Dương Thần

Chương 81 : Ngọc thân vương (hạ).

"Tiểu Mục, chuẩn bị đồ đạc rồi theo ta đến phủ Ngọc thân vương dự tiệc." Sau khi quyết định, Hồng Dịch đưa thiệp mời trong tay cho Tiểu Mục, sau đó đi thay đổi y phục, mang bội kiếm, cưỡi ngựa rồi cùng Tiểu Mục lên đường vào Ngọc kinh thành. "Ngọc thân vương là con thứ tư của hoàng đế, mặc dù hiện còn trẻ, mới hai mươi tư tuổi, tuy bên dưới không có binh quyền nhưng cũng tham gia xử lý việc triều chính trong hộ bộ, làm công ăn lương, là một khai nha kiến phủ, mở rộng cửa thu nạp khách khanh, hào kiệt, là nhân vật đối kháng với thái tử. " Trong lúc ngựa phi băng băng trên đường, Hồng Dịch trong lòng nghĩ đến việc Ngọc thân vương muốn mời mình đến phủ. Ngọc thân vương không phải là nhân vật đơn giản, có thể nói là chiến công hiển hách, văn võ song toàn. Vị thân vương này hai mươi tuổi luyện binh ở phương bắc, dùng năm trăm binh lính tiêu diệt một sơn trại thổ phỉ có đến năm, sáu nghìn người ở vùng phụ cận Vân Sơn. Hai mươi hai tuổi được điều đến bến Hoàng Hạc Sơn rộng hơn một ngàn năm trăm lý, chỉ một lần hành động liền tiêu diệt hơn ngàn thủy phỉ của liên hoàn mười hai ổ sơn tặc trong bến Hoàng Hạc Sơn. Sau đó được phong thân vương, ăn bổng lộc của hai tước vị thân vương. Vị thân vương này cũng là một người con được hoàng thượng yêu quý, là cánh tay đắc lực xử lý triều chính. Đại Kiền hoàng triều đối với các hoàng tử giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, ba tuổi đã có sư phụ chuyên môn để dạy đọc sách tập võ, cứ ba năm hoàng đế cũng tự mình kiểm tra. Nếu như không đạt tiêu chuẩn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, so với sự giáo dục con cháu của các gia đình quý tộc thì nghiêm khắc gấp mười lần. Hơn nữa sau khi trưởng thành ở tuổi mười lăm, các hoàng tử phải vào quân đội tôi luyện, tích lũy quân công. Nếu là đệ tử vô dụng, văn không được, võ không xong, cho dù là hoàng tử cũng không được sắc phong tước vị, chỉ được hưởng bổng lộc ít ỏi, hơn nữa còn bị tống vào trang viên hoàng gia an dưỡng đến già, cả đời không được ra khỏi trang viên nửa bước. Vì vậy đệ tử chính tông của hoàng thất, nếu có dùng thì không ai không phải là hạng người lợi hại. "Mặc dù ta trúng cử nhân, bài danh hạng nhất, ở Ngọc kinh thành coi như là có chút danh tiếng, nhưng Vũ Ôn Hầu phủ là người theo phe của Thái tử, văn võ toàn triều đều biết chuyện này, theo đạo lý mà nói ta cũng họ Hồng, Ngọc thân vương mời ta có lợi gì nhỉ?" Hồng Dịch trong lúc phóng ngựa tâm tư xoay chuyển vô cùng nhanh. Cưỡi ngựa rất nhanh đã vào thành, thẳng một đường phóng đến trước phủ của Ngọc thân vương thì ngừng lại, Hồng Dịch trong lòng cũng không lần ra đầu mối gì, sau khi cùng Tiểu Mục xuống ngựa sớm đã có hào nô ra chào đón, tiếp lấy thiệp mời, sau đó liền lập tức dắt ngựa đi, rồi dẫn Hồng Dịch và Tiểu Mục vào trong. Trong phủ của Ngọc thân vương nô bộc đều có võ lực, mặt mũi kiên nghị, thân hình đứng thẳng tựa đinh, y phục đều là một màu xanh duy nhất. Hồng Dịch tận mắt nhìn thấy một người nô phó đứng dưới hành lang, trên mặt có một con muỗi đang hút máu, cái bụng căng phồng máu, nhưng vị nô phó kia vẫn đứng yên bất động mặc cho con muỗi hút máu. "Quả nhiên không hổ là Chiến Công Vương gia, lấy quân pháp trị gia, nói như vậy chẳng lẽ những nô phó trong vương phủ trước kia đều là thân binh sao." Hồng Dịch thầm khiếp sợ: "Đến khi nào nhà ta mới có khí thế như vậy đây, nếu có được như vậy thì may ra có thể đối chọi với Triệu gia." Ngọc thân vương phủ cũng không giống như nhà của các quỷ tộc khác, không có cảnh cứ chín khúc rẽ lại có một hiên nghỉ ngơi, hay những thứ như giả sơn, thụ lâm gì gì cũng không có. Trong phủ địa hình thông thoáng, rộng lớn, các phòng ốc được xây dựng chỉnh tề, dưới đất lót đá xanh, sáng như gương, cứng như sắt. Phía đông vương phủ là luyện võ trường, phía nam là nơi ở, phía tây là chỗ ở của nô phó, phía bắc là giếng nước thông với suối, ở giữa là những bức tường vây màu hồng được điêu khắc cẩn thận, tất cả đều rất ngăn nắp gọn gàng, làm cho người ngoài vừa nhìn đã hiểu rõ bố cục trong phủ, mang khí thế đường đường chính chính, quang minh chính đại. "Ha ha, Hồng thế huynh, ba tháng trước huynh thắng Truy Điện của ta, ta đã hẹn sau khi khoa thi kết thúc mới tìm huynh để thắng lại! Thế nào, có mang ngựa của ta đến không?" Ngay khi Hồng Dịch đang đi vào phủ, ở cửa chính của phủ có ba người trẻ tuổi bước ra, một trong ba người đó là Trường Nhạc tiểu Hầu gia Tiêu Hạo, ngoài ra còn một nam tử dong dỏng cao, thân mặc cẩm y, Hồng Dịch cũng biết đây là bằng hữu tốt của Hồng Tuyết Kiều - Cảnh Vũ Hành. Hai người trẻ tuổi này, một người là tiểu Hầu gia, một người là tiểu Quốc công, ngày thường bọn họ rất có phong độ, giở tay nhấc chân đều có khí độ, nhưng nhân vật chính hôm nay không phải là bọn họ, mà là một nam tử đứng giữa bọn họ, nam tử này đầu đội kim quan, mặc y phục màu ngọc, tay cầm chiết phiến. Nam tử này có đôi mày thanh tú, trán cao mà thâm thúy, da trắng nõn mang theo chút sắc hồng tựa hồ như có một làn khí tím ẩn dưới da thịt, khiến cho người ta vừa nhìn qua liền sinh ra cảm giác tôn quý. "Quả nhiên là nhân vật xuất sắc!" Hồng Dịch biết đây chính là Ngọc thân vương Dương Kiền. Từ trước đến giờ hắn cũng gặp qua nhiều nhân vật xuất sắc, nhiều thiếu niên anh hùng phong độ, nhưng để có thể sánh được với Ngọc thân vương này cũng chỉ có một người đó là Bạch Tử Nhạc. "Tham kiến Ngọc thân vương." Hồng Dịch vội vàng khom người tham kiến. "Hồng thế huynh không cần đa lễ." Ngọc thân vương Dương Kiền vội vàng bước xuống bậc thềm, dang tay đỡ lấy cánh tay Hồng Dịch, không để cho hắn khom người làm lễ, cười ha ha: "Hồng thế huynh tài năng nổi danh Ngọc kinh, làm một bài văn đệ nhất khoa khảo, khiến tú tài khắp Ngọc kinh phải lép vế, đoạt danh hiệu đệ nhất, đỗ thủ khoa. Bản vương cũng đã biết chuyện, sớm muốn làm quen với một nhân vật tài năng như thế huynh, vào đây, vào đây, chúng ta vào đại sảnh trong phủ nói chuyện." Vừa nói Ngọc thân vương Dương Kiền vừa kéo tay Hồng Dịch vào, thể hiện phong độ bình dị dễ gần, lấy lễ đối đãi người hiền. Hơn nữa Hồng Dịch cảm nhận được, vị Ngọc thân vương này không phải giả vờ mà tính cách vốn đã là như vậy. "Tiểu Mục, muội chờ một lát." Hồng Dịch bị Ngọc thân vương Dương Kiền kéo đi, nhưng vẫn quay đầu lại dặn dò Tiểu Mục một câu. "Đây là nha đầu của Hồng thế huynh sao? Bộ dáng khá lanh lợi đấy." Ngọc thân vương Dương Kiền cũng chú ý đến Tiểu Mục. "Mặc dù nàng là nha đầu của ta, nhưng chúng ta là thân thích, chẳng khác nào huynh muội, nàng tên là Tiểu Mục." Hồng Dịch gật đầu nói. "Các ngươi dắt Tiểu Mục cô nương đến phòng của Vân Thanh cô nương dùng trà, để Vân Thanh cô nương phụng bồi tâm sự." Dương Kiền phân phó tả hữu hai bên. Hào nô xung quanh lập tức cúi người nói với Tiểu Mục: "Tiểu Mục cô nương, mời ngài theo tiểu nô..." "Vương gia, Vân Thanh cô nương đã được người chuộc thân, tại sao không cưới nàng làm thiếp?" Cảnh Vũ Hành đi bên cạnh đột nhiên hỏi chen vào một câu. "Ta cùng Vân Thanh tâm đầu ý hợp, làm thiếp thì ủy khuất nàng quá, chờ lúc phụ hoàng cao hứng ta sẽ hướng phụ hoàng bẩm báo một tiếng xin cưới nàng làm chánh thê." Dương Kiền lắc đầu. "Vị vương gia này tính tình thật tốt, cũng đáng là người để Vân Thanh cô nương phó thác cả đời." Hồng Dịch nghe xong, trong lòng hơi giãn ra, hắn cũng biết một ít chuyện của vị vương gia này, Vân Thanh là một hồng thanh quan trong Tán Hoa Lầu, được Dương Kiền nhìn trúng rồi chuộc thân vào vương phủ. Nhưng Dương Kiền này hiện giờ vẫn chưa cưới nàng, vương phủ hiện giờ cũng chưa có chánh thê, hoàng đế mấy lần chuẩn bị chỉ hôn nhưng đều bị Dương Kiền liều mạng khước từ, kiên quyết muốn cưới Vân Thanh này làm chính thê, khiến cho hoàng đế nhiều lần khiển trách, vô cùng không hài lòng. Nếu không phải vì chuyện này có lẽ sẽ nắm chắc vị trí thái tử hơn. Tất nhiên, nếu như Ngọc thân vương cương quyết muốn kết hôn với cô nương Vân Thanh này, thì cơ hội ngồi vào vị trí hoàng đế nửa phần cũng không có, nếu hắn làm hoàng đế thì hoàng hậu sẽ là một nữ tử xuất xứ từ thanh lâu, đây là chuyện không thể xảy ra. Nếu không phải vì chuyện này khiến Hồng Dịch nảy sinh hảo cảm với vị vương gia này thì hắn lần này cũng không tới đây. Qua lại với hoàng tử, từ xưa đến nay đều không có kết quả gì tốt đẹp cả. Vào trong phủ, Dương Kiền đợi Hồng Dịch ngồi xuống đàng hoàng, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đột nhiên nói:"Lần này thỉnh Hồng thế huynh tới đây, một để mở rộng tầm mắt, hai là muốn hỏi thế huynh một câu, có thể giúp ta một tay được không? Hồng Dịch nghe thấy lời này, cảm thấy vô cùng kinh hãi:"Tại hạ chỉ là một cử nhân nho nhỏ, không quan không chức, không có một chút tước vị nào, là một kẻ không xu dính túi, Vương gia sao lại xuất những lời này?"