Dương Thần
Chương 274 : Hai khiếu
Vạn lần cũng không nghĩ tới pho tượng đại phật lấy được từ mật thất ngầm tại sào huyệt của hải tặc, bên trong lại ẩn chứa một tiểu thiên thế giới.
Mà bên trong tiểu thiên thế giới này không ngờ lại cất giấu nửa bản Hiện Thế Như Lai kinh.
Tuy rằng chỉ là nửa bản kinh thư, trên bìa cũng không có tên, thế nhưng Hồng Dịch dám khẳng định rằng quyển thư tịch này chính là một trong ba bản vô thượng bí tịch của Đại Thiện tự, Hiện Thế kinh.
Nếu không là như vậy thì phương pháp dò tìm, tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu không thể có khả năng được ghi lại toàn bộ trong kinh thư như thế này. Phải biết rằng ngay cả trong Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh của đại kim chu cũng không có phương pháp dò tìm, tu luyện huyệt khiếu.
Cầm nửa bản Hiện Thế Như Lai kinh trong tay, lắng nghe tiếng hoa tuyết lặng lẽ rơi giữa trời đêm, khắp nơi là một mảng tĩnh lặng thanh bình, trong lòng của Hồng Dịch bỗng cảm thấy thanh tĩnh, nhẹ nhàng vô cùng.
Trong đêm tuyết vắng lặng, không một chút gió, chỉ có lác đác đâu đây tiếng tuyết rơi, trên tay bỗng nhiên có được một quyển tuyệt thế bí tịch. Đây là thứ cảm giác gì nhỉ? Là cảm giác tràn ngập tự tin chăng?
Hồng Dịch cảm thấy bản thân một khi có được phương pháp dò tìm, tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu, như vậy là có lượng vốn lớn, đủ để chống lại Hồng Huyền Cơ rồi!
Sau khi ghi nhớ kỹ phương pháp tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu xong, Hồng Dịch liền mang bản kinh thư đưa cho Thiện Ngân Sa, để cho nàng mang vào trong Càn Khôn Bố Đại tu luyện, còn bản thân thì đã nhớ rõ các huyệt khiếu ghi trong kinh thư.
Hiện giờ tuy rằng Hồng Dịch đã tu luyện đến cảnh giới đại tông sư, có thể bằng vào trạng thái vô pháp vô niệm mà ngưng luyện ra võ đạo quyền ý mà kẻ tu đạo không cách nào làm được.
Thế nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là bước khởi đầu mà thôi.
Nếu như hắn là một người bình thường, bản thân võ đạo đạt có thực lực của một đại tông sư, thì có thể tiến vào trong quân đội làm tướng quân, lập quân công, phong tước vị, cả đời này sẽ vô cùng an nhàn thoải mái, cũng nhận được sự tôn kính của mọi người.
Thế nhưng hiện giờ hắn phải đối phó với thái sư của Đại Kiền, một cao thủ nhân tiên thâm sâu khôn lường, hơn nữa còn phải phụ trợ một vị hoàng tử có thế lực khá nhỏ yếu đoạt ngôi hoàng đế.
Một loạt các vấn đề như vậy, bằng vào tu vi của một đại tông sư, quả thực là quá nhỏ bé.
Tuy rằng hắn đã là cao thủ bán lôi kiếp, thế nhưng đó là thực lực về phương diện đạo thuật. Lúc này, đối với các loại tranh đấu trong Ngọc kinh thành, cũng không thể lộ liễu sử dụng đạo thuật để ra tay.
Đó là lí do vì sao trong Ngọc kinh thành, muốn đứng trên vũ đài tiến vào triều đình thì tu vi võ đạo là yếu tố quan trọng nhất.
Hiện giờ biết được bản thân có phương pháp ngưng luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu, Hồng Dịch tự hiểu rằng mình sẽ rất nhanh tu luyện đến cảnh giới võ thánh.
Hơn nữa cảnh giới võ thánh này cũng không phải là loại võ thánh giống như Thiện Ngân Sa hay Hắc Lang vương, mà loại võ thánh linh nhục hợp nhất giống như Ngô đại quản gia Ngô Văn Huy, Tinh Nhẫn hoà thượng, Thánh Thủ Thiên Đao Vệ Thái Thương!
Bằng vào quyền ý do cảnh giới vô pháp vô niệm ngưng tụ thành, khi Hồng Dịch bước vào cảnh giới võ thánh, về phương diện võ đạo thì có thể thực sự sánh ngang với một võ thánh linh nhục hợp nhất.
Hồng Dịch dự tính rằng, nếu như bản thân có một ngày đạt tới loại cảnh giới võ thánh này thì thực lực lập tức tăng vọt, uy vọng cũng tăng lên rất nhiều. Hơn nữa cứ như vậy thì người trong thiên hạ sẽ không một ai hoài nghi hắn tu luyện đạo thuật.
- Đề tên bảng vàng, sau khi đỗ trạng nguyên xong sẽ tiếp tục thi võ tiến sĩ, trúng tuyển võ trạng nguyên. Văn võ trạng nguyên, người như vậy, trên sử sách không một ai không phải là thánh hiền, đại học vấn gia đây? Tuy rằng hiện giờ ta là người tu đạo, không cầu danh lợi, nhưng ta phải phụ trợ cho Ngọc thân vương, nhất định phải toả sáng mới được. Nếu không như vậy, ở trong triều đình uy vọng quá thấp kém, lời nói không có trọng lượng thì sao có thể phục vụ cho Ngọc thân vương đây?
Hồng Dịch tự suy nghĩ trong lòng.
Ngay từ khoảnh khắc khi hắn có được nửa bản Hiện Thế Như Lai kinh, mọi kế hoạch trong lòng Hồng Dịch liền thay đổi.
Vốn là hắn chuẩn bị mùa xuân năm sau sẽ dự thi, sau khi đỗ tiến sĩ thì sẽ tiếp tục thi đình giành danh hiệu trạng nguyên, tiếp đó sẽ vào triều đình làm quan. Ở trong bộ máy đầu não của triều đình sẽ tranh thủ chiếm được sự ủng hộ của các sĩ phu cho Ngọc thân vương.
Thế nhưng, nếu như vậy thì uy vọng vẫn chưa đủ, trong triều đình có rất nhiều cựu thần uy vọng cao hơn rất nhiều, muốn cất đầu dậy thì trừ phi phải là một nhân vật như Vô Địch hầu, còn không thì chẳng có hy vọng gì cả.
Tuy nhiên nếu như Hồng Dịch đỗ trạng nguyên trong hai cuộc thi văn võ, thì có khả năng khiến cho danh tiếng tăng lên rất nhiều. Lịch sử các triều đại, người đạt được đồng thời văn võ trạng nguyên, không một ai không phải là thánh hiền đại học vấn gia.
Tuy rằng làm như vậy có vẻ quá mức phô trương, không hợp với đạo trung dung, thế nhưng muốn tiến vào triều đình làm việc thì cũng chỉ có cách như vậy mà thôi.
- Tuy rằng trong lòng suy nghĩ như vậy thế nhưng tình hình cụ thể còn phải suy xét cân nhắc tỉ mỉ hơn nữa.
Hồng Dịch suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định sáng sớm mai sẽ tiến vào Ngọc kinh thành gặp Ngọc thân vương, bàn bạc qua với hắn một phen.
- Địa cực nguyên từ, dũng tuyền chí hạ, song túc tâm hướng, địa tâm đối hấp, như giao như trù, lạc địa sinh căn.
(Địa cực căn nguyên là từ tính, huyệt dũng tuyền ở chỗ thấp nhất, hai chân hướng về tâm, hút chặt lấy tâm trái đất tựa như keo hồ, bám rễ vào lòng đất)
Trong đêm tuyết tĩnh lặng, Hồng Dịch bắt đầu tu luyện huyệt khiếu.
Thứ hắn tu luyện trước tiên chính là hai huyệt khiếu "địa cực" được ghi lại trong nửa bản Hiện Thế Như Lai kinh này!
Tâm của lòng bàn chân có hai điểm rất mẫn cảm, đó chính là "huyệt dũng tuyền", trong y thuật, hai huyệt khiếu này được sử dụng rất phổ biến, trong rất nhiều môn võ công cũng có phương pháp tu luyện, đấm bóp hai huyệt khiếu này.
Thế nhưng trong Hiện Thế Như Lai kinh, huyệt dũng tuyền này cũng không được coi là huyệt khiếu, mà chỉ là hai vị trí trọng yếu có phạm vi khá lớn, trong đó, hai khối huyệt dũng tuyền này ẩn tàng cực kỳ bí ẩn, khó có thể phát hiện được, khó có thể tìm được "cửa huyệt" tiến vào, hai "cửa huyệt" lớn này có tên là "địa cực".
Khi tu luyện hai huyệt khiếu này, vùng hạ bàn hoàn toàn được đả thông, cơ thể con người cùng lòng đất sẽ sinh ra một loại cảm ứng vi diệu.
- Trong thân thể con người, huyệt khiếu giống như những vì sao trên bầu trời, nhiều không thể đếm hết được. Mỗi một huyệt khiếu đều có sự liên hệ tương hỗ với một vì sao trên bầu trời. Chỉ có hai huyệt Địa Cực này lại có mối liên hệ với mặt đất. Bởi thế có thể thấy được, trong đại thiên thế giới này các vì tinh tú phân bố dày đặc, hai huyệt khiếu ở lòng bàn chân cũng giống như một ngôi sao có trách nhiệm nối liền bầu trời và mặt đất, là nền tảng quang trọng nhất của cơ thể con người.
Hồng Dịch tập trung tinh thần dựa theo phương pháp dò tìm hai huyệt khiếu Địa Cực ở lòng bàn chân. Đồng thời cũng nghiền ngẫm Hiện Thế Như Lai kinh, đưa ra những chú giải với hai huyệt khiếu Địa Cực này.
Bản Hiện Thế Như Lai kinh này cũng không có bốn chữ "Như thị ngã văn" (như là ta nghe thấy) giống như trong Quá Khứ kinh. Tất cả đều là tự thuật, giải thích, hầu hết là những ngông ngữ chất phác, không hề có chút ẩn ý hay làm khó nào cả.
Điều này cho thấy, Quá Khứ kinh là thứ kinh văn do chính miệng của thánh hiền đại phật đà thời thượng cổ truyền lại, còn Hiện Thế Như Lai kinh lại là kết tinh trí tuệ của vô số nhân tiên, võ thánh, thậm chí là thần tiên dương thần.
Nguyên nhân Hồng Dịch bắt đầu tu luyện từ hai huyệt khiếu Địa Cực này cũng là bởi vì một đoạn ghi chép trong kinh thư.
Trong kinh thư có một đoạn nói rằng, hai huyệt khiếu Địa Cực này là huyệt khiếu rất dễ cảm ứng với trung tâm của lòng đất. Khi luyện hai huyệt khiếu Địa Cực này đến một trình độ cao thâm, chuyển sang luyện võ công thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Đạo lý này trong kinh thư cũng giảng giải rất rõ ràng. Huyệt khiếu trong cơ thể con người vốn có mối liên hệ với các ngôi sao trên bầu trời. Thế nhưng những vì sao này lại ở quá xa, trừ phi đạt đến cảnh giới nhân tiên thì mới có thể cảm ứng một cách rõ ràng được.
Thế nhưng ngôi sao mà hai huyệt khiếu Địa Cực có mối cảm ứng tương hỗ lại nằm trong lòng đất! Điều này dễ luyện hơn rất nhiều!
- Thì ra trong đại thiên thế giới này, mặt đất dưới chân con người cũng tồn tại một vì tinh tú sao? Cổ nhân nói rằng trời tròn đất vuông, vậy thì việc này phải giải thích thế nào đây? Tuy nhiên Hiện Thế Như Lai kinh đã nói như vậy, nhất định là có đạo lý của nó! Hiện giờ cũng không phải là lúc nghiên cứu thiên văn, tinh tú, địa lý. Trước hết mình phải tu luyện hai huyệt khiếu Địa Cực này đã, để xem xem thực sự có thể cảm ứng được hạch tâm của lòng đất hay không. Nói vậy chứ ta cũng có kinh nghiệm trong chuyện này rồi.
Hồng Dịch cởi giày ra, hai chân trần đứng thẳng trên mặt đất, dựa theo tư thế ghi lại trong kinh thư, khí huyết vận chuyển xuống hai chân bên dưới, lòng bàn chân bám chặt vào mặt đất như đóng rễ, hai tay hướng lên trời.
Đồng thời trong lòng hắn quan tưởng một ngôi sao màu vàng đất đang xoay tới xoay lui. Ngôi sao này hồn hậu, rắn chắc, phù hợp với ý chí của mặt đất.
Bỗng nhiên, ngôi sao màu vàng đất di chuyển tới một nơi rất nhỏ bé, trong khi đó Hồng Dịch lại sinh ra một loại cảm giác, hắn cảm thấy bản thân dường như biến thành một khối sắt, mà mặt đất dưới chân như biến thành một khối nam châm khổng lồ, đang gắt gao hút chặt lấy thân thể, không cách nào nhúc nhích đựơc.
Hắn thử nhấc chân lên một chút, quả nhiên liền cảm thấy nặng nề không gì sánh được, giống như chân đang đeo một khối chì vậy.
Hồng Dịch vội vàng tản khí huyết, ý niệm đang ngưng tụ ở hai huyệt khiếu Địa Cực. Ngay lập tức thân thể liền khôi phục lại sự linh động.
Thử đi thử lại nhiều lần, Hồng Dịch bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như bộ rễ rắn chắc của một cây đại thụ chọc trời, đang hung hăng cắm sâu vào tâm trái đất.
Còn hai huyệt khiếu Địa Cực ở lòng bàn chân, dựa theo phương pháp tu luyện ghi lại trong kinh thư, lúc thì căng ra, lúc thì thả lỏng, chẳng khác nào một người đang hít thở, tuân theo một tần số dao động nhất định. Dần dần Hồng Dịch tựa như cảm thấy bản thân đang hấp thụ chất dinh dưỡng của lòng đất vậy!
Hít thở, hít thở.
Luyện tập nhiều lần, Hồng Dịch mơ mơ hồ hồ cảm nhận thấy hai chân của mình hình thành một mối liên hệ máu thịt với mặt đất.
Thậm chí Hồng Dịch còn loáng thoáng cảm nhận được nhịp đập rất nhỏ thỉnh thoảng khẽ nhảy lên của mặt đất!
Đúng vậy, đúng là mặt đất dưới chân dường như cũng là một sinh mệnh vậy, có điều loại sinh mệnh này không phải bất cứ ai cũng có khả năng lý giải được.
- Thiên có thiên thần, địa có địa thần, sơn có sơn thần, hà có hà hồn (trời có thần trời, đất có thần đất, núi có thần núi, sông có hồn sông), vạn vật đều có linh hồn. Tuy nhiên loại linh hồn này không phải là thứ mà con người có khả năng câu thông được, cũng không phải là thứ mà con người chúng ta có khả năng giải thích được. Mặt đất cũng có linh hồn, có điều linh hồn thần niệm của nó vận chuyển quá mức chậm chạp, một tia ý niệm vận chuyển cũng phải mất đến trăm nghìn năm, thậm chí là vạn năm, trăm vạn năm! Thương hải tang biển (biển xanh biến thành nương dâu).
Hồng Dịch cảm nhận được loại cảnh giới kỳ diệu này, hận không thể lập tức quỳ xuống mặt đất, bái lạy sự kỳ diệu của đại thiên thế giới này.
Tại thời khắc này, hắn bỗng nhiên sinh ra một thứ cảm giác thấu đáo thông suốt đối với đại thiên thế giới.
Hai chân của Hồng Dịch đứng thẳng trên mặt đất, pháp môn tu luyện hai huyệt khiếu Địa Cực dưới lòng bàn chân hoàn toàn được vận chuyển, cả cơ thể của hắn chìm đắm trong một cảnh giới kỳ diệu, nối liền với mặt đất rộng lớn.
- Đây là kết quả khi huyệt khiếu hoàn toàn tương giao, cảm ứng với các vì tinh tú sao? Lúc ở Ngô Uyên tỉnh, bằng vào dược lực còn sót lại của máu Tà Thần, ta mới có thể cảm ứng được chút ý chân ý của các vì sao, thế nhưng lúc này, tuy rằng không có máu Tà Thần, vậy mà hoàn toàn lại có thể cảm ứng được mặt đất! Quả nhiên hai huyệt khiếu Địa Cực này đúng là thứ huyệt khiếu cần phải tu luyện đầu tiên. Bởi lẽ con người chúng ta ở gần mặt đất nhất. Không biết ở trong Đan kinh của Thái Thượng đạo có phương pháp tu luyện hai huyệt khiếu Địa Cực này không nhỉ? Trong Thiên kinh của Tạo Hoá đạo có không nhỉ?
Lúc này sắc trời cũng chưa sáng hẳn, thế nhưng bên ngoài lớp giấy dán cửa mỏng như cánh ve sầu, cảnh sắc lại sáng rực lên, bởi lẽ phía bên ngoài được bao phủ một lớp tuyết đọng khá dầy, ánh sáng lúc hừng đông phản chiếu trong tuyết trắng khiến cho cảnh vật sáng rõ vô cùng.
Luyện công suốt một đêm, thế nhưng Hồng Dịch lại cảm thấy tinh thần sảng khoái dễ chịu chưa từng có trước đây, không hề có bất cứ cảm giác uể oải mệt mỏi nào, toàn bộ cơ thể dường như tràn ngập tinh lực, quả thực khiến cho hắn phóng thật nhanh trên mặt tuyết.
Thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại kiềm chế, mang cỗ tinh lực này tích súc lại, sau đó chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Vù.
Vừa đẩy cửa phòng ra, một luồng không khí lành lạnh liền ập tới.
- Phải thử qua thành quả của một đêm tu luyện mới được.
Nhìn khoảng sân rộng rãi trước mặt, khắp sân tuyết phủ trắng xoá, dầy đến một thước, Hồng Dịch tuỳ tiện bước ra ngoài vài bước, không ngờ không bị lún xuống hay bị ngập trong tuyết.
Thân thể của hắn càng chạy càng nhanh.
Lúc đầu hắn muốn chậm rãi đi dạo, thế nhưng thân thể lập tức phóng vọt tới bờ tường phía nam, sau đó bằng vào một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trong lúc thân thể chớp lên thì toàn bộ mảnh sân đều là hình bóng của hắn.
Mà bản thân hắn cũng sinh ra một thứ tư vị khá mới lạ, trong lúc tuỳ ý di chuyển, hai chân chuyển động theo phương pháp vận khởi hai huyệt khiếu Địa Cực lại khiến cho hắn cảm thấy bản thân như đang lướt đi trên mặt tuyết!
Đúng vậy, là cảm giác lướt đi trên mặt tuyết!
Tuy rằng trong lúc di chuyển vẫn để lại dấu chân trên mặt đất, thế nhưng động tác của Hồng Dịch dường như không để lại những dấu chân rất nông. Chân giẫm lên, rút đi, bước về phía trước, nhẹ nhàng thần tốc giống như làn gió uyển chuyển vậy.
Cộp cộp cộp cộp.
Từ dải hành lang nằm ở đầu kia của mảnh sân vang lên một vài tiếng bước chân, đó chính là hai thầy trò Xích Truy Dương và Kiền thúc.
Hai thầy trò này nhìn thấy Hồng Dịch đang tản bộ trong sân, không ngờ trong lúc tản bộ lại chỉ lưu lại những bóng ảnh mờ nhạt, những dấu chân trên mặt tuyết tiếp nối nhau, bằng phẳng vô cùng, nhất thời hai người đều mở tròn mắt ra nhìn.
- Đây là thứ thối pháp nào vậy!
Hai mắt của Kiền thúc lồi ra như mắt cá vàng, nói:
- Thối pháp như thế này, tiến thêm một bước nữa chỉ sợ rằng sẽ sánh ngang với võ thánh Thần Hành hầu Âu Dương Hành của Vân Mông chúng ta mất thôi. Vị chân nhân Hồng Dịch này, không cần đạo thuật, chỉ dùng võ thuật thì cả thiên hạ này e rằng cũng rất ít người là đối thủ của hắn.
- Vân Mộng võ thánh Thần Hành hầu? Ta đúng là kiến thức hạn hẹp, chưa từng nghe qua một nhân vật như vậy.
Đúng lúc này, một luồng ảo ảnh được gió quấn quanh thân lướt vào hành lang, sau đó Hồng Dịch liền dừng lại.
- Dịch chân nhân, thối công thân pháp của ngài như vậy, nếu như ta và ngài động thủ, sợ rằng ngay cả cái bóng của ngài ta cũng không chạm vào được.
Kiền thúc cười nói. Từ khí biết được Hồng Dịch là lôi kiếp quỷ tiên, cách xưng hô của Kiền thúc cũng biến thành Dịch chân nhân.
Trong giới tu đạo có một quy định bất thành văn, hễ là đạo sĩ đã siêu thoát sinh tử, luyện thành cảnh giới quỷ tiên thì đều được xưng hô là chân nhân.
- Thần Hành hầu trấn thủ vùng biên cương phía bắc của Vân Mộng quốc chúng ta, cách Đại Kiền mười vạn dặm, người bình thường cũng không biết đến. Người này võ đạo cao thâm, chính là đệ nhất cao thủ võ đạo của Thiên Long phái. Ta cũng chỉ nghe thấy kỳ danh, còn chưa từng gặp mặt qua. Tuy nhiên nghe đồn rằng thối pháp của Thần Hành hầu rất kinh nhân. Có lần hắn diện kiến hoàng đế của chúng ta là Nạp Lan Y Hồng, xin phép được buôn bán Ô Ma Kỳ Lân mã với đại tiểu thư của Kim gia, nbi lẽ đây là điểm then chốt để giao hảo với Vô Địch hầu. Về sau sinh ý từ loại chuyện này càng lúc càng hưng thịnh.
Kiền thúc nói.
- Ừ.
Hồng Dịch gật đầu, ý muốn nói mình đã biết rồi.
Mộ Dung Yến cũng một chỗ sản nghiệp ở trong Ngọc kinh thành là Tụ Bảo trai, cửa hàng này Hồng Dịch đã sớm biết, hình như kinh doanh gì gì đó, không khác lắm với Kim Ngọc đường.
..............
- Đây đều là những thứ Mộ Dung Yến bày vẽ ra sao? Thật lãng phí quá.
Nhìn muối đánh răng xanh biếc giống như bột ngọc bích, lại tản ra mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng, Hồng Dịch lắc đầu một cái, tiện tay cầm một chiếc chén bạc cùng một chiếc bàn chải bằng ngà voi đánh qua răng lợi một chút, rồi rửa mặt, sau đó khoác lên một chiếc áo choàng lớn bằng da sói do một nha hoan mang đến. Hắn cũng không cưỡi ngựa mà thông thả rời khỏi Lục Liễu sơn trang, tiến về phía Ngọc kinh thành.
Lúc này trời đã sáng rõ, người đi lại trên đường cũng rất thưa thớt. Hồng Dịch toàn lực thi triển thân pháp, vận chuyển hai huyệt khiếu Địa Cực, thân thể như một luồng gió phóng đi cực nhanh, so với Truy Điện còn nhanh hơn nhiều, trên mặt tuyết giống như có một dải sóng cuồn cuộn nổi lên. Ước chừng chưa đến nửa canh giờ hắn đã đến bên ngoài Ngọc kinh thành, đưa mắt nhìn có thể thấy được dải tường thành cao lớn nguy nga, cao đến ba bốn mươi trượng, phía trước còn có cả cổng thành.
Lúc này cổng thành vừa mở, một đội binh sĩ phòng thủ kinh thành trật tự tiến ra, bắt đầu các công tác như thu thuế, dọn dẹp tuyết đọng.
Toà thành khổng lồ Ngọc kinh này tổng cộng có chín cửa vào. Mỗi một cửa đều có một nghìn quân tinh nhuệ đồn trú. Đề đốc thống lĩnh chín cửa thành này cũng rất có quyền ý, đây là một môn nhân thủ hạ của Ngọc thân vương.
Những bụi tuyết trên người khẽ rung lên, lúc Hồng Dịch vào thành, hắn cũng không tiến về phía đường lớn Chính Dương, mà chậm rãi bước về hướng Võ Ôn Hầu phủ.
Truyện khác cùng thể loại
380 chương
236 chương
15 chương
1204 chương
40 chương
104 chương
15 chương
247 chương
1089 chương