Dương Thần

Chương 73 : Đạo thuật đích uy lực!

Hư! Hồng Dịch đang ngồi trên giường, hai tay mềm mại như sợi bông, đẩy kéo hai bên, lay động trên dưới, chính là đang diễn luyện Thiên Triền Thủ. Luyện hoàn tất bộ Thiên Triền Thủ xong, thở một hơi thật dài, đôi mắt mở ra, từ trong ánh mắt lóe lên tinh quang, cho thấy thể chất hắn vô cùng cường tráng, tràn đầy tinh lực. Đứng lên, Hồng Dịch cầm lấy thanh trường cung treo trên tường, dừng lại, rồi đột nhiên kéo mạnh ra, một phát kéo cây cung căng tròn ra. Sau đó đổi tư thế kéo dây cung, trong năm nhịp hô hấp khai cung năm lần! Đây là cây Thác mộc ngưu cân cung một trăm hai mươi cân do Nguyên Phi ban thưởng cho hắn. "Thân thể ta rõ ràng không luyện da thịt đến mức cứng rắn như da trâu nhưng lại có thể kéo được cây cung một trăm hai mươi cân này! Đây là cảnh giới võ sĩ! Xem ra Thiên Triền Thủ, Ngưu Ma Đại Lực quyền khi luyện cùng nhau, lại có Di Đà Kinh xâu chuỗi lại, thật đúng là cơ hội đoạt tạo hóa của đất trời." Cảm thụ tinh lực sung mãn khắp cơ thể, Hồng Dịch cảm nhận được thành quả của nửa tháng luyện tập này. Võ sinh có thể kéo được cung sáu mươi cân, võ đồ có thể kéo được cung tám mươi cân, còn võ sĩ có thể kéo được cung một trăm hai mươi mà liên xạ. Tiêu chuẩn như vậy là tiểu chuẩn áp dụng cho một người bình thường của hoàng triều Đại Kiền áp dụng trong huấn luyện quân đội. Hồng Dịch hiện giờ tuy không đạt tới cảnh giới võ sĩ nhưng có thể kéo thác mộc bạch ngưu cung một trăm hai mươi cân mà liên xạ. Với trình độ như vậy chỉ có duy nhất một cách giải thích, đó là thể chất hắn cũng giống như Thiết Trụ đều là thiên phú dị bẩm. Ngoại trừ da thịt hắn hiện giờ chưa luyện đến mức độ cứng rắn như da trâu, chỉ có thể chống lại những công kích không mạnh lắm, nhưng về lực lượng của Hồng Dịch hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một võ sĩ. "Nếu như ta đem da thịt toàn thân luyện thật tốt, khí lực nhất định sẽ tăng nhiều, dùng cảnh giới võ sĩ có thể tranh phong với võ sư! Đây chính là chỗ tốt của thể chất cường hãn!" "Thần hồn gần đây cũng có tiến bộ vượt bậc, xem chừng ngày mai là một ngày thời tiết tốt, vào giữa trưa lúc mặt trời lên cao ta thử xuất du một lần nữa xem sao, xem có thể du đãng được không." Tự kiểm tra một lần nữa về công phu tu luyện thân thể, Hồng Dịch lại quay sang kiểm tra việc tu luyện thần hồn. Quyết định nếu ngày mai là ngày nắng thì vào giữa trưa khi mặt trời gay gắt nhất sẽ xuất xác một lần nữa, đột phá cửa cuối cùng, đạt tới Nhật Du đại thành, tiến đến cảnh giới âm thần khu vật. Ngay lúc đó Hồng Dịch nghe được tiếng quyền cước ầm ầm vang lên ở phòng bên cạnh, hắn liền biết Trầm Thiết Trụ đang luyện Ngưu Ma Đai Lực quyền. Những ngày vừa rồi, tráng hán như thiết tháp Trầm Thiết Trụ này ngày đêm luyện công, tâm tư thuần phác, võ công đột phá vượt bậc, chừng như thấp thoáng tiến vào hàng ngũ võ sư. Hồng Dịch không nghi ngờ nếu mình truyền Hổ Ma Luyện Cốt quyền cho hắn, chỉ nửa năm sau Trầm Thiết Trụ gân cốt đại thành, chân chính trở thành võ sư. Dựa vào thiên phú dị bẩm của hắn, dựa vào sự hung hãn của Viên Ma Hỗn Thần Bổng thì có thể tranh phong với cao thủ cảnh giới tiên thiên. Ở một căn phòng khác truyền đến tiếng hô hấp của Tiểu Mục. "Tiểu Mục mặc dù không có thiên phú dị bẩm như Trầm Thiết Trụ nhưng từ nhỏ đã được rèn luyện rất tốt, cũng là một trợ thủ tốt, đáng tiếc bọn họ không biết đạo thuật. Nhưng toàn tâm toàn ý luyện công, tâm tư thuần khiết so với vũ pháp song tu thì tiến bộ nhanh hơn nhiều lắm. Hồng Dịch gật đầu, chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ. Đúng lúc này, Rầm! Một tiếng thật lớn vang lên, làm giường chiếu rung lên, giống như thiên thạch từ trên trời đập mạnh xuống đất. Chấn động bất thình lình khiến Hồng Dịch kinh sợ, trong ngực tim nhảy mạnh lên một cái, tay liền huy động cầm lấy Trảm Sa kiếm ở đầu giường, định xông ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra. Ngay khi hắn vừa cầm lấy kiếm xông ra cửa, Rầm! Cửa gỗ liền bị đánh bay như chiếc lá, một bàn tay to bằng một chiếc chậu rửa mặt lấp lánh ngân quang lóe lên đâm thẳng vào. Một luồng khí nồng nặc mùi thủy ngân bốc cháy đập thẳng vào mặt Hồng Dịch. Đồng thời hắn nhìn thấy thần tượng này đem bàn tay lao tới chụp hắn. "Đây là cái gì?" "Đạo thuật! Tá vật hiện hình!" Trong nháy mắt Hồng Dịch trong lòng lại khiếp sợ một lần nữa, hắn hiểu đó là thứ gì! Nếu như là người bình thường, khi nhìn thấy tình huống như thế này thì sớm đã bị dọa đến vỡ mật, cả người mềm nhũn không chút khí lực, nhưng Hồng Dịch tu luyện qua đạo thuật, thuộc lòng Đạo kinh. Huống chi những ngày qua, hắn ngày đêm phòng bị Triệu phu nhân phái người tới hại mình, đột nhiên đụng phải tình huống như vậy cũng có năng lực ứng biến phòng bị. "Đây là duyên hống kim đan khí được thần hồn khu động mà biến hóa thành thực thể, không phải là ảo ảnh!" Loại vật thể này không phải là ảo ảnh mà là hình hài thực thể! Có khả năng gây thương tổn cho thực thể. Trong nháy mắt, lúc sắp bị bàn tay to lớn kia chụp được, Hồng Dịch nổi giận gầm to một tiếng, lùi mạnh về phía sau một bươc, Trảm Sa kiềm rút mạnh khỏi vỏ, bổ một kiếm về phía bàn tay to kia. Nhưng năm ngón tay trên bàn tay khổng lồ kia chụm lai, chỉ một cái là bắt được thân kiếm, Hồng Dịch dùng sức rút mạnh ra nhưng thân kiếm dường như dính vào trong bùn đặc quánh, bị giữ chặt trong đó, kéo cũng không ra! "Hải" Hồng Dịch một lần nữa nổi giận gầm lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức rung mạnh, dưới chân dùng Ngưu Ma lực, rút mạnh kiếm ra khỏi bàn tay khổng lồ kia. "Biến bàn tay lớn như vậy, khí thủy ngân chắc chắn bị tiêu tán không ít, ta đến phá cho ngươi xem!" Hồng Dịch một lần nữa lắc mình, đồng thời ngón tay lướt nhẹ qua thân kiếm, phác xích, ngón tay bị cứa một vết nhỏ, máu tươi thoáng chốc rỉ xuống thân kiếm. Máu nóng của người khi phun ra, lúc chưa bị ngưng kết tự nhiên sẽ phát ra một cỗ dương cương khí, có thể phá âm hồn tà khí. Người có khí huyết cường đại, mặc dù bị da thịt bao bọc nhưng dương cương khí vẫn có thể phát xuất ra ngoài chấn nhiếp thần hồn. Hồng Dịch mặc dù còn rất rất xa mới đạt tới trình độ huyết khí cường đại, dương cương khí xuyên có thể qua da thịt xuất ra ngoài như ngọn lửa mặt trời chói chang của Hồng Huyền Cơ, nhưng khi hắn cắt đứt da thịt, để máu thấm lên thân kiếm thì vẫn có uy lực chém giết âm hồn, có thể tạo thành một chút trợ lực! Khí huyết dương cương của hắn còn không đạt tới trình độ xuyên qua da thịt chấn nhiếp âm hồn, cho nên chỉ còn cách cắt đứt da để huyết khí phóng thích ra ngoài. Quả nhiên! Máu vừa chảy lên thân kiếm, Hồng Dịch liền liên tiếp chém ra mấy kiếm, chém xuống bàn tay to lớn kia cũng không còn cảm giác sền sệt đặc quánh nữa. Liên tiếp mấy kiếm chém vào, bàn tay khổng lồ hơi tán loạn, có chút không ngưng tụ lại được hình thể. Hơn nữa mỗi lần Hồng Dịch rút kiếm ra, trên thân kiếm đều có một tầng phấn chì thủy ngân màu xám, hình như là duyên hống khí, bị thiêu khô thành phấn vụn. "Âm thần hiện hình, dựa vào duyên hống khí (hơi chì thủy ngân), cũng không thể duy trì được thời gian dài, cho dù cao thâm như quỷ tiên nhiều nhất cũng chỉ duy trì trong thời gian một nén hương. Hơn nữa lại biến hóa thành vật thể lớn như vậy, rõ ràng là không thể ngưng tụ nhỏ lại được, chưa đủ uy lực." "Kẻ nào!" Đúng lúc này, tất cả mọi người trong phòng bừng tỉnh lại, Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục tất cả đều nhảy ra. "Hả?" Nữ võ sĩ khổng lồ thân bạc ở ngoài đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng. Dưới ánh mắt của Hồng Dịch, nữ võ sĩ ngân thân này cấp tốc thu nhỏ thân thể lại, từ chiều cao ba trượng thu nhỏ ngang bằng thân thể của Thiết Trụ, cả ngươi ngân quang đậm đặc, tính chân thực của thân thể ngày càng rõ rệt. Sau khi thu nhỏ lại, ngân thân võ sĩ liên xông vào trong phòng, một quyền lao mạnh vào Hồng Dịch. Nắm đấm còn chưa đến Hồng Dịch đã cảm thấy kình phong ập tới, thở không ra hơi. Ngân thân võ sĩ này sau khi thu nhỏ, lực lượng quyền pháp tung ra so với Triệu Hàn còn mạnh hơn nhiều! Thật giống như cao thủ chân chính bước vào cảnh giới tiên thiên.