Dương Thần
Chương 65 : Kiền Đế (hạ).
"Thần khấu kiến hoàng thượng."
Nghe thấy thái giám bên ngoài hô to Hoàng thượng giá lâm, Hồng Huyền Cơ lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng, thân thể cúi thật sâu xuống, cẩm y thùng thình trên người trải dài xuống mặt đất.
"Ái khanh miễn lễ." Một âm thanh hòa nhã dễ gần khiến người ta cảm thấy vui vẻ từ ngoài truyền vào, một lão giả đầu đội cửu long kim quan, trên đỉnh mũ là một viên ngọc hồ lô lớn, người khoác hoàng bào, từ cửa bước vào.
Lão giả này cũng tương tự như Hồng Huyền Cơ, hai bên tóc mai đã hoa râm, mặt như bạch ngọc, khí tức vương thinh, bước chân trầm ổn, mang một cỗ khí độ nắm giữ thiên hạ.
Nếu như vị lão giả đầu đội cửu long kim quan, thân mặc hoàng bào cẩm tú này thay một bộ y phục thông thường, rất nhiều người sẽ nhận ra vị quân chủ Đại Kiền nắm giữ cả giang sơn xã tắc này rất giống với Hồng Huyền Cơ.
Sự giống nhau này không phải nói về tướng mạo mà là giống về khí chất.
Nhưng Kiền Đế so với Hồng Huyền Cơ thì già hơn vài phần.
"Huyền Cơ không cần đa lễ, trẫm chỉ là vừa dùng bữa xong muốn tản bộ trong nội các điện một chút mà thôi. Những ngày vừa rồi trẫm thăng khanh làm Thái sư, chủ quản văn tế, việc của khanh càng thêm bận rộn, ngày nào cũng bận rộn đến tận nửa đêm, làm khổ cho khanh rồi. " Kiền Đế sắc mặt ôn hòa, giống như nói chuyện với bằng hữu tri tâm, cho thấy vua tôi trong lúc nói chuyện rất thân mật hòa hợp.
"Thần thuở nhỏ có luyện võ, gân cốt cũng không tệ, những chuyện như thức khuya thế này không đáng là gì, vì quốc gia mà ra sức, vì quân vương mà vất vả cũng là bổn phận của thần. " Hồng Huyền Cơ sau khi đứng dậy cung kinh nói.
"Không nên đối đáp quân thần, đây không phải là trên triều." Kiền Đế lắc đầu, "Nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm, trẫm bây giờ cũng già rồi, nhớ lại hồi còn trẻ, hai mươi năm trước ở Thanh Sát Khẩu, hai người chúng ta bị đại quân vây khốn, ngươi mang theo trẫm trên lưng chạy vào trong núi, thái sư Vũ Văn Mục của Vân Mộng một thân một mình truy sát chúng ta, ngươi trên người bị đao thương, tên bắn hơn trăm vết thương, vẫn mang theo thân bình giao thủ cùng Vũ Văn Mục, cuối cùng liên thủ với Mộng cô nương của Thái Thượng đạo khiến hắn kinh sợ mà thối lui, làm cho trẫm mỗi khi nhớ lại tâm tư đều cảm thấy kích động không ngừng, năm đó quân thần chúng ta đối xử chân thành với nhau, săn thú đốt lửa sưởi ấm, nhưng tại sao hôm nay lại có nhiều tầng ngăn cách đến như vậy. Chẳng lẽ làm hoàng thượng rồi nhất định phải làm kẻ cô đơn? Nhưng sau này trẫm nghe tin ngươi cùng Mộng cô nương kết làm phu thê gắn bó suốt đời, vốn là muốn phong một tước vị cho Mộng cô nương, nhưng lại là ngươi liều chết ngăn cản, trẫm cũng đành phải nghe theo. "
"Quân thần lễ pháp, không thể không tuân theo, thần thân là thái sư, trông coi chuyện văn sự thiên hạ, phải làm gương cho quần thần thiên hạ noi theo, không dám cùng người cười đùa. Hơn nữa Mộng Băng Vân là truyền nhân Thái Thượng đạo, lại là thanh lâu tiện tịch, thần nếu không từ chối phong tước, thì thật sự làm đảo loạn phép tắc, bị quần thần lên án. Nhân việc hoàng thượng nói đến đạo môn, thần muốn khuyên can một câu. Đạo sĩ Phương Tiên đạo cải hóa tư tưởng của nhân dân, lấy chuyện tà môn quỷ đạo bất chính mà đầu độc dân chúng, vừa không tham gia lao động sản xuất vừa không tuân theo lễ pháp, làm thiên hạ có chút rối loạn, bọn họ chẳng những không vì quân vương giữ tiết nghĩa, mà còn có thể sinh ra dị tâm, làm giang sơn xã tắc mất ổn định, xin thỉnh hoàng thượng lấy lại sắc phong của Thái Thượng đạo, Phương Tiên đạo. "
Hồng Huyền Cơ cung kính nói.
"Chuyện này khanh nói cũng đúng. Những đạo môn kia khiến cho thiên hạ mất ổn định. Bọn họ xác định sẽ không giữ tiết nghĩa với quân vương, thậm chí còn có thể xây dựng một thế lực mới, mang ý đồ nắm giữ thần khí, thao túng nhân quân, điểm này rất đáng giận. Nhưng trong đạo môn cao thủ như mây, muốn uy hiếp bọn chúng không phải là việc khó, nhưng để tránh bọn chúng chó cùng rứt giậu, trước mắt cũng chỉ có thể trấn an, vỗ về bọn chúng thôi. Chuyện này phải tính kế lâu dài." Kiền Đế gật đầu: "Trẫm nghe nói ngươi trong lúc tuần thị khoa khảo bị Lý Thần Quang chĩa mũi nhọn vào chỉ trích hả? Lý Thần Quang đúng là, hắn tính tình nóng nảy cương trực, dám ở trên kim điện khuyên gián, khiến cho trẫm cũng cảm thấy sửng sốt kinh ngạc. Trẫm đã hạ chỉ khiển trách hắn rồi."
"Quốc gia có thần tử can gián thì quốc gia không bị diệt vong. Lý Thần Quang có phong độ của đại thần thời xưa, nhưng lại quá không lễ phép. Giữa đại điện gào rít, không phải phong phạm của đại thần. Nhưng lúc thần tham tấu hắn cũng chỉ là nhất thời trấn áp hắn xuống, tránh cho hắn mắc tội phạm thượng, làm hỏng quy củ triều đình." Hồng Huyền Cơ hơi vặn vặn chỗ thắt lưng.
"Các ngươi, tất cả lui ra ngoài!"
Kiền Đế đột nhiên phất tay, lệnh cho tất cả hộ vệ thái giám phía sau lùi ra ngoài một trăm bước.
"Nghe nói trong dân gian có nổi lên hai đạo tà giáo là Vô Sinh đạo? Chân Không đạo? Đã hai lần lén lút đến Hầu phủ của ngươi hành thích?" Kiền Đế dò hỏi.
"Thần đã mang sự việc này viết thành tấu chương, trình lên cho hoàng thượng, không biết hoàng thượng xem qua chưa?" Hồng Huyền Cơ gật đầu.
"Trẫm tất nhiên là xem qua rồi." Kiền Đế trong mắt lóe lên một tia sắc bén không hề che dấu:" Đối sách của ngươi rất tốt. Được thôi, nếu bọn chúng muốn tới làm náo loạn, trẫm sẽ cũng để cho rắn ra khỏi hang. Tiện thể xem xem năng lực ứng biến của Thái tử cùng các hoàng tử khác thế nào."
...........................
Sau khi trời tối đen, Hồng Dịch ngồi kiệu trở về đến phủ đệ, thái độ của đám người trong phủ đệ đối với hắn có cải thiện rất nhiều, rất nhiều nô bộc bình thường không để ý hắn, bây giờ vừa nhìn thấy hắn trở về liền ngừng công việc đang làm, cung kính kêu một tiếng thiếu gia.
Đến Quế Hoa sương phòng của mình, mấy nha hoàn Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Hoàng Ngọc, Lam Ngọc không biết biến đi đâu mất, một người cũng không thấy đâu, Hồng Dịch không thể làm gì khác ngoài tự động thân pha trà, nghỉ ngơi một lát, sau đó đến chuồng ngựa ngó qua Truy Điện một lúc.
Truy Điện được hai mã phu ngày đêm hầu hã cũng lộ ra vẻ rất nhàn hạ.
Ngay lúc đang vuốt ve Truy Điện, Hồng Dịch nghe thấy tiếng bước chân sau lưng vang lên, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy người thần bí nhất trong Hầu phủ - Ngô đại quản gia.
"Hầu gia vừa mới về, gọi thiếu gia lên gặp." Ngô đại quản gia nói một câu.
Hồng Dịch gật đầu, đi theo sau đến trung tâm phủ đệ.
Hồng Huyền Cơ vẫn như cũ ngồi chính giữa phòng khách, nhìn thấy Hồng Dịch tiến vào liền nói: "Ngươi trúng cử nhân đạt danh vị thủ khoa đứng đầu cuộc thi, đã mang thân phận thân sĩ, hiện giờ cũng không khiển trách ngươi nữa, hôm nay ta gọi ngươi đến đây chẳng qua là muốn nhắc nhở ngươi không nên quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực, hiểu không?"
"Dạ." Hồng Dịch gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Hài nhi muốn ra ngoài du lịch một thời gian ngắn, để tăng thêm kiến thức lịch duyệt, sau đó trở về tham gia khảo tiến sĩ, cẩn thận tuân theo lời thánh hiền dạy bảo, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường."
"Muốn ra ngoài sao?" Hồng Huyền Cơ khép mi mắt xuống: "Ngươi bây giờ mang thân phận thân sĩ, nếu là đi ra ngoài du lịch, tuân theo lời của thánh hiền dạy bảo, đạo lý đó cũng không có gì sai, nhưng nếu là sau khi đi ra ngoài cứ ỷ vào thân phận cử nhân, làm những điều pham pháp, làm hỏng danh tiếng của Hầu phủ ta, ta sẽ không tha cho ngươi. Ngô quản gia, đến trướng phòng cấp cho hắn một ngàn lượng bạc, đồng thời gọi Triệu Hàn đến đây, để hắn đi theo chiếu cố cho Hồng Dịch."
"Triệu Hàn?"
Hồng Dịch sửng sốt, hắn không nghĩ tới mình chuyển ra ngoài sống Hồng Huyền Cơ lại có thể phái người đi theo mình.
Chỉ chốc lát, Ngô quản gia cẩm một chiếc túi đến, phái sau có một người đi theo.
Người này mặc y phục màu xám, trên mặt có một vết sẹo dài hình con rết, Hồng Dịch cảm giác trên người này toát ra một cỗ âm khí thâm trầm lạnh lẽo.
"Đây là người của Triệu gia phái tới?"
Hồng Dịch vừa nghe thấy họ của người này, liền biết tên Triệu Hàn này nhất định là nương gia của Triệu phu nhân phái đến, hơn nữa trong tiềm thức hắn cũng nhận ra được, Triệu Hàn này võ công thâm sâu khôn lường, nhất định là một đại cao thủ.
"Triệu Hàn là một người có khả năng trông nom sổ sách, ngươi muốn đi du lịch thì tiền bạc trên người có thể giao cho hắn, chuyên tâm tăng thêm kiến thức lịch duyệt được rồi. Đi đi." Hồng Huyền Cơ phất tay một cái.
"Ta cũng biết Triệu phu nhân này sẽ không để ta cứ thế như vậy chuyển ra ngoài. Nhưng trước mắt cứ rời Hầu phủ đã, chuyện này tính sau."
Hồng Dịch trong lòng xoay chuyển, nhìn thoáng qua Hồng Huyền Cơ, xoay người đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
1602 chương
777 chương
8 chương
22 chương
27 chương
3292 chương