hiểm, nước, lửa, đều phải tránh xa. Diệp Dung rõ ràng muốn dụ muội qua đó nhân cơ hội đẩy muội xuống nước. Thiên Thiên, muội ngẫm lại xem nếu nàng ta đắc thủ thì sao? Nếu nước trong hồ rất sâu thì sao?” Hắn ở Diễn Võ Trường nghe nói muội muội xảy ra chuyện, người tới bẩm báo lại nói không rõ, chỉ nói có người rơi xuống nước, trời biết giây phút đó hắn có bao nhiêu sợ hãi.
Ngón tay cái của hắn rời khỏi lòng bàn tay nàng, một tay khác nâng thước lên, “Bang” một tiếng nặng nề hạ xuống, lòng bàn tay trắng nõn ngay lập tức đỏ ửng .
Thân mình Diệp Thiên run lên, trong đôi mắt hạnh nghẹn đầy nước mắt, đôi môi nhỏ gắt gao mím chặt.
“Thiên Thiên, muội ngẫm lại xem, nếu muội xảy ra chuyện, ca ca và mẫu thân biết sống như thế nào?”
Diệp Lệ bỏ bàn tay nàng ra khỏi đùi mình, sau đó đặt một bàn tay khác của mình trên đùi, “Tuy nhiên, Thiên Thiên còn nhỏ, cho dù làm sai việc gì, đều do người làm ca ca là ta không dạy dỗ tốt, ca ca tự phạt.” Hắn vừa dứt lời liền giơ thước lên, nặng nề đánh xuống lòng bàn tay mình ba cái.
Hắn không dám dùng sức đánh Diệp Thiên , nhưng đánh chính mình thì lại hoàn toàn bất đồng, làn da trong lòng bàn tay ngay lập tức vỡ ra bắt đầu rỉ máu.
“Không!” Diệp Thiên hét lên một tiếng, ôm bàn tay ca ca vào trong ngực, “Ca ca không cần đánh mình, muội sai rồi, đánh muội, đánh muội đi!”
Diệp Lệ thở dài, đặt thước sang một bên, bàn tay dừng trên đầu Diệp Thiên, nói “Thiên Thiên, hứa ca ca, không bao giờ đến những địa phương nguy hiểm nữa, được không?”
Nước mắt Diệp Thiên rơi như mưa, nàng liều mạng gật đầu, “muội hứa, nhớ kỹ, không đi, địa phương ,nguy hiểm,.” Nàng khóc thút thít không ngừng, thật vất vả mới nói xong một câu đứt quãng.
Diệp Lệ rút bàn tay từ trong ngực nàng ra, ôm nàng lên đùi mình, “Ngoan, Thiên Thiên không khóc.”
Ngoài cửa phòng, nước mắt La thị tràn mi.
Bà nghe nói nữ nhi xảy ra chuyện, vội vàng giãy giụa bò dậy lệnh cho bà tử cường tráng cõng bà đến Thọ An Đường, kết quả, tốc độ của bà quá chậm, đi được một nửa thì nha hoàn đi trước dò đường nói nữ nhi đã trở về sân của nàng. Bà vẫn không yên tâm nên mới di chuyển tới nơi này đồng thời nghe được đoạn đối thoại của hai huynh muội.
Không có phụ thân, thân mình mẫu thân lại không biết cố gắng, không ai dạy dỗ thế nhưng hai huynh muội lại hiểu chuyện như vậy, La thị yên lặng thở dài, bà thật may mắn khi sinh được nhi tử và nữ nhi xuất sắc như vậy. Nếu có một ngày, thân mình bà có thể tốt lên, mặc kệ hầu gia có thể trở về hay không, bà cũng muốn dùng toàn bộ sức lực chăm sóc thật tốt cho một đôi nhi nữ này.
*
Diệp Lệ đi rồi, một mình Diệp Thiên ở thư phòng, yên lặng suy nghĩ thật lâu.
Triệu ma ma cầm thuốc mỡ đứng trước cửa thư phòng thăm dò nhìn vào trong, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư?”
“Vâng, ma ma vào đi.” Diệp Thiên nhàn nhạt lên tiếng.
Thấy sắc trời bắt đầu đen, Triệu ma ma thắp nến, đi đến bên người Diệp Thiên kéo bàn tay nàng ra xem, lòng bàn tay đỏ ửng. Triệu ma ma lấy thuốc mỡ bôi cho nàng, cẩn thận xoa cho nàng, đau lòng nói: “Đáng thương tiểu thư tốt của ta, đã bị kinh hách lại còn phải chịu phạt, thế tử gia cũng quá tàn nhẫn rồi, tiểu thư chính là thân muội muội của ngài sao ngài có thể nhẫn tâm hạ thủ được.”
“Ma ma.”
“Hử?” Triệu ma ma nâng đôi mắt nhìn Diệp Thiên.
Đôi mắt như nho đen của Diệp Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bà “Không được nói ca ca không phải, một câu cũng không được.”
Trong lòng Triệu ma ma nhảy dựng, nhẹ nhàng đánh một cái lên miệng mình, cười nói: “Xem cái mồm của lão nô này, nên đánh! Ma ma làm sao dám nói thế tử gia không phải, chỉ là ma ma đau lòng tiểu thư thôi.”
Diệp Thiên không nói gì.
Trong lòng Triệu ma ma lại không khỏi khẩn trương một trận, bà ta không dám tiếp tục mở miệng, chỉ nghiêm túc bôi thuốc mỡ vào tay nàng.
Đêm đó, Dự Vương nhận được tin tức về sự việc xảy ra tại hầu phủ.
Dự Vương tức giận muốn chết, hận không thể lập tức bay qua lần lượt thu thập từng người của hầu phủ, ngoại trừ Phùng ma ma, hắn còn sắp xếp thêm mấy người bí ẩn vào hầu phủ, tuy nhiên, hắn từng phân phó trừ phi tiểu vương phi thập phần nguy hiểm, nếu không bọn họ không cần ra tay. Hắn muốn nàng lớn lên một cách vô lo vô nghĩ, nhưng không thể để nàng chỉ tiếp xúc với những người tốt, như vậy sẽ khiến nàng quá ngây thơ và không có tâm phòng bị. Hắn hy vọng tiểu vương phi của mình có thể nhận biết được các dạng người muôn hình muôn vẻ, có năng lực phân biệt đúng sai và sự thiện ác trong thâm tâm của con người, thậm chí nếu có cơ hội, hắn muốn mang nàng rời khỏi hầu phủ, đi ra ngoài ngắm nhìn cuộc sống một chút.
Cơn tức giận trôi qua, Dự Vương vuốt cái cằm trơn bóng của mình, Diệp Lệ đúng là một hạt giống tốt, rõ ràng không ai dạy dỗ thế nhưng hắn không hề yếu đuối ngu muội còn tự mình dạy bảo muội muội. Phải biết rằng, chính hắn cũng bằng tuổi Diệp Lệ, mặc dù đời này tính tình kiêu ngạo ương ngạnh là cố ý, nhưng kiếp trước hắn chính xác là một hoàng tử ăn chơi trác táng thật sự, thẳng đến khi mẫu phi qua đời hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Diệp Lệ còn nhỏ tuổi, lại rất thành thục, có thể nguyên nhân bởi vì phụ thân đột nhiên mất tích, mẫu thân lại ốm đau nằm trên giường, bên cạnh còn một tiểu muội muội cần hắn chăm sóc đi. Mặc dù hắn trừng phạt Diệp Thiên, nhưng Dự Vương cũng không thể không thừa nhận rằng hắn làm rất đúng, Thiên Thiên còn nhỏ, có một số việc cần phải nghiêm túc dạy dỗ. Huống chi, hắn tự phạt mình lại càng nặng hơn, một thước kia của Thiên Thiên, đơn giản là làm cho có một chút thôi.
Ừm, hình như hắn có chút thích vị đại cữu này. Trước tiên để tâm tình Diệp Lệ và Diệp Thiên bình phục một chút, qua hai ngày, hắn muốn đích thân đi một chuyến đến Tế Bình Hầu phủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề thị đang chuẩn bị đến phòng khách nghị sự, liền nghe nói quản gia của Dự Vương phủ tới, chỉ đích danh muốn gặp người đang chưởng quản việc nội trợ của Tế Bình Hầu phủ .
Tề thị vội vàng đi gặp.
Quản gia nói: “Nghe nói quý phủ có hai nha hoàn bôi nhọ danh dự của Dự Vương Phi tương lai, ngay cả lễ vật của Dự Vương điện hạ cũng làm hỏng, điện hạ rất tức giận liền phái bản quan lại đây hỏi một chút, quý phủ tính toán xử trí hai nha hoàn vô pháp vô thiên này như thế nào.”
Đừng nhìn ông chỉ là quản gia của vương phủ, mặc dù lệ thuộc vào thân vương phủ nhưng cũng là quan ngũ phẩm, lần này đại biểu cho Dự Vương tới hỏi chuyện, Tề thị không dám chậm trễ, vội nói: “Hai nha hoàn kia sẽ bị bán ra ngoài.”
Quản gia nói: “Bán ra ngoài đương nhiên là chuyện phải làm, nhưng các nàng làm hỏng lễ vật Dự Vương điện hạ tặng cho Vương phi tương lai thì không thể không phạt, như vậy đi, mỗi người phế bỏ một bàn tay là được rồi.”
“Vâng vâng vâng, ta đã biết.” Tề thị âm thầm kêu khổ. Vốn dĩ bà đã đáp ứng Diệp Dung, vụng trộm giữ hai nha hoàn này lại, dù sao Diệp Lệ thường xuyên ở ngoại viện cũng không biết mặt bọn nha hoàn. Cho dù hắn biết, cũng có thể làm bộ bán đi hoặc đưa đến thôn trang. Không nghĩ tới Dự Vương phủ tự mình hỏi đến chuyện này, bị phế bỏ một bàn tay sao có thể bán cho người trong sạch. Bà dám lừa gạt Diệp Lệ nhưng không dám lừa gạt Dự Vương .
Quản gia vương phủ lại nói tiếp: “Tam tiểu thư quý phủ bôi nhọ danh tiếng của Dự Vương Phi tương lai, bụng mang ý xấu muốn đẩy vương phi xuống nước, ý đồ nói Vương phi tương lai của chúng ta là một người máu lạnh vô tình, tàn hại thủ túc, không biết quý phủ tính toán xử trí như thế nào?”
Tề thị thật sự luống cuống, bà có thể đuổi hai nha hoàn kia đi, nhưng lại luyến tiếc trừng phạt Diệp Dung “Này, nàng, nàng còn nhỏ……”
“Nếu còn nhỏ thì càng phải dạy dỗ mới thật tốt mới đúng, bất cứ ai làm sai đều phải chịu trừng phạt, như vậy lần sau nàng mới không dám tái phạm, phu nhân nói có phải hay không?”
“Phải, phải, phạt nàng cấm túc ba tháng, chép nữ giới 30 lần……” Tề thị nhìn sắc mặt quản gia vương phủ “Không, phạt nàng cấm túc nửa năm, chép nữ giới…… Một trăm lần!”
Quản gia Dự Vương phủ lắc đầu, “Cấm túc và chép nữ giới là quý phủ dạy dỗ tam tiểu thư chứ không phải là trừng phạt, dựa theo quy củ của Dự Vương phủ chúng ta, bôi nhọ danh dự của người khác là phải vả miệng, huống chi người nàng ta bôi nhọ lại là Vương phi tương lai. Bản quan dẫn theo ma ma phụ trách hành hình tới, còn thỉnh phu nhân đưa tam tiểu thư quý phủ ra đây.”
“Không, không cần khắc nghiệt như vậy đi, tỷ muội các nàng chỉ chơi đùa mà thôi……” Tề thị vừa nghe đến vả miệng cộng thêm người vương phủ hành hình liền sợ hãi. Phải biết rằng kiến thức trong chuyện vả miệng này rất lớn, khi ma ma lợi hại đánh người, thanh âm không lớn, bề ngoài nhìn vết thương cũng không nghiêm trọng nhưng thịt bên trong có thể dập nát hết.
Quản gia cũng không làm khó Tề thị, “Nếu phu nhân cho rằng Dự Vương phủ chúng ta xử trí bất công, Vương gia chúng ta đành phải đi cầu xin bệ hạ——”
“Không, không, đại nhân đừng đi!” Tề thị nóng nảy, ai cũng biết Hoàng Thượng sủng ái tiểu nhi tử Dự Vương này nhất, để Hoàng Thượng nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ không thể chấm dứt bằng hình phạt vả miệng, “Ta cho người đưa nàng tới!”
Không lâu sau, một bà tử cõng Diệp Dung ra ngoài, nàng nhiễm lạnh bị dính phong hàn, cả người bọc trong lớp áo choàng thật dày, bà tử đặt nàng trên ghế.
Diệp Dung mơ mơ màng màng hỏi: “Nương, gọi con tới đây làm gì, con khó chịu .”
Ma ma Dự Vương phủ tiến lên một bước, hai bà tử phía sau một trái một phải đỡ lấy bả vai Diệp Dung để nàng ta không thể nhúc nhích.
“Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?!” Hiện tại Diệp Dung mới ý thức được chuyện không thích hợp.
Ma ma xụ mặt nói “Ngươi bôi nhọ danh tiếng của Dự Vương phi tương lai, ấn theo quy định của vương phủ phải chịu phạt vả miệng 30 cái.”
“Ngươi, ngươi dám!” Diệp Dung liều mạng giãy giụa , “Nương, mau bảo bọn họ buông tay!”
Nàng ta vừa rơi xuống nước lại sinh bệnh, trên người cũng không có bao nhiêu sức lực, vô luận dãy dụa thế nào đều không tránh khỏi sự kiềm chế của hai bà tử, Tề thị quay đầu đi, không đành lòng nhìn nàng ta.
Ma ma đứng trước người Diệp Dung, âm thanh lạnh lùng nói: “Theo lý là phải dùng bản tử bằng gỗ đỏ để vả miệng, nhưng rốt cuộc thân phận của tam tiểu thư khác với đám nô tỳ , nên lão thân sẽ trực tiếp dùng tay hầu hạ tam tiểu thư thật tốt.” Bà vừa dứt lười liền giơ bàn tay lên giáng một cái tát.
Không có tiếng “Chát, chát” , chỉ có thanh âm nặng nề khi bàn tay tiếp xúc với gương mặt kiều nộn, Diệp Dung đau đến mức không ngừng thét chói tai.
Ma ma vung tay không ngừng, một hơi đánh liền hai mươi cái, Tề thị nhìn Diệp Dung đã hôn mê, một dòng máu chảy quanh khóe miệng, gương mặt ẩn ẩn lộ ra màu tím đen, “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống, “Thỉnh ma ma thủ hạ lưu tình giữ cho nàng một mạng!”
Vị ma ma kia cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, bàn tay vẫn nghiêm túc đánh đủ 30 cái mới dừng lại, lúc này ma ma mới quay sang nhìn Tề thị, “Phu nhân mau đứng dậy, lão thân chịu không nổi lễ lớn như vậy. Tam tiểu thư chỉ bị vả miệng, tánh mạng không đáng lo ngại, phu nhân quá mức kinh hoảng.” Trong lòng bà cực kỳ khinh thường đôi mẫu tử này, cả kinh thành làm gì có ai không biết Dự Vương điện hạ là hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh, đôi mẫu tử này lại cố tình không thèm để ở trong mắt, còn muốn hãm hại tiểu vương phi. Cho dù điện hạ không thích tiểu vương phi, nhưng dù sao đó cũng là mặt mũi của hắn, hắn không thể chấp nhận được việc có kẻ dám thiết kế người của hắn, càng đừng nói tới điện hạ coi tiểu vương phi như thịt trên đầu quả tim của mình, hắn sao có thể để người khác động tới một đầu ngón tay của nàng.
Ma ma và quản gia hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ rời đi, Tề thị vội vàng để bà tử cõng Diệp Dung về phòng, sau đó nhanh chóng phái người đi mời đại phu tới đây.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
4 chương
766 chương
228 chương
20 chương
1075 chương