Dương Thần
Chương 8 : Thần hồn xuất xác.
Thông thiên là một đại đạo lý huyền diệu khó giải thích hơn nữa đại bộ phận đều là giảng đạo đức, giới luật. Răn dạy người tu đạo thì phải làm thế nào để tâm không có tạp niệm, không được phép sinh ra tâm địa xấu xa, còn phải tuân thủ các loại giới luật, như trung quân, ái quốc, không được truyền lại pháp thuật, không được hiển lộ tiên thuật, không được làm xằng bậy, ngoài ra còn rất nhiều loại nhân quả báo ứng gì đó.
Hồng Dịch đối với những điều này đều không xem qua. Bởi hắn biết, đạo gia tiên thuật từ xưa cũng không có mấy thứ này. Những giới luật này, các loại đạo đức đều là đạo phái dựa vào hoàng quyền mà pha trộn vào đạo lý của người đọc sách.
Đạo lý của người đọc sách, Hồng Dịch đều đã đọc quá quen thuộc, cũng không trùng lặp với trước đây, hắn hiện giờ muốn xem là cái tinh hoa của việc tu luyện đạo gia tiên thuật có từ xưa. Hắn nhận ra, những đạo đức, giới luật này đều chỉ tốt đẹp vẻ bề ngoài, so với kinh nghĩa chính thống không khác là mấy, đọc cũng không có hiệu quả gì, dù sao cũng là pha tạp chẳng ra hình dạng gì cả.
Đọc sách nhiều, tự nhiên sẽ bỏ qua những phần qua loa đại khái. Vì vậy Hồng Dịch đọc sách rất nhanh.
"Ấy, bảo tháp quan nghĩ ra phương pháp xuất xác? Tắm rửa, tay chắp ấn, niệm kinh văn? Niệm chú? Thủ thế? Những phương pháp này có thể ổn định tâm thần? Sau đó thần hồn xuất xác?"
Tiếp đó Hồng Dịch xem lướt xuống phía dưới, đột nhiên, một thiên(1) viết rất dài về phương pháp tu luyện đập vào mắt hắn.
Phương pháp tu hành ghi trong văn bản rất phức tạp, tên là "Bảo tháp quan tưởng xuất xác pháp".
Là phương pháp mang thần hồn xuất ra, trước tiên phải tắm rửa, thân thể gọn gàng sạch sẽ, sau đó tĩnh toạ, đọc chú ngữ, ngón tay thủ quyết, đợi khi tâm lắng xuống, tâm tưởng hướng đến toà bảo tháp cực cao có bảy tầng, mà bản thân mình từng bước một đi lên, ở tầng cao nhất rồi bất chợt nhảy xuống. Thần hồn tựu xuất khỏi xác.
Mặt trên chú ngữ rất phiền phức, thủ thế cũng rất phức tạp, nhìn qua đã choáng váng đầu óc, để thấu hiểu được, phải có thời gian tu luyện rất lâu dài...
"Chú ngữ, thủ bí quyết thật là phức tạp. Nhưng mà..."
Thì ra Hồng Dịch thấy những thủ bí quyết, chú ngữ này bên trong cũng có một ít đạo lý giới luật. Ngẫm nghĩ lại cũng nhức đầu, căn bản là không có biện pháp nhớ kĩ để tu luyện.
"Hả?" Hồng Dịch đột nhiên nhớ lại một đoạn bàn luận trong Thảo đường bút ký.
"Đại đạo vô cùng đơn giản, đạo sĩ này hết lần này đến lần khác làm các thủ bí quyết, chú ngữ phức tạp lên. Thật ra tắm rửa, niệm chú, thủ bí quyết, đều là một loại phương pháp làm tâm yên ổn, người đọc sách chỉ cần ngồi xuống tự nhiên lòng yên tĩnh như nước, căn bản không cần mấy thứ kia. "
Nhớ tới những lời này, trong lòng Hồng Dịch bỗng hiểu ra, khoé miệng khẽ cười.
Hai bên thạch thất đều có bàn, trên bàn có giấy và bút mực. Hồng Dịch ngồi trên chiếc ghế trước bàn, rót nước mài mực, âm thanh mài mực nghe "soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt..." đều khiến cho tâm hồn yên ổn trở lại.
Lúc tâm ổn định, Hồng Dịch trải giấy, trên giấy viết liên tiếp ba chữ "Tĩnh" thật lớn. Trong lúc viết chữ, thần thái bao trùm một vẻ an tĩnh. Tuy rằng Hồng Dịch không được như các đại học vấn gia ngồi xuống là có đạt tới cảnh giới tâm tĩnh như nước, nhưng hắn cũng có thể qua mài mực, viết chữ cũng làm cho tâm tình an tĩnh. Lúc tĩnh tâm, Hồng Dịch nhắm mắt lại, tưởng tượng ra trên đầu mình là bảo tháp bảy tầng, khi lên đến tầng cao nhất, đột nhiên dùng sức nhảy.
"Hả? Không thấy thần hồn xuất xác? Vẫn không có gì xảy ra sao?"
Lúc Hồng Dịch tưởng tượng nhảy, hắn mở mắt, những cũng không phát hiện bất cứ cái gì dị thường, tự nhéo nhéo tay vài cái, vẫn có cảm giác như thường. Hoàn cảnh xung quanh không bởi vậy mà có gì thay đổi.
"Tại sao thần hồn không xuất xác? Lẽ nào còn chỗ then chốt nào nữa? Chẳng lẽ là...? "
Hồng Dịch tĩnh tâm lần thứ hai, bình tĩnh tâm thần, thử lại lần nữa, nhưng vẫn không được. Hắn lâm vào trầm tư.
"Lên bảo tháp, nhảy xuống.....điểm then chốt hẳn là chỗ này...." Hồng Dịch tìm hiểu lại phương pháp luyện công.
"Hiểu rồi....."
Trong lòng Hồng Dịch chợt loé ra.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới trước đây, hồi còn nhỏ, được mẫu thân dẫn đến đệ nhất tháp ở Ngọc kinh thành "Bảo Nguyệt tháp". Bảo Nguyệt tháp tổng cộng có mười ba tầng, tầng này tiếp tầng kia, lên đến tầng trên cùng hầu như có thể quan sát toàn bộ Ngọc kinh. Lúc đó nắm tay mẫu thân, đi đến đỉnh lâu, thiên phong thổi đến, nhìn xuống dưới thấy người đi đường chỉ bằng nắm tay, hắn đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn ra.
"Hay là loại cảm giác này..."
Hồng Dịch thầm nói:"Nhảy xuống, nhảy xuống... "
Tuy rằng chỉ là tưởng tượng, thế nhưng hồi ức khi còn bé của Hồng Dịch hiện lên mồn một, không lạnh mà run, đột nhiên lúc đó, trái tim hắn đập mạnh, mãnh liệt hướng phía trước nhảy lên! Cả người nhảy xuống dưới lầu.
Ầm Ầm!
Trời đất quay cuồng!
Với ý niệm duy nhất trong đầu, hiện tượng giả tạo nhảy xuống từ vách núi cao, Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, giống như nhẹ nhàng bay bổng giữa không trung. Cảnh vật là cảnh vật trước mắt, xung quanh đều là sách, bốn phía đều là thạch động.
Nhưng điều bất đồng duy nhất là!
Hồng Dịch thấy được thân thể của chính mình.
Chính xác mà nói, cả người hắn nhẹ nhàng bay bổng, không một chút trọng lượng, nhìn thấy được thân thể của mình. Thân thể của minh hô hấp yếu ớt, hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ, giống như đang hôn mê.
"Đây là chính là hồn lìa khỏi xác!"
Một ý niệm nảy lên trong lòng Hồng Dịch.
Hồng Dịch cũng không khẩn trương, ý niệm trong đầu xoay chuyển: "Nghe đồn những người thân thể suy yếu, buổi tối khi ngủ, trong mơ cũng có thể hồn lìa khỏi xác. Nghĩ ra cũng không có gì đáng lo lắm."
Nhìn xung quanh một chút, cảnh vật vẫn như thường, hắn dùng tay lật sách, nhưng phat hiện rằng hồn căn bản không thể chạm vào sách, hiển nhiên thần hồn cũng là một cỗ ý niệm vô hình vô chất trong đầu. Hắn nhìn một cái. Dưới ánh đèn cũng không có bóng, giống như không có bất cứ tồn tại nào.
Vô hình vô chất.
"Rốt cuộc là nằm mộng hay là thần hồn xuất xác đây?"
Hồng Dịch hiện hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. Bởi trong lúc nằm mộng, cũng có thể phát sinh chuyện này, cũng có thể thấy thân thể của chính mình.
Thế nhưng trong mộng không có cảm giác, ngay cả trong nháy mắt, cũng không thể nào kịp nhận thức được. Mà hiện tại hắn nhận thức được sự việc. Sở dĩ có nhận thức được vì ý niệm trong đầu hắn cảm giác được thần hồn thoát ra khỏi xác. Loại cảm giác này phi thường huyền diệu. Người khác không thể cảm nhận được.
Vù vù ! Vù vù!
Bỗng nhiên lúc đó, một trận gió từ ngoài thạch thất thổi vào, mang theo hơi lạnh mãnh liệt. Bị gió lạnh thổi vào người, Hồng Dịch cảm thấy mình như đứng trần truồng giữa trời tuyết, khí lạnh căm căm, lúc nào cũng có thể chết rét. Đồng thời hắn có cảm giác tựa như rơi xuống đại dương mênh mông mà không thể bơi được, có thể chết đuối bất cứ lúc nào.
Bất lực, vô lực.
Cảm giác vô cùng khó chịu, vô cùng kinh khủng.
"Thảo nào, trong kinh thư nói thân thể tựa như chiếc bè vượt qua biển khổ, thì ra thần hồn tách khỏi thân thể thật giông như người rời thuyền nhảy vào biển rộng, thật là kinh khủng."
Lúc này, ý niệm duy nhất trong đầu Hồng Dịch là nhanh chóng trở lại thân thể của chính mình.
Thần hồn xuất xac không phải là một việc đơn giản, không ngờ bên ngoài nhiều nguy hiểm như vậy!
Thế nhưng chính bản thân minh không động đậy, giống như bị đông cứng, như bị cuốn vào dòng nước xoáy mà kiệt sức.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
1602 chương
777 chương
8 chương
22 chương
27 chương
3292 chương