Dương Thần

Chương 280 : Võ thánh thái giám!

Hồng Hi từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, bộ y phục màu bạch kim trở nên nhăn nhúm xộc xệch, nhìn qua có thể thấy một vài chỗ không cách nào ép thẳng lại như cũ được. Cùng lúc đó hai mắt của hắn long lên sòng sọc, con ngươi vằn đỏ lên như máu. Một cỗ khí tức hung ác, huyết tinh từ trên cơ thể của Hồng Hi tản ra bên ngoài. Tên thống lĩnh Thần Cơ doanh này, trong tay nắm binh quyền, danh tiếng lẫy lừng, chẳng khác nào mặt trời giữa trưa, vậy mà không ngờ lại lãnh đủ một cái bạt tai, bị đánh lăn ra đất, không những vậy còn rụng mất hai cái răng. Một tình huống như vậy quả thực không một ai có thể tưởng tượng ra được. Có ai dám đánh thống lĩnh của Thần Cơ doanh như vậy? Kể cả là hoàng thượng cũng chưa từng làm việc này. Thế nhưng Hồng Dịch lại cứ cố ý phạm phải điều đó, thậm chí là làm ngay trước mặt của thái tử và Ngọc thân vương. Tất cả mọi người đều bị một cú bạt tai này làm cho mông muội cả người. Bởi lẽ tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Tên cao thủ Thần Cơ doanh Đằng Lôi kia, vừa nghe thấy được mệnh lệnh của Hồng Hi đang định lao tới liền khựng lại, rồi dùng một thứ ánh mắt không thể tưởng tượng nổi chứng kiến tình huống đang xảy ra. Trong căn phòng của Ngọc thân vương, tựa như thời gian bị ngưng đọng lại. Trong khi đó thái tử Dương Nguyên hơi khẽ nhíu mày một cái, ngón tay nhẹ nhàng đặt xuống, giống như sắp sửa ra tay, thế nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy cản lại. Tuy nhiên ánh mắt của thái tử Dương Nguyên lại nhìn thẳng về phía Hồng Dịch, chợt loé lên như thiểm điện, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của Hồng Dịch vậy. Thái tử Dương Nguyên cũng không rõ vì sao Hồng Dịch lại bất ngờ bạo gan đến vậy, lớn mật đến vậy? Hắn dựa vào thứ gì để hành động như vậy? Tuy rằng Hồng Dịch và Hồng Hi là huynh đệ, thế nhưng địa vị của hai người chênh lệch quá lớn. Một người là trưởng tử, một người là thứ tử. Một người là thống lĩnh Thần Cơ doanh, một người chẳng qua chỉ là một cử nhân mà thôi. Địa vị của hai huynh đệ này cũng giống như địa vị của thái tử và Ngọc thân vương. Một người là người kế vị tương lai, một người chỉ là thần tử. Nếu như Ngọc thân vương đánh thái tử, thì lập tức sẽ bị quy vào hành động đại nghịch bất đảo, không cần phủ nội vụ dùng pháp hình hay các quan ngự sử dâng tấu chương vạch tội, thì thái tử cũng có thể xử phạt Ngọc thân vương ngay lập tức. Đây chính là lễ pháp của danh phận. Theo lý mà nói, nếu như Hồng Hi đứng trước mặt Hồng Dịch, bạt tai hắn một cái, thì đây mới là chính lễ. Thế nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, điều này khiến cho thái tử Dương Nguyên bỗng sinh ra một loại cảm giác "biến thiên" (trời đất biến đổi, thường nói về sự biến đổi chính trị tạo nên những thay đổi từ gốc rễ đi lên) trong lòng. Hai mắt của Hồng Hi lúc này đã vằn máu. Khi đứng lên, hai con mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Hồng Dịch, lông tóc dựng đứng cả lên. Hắn tiện tay chùi qua vết máu vương ra ở khoé miệng, sau đó kéo chiếc áo choàng bạch kim ra, để lộ một bộ y phục màu ám kim ở bên trong, nhìn qua cũng có thể thấy đây là loại giáp mềm được dệt từ loại vải ô kim của Đại Thiện tự, đao thương bất nhập. Từ khi sinh ra đến giờ Hồng Hi còn chưa từng bị ai bạt tai bao giờ! Đường đường là một tiểu hầu gia, dưới vầng hào quang của võ thánh Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ thì còn có ai dám bất kính với Hồng Hi nữa đây? Ai dám gây khó dễ với hắn? Khi trưởng thành hắn lại nắm giữ chức vụ đại thống lĩnh Thần Cơ doanh, như thế càng khiến cho không một ai dám bất kính với hắn! Thế nhưng, lúc này, Hồng Dịch lại quất một cái bạt tai như trời giáng vào mặt hắn, đánh cho hắn nằm lăn ra đất. Điều này khiến cho hắn quả thực không thể tin vào mắt mình nữa! Nếu như người đánh hắn là Hồng Huyền Cơ, hoặc là thái tử, thậm chí là hoàng đế thì còn đỡ. Thế nhưng người đánh hắn không ngờ lại là Hồng Dịch, một tên thứ tử mà hắn khinh thường nhất, coi rẻ nhất, một kẻ mà bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bóp chết được! Trong khoảnh khắc này, hắn thậm chí không thể tin vào những gì đang xảy ra, không dám tin rằng mình lại bị Hồng Dịch đánh! Đúng vậy, một lão huyện lệnh đang đi trên đường lớn, bất thình lình một tên ăn mày lao tới, bạt tai huyện lệnh lão gia một cái, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không dám tin vào điều này. Khi không tin vào sự thật trước mắt thì tưởng rằng đó là ảo giác, sau đó trong lòng Hồng Hi dâng lên một nỗi nhục nhã vô bờ, rồi những suy nghĩ hung ác, phẫn nỗ bừng bừng bốc lên. Hiện giờ hắn đã bị lửa giận thiêu đốt đến mờ cả hai mắt. Một tiếng gầm thị huyết từ trong miệng Hồng Hi phát ra. Lúc này Hồng Hi chẳng khác nào một con hung thú thời cổ đại bị thương. Hai tay hắn vung lên, vẽ thành hình bánh xe, hai chân bước lên, cơ thịt trên bắp đùi uốn vặn dữ dội, bật lên một cái, phóng thẳng đến trước mặt Hồng Dịch. Một chiêu này của Hồng Hi trông chẳng khác nào một bánh răng cưa lớn, vô cùng sắc bén, xoáy mạnh lao về phía Hồng Dịch, như muốn cắt đôi hắn làm hai đoạn, như muốn nghiền hắn thành thịt vụn. Một chiêu này hoàn toàn muốn dồn Hồng Dịch vào chỗ chết. - Triệt Địa Luân! Tay của Ngọc thân vương liền khẽ nhích động, thế nhưng cũng không xuất thủ. Đối mặt với một chiêu bất ngờ này của Hồng hi, Hồng Dịch cũng cảm nhận được một cỗ sát ý khổng lồ bao phủ lấy bản thân. Đồng thời hắn còn cảm thấy một luồng quyền ý xé gió chặt đá đang ào ào lao tới. Hắn khẽ rùng mình, biết rằng cái bạt tai ban nãy của mình đánh trúng đối phương cũng chỉ là may mắn mà thôi, đó là do Hồng Hi không ngờ rằng mình bị Hồng Dịch đánh. Còn hiện giờ đã là giao đấu sinh tử, đối phương thi triển ra quyền pháp Chư Thiên Sinh Tử luân như vậy, có nghĩa là thực sự muốn đánh chết hắn rồi. Chỉ sợ cũng không phải một hai chiêu là có thể đỡ được. Dù sao Hồng Dịch cũng chưa phải là võ thánh. - Hừ! Ngươi muốn liều mạng sao! Vậy ta đành bồi tiếp ngươi vậy! Cánh tay trái của Hồng Dịch khẽ vẽ ra một vòng. Đối mặt với thế công dữ dội của Chư Thiên Sinh Tử luân, hắn không nao núng chút nào, cơ thể vấn ổn định, trụ vững bất động, trọng lượng dồn xuống phía dưới. Đồng thời hai huyệt khiếu Địa Cực dưới lòng bàn chân dường như đã biến thành hai khối nam châm, hút chặt lấy mặt đất rộng lớn bên dưới. Không gì có thể lay chuyển được! Không gì có thể phá huỷ được! Cùng lúc đó bàn tay đang vẽ lên không trung của hắn liền chém mạnh xuống, thi triển chiêu Âm Dương Luyện Ngục trong Lôi Ngục Đao Kinh! - Hả! Âm Dương Luyện Ngục! Chân Võ Thánh Thể! Ngay khi hai chân của Hồng Dịch vừa ấn mạnh xuống như bám rễ vào lòng đất, thì ánh mắt của tên thái giám Âm Liên Hoa vốn vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh thái tử chợt lóe lên một cái, rồi trợn lên nhìn. Bàn tay của Thái tử khẽ nhúc nhích, bởi vì lúc này hắn đã cảm nhận được khí tức toàn thân của Hồng Dịch dường như đã hoàn toàn nối liền với mặt đất rộng lớn, hồn hậu, trầm trọng, mang theo một chút hoang dã hung ác. Trong đôi mắt của hắn đột nhiên loé lên lấp lánh, sau đó một lớp màn ánh sáng nhàn nhạt bảy màu tựa như cầu vồng hiện lên, bao phủ lấy hai con ngươi sáng rực hắn. Xuyên qua màn ánh sáng bảy màu này, hắn nhìn thấy trên thân thể của Hồng Dịch lộ rõ một con rắn thật lớn đang quấn chặt lấy một còn rùa không lồ, tạo thành một pho tượng đại thần to lớn. Hồng Dịch vừa xuất ra một chiêu này, tất cả mọi người trong phòng liền cảm thấy nhộn nhạo trong người. Thế nhưng, trong lúc đó lão thái giám Âm Liên Hoa đột nhiên bước lên một bước rồi lao thẳng vào chính giữa trận đấu, vung một tay lên đỡ lấy một chiêu Âm Dương Luyện Ngục do một chưởng của Hồng Dịch biến hoá mà thành. Một chưởng của lão thái giám cũng rất kỳ diệu. Tay của lão khẽ rung lên, lay động hai ba cái lập tức phá giải toàn bộ sát chiêu của Hồng Dịch. Sau đó chân của hắn dẫm mạnh xuống đất một cái, ngay lập tức Hồng Dịch cảm thấy mối liên hệ với mặt đất bị cắt đứt. Đúng vậy, khi lão thái giám Âm Liên Hoa kia khi vừa vung tay lên phá giải một chiêu Âm Dương Luyện Ngục xong liền giẫm mạnh chân xuống, lập tức phá vỡ sự liên kết giữa hai huyệt khiếu Địa Cực của Hồng Dịch đối với mặt đất, khiến cho Hồng Dịch cảm thấy dưới chân của mình bỗng nhiên trở nên không đứng vững nữa! Sau đó lão thái giám này tiếp tục tiến lên một bước, xuất ra một ngón tay, đâm thẳng vào tim của Hồng Dịch! - Lão thái giám này công phu thật cao cường! Xem ra còn trên cả Tinh Nhẫn hoà thượng, Ngô đại quản gia, Vệ Thái Thương! Chắc hẳn là một đại võ thánh! Trong hoàng cung đúng là ngoạ hổ tàng long! Soạt! Trong khoảnh khắc nhìn thấy ngón tay của lão thái giám Âm Liên Hoa đâm thẳng vào tim của mình, Hồng Dịch liền cảm nhận được cỗ quyền ý của đối phương như đang lao thẳng tới. Cỗ chân võ quyền ý long xà của hắn bị một kích liền lập tức tản ra! Tinh thần lẫn khí thế đều bị đánh tan! Cùng lúc đó, dưới cái nhìn của Hồng Dịch, một ngón tay của lão thái giám Âm Liên Hoa kia quả thực giống như bao trùm cả đất trời, tản ra một thứ ma lực công kích vào con người, hoàn toàn trấn áp tinh thần của hắn, khiến cho hắn không cách nào cựa quậy được. Trong nháy mắt Hồng Dịch liền biết rằng lão thái giám Âm Liên Hoa này chính là một cường giả võ thánh! Là một võ đạo thánh giả đã hoán huyết thành công! Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tâm linh của Hồng Dịch khẽ chớp động. Thân thể từ đó cũng hơi chuyển động. Thứ trấn áp tinh thần, sức ép tâm linh này làm sao có thể trấn áp được lôi kiếp quỷ tiên? Tuy nhiên đối với thân thể mà nói thì cũng khó có thể phản ứng kịp. Trong tình huống nguy hiểm như vậy, lồng ngực của Hồng Dịch khẽ hóp lại, thân thủ lùi nhanh về phía sau. Rầm! Ngón tay của lão thái giám Âm Liên Hoa đâm thẳng vào lồng ngực của Hồng Dịch. Cả cơ thể của hắn tuy rằng được Điện Quang Diệu Thể thuật rèn luyện qua, trở nên cứng rắn như sắt thép, thế nhưng vẫn không chịu nổi một kích này của võ thánh. Một chỉ rất đơn giản thế nhưng Hồng Dịch cảm thấy giống như bị chiếc búa lớn nặng mười vạn cân nện xuống, cả thân thể đột nhiên văng mạnh ra ngoài, từ trong miệng phun ra một vòi máu, sau đó hắn ngã nhào vào căn phòng bên trong, khiến cho cánh cửa bị gãy nát bét. - Hả? Đây là thứ khải giáp gì vậy? Sao lại kiên cố thế nhỉ? Ngay cả Truỳ Thần chỉ của ta cũng không thể đâm xuyên qua được sao? Sau khi đâm Hồng Dịch một cái, lão thái giám Âm Liên Hoa kia cũng không tiếp tục truy kích nữa, ánh mắt chỉ khẽ loé lên một chút. - Âm Liên Hoa! Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi muốn tập sát bản vương sao! Đúng lúc này Ngọc thân vương lập tức phản ứng, đứng bật dậy, gầm lên một tiếng. Cùng lúc đó trong toàn bộ phủ đệ của Ngọc thân vương vang lên một loạt những âm thanh động đất của cung nỗ lên dây. Loáng thoáng từ trong những góc tối của vương phủ loé lên hàn quang của nỗ tiễn, tất cả đều nhắm thẳng vào Âm Liên Hoa. - Không dám. Âm Liên Hoa hơi khom người xuống, thế nhưng trong giọng nói lại không có chút cung kính nào cả. Sau đó quay sang nói với Hồng Hi. - Hồng Hi. Một ngón tay này của ta đã chấn nát tim của Hồng Dịch rồi. Võ công của hắn đã bị phế đi quá nửa. Cho dù vết thương này có lành lại thì hắn cũng dở sống dở chết mà thôi. Coi như là hôm nay thay ngươi trừng trị tội đại bất kính phạm thượng của hắn vậy. Chuyện ngày hôm nay không nên so đo tính toán nữa, lại càng không nên để lộ ra bên ngoài. Nếu không việc thái tử và vương gia khi gặp nhau lại giương cung rút kiếm truyền ra ngoài sẽ làm triều đình chê trách, khiến cho lòng người bất an. - Lão tứ, triệt thoái đám cung nỗ ngầm kia đi. Chúng ta không nên bắt chước huynh đệ của Võ Ôn Hầu gia tương tàn như vậy. Thái tử Dương Nguyên nói. - Hồng Hi, ta ban cho ngươi một viên Cửu Chuyển Hoá đan, ngươi cầm về mà dưỡng thương. Việc ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra! - Vâng! Hồng Hi không dám không tuân theo mệnh lệnh của thái tử. Gượng gạo thu liễm vẻ hung ác trên mặt cũng như hai mắt vằn máu của mình, sau đó khẽ nghiến răng xoay người lại, bước ra bên ngoài. - Sao rồi? Hồng công tử, công tử không sao chứ! Lúc này Hồng Dịch đang nằm lăn ra ở phòng trong đã sớm được người của Cam Thanh Phong đưa vào trong một gian mật thất bí mật. Nhìn thấy mặt của Hồng Dịch tái mét không một chút máu, Cam Thanh Phong vội vàng hỏi. - Hừ! Đương nhiên là ta không sao rồi! Tuy nhiên thủ đoạn của lão thái giám kia thật ngoan độc, đúng là ngoài dự liệu của tại hạ! Tra! Tra xét xem hắn là người của ai? Trong cung có địa vị thế nào! Ta sẽ không cho hắn sống qua mùa xuân này được! Chỉ là một võ thánh cũng dám phô trương trước mặt ta hay sao! Hồng Dịch ngồi dậy, không nhịn được cười lạnh một tiếng, rồi nói. Trên ngực của hắn có một chiếc lỗ nhỏ. Lớp Ngân Sa giáp bên ngoài hoàn toàn bị xuyên thủng. Bên trong Ngân Sa giáp là một tầng ô kim cà sa cũng bị xuyên thủng, đâm thẳng lên bề mặt của Càn Khôn Bố Đại, đến tận đây thì chỉ lực mới không cách nào xuyên qua được nữa. Trên người Hồng Dịch lúc nào cũng mặc ba kiện áo giáp, một kiện là Ngân Sa giáp, một kiện là Ô Kim cà sa, còn bên trong dùng Càn Khôn Bố Đại làm áo lót.