Dương Thần
Chương 67 : Kích đấu!
Rầm!
Một gậy của Trầm Thiết Trụ nện xuống, không khí gầm lên, gậy còn chưa nện xuống trong phòng đã nổi lên một trận cuồng phong, giấy dán cửa sổ bị chấn nát bay phành phạch, uy thế kinh người khiến cho người ta sợ hãi vỡ mật.
Nhìn sức mạnh này đừng nói là đầu người mà ngay cả đầu sư tử bằng đá cũng bị một gậy đánh cho nát bấy.
Căn phòng vốn đã nhỏ, binh khí dài không dễ dàng thi triển, nhưng tráng hán tựa như thiết tháp này hết lần này đến lần khác giang rộng tay ra, vũ động cây thiết bổng dài, bộ dáng không có một chút gò bó tay chân nào.
Vũ kỹ đạt đến như vậy hiển nhiên là đối với côn bổng rất quen thuộc, hiểu rõ không gian, đạt tới một cấp bậc rất vi diệu.
Thiết tẩu của lão hán Trầm Thiên Dương cũng không chậm chút nào, vô thanh vô tức nhằm thẳng vào huyệt thái dương của đối phương, cho thấy lão giang hồ này quả thật rất tàn nhẫn, quỷ dị.
Phụ tử hai người liên thủ, một người khéo léo kích huyệt, một người cương mãnh nện thẳng vào đầu đối phương, phối hợp vô cùng ăn ý, cho thấy họ đã từng trải qua kinh nghiệm thực chiến rất phong phú.
Hồng Dịch vào thời điểm này vẫn ngồi thẳng như thân kiếm, thần hồn chấn động không ngừng, đang hàng phục La Sát Vương phản phệ.
Vừa nãy khi hắn vỗ xuống bàn, thoáng chốc cảm thấy giận dữ, liền quan tưởng ra La Sát Vương công kích thần hồn của tên điêu nô Triệu Hàn này, nhưng không ngờ bản lãnh của đối phương lại biến thái đến như vậy, cả người hắn khí huyết cường đại, huyết phách tràn đấy dương cương khí, ngang nhiên cứng rắn bức lui đại ma đầu La Sát Vương như vậy, không thể nào tiến gần được.
Hồng Dịch từ ngày âm hồn bị thiên lôi đánh tan, sau khi chữa trị hoàn toàn hồi phục, thần hồn tu luyện lại tinh tiến, mặc dù vẫn không tới cảnh giới khu vật nhưng thần hồn càng trở nên kiên cường, linh hoạt hơn, có thể sử dụng sơ qua biện pháp quan tưởng La Sát Vương để công kích.
Vừa rồi mặc dù không làm tổn thương thần hồn của Triệu Hàn, nhưng cũng thành công trong việc giữ chân hắn.
Hồng Dịch âm thầm đứng bên cạnh xem, đồng thời chỉ trong một hơi thở trấn áp sự phản phệ của La Sát Vương, thần trí vô cùng thanh tỉnh.
Đương đoạn bất đoạn. Phản thụ kỳ loạn! ( nghĩa là: nếu do dự không quyết đoán sẽ sinh ra họa loạn, ý là phải quyết định thật nhanh nếu không hậu hoạn vô cùng, làm việc không được do dự.)
Hồng Dịch thông thuộc kinh sử, rất hiểu rõ đạo lý này. Hoàng đế thời xưa diệt nội gián. Ban chết cho quyền thần. Tất cả đều mãnh liệt nhanh chóng, hành động như chớp giật khiến đối thủ không kịp phản ứng, chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Hoàn toàn chiếm hết tiên cơ.
Triệu Hàn này thâm sâu khôn lường, lại là người của Triệu Hàn phu nhân. Để hắn bên người càng lâu càng nguy hiểm. Không chừng phía sau hắn còn có người giật dây, nếu để cho hắn giăng thành một mạng lưới liên lạc dùng để khống chế mình, thì sinh tử của bản thân không còn do tự mình nắm giữ nữa.
Hôm nay nếu không bắt được hắn, Triệu Hàn này càng thêm cảnh giác, bằng vào thân thủ cao minh của hắn chỉ sợ bắt không được.
"Hy vọng có thể một lần hành động là thành công!" Hồng Dịch sau khi trấn định lại, tâm thần cũng có chút khẩn trương.
"Các ngươi muốn chết!"
Trong nháy mắt, Triệu Hàn bỗng cười lên điên cuồng mang theo vài phần âm lãnh, thân thể ngoặt một cái, tránh một bổng sắt đang nện xuống đầu, đồng thời hung mãnh phát ra một chưởng, đập thẳng vào thiết tẩu của Trầm Thiên Dương lão hán, khi đến gần đột nhiên lại biến thành trảo, kiên ngạnh bắt lấy thiết tẩu.
Trầm Thiên Dương biến sắc, kéo mạnh vể, phía dưới tung ra một cước Sư Tử Cồn Cầu.
Băng!
Triêu Hàn giống như có mắt dưới chân, dùng chân chặn lại chân của Trầm Thiên Dương vô cùng chuẩn xác, đồng thời cười lạnh một tiếng, cánh tay dụng lực, rắc, tẩu thuốc làm bằng thuần thép bị bẻ gãy làm hai đoạn.
Trong chớp mắt ngay sau khi phế bỏ vũ khí của Trầm Thiên Dương, thân thể Triệu Hàn quỷ dị lóe lên, đột nhiên lao tới gần, trảo thủ xuất ra, trong một nhịp hô hấp xuất ra hơn mười trảo, dồn ép Trầm Thiên Dương phải liên tục tránh né.
Chiếm được thượng phong trong nháy mắt, Triệu Hàn ánh mắt hung ác nhìn về phía Hồng Dịch, điên cuồng cười :"Tiểu tạp chủng!"
Trong lúc nói, thân thể hắn lao đến như gió, trong nháy mắt đến trước mặt Hồng Dịch! Xuất ra một chưởng chộp cổ Hồng Dịch.
Hồng Dịch chỉ cảm thấy một trảo của đối phương, móng tay lóe lên hàn quang, thậm chí không tránh khỏi kình phong đang vù vù đập vào mặt, Trảm Sa kiếm bên cạnh cũng không có thời gian rút ra!
May mắn thay! Đúng lúc này! Trầm Thiết Trụ điên cuồng hét lên một tiếng, đại thiết bổng trên tay nện thẳng xuống, đầu gậy sắt to bằng chén trà đập chuẩn xác vào gáy Triệu Hàn.
Triệu Hàn không cách nào tiếp cận Hồng Dịch, đành xoay tay lại tung mạnh một trảo! Thậm chí còn lấy tay bắt lấy đầu của cây thiết bổng! Cứng rắn triệt tiêu lực công kích của Thiết Trụ.
"Buông tay!"
Sau khi bắt lấy đầu gậy, tay Triệu Hàn rung mạnh lên, Trầm Thiết Trụ nhất thời toàn thân chấn động, hét lớn một tiếng, hai tay giữ chặt lấy thiết bổng, bàn tay rỉ ra một tia máu.
"Hả?" Triệu Hàn cũng không ngờ lúc này mình rung tay mạnh như thế, đối phương lại còn có thể cầm được thiết bổng, ánh mắt lạnh băng, bỗng nhiên bên cạnh một quyền vô thanh vô tức ập tới, đó chính là Trầm Thiên Dương vừa cấp tốc áp sát vào.
Đòn tấn công phối hợp này ngoài dự tính của Triệu Hàn khiến tay chân hắn có chút rối loạn.
Ngay lúc này, Hồng Dịch nắm lấy cơ hội, choeng! Triệu Sa kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu vô cùng đơn giản, không chút nào hoa dạng, đâm thẳng vào lưng Triệu Hàn.
Trảm Sa kiếm là lợi binh thần khí, một khi ra khỏi vỏ liền toát ra sát khí sắc bén, cao thủ đều cảm nhận được, Triệu Hàn như có mắt sau lưng, người mềm dẻo như rắn vặn mạnh sang một bên, tránh một kiếm này của Hồng Dịch.
"Ân chủ, đưa kiếm cho ta."
Tiểu Mục bên cạnh đột nhiên xuất thủ, đưa tay trước mặt Hồng Dịch.
"Được!" Hồng Dịch thả chuôi kiếm xuống, Trảm Sa kiếm liền rơi xuống tay Tiểu Mục.
Tiểu Mục trong tay cầm kiếm cả người bỗng như biến thành một người khác, Hồng Dịch cảm nhận tấy tiểu nữ hài này mang toàn bộ tinh thần tập trung lên thân kiếm, hàn quang trên tay đột nhiên chớp động. Xoát xoát xoát! Ba kiếm lóe lên như lưu quang, độ chuẩn xác, động tác so với Hồng Dịch thì cao minh hơn gấp mấy lần.
"Điệp Vũ Kiếm Thế? Huyền Thiên Quán?" Lúc này, Triệu Hàn vừa né sang một bên đỡ được công kích của phụ tử Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, đang định phản kích lại thì từ phía sau kiếm phong ập tới, hắn vội vàng nghiêng mình, ánh mắt lướt qua kiếm thế của Tiểu Mục, liền hét lên một tiếng, nhìn xung quanh một chút hình như sợ ai đó mai phục, đồng thời thân thể lùi mạnh về phía sau, muốn thoát ra ngoài.
"La Sát Vương!"
Hồng Dịch sao có thể để Triệu Hàn chạy thoát đươc, ánh mắt vừa động, liền dùng ảo ảnh La Sát ác ma tiên hành công kích hắn. Trong khi kịch liệt chiến đấu, thần trí Triệu Hàn có chút tiêu hao, vừa mới nhìn kiếm thế của Tiểu Mục liền cảm thấy có chút khiếp sợ, khí huyết tán loạn khiến cho La Sát ác ma có thể áp sát thân thể.
Vừa thất thần một cái, liền khiến cho tiên cơ cuối cùng của hắn cũng mất đi.
Xoát!
Tiểu Mục phía dưới quét ra một kiếm cắt đứt gân chân hắn.
Đồng thời Trầm Thiên Dương nhân cơ hội này, hai tay tóm lấy hai tay Triệu Hàn vặn ngược ra sau, mắt thấy Triệu Hàn giãy dụa mãnh liệt, Trầm Thiết Trụ bổ một gậy xuống nện thẳng vào vai hắn, rắc rắc, toàn bộ khớp xương vai của hắn bị chấn nát bấy.
Triệu Hàn này rốt cuộc cũng bị Trầm Thiết Trụ, Trầm Thiên Dương đè đầu nằm bẹp xuống mặt đất.
Tiểu Mục lại quét ra vài kiếm, xoát xoát, toàn bộ gân tay của hắn bị cắt đứt, vị đại cao thủ thâm sâu khôn lường Triệu Hàn này rốt cuộc cũng không có sức giãy dụa nữa.
Mắt thấy Triệu Hàn nằm bẹp trên mặt đất, Hồng Dịch nhắm mắt lại, một lần nữa hàng phục La Sát Vương, ngồi trên ghế thở hổn hển, cả người giống như bị hư thoát.
Bốn người vây công, tất cả đều xuất vu khí, Hồng Dịch thi triển cả ảo ảnh La Sát ác ma mới có thể kiềm hãm Triệu Hàn thành công, nếu như chỉ hơi sơ xảy một chút thôi thì hậu quả khó có thể tưởng tưởng được.
Hồng Dịch đối với võ công của Triệu Hàn cũng sinh ra sự kiêng kỵ sâu sắc.
"Ân chủ, kiếm của ngài!" Tiểu Mục đi tới đưa kiếm cho Hồng Dịch.
Hồng Dịch cho Trảm Sa kiếm vào bao, tay ấn lên chuôi kiếm, điều hòa hô hấp, nhìn Triệu Hàn đang bị đè quỳ dưới mặt đất, trong lòng dâng lên một chút khoái ý khi nắm quyền thế trong tay.
"Thực lực của hắn ra sao? Thiên Dương, lão có nhìn ra được không?" Hồng Dịch sau khi cho kiếm vào vỏ hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
948 chương
3611 chương
20 chương
1089 chương
970 chương