Dương Thần

Chương 61 : Hồng Dịch trúng cử (hạ).

Đinh đinh keng keng..... Hồng Dịch cầm một thỏi vàng đặt vào trong chậu đồng sinh ra âm thanh thanh thúy, nhưng hiện tại hắn đang nhớ lại khoảnh khắc lúc trước, khi mà tráng hán giống như thiết tháp kia vung thiết bổng đối luyện với tiểu nữ hài. Không biết tại sao trong lúc thiết tháp tráng hán kia vũ động thiết bổng lại phát ra âm thanh vang động như sấm, phá không gầm lên, mang theo khí thế vô cùng uy mãnh, khiến cho Hồng Dịch cảm nhận thấy loại bổng pháp này thấp thoáng mang phong cách của Đại Thiện tự! Không sai, bổng pháp của thiết tháp tráng hán kia chính là phong cách võ học đã sớm thất truyền hai mươi năm trước của Đại Thiện tự. Võ học Đại Thiện tự, quyền pháp cương mãnh, đường quyền cấp bách gấp rút, cước bộ như gió, không uyển chuyển cũng không dao động, một mạch đi thẳng về phía trước, trong lúc hô hấp thổ nạp khí, lưỡi nén mạnh như sấm, cả người tràn đầy khí thế, mang một loại cảm giác uy mãnh chấn động tâm thần. Văn có văn phong, võ có võ phong (phong ở đây được hiểu là phong cách). Hồng Dịch khi nhìn phong cách hành văn của một bài văn nào đó, hắn liền nhận ra bài văn này là thuộc học phái nào. Tuy tu vi võ học không cao đến mức tinh thông tất cả các phái võ thuật trong thiên hạ, có thể liêc qua một cái mà nhìn ra cảnh giới võ công. Nhưng bản thân hắn tu luyện Ngưu Ma Đại Lực Quyền, Hổ Ma Luyện Cốt đều là võ công của Đại Thiện tự, ngoài ra từ những chú giải của Ấn Nguyệt thiền sư trong Vũ kinh, hắn đã thuộc lòng phong cách võ thuật của Đại Thiện tự trong đầu. "Bổng pháp mà thiết tháp tráng hán này sử dụng, có phần giống như Viên Ma Hỗn Thần Bổng mà Ấn Nguyệt đại sư có chú giải trong Vũ kinh, còn tiểu nữ hài kia thân pháp nhẹ nhàng, tựa như hồ điệp phi vũ (bướm bay múa), giống như bộ Điệp Vũ Quyền Pháp mà các nữ tử ở thánh địa võ học Huyền Thiên Quán của Vân Mông quốc thường luyện. Ấn Nguyệt hòa thượng có nói, bộ quyền pháp này cực nhu cực âm, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, rất thuận tiện. Tại sao những thứ võ công này lại xuất hiện trong tay của đám người mãi võ bán nghệ này nhỉ?" Hồng Dịch thoáng sinh ra nhiều ý niệm lộn xộn trong đầu, đối với ba người này cực kì tò mò. Đối với những chú giải của Ấn Nguyệt hòa thượng để lại trong Vũ Kinh, Hồng Dịch đọc thông thuộc là có dụng tâm, hắn từ Bạch Tử Nhạc biết được, Ấn Nguyệt hòa thượng kia từng là trưởng lão của Đại Thiện tự, võ công đến cảnh giới thánh cấp đỉnh phong, thậm chí đã luyện đến điểm then chốt, có thể đột phá cảnh giới nhân tiên. Một thân võ công thông thiên triệt đại, những bút ký chú giải ông ta lưu lại tất nhiên là có giá trị nghiên cứu. Nhưng những chú giải của Ấn Nguyệt hòa thượng đối với người thực sự luyện võ thì không có tác dụng gì, chỉ có thể làm tài liệu tham khảo, bởi vì trong vũ kinh, các chú giải về các loại võ công chỉ viết vài chữ minh họa, không miêu tả chi tiết. Người luyện võ cho dù có được một quyển bí tịch chân chính cũng chưa chắc có thể luyện được huống hồ chỉ là viết minh họa vài câu. Nhưng những chú giải này đối với việc mở rộng hiểu biết về võ thuật thiên hạ của Hồng Dịch thì có tác dụng rất lớn. Viên Ma Hỗn Thần Bổng , loại bổng pháp này không phải là loại luyện thể quyền thuật (loại quyền luyện thể lực), mà là loại võ công thuần giết chóc, nhưng một khi thi triển thì vô cùng tiêu hao thể lực, tự làm thương tổn thân thể, nhưng có uy lực vô cùng, một cây đại thiết bổng vung ra, đánh cho nhật nguyệt lu mờ, thiên địa hỗn mang. Ẩn Nguyệt hòa thượng ghi lại rằng người muốn luyện bổng pháp này phải có hai điều kiện, đầu tiên chỉ có võ sư có võ công đạt tới cảnh giới tiên thiên mới có thi triển loại bổng pháp này, nếu không sẽ gây thương tổn cho cơ thể, thứ hai là người luyện phải có thiên phú dị bẩm, thiên phú trời dị bẩm ở đây nghĩa là sinh ra có thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng như trâu. Rất hiển nhiên Hồng Dịch nhận ra tráng hán giống như thiết tháp này chính là một đại hán uy mãnh có thiên phú dị bẩm. Thánh địa võ học của Vân Mông quốc là Huyền Thiên Quán, từng nổi danh cùng với Đại Thiện tự, nhưng bây giờ Đại Thiện tự bị diệt, còn Huyền Thiên quán vẫn vững vàng tồn tại ở phía đông thảo nguyên, nhân tài tầng tầng lớp lớp, vì Vân Mông quốc đào tạo một lượng lớn cao thủ. "Nếu ta không đọc qua chú giải của Ấn Nguyệt hòa thượng, lại từng tu luyện qua võ công của Đại Thiện tự, thì cũng không thể nhìn ra lai lịch quyền pháp của những người bán nghệ này được." Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hồng Dịch. Hắn để nén vàng xuống, nhìn ánh mắt kinh ngạc của lão đầu, tráng hán, tiểu nữ hài này rồi nhẹ giọng nói: "Luật pháp Đại Kiền cấm dân gian luyện bổng pháp, tuy chỉ là bán nghệ kiếm cơm, những nha dịch công sai kia cũng không đến đây bắt bớ người, nhưng đây là Ngọc kinh thành, ngay dưới chân thiên tử, các ngươi diễn võ bán nghệ nói không chừng sẽ bị bắt đưa đến sai nha, mang đến những phiền toái không cần thiết, hơn nữa ta thấy tiểu nha đầu này còn nhỏ, phải ở nơi màn trời chiếu đất thê này cũng đáng thương, các ngươi cầm số tiền này, mua một căn nhà rồi mở cửa hàng nhỏ kiếm sinh ý, như thế cũng có thể an ổn sống qua ngày. " Nhìn thấy tiền nhiều như vậy, vàng bạc lấp lánh hoa cả mắt, đám người xung quanh ồ lên một tiếng, ánh mắt trở nên tham lam thèm thuồng. Ở khu Thiên Kiều này, tam giáo cửu lưu loại người nào cũng có, thấy Hồng Dịch nhấc tay một cái đã móc ra nhiều tiền như vậy tự nhiên làm cho kẻ khác hoa mắt. "Xin hỏi quý tính của công tử?" Lão hán kia có chút chần chừ, tuy cảm nhận được ánh mắt của đám người xung quanh nhưng cũng không dám nhận. "Ta là Hồng Dịch ở Vũ Ôn Hầu phủ." Hồng Dịch nói. "Vũ Ôn Hầu phủ....." Vừa nghe đến Vũ Ôn Hầu phủ, những ánh mắt tham lam xung quanh vội vàng thu lại, đồng thời đối với hành động vung tiền của Hồng Dịch cũng không có gì ngạc nhiên nữa, Hầu phủ tuy là vương công ở Đại Kiền nhưng cũng không phải là loại làm giàu bất nhân, năm hết tết đến đều phơi lúa ra đập, gặp người bần cùng nghèo khổ cũng không tiếc tiền tài bố thí. "Thì ra là công tử của Vũ Ôn Hầu gia, khó trách ra tay hào phóng giúp đỡ như vậy". "Cái này đáng là gì, tiểu quốc công Cảnh Vũ Hành của Lý quốc phủ mới đáng nói, đó mới thật sự là người hào phóng, lần trước cũng tại Thiên Kiều này, gặp phải một võ sư nghèo khổ thân mang trọng bệnh, chỉ nằm chờ chết, người liền mời đại phu đến chữa trị cho hắn, sau đó cho hắn tiền làm vốn buôn bán, giúp hắn cưới được vợ, đây mới là vung tay hào phóng." Người xung quanh rì rầm bàn luận. Hồng Dịch cũng cảm nhận được những biến hóa của đám người xung quanh, trong lòng thởi dài: "Dù gì cũng phải rời khỏi Hầu phủ, nhưng coi như nhất cử lưỡng tiện, quan hệ với ba người này, sau này trong lúc luyện võ cũng có thể thỉnh thoảng thỉnh giáo, ta đỗ cử nhân, bọn họ chắc cũng đi theo ta, trông nom việc trong nhà, cũng không tệ. Tiện thể làm tăng thêm danh tiếng cho Hầu phủ. Ba người này tuy lai lịch thần bí, trên người mang võ công mà không có hành vi trộm cướp, chấp nhận ngủ ngoài miếu thành hoàng, bán nghệ kiếm tiền, ngay thẳng chính trực, không phải hạng gian tà." Hồng Dịch nhìn bọn họ rồi đánh giá. Sau khi đỗ Cử nhân, tự nhiên rất nhiều người sa cơ lỡ thế tìm đến hắn, muốn nương tựa vào hắn, hoặc là những nông dân muốn được miễn thuế cũng bán thân làm nô bộc cho hắn, nương tựa vào hắn, phải biết rằng Cử nhân có quyền lợi ngang với quan phủ, một gia đình nhỏ muốn khởi kiện cáo lên quan ti thì cũng phải táng gia bại sản, nhưng nếu dựa vào một Cử nhân, mặc dù là nô bộc cũng có thể ỷ thế hiếp người. Ba người này mặc dù thân mang võ nghệ, lai lịch thần bí, nhưng bên trong Đại Kiền không cho thông hành võ nghệ, bất luận thế nào cũng không được phép luyện võ. Võ nghệ cao cường, cây cao đón gió mạnh, bị quan phủ bắt giết, đến cả Đại Thiện Tự mạnh như vậy cũng không phải tan thành mây khói hay sao. Võ nghệ thấp thì lại dễ dàng bị quan phủ bắt. Những nhân vật giang hồ được coi là cao thủ, độc lai độc vãng đã sớm bị quan phủ, triều đình Đại Kiền bắt giết không còn một mồng. Trừ phi là tà giáo ẩn núp trong dân gian, mưu đồ đại sự, nhưng cũng đều là âm thầm phát triển, tổ chức thần bí, không tuyên truyền dương danh môn phái, thế nhưng vẫn như cũ bị quan phủ đuổi cùng giết tận. "Thì ra là công tử của Vũ Ôn Hầu phủ, ân nghĩa này, xin nhận một xá của lão nhi. Thiết Trụ, Tiểu Mục, nhanh ra đây bái kiến ân chủ." Lão đầu nghe thấy Hồng Dịch tự báo tên tuổi, biết số tiền này cầm lên cũng không sợ tai họa ập đến, vội vàng quỳ lạy trên mặt đất. Đại hán giống như thiết tháp kia, còn có cả tiểu nữ hài, đều vội vàng bắt chước lão đầu cúi xuống lạy. Bọn họ thật ra đã đến bước đường cùng, nếu như không có số tiền kia của Hồng Dịch thì bọn họ vẫn phải ngủ ngoài miếu thần hoàng, với số tiền này bọn họ có thể vượt qua khó khăn, đây thật sự là ơn cứu mạng. Hồng Dịch cũng không kiểu cách, bình thản nhận mấy lạy này, đại ân tất nhiên được lạy, được tạ ơn, đây là đạo lý. "Ừ, các ngươi cứ thu xếp ổn thỏa, thuê một cửa hiệu mà sinh sống, sau khi thu xếp xong nếu có gì phiền toái đến Võ Ôn Hầu phủ tìm ta." Hồng Dịch gật đầu nói, rồi mang đưa ba người này đên một khách sạn nhỏ bên dưới Thiên Kiều, sau đó trở về Hầu phủ. ......................... Sau khi trở lại Hầu phủ, Hồng Dịch cũng không suy nghĩ nhiều, rửa qua mặt rồi đi ngủ, vừa đặt mình xuống đã thấy trời sáng. Ngày thứ hai, hắn nằm dài không có việc gì làm liền ra khỏi Hầu phủ đi đến chỗ ở của ba người kia, nhận ra lão đầu, tráng hán, tiểu nữ hài đang thương lượng việc thuê cửa hàng để làm sinh ý. Có thể thu xếp an ổn như vậy, ba người này vốn lâm cảnh màn trời chiếu đất tự nhiên cũng muốn có một cuộc sông yên bình. Hồng Dịch nhận thấy bọn họ không có chuyện gì xảy ra, chỉ gật đầu không nói gì thêm, cũng không luyện võ công mà trực tiếp trở về Hầu phủ. Đến sáng sớm ngày thứ ba, khi Hồng Dịch vừa thức dậy, đã nghe thấy bên ngoài Hầu phủ khua chiêng gõ trống, pháo nổ đì đùng vang trời, nha hoàn Tử Ngọc kia chạy vào, nhìn Hồng Dịch bằng ánh mắt khác biệt nói : "Thiếu gia, người báo tin mừng đang đứng bên ngoài, cậu đã trúng cử đệ nhất danh, đỗ đầu trong kì thi hương."