Dương Thần
Chương 37 : Tán Hoa Lâu Tô Mộc (thượng).
Mấy ngày này, vì chuyện Nguyên Phi nương nương sắp giá lâm mà tổ chức xây dựng rầm rộ, nhưng được quản lý rất có quy củ, nghiêm chỉnh đâu ra đấy, Hồng Dịch hiện đang ở sương phòng Quế Hoa, là nơi thường dùng để chiêu đãi khách nhân, xa xa ngoài sân có rừng quế hoa ngăn cách với Hầu phủ ồn ào ầm ĩ, nên bên trong rất thanh tịnh yên ả.
Nhưng Hồng Dịch không cảm thấy thanh tịnh chút nào, nguyên nhân là do bốn tên nha hoàn này.
Bốn tên nha hoàn này phân biệt là Tử Ngọc, Hồng Ngọc, Hoàng Ngọc, Lam Ngọc.
Là bốn nha hoàn Triệu phu nhân sai đến đây để hầu hạ cơm nước, làm các chuyện lặt vặt như tắm rửa thay y phục quần áo cho Hồng Dịch, nhưng hiện giờ trở thành bốn con ruồi nhặng vô cùng lợi hại giám thị Hồng Dịch một cách sát sao.
Hồng Dịch thậm chí hoài nghi rằng, buổi tối mình ra ngoài tiểu tiện, mấy tên nha hoàn này cũng biết được mà bẩm báo cho đại phu nhân.
Hơn nữa Hồng Dịch cẩn thận phát hiện ra, một số y phục, thư tịch của mình thường xuyên có dấu vết lục lọi, dù rằng là rất nhỏ. May mà hắn có phòng bị, Di Đà Kinh sớm đã cất dấu kĩ trong người, hơn mười bản Vũ Kinh đều đã thiêu hủy hoàn toàn. Không lưu lại bất cứ thứ gì khả nghi.
Nhưng mấy ngày âm thầm quan sát, hắn cũng nhìn ra thực lực của những nha hoàn này.
Thân thủ của bốn nhà hoàn bên cạnh Triệu phu nhân cũng không vừa, tay chân linh hoạt, nhanh nhẹn mẫn tiệp như mèo, rõ ràng mỗi người bọn họ đều là kẻ luyện cơ nhục đến mức độ linh hoạt vững chắc, Hồng Dịch thầm đoán, những nha hoàn này tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng nếu thực sự đánh nhau, tùy tiện đem hai ba đại hán ném đi cũng không thành vấn đề.
Hồng Dịch bản thân cũng luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền đến cảnh giới võ đồ, nếu như xảy ra đánh nhau, cùng lắm cũng chỉ thắng được hai người, nếu bốn người cùng xông lên thì chỉ có nước bỏ chạy.
Phỏng đoán chuyện này, Hồng Dịch cũng thầm giật mình.
"Những nha hoàn này đều được mua từ phương nam mang về đây, một thân võ nghệ, nên việc cơ thể mềm dẻo, gân cốt vững chắc không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mụ Tằng ma ma thiếp thân của Triệu phu nhân kia, không những võ công cao cường, thân thủ phi phàm, hơn nữa lại còn có thể thần hồn xuất xác, điều này khiến kẻ khác thấy kỳ quái, rốt cuộc Triệu phu nhân này có thân phận như thế nào? Ta chỉ biết nhà của bà ta là một danh gia vọng tộc ở phương nam, trong triều ba đời đều làm đại học sĩ, nhưng xem ra cũng không tầm thường như các đại gia tộc khác."
Hồng Dịch đối với Triệu phu nhân cũng hiểu một hai điều, nhưng cũng không thể biết hết được. Chỉ biết bà ta xuất thân từ một danh gia vọng tộc phương nam, trong triều đình ba đời đều là đại học sĩ. Nhưng từ những đầu mối hiện nay, chỉ sợ bà ta không phải đơn giản như vậy.
Nha hoàn biết võ công, điều này khiến Hồng Dịch không kinh ngạc không được.
Những nha hoàn này đều được mua ở phương nam, chuyên chọn những tiểu cô nương có gia đình bần hàn về nuôi, sau dạy dỗ, huấn luyện trở nên thông minh, lanh lợi. Tinh thông cầm kỳ thư họa. Sau này không bán cho những gia đình quyền quý thì cũng bán được cho thanh lâu, kỹ viện.
Bốn nha hoàn Tử, Hồng, Hoàng, Lam Ngọc này, Hồng Dịch cũng có biết qua đôi chút, đều là cho nhị công tử Hồng Khang của Triệu phu nhân gửi đến.
Hồng Khang làm quan ở phương nam. Đem mười mấy nha hoàn đã được huấn luyện kĩ càng về hầu hạ Triệu phu nhân, đây cũng là chuyện thường tình.
Việc này xem qua có vẻ bình thường, nhưng thật ra không bình thường chút nào.
"Ở những khu chợ phương nam, có rất nhiều thương nhân buôn người bất hợp pháp, lợi dụng vơ vét của cải, táng tận lương tâm, nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân là một đại danh gia vọng tộc, không biết có liên quan đến chuyện này không..."
Hồng Dịch trong lòng thoáng suy đoán, đột nhiên một ý niệm thoáng nảy ra trong đầu hắn, hắn hướng ra ngoài gọi.
"Tử Ngọc, mang cho ta một chén trà, Hoàng Ngọc, giấy ta dùng đã hết, ngươi đến Tùng Trúc hiên mua ba cuộn về đây, phải là giấy làm thuộc loại hương trúc. Còn nữa, đến hiệu thuốc mua rượu cho ta, cùng với những vị dược sau: tô hợp hương hoàn, kiền tham, đương quy, kim thiền tử...
Hồng Dịch ngồi chễm chệ trước bàn đọc sách, con mắt lóe sáng, thuận miệng dặn dò, ra vẻ rất vênh váo.
"Được." Hai nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi nhanh nhẹn chạy đến, mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, mỉm cười vâng dạ.
Hai nha hoàn mỉm cười căn bản không phải là thật tình, nhưng không dám để lộ ra nửa phần khuyết điểm, hiển nhiên bọn họ đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc.
"Ừm, Tử Ngọc, mấy ngày nay ngươi hầu hạ ta rất chu đáo, đây là thưởng cho ngươi."
Hồng Dịch nhìn hai tiểu nha hoàn này, trong lòng xoay chuyển, quay ra nói với nha hoàn lớn hơn là Tử Ngọc một câu, sau đó lấy từ trong túi tiền một đồng tiền vàng sắc hồng, đặt ở trên bàn, chờ Tử Ngọc đến nhận.
Đây chính là xích kim tiền tệ mà Nguyên Phi trước đây đưa cho hắn, là tiền tệ chuyện dụng trong hoàng cung.
Hồng Dịch rốt cục cũng có chút tiền tại trong người, mười lượng xích kim tệ, đổi thành bạc cũng được hai trăm năm mươi lượng, hơn nữa Hồng Huyền Cơ còn bảo trướng phòng đưa hắn một trăm lượng, Triệu phu nhân lại cho hắn ba trăm lượng, tính ra, hiện trên người hắn cũng có đến năm trăm lượng bạc.
"Xích kim tệ..."
Thấy kim tệ đặt trên mặt bàn, trong ánh mắt hai tên nhà hoàn hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không tiến lên nhận, Tử Ngọc nói: "Phu nhân có dặn dò qua, hầu hạ Dịch thiếu gia là bổn phận của chúng ta.Chúng ta sao dám nhận thưởng nữa? Xin Dịch thiếu gia thu lại kim tệ. "
Nói xong, hai tiểu nha hoàn vái chào hắn, rồi một người ra ngoài mua đồ, một người đi pha trà.
"Đám tiểu nhân này chả khác ruồi nhặng, thực đáng ghét mà. Nhưng phải nói một điều rằng các nàng này không phải đơn giản."
Hồng Dịch trong lòng cũng biết, một màn vừa rồi, không tới một canh giờ, bảo đảm sẽ truyền tới tai Triệu phu nhân.
Nhưng chính hắn muốn tạo ra sự việc như vậy. Khiến cho Triệu phu nhân có cảm giác phía sau hắn có người ngầm giúp đỡ, từ đó mà không dám đối phó với hắn.
Chỉ cần một tháng sau, tham gia khoa khảo xong, liền như chim bay giữa trời xanh, như rồng bơi nơi biển lớn.
"Đám ruồi nhặng này lúc nào cũng theo dõi ta chằm chằm, luyện công cũng không luyện tử tế được." Hồng Dịch mấy ngày nay không thể tập luyện võ công, cùng lắm chỉ là nghiền ngẫm trong lòng, thỉnh thoảng vận động thân thể một chút.
Võ công của hắn tới bậc võ đồ, còn phải trải qua một thời gian luyện bì mô, khi luyện xong, cân nhục bì mô đại thành thì mới có thể luyện cốt.
Hổ Ma Luyện Cốt Quyền hắn đã thuộc lòng, từng chiêu từng thức đều thấu đáo rõ ràng, tựa như vết đao khắc trong đầu.
Rắc, trong lòng nghĩ đến Hổ Ma Luyện Cốt quyền, Hồng Dịch vặn eo một cái, vô tình lúc đó trong lòng hiện ra đồ tượng của quyền phổ, thân thể vặn một chút theo tư thế Hổ Ma Thân Yêu.
Ôi chao!
Một trận đau đớn từ eo truyền đến, cảm giác cơ bắp bắp ở thắt lưng bị tổn thương, da như bị nứt ra, vô cùng khó chịu.
"Hổ Ma Luyện Cốt quyền này, nếu cân nhục bì chưa luyện tới nơi tới chốn, khi luyện cốt tổn hại đến bì mô cân nhục rất nhiều. Bì nhục không luyện tới một trình độ cứng rắn nhất định mà cứ cưỡng ép luyện cốt, thì thân thể sẽ bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng."
"Thử xem xem phương pháp thổ nạp có thể sử dụng được không?"
Hồng Dịch nghĩ trong lòng, trong đầu liền hiện ra một ít nội dung quan trọng của thức thứ nhất trong Linh Quy Thổ Tức Pháp tên là Linh Quy Bộc Nhất.
Lưng cong lên, hai tay giữ đầu, hai ngắn ba dài thở ra hít vào, ý niệm đặt ở tâm phế.
Hô hô hô hô!
Trong lúc hít ra thở vào, Hồng Dịch cảm thấy khí huyết sôi trào cuồn cuộn, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
"Thân thể chưa cường tráng, phương pháp hô hấp thổ nạp này cũng không thể luyện bừa." Hồng Dịch trong lòng hoảng sợ.
Hô hấp thổ nạp là thở ra hít vào, kéo theo một lượng lớn khí tức, làm cho máu huyết tuần hoàn, thân thể bên ngoài không vững, khí huyết tuần hoàn không được, trong ngoài không thể thông suốt, không thể phối hợp với nhau, cứ như vậy mà luyện tập, cũng chỉ là trăm hại mà không có chút ích lợi nào.
"Võ phải đi từng bước một, không thể vì cái lợi trước mắt mà vội vàng, thử xem thần hồn ra sao. " Hồng Dịch trực tiếp ngồi xuống quan tưởng, thoáng chốc, thần hồn xuất ra khỏi cơ thể.
Bỗng nhiên cảnh vật trước mắt trở nên trắng xóa, xung quanh tựa như đều là gai châm sắc bén đâm vào, thân thể như trong biển lửa. Không thể nhìn được bất cứ vật gì trước mắt. Gần như hồn phi phách tán.
Không ổn!
Hồng Dịch nhanh chóng về lại xác.
Lúc này mới phát hiện, bây giờ vẫn là ban ngày.
Quan tưởng Di Đà đại phật vài lần, lĩnh hội trăm nghìn kiếp người, đạt tới ý cảnh thật giả hợp nhất, Hồng Dịch mới chữa trị được thần hồn vừa thụ thương.
Hắn biết rằng võ công, đạo pháp của bản thân đều đến bình cảnh(1), muốn tiến thêm một bước nữa cũng vô cùng trắc trở.
Đúng lúc này, một nha hoàn từ ngoài cửa đi vào, là Lam Ngọc, bên cạnh có một võ sĩ hộ vệ thân hình cao lớn, khuôn mặt kiên nghị đi cùng.
Hồng Dịch nhận ra đây là võ sĩ hộ vệ của Lạc Vân.
"Dịch thiếu gia, hộ vệ của Trấn Nam công chúa đến, nói là công chúa ở Tán Hoa lâu tổ chức đường hội, có mời Ngọc kinh đệ nhất tài nữ Tô Mộc đến, mời thiếu gia qua đó đối thơ đàm huyền."
Truyện khác cùng thể loại
948 chương
3611 chương
20 chương
1089 chương
970 chương