Dương Thần
Chương 265 : Trèo cao!
- Công tử đã trở về, chúng nô tỳ xin thỉnh an.
Khi những nha hoàn, thị nữ này đứng ngay ngắn lại liền đồng loạt khom người xuống, từ trong miệng ríu rít cất tiếng chào, sau đó mới đứng thẳng người dậy. Hồng Dịch nhìn thoáng những nha hoàn này, mỗi người trong bọn chúng tuy rằng không phải là đặc biệt xinh đẹp, thế nhưng cũng rất thanh tú, tuổi tác lại không lớn lắm, chỉ khoảng chừng tử mười lăm đến hai mai mươi tuổi, rất dễ nhận thấy những nha hoàn này đều được chọn lựa rất tinh tế kỹ lưỡng.
- Quản lý việc nhà coi trọng sự đơn giản, tuy nói rằng không thể không chào hỏi, thế nhưng nhiều nha hoàn, thị nữ như vậy, còn có cả nô bộc gia đình thì quả thật quá mức lãng phí. Phải biết rằng trong phủ đệ của Võ Ôn Hầu có khoảng bảy, tám trăm người, tính sơ qua một năm chi tiêu cũng phải hết hai, ba vạn lượng bạc.
Trong lúc Hồng Dịch thầm quan sát tính toán trong lòng thì một lão giả tay cầm một chiếc tẩu thuốc lớn bằng sắt, lưng thẳng tắp, ngực ưỡn ra, trên người mặc quần áo chỉnh tề, khuôn mặt đỏ hồng đầy vẻ chững chạc bước ra.
Lão giả này chính là Trầm Thiên Dương.
- Cha.
Thấy Trầm Thiên Dương bước ra, Trầm Thiết Trụ mừng rỡ kêu lên một tiếng.
- Tiểu Mục, không có chuyện gì xảy ra với công tử chứ? Nghe nói người ở trong cuộc chiến trên biển đã lập được quân công rồi phải không? Từ bản sao chép công báo gửi lên triều đình, ta cũng nhìn thấy tên của công tử gia đấy.
Trầm Thiên Dương nhìn thấy Trầm Thiết Trụ không có chuyện gì, chỉ gật đầu, sau đó quay sang Tiểu Mục hỏi một tiếng. Lão nhìn thấy thần khí của Tiểu Mục, trên khuôn mặt liền mỉm cười đầy mừng rỡ, rồi nói:
- Công tử, chúng ta vào sơn trang thôi. Mộ Dung tiểu thư mới từ trong thành trở về chưa lâu, vừa nghe được tin công tử trở về, hiện giờ đang ở trong phòng trang điểm thay y phục đấy.
- Tốt! Thiên Dương, lão phân phó gia nhân thu xếp một vài gian phòng cho những người này. Bọn họ đều là thân tín của ta đó, sau này sẽ ở lại trong sơn trang. Những người này đều là người có thân phận cả.
Hồng Dịch gật đầu, phân phó thêm một câu.
- Thiết Trụ, ngươi thay ta mang cho vào phòng Thiên Dương một ít dược liệu trân quý.
- Được rồi, ngươi, ngươi, hai nha hoàn các ngươi quét dọn chuẩn bị phòng ốc cho những thân tín của công tử, đồng thời thu xếp quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chuẩn bị mọi thứ cho bọn họ, sau đó dặn phòng bếp chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho công tử.
Xem ra Trầm Thiên Dương làm quản gia rất chu toàn, dặn dò sai bảo gia nhân đâu ra đấy lại rất cẩn thận tỉ mỉ, thấy vậy Hồng Dịch cũng thầm gật đầu trong lòng.
Trầm Thiên Dương giờ cũng đã có tuổi rồi, Hồng Dịch không muốn mang lão ra chiến trường. Lão nửa đời đã bôn ba trên giang hồ, bây giờ cũng là lúc nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già, hiện tại xem ra Trầm Thiên Dương cũng có một cuộc sống an dưỡng không tệ, trong tâm của Hồng Dịch cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Ngay sau đó đám người Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu đều tạm thời đi nghỉ ngơi. Mấy ngày nay mỗi buổi tối bọn họ đều dựng lều bạt để ngủ, tuy rằng không thiếu thốn thứ gì thế nhưng về mặt vệ sinh tắm rửa thì cũng gặp nhiều khó khăn, bây giờ thật vất vả mới về tới Lục Liễu trang, cũng là dịp tốt để điều chỉnh nếp sống, giúp cho tinh thần có chút căng thẳng của bọn họ khôi phục lại.
Cho dù bọn họ có là tiên thiên tuyệt đỉnh cao thủ, thế nhưng phải bôn ba đường trường suốt nhiều ngày thì cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Những người này tuy rằng đều là người dưới trướng của Hòa thân vương được Hồng Dịch thu phục, thế nhưng lúc này đã quyết tâm một lòng đi theo Hồng Dịch. Ban đầu khi bọn họ phản bội Hòa thân vương, trong lòng cũng còn một chút thấp thỏm bất an, tuy nhiên đi theo Hồng Dịch, thấy được thực lực của hắn càng lúc càng cường đại, hơn nữa còn vượt qua bình chướng sinh tử, tu thành quỷ tiên, từ đó mà bọn họ không còn cảm thấy sợ hãi Hòa thân vương như lúc đầu nữa.
Trời có sập thì còn có vị quỷ tiên Hồng Dịch đứng ra đỡ lấy, như vậy còn gì phải sợ nữa?
Lục Liễu sơn trang thật sự hoàn toàn thay đổi, hiện giờ đã mang một dáng vẻ khác biệt, rất nhiều phòng ốc được xây thêm, so với trước đây thì rộng gấp đôi. Phòng ốc trong trang viên đều được làm từ loại gỗ tuyết tùng tốt nhất, lan can chạm trổ hoa văn, khắp nơi đều có màn che, sân bãi cũng đều được lát bằng những phiến đá lớn sạch sẽ phẳng phiu, còn trên hành lang nối liền giữa các khoảnh sân nhỏ đều được lát bằng những tấm gỗ phủ sơn lấp lánh, trong phòng khách, trên sàn nhà được trải những tấm thảm trắng như tuyết, tuy rằng đây không phải là loại thảm cực kỳ trân quý như lông "Dương Đà" thế nhưng cũng là loại lông cừu đắt tiền của Tây Vực.
Quả thật là ba bước gặp một đình, năm bước gặp một lầu các, bên trong phòng lại càng bài trí phức tạp rối rắm.
Ở các góc phòng còn có cả những nô bộc đang đứng im bất động.
Trong phòng rất yên tĩnh, lại tràn đầy hơi ấm. Ở các góc phòng còn có đỉnh lớn đang cháy, bên trong đỉnh lớn là than củi, bên cạnh có một người hầu trông chừng, đây cũng là nguyên nhân mà những người hầu đứng trong phòng không hề cảm thấy lạnh lẽo. Cảnh tượng này hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng bên trong phủ đệ của tuần phủ Thủy Dương tỉnh, nơi đó, người hầu kẻ hạ, binh sĩ đều phải đứng trong mưa gió lạnh như băng.
- Thiên Dương, những kiến trúc được xây dựng thêm này Mộ Dung Yến tổng cộng chi trả bao nhiêu tiền?
Hồng Dịch quan sát một lượt, sau đó quay sang hỏi Trầm Thiên Dương đang đứng ở bên cạnh. Nếu như không có Trầm Thiên Dương dẫn đường, hắn hầu như không nhận ra đây chính là nhà mình nữa.
- Hình như khoảng chừng mười ba vạn lượng bạc.
Trầm Thiên Dương thành thành thực thực trả lời.
- Nhiều như vậy sao? Hiện giờ Lục Liễu trang của chúng ta có nhiều nô bộc, gia đinh, nha hoàn, thị nữ như vậy, thế mỗi tháng chi tiêu hết bao nhiêu?
Hồng Dịch lại hỏi.
- Lục Liễu trang của chúng ta hiện giờ có hai trăm năm mươi ba nha hoàn, năm mươi trang đinh hộ viện võ sĩ, ngoài ra còn có hai trăm hai mươi nô bộc làm những việc lặt vặt, tổng cộng có năm trăm hai mươi sáu người, mỗi người một tháng lĩnh hai lượng bạc, hơn nữa vào những dịp lễ tết, thờ cúng, chiêu đãi khách nhân, tổ chức yến tiệc ăn uống, hơn nữa lúc này là mùa đông, cần phải mua áo bông, than củi cho hơn năm trăm người, tính ra tiêu tốn cũng không ít, một tháng ước chừng tiêu phí khoảng bốn, năm nghìn lượng, một năm xấp xỉ năm vạn lượng.
Trầm Thiên Dương không hổ danh là một quản gia đầy kinh nghiệm, mọi chi tiêu sổ sách đều nắm một cách rõ ràng.
- Một năm tiêu tốn năm vạn sao? Chậc chậc, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải ta chiếm được một lượng tài phú lớn của Đại Thiện tự ở trong Càn Khôn Bố Đại, thì e rằng hiện giờ không khéo chẳng bao lâu sau sẽ phải bán ba chiếc đào thần đại hạm mất thôi.
Nghe thấy một năm chi tiếu tối thiểu cũng trên năm vạn lượng, Hồng Dịch cũng phải chép miệng một tiếng.
Năm ngoái, khi hắn rời khỏi Lục Liễu sơn trang, thu nhập một năm của toàn bộ sơn trang cũng chỉ khoảng bảy ngàn lượng bạc, nói cách khác, với thu nhập như vậy, về cơ bản không thể chống đỡ được mức chi tiêu khổng lồ như hiện giờ.
- Chắc không phải Mộ Dung Yến tự bỏ tiền túi ra chứ? Ta nhớ rằng nàng ta là hạng người rất mê tiền, lại keo kiệt vô cùng mà.
Tuy rằng Hồng Dịch mang binh đi đánh giặc, thế nhưng hắn biết được muốn quản lý một gia đình rất vất vả, gia đình càng lớn thì chi tiêu cũng càng lớn, tiền cũng chính từ chỗ này mà tiêu ra chứ còn ở chỗ nào khác đâu.
Ngay cả một nhân vật quyền cao chức trọng như Hồng Huyền Cơ, một phủ đệ Võ Ôn Hầu to lớn như vậy cũng phải cần đến tiền tài từ gia tộc của Triệu phu nhân thì mới có thể duy trì được sinh hoạt hàng ngày, còn nếu như chỉ bằng bổng lộc của Hồng Huyền Cơ hay thu nhập của các trang viên ngoài thành thì không cách nào duy trì được.
Mang theo suy nghĩ này trong lòng, Hồng Dịch di xuyên qua một dãy hành lang thật dài cùng một vài cánh cửa, tiến vào một sương phòng ở mặt nam của sơn trang.
Vừa vào đến sương phòng hắn liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp ập ra ngoài cửa.
Bên trong sương phòng được đặt một chiếc bồn lớn được đúc bằng đồng trắng rất tinh xảo, đây là một chiếc bồn thú thán, trong bồn thiêu đốt một loại than không khói. Bốn góc phòng có thêm những chiếc đỉnh lớn bằng đồng xanh để đốt hương thơm. Trên sàn nhà được trải một tấm thảm phẳng phiu trắng noãn. Toàn bộ gian phòng phảng phất mang theo khí tượng của một hoàng cung nơi dị vực.
Mộ Dung Yên đang ngồi trên một chiếc ghế lớn bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn ở chính giữa gian phòng, toàn thân nàng mặc một bộ y phục trắng như tuyết, trên đầu đeo vài dải lụa nhiều màu, lộ ra một loại phong tình dị vực khá đặc thù.
Đứng bên cạnh nàng là một lão giả râu bạc, tóc trắng, tóc trên đầu kết thành hình roi ngựa, toàn thân được phủ bằng một kiện y phục rộng thùng thình, ánh mắt lấp lánh tinh quang như thiểm điện, khí tức toàn thân thu liễm, rất dễ nhận thấy đây là một quyền thuật đại tông sư, hơn nữa còn là loại cao thủ linh nhục hợp nhất.
Hồng Dịch cũng nhận ra được lão giả này, đây chính là sư phụ của Xích Truy Dương, gọi là Kiền thúc.
- Hồng Dịch, ngươi đã trở về! Giao dịch của chúng ta thế nào đây? Ta cũng nhìn thấy tên của ngươi trong công báo gửi lên triều đình đấy.
Mộ Dung Yến nhìn thấy Hồng Dịch đi vào, tùy tiện duỗi tay ra, thể hiện dáng vẻ đầy kiêu ngạo cũng như lòng tham của nàng ta.
- Được.
Hồng Dịch liền vung tay lên, lập tức tia sáng dài màu đỏ hồng phóng ra.
Mộ Dung Yến lập tức co tay lại, tia sáng màu hồng liền bị nàng ta bắt lại.
- Ừ. Cuộc mua bán này tính ra ta cũng lời. Huyết văn cương châm à, huyết văn cương châm à.
Nắm huyết văn cương chậm trong tay, Mộ Dung Yến vui mừng hớn hở, lập tức cho thần hồn tiến vào bên trong, thử điều khiển huyết văn cương châm.
Tuy nhiên vị cao thủ võ đạo đại tông sư Kiền thúc đứng bên cạnh Mộ Dung Yến mí mắt khẽ động, sau đó trở nên trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Ồ, tiểu thư, tiểu thư, thần hồn niệm ban nãy của hắn dường như có một cỗ khí tức thuần dương, không phải là loại khí âm trầm lạnh lẽo vốn có. Đây là sao vậy?
Thân là cao thủ đại tông sư, đối với sự chuyển động của khí lưu âm phong xung quanh đều cực kỳ nhạy cảm.
- Đúng vậy. Ấy? Thần niệm của ngươi sao lại ấm áp như thế này! Không phải là âm trầm lạnh lẽo nhỉ! Không thể như vậy được! Làm sao ngươi lại có thể vượt qua lôi kiếp được? Không thể nào? Ngươi tu thành quỷ tiên rồi sao? Vượt qua lôi kiếp rồi sao? Trời đất!
Mộ Dung Yến là cao đồ của Huyền Thiên quán, đạo thuật đã tu luyện đến cảnh giới hiện hình, tính ra cũng có chút cao thâm, hơn nữa kiến thức của nàng ta đối với đạo thuật rất vững chắc.
Vừa rồi nàng ta đang đắm chìm trong sự vui sướng khi có được huyết văn cương châm cho nên cũng không để ý lắm, hiện giờ dụng tâm quan sát, thần hồn lập tức trở về vị trí cũ, khống chế thân thể, sau đó nhìn Hồng Dịch. Vừa nhìn hắn, nàng ta liền như nhìn thấy quỷ vậy, lắp ba lắp bắp nói.
- Hả? Truy Dương? Không ngờ con tu luyện đến cảnh giới đại tông sư rồi sao! Khá lắm, con tu luyện thứ công phu gì mà khí huyết lại hùng hậu đến như vậy? Con đã được phục dụng dược vật gì vậy?
Ngay sau đó Kiền thúc liền nhìn thấy Xích Truy Dương đang đứng ở cửa.
- Sư phụ, tiểu thư.
Xích Truy Dương vội bước đến, khẽ khom người xuống, sau đó đưa mắt nhìn Hồng Dịch, thấy Hồng Dịch hơi gật đầu hắn mới mở miệng nói.
- Công tử hiện giờ đã là lôi kiếp cao thủ, pháp lực thông thiên triệt địa, siêu thoát sinh tử, con chính là được công tử ban ân, được phục dụng Nguyên Tẫn Thiên Châu cùng rất nhiều loại linh dược khác, đồng thời luyện qua bí quyết luyện tủy là Long Tượng Pháp Ấn, từ đó mới đạt đến cảnh giới đại tông sư.
- Không thể như vậy được!
Lông tóc của Kiền thúc khe khẽ rung lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hồng Dịch.
- Lôi kiếp cao thủ! Kể cả là ba đại quốc sư của Vân Mông quốc chúng ta cùng với hai đại đường chủ của Huyền Thiên quán cũng không đạt tới được cảnh giới như vậy! Thậm chí là cả nguyên soái của Thiết Phật Đồ kỵ binh, Tất Thấp Hoa, cũng không đạt được cảnh giới này! Toàn bộ Vân Mông quốc chúng ta, đạt tới cảnh giới như thế cũng không quá năm ngươi! Nếu như công tử đã đạt tới cảnh giới như vậy thì đã sớm trở thành nhân vật tiếu ngạo thiên địa rồi.
Lôi kiếp cao thủ thực sự đã trở thành thứ tồn tại tiếu ngạo thiên địa.
- Ồ? Vân Mông đế quốc còn có năm lôi kiếp cao thủ sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có Khổng Tước vương Hạnh Hiên, vợ chồng Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương Tinh Mâu, tổng cộng là ba người. Không ngờ lại có cao thủ khác sao? Cao thủ trong thiên hạ quả thật rất nhiều.
Hồng Dịch mỉm cười, nắm tay hơi mở ra, sau đó khẽ bao phủ lên Kiền thúc.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc ngay khi Hồng Dịch vươn tay ra, Kiền thúc chỉ cảm thấy một cỗ áp lực phô thiên cái địa từ trên trời dưới đất, từ bốn phương tám hướng đang dồn ép về phía thân thể, quấn chặt lấy lão chẳng khác nào bị vây hãm trong một vỏ trứng
Sau đó thân thể của lão bất thình lình bay vọt lên không trung. Khi ở bên trong vỏ trứng vô hình đó, lão mãnh liệt vung tay đá chân, thế nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Hồng Dịch nhẹ nhàng buông tay ra.
Vù vù!
Kiền thúc từ giữa không trung lộn vài vòng sau đó ổn định hạ xuống mặt đất, ngay lập tức thân thể khẽ động, dùng một loại tốc độ không cách nào tưởng tượng được, tựa như thủy triều ào ào lao về phía Hồng Dịch.
- Áp sát cận chiến sao?
Trong lúc nói, cổ tay của Hồng Dịch khẽ động, nhanh như chớp giật thi triển ra Lôi Tật Hồ Quang, chỉ một chiêu liền đánh lui Kiền thúc.
- Lôi Ngục đao kinh? Chân Võ Thánh Thể? Chân võ quyền ý? Tại sao, tại sao công tử đã là một cao thủ đạo thuật mà có thể ngưng tụ ra võ đạo quyền ý được! Lẽ nào, lẽ nào, công tử cũng lĩnh ngộ được cảnh giới vô pháp vô niệm rồi sao?
Kiền thúc kinh hãi nói.
- Ồ? Ngươi cũng biết cảnh giới vô pháp vô niệm sao?
Hồng Dịch ngạc hiên hỏi. Hắn quả thật cũng không ngờ vị Kiền thúc này lại biết nhiều thứ đến như vậy.
- Tiểu thư, người đã tiếp cận được với kho báu rồi! Có được sự tương trợ của Hồng Dịch công tử, hừ, thì toàn bộ những lão già của gia tộc Mô Dung, cùng với đám công tử áo quần lụa là kia chỉ có thể quỳ xuống mà liếm giày cho tiểu thư thôi!
Kiền thúc quỳ một gối xuống, hướng về phía Mộ Dung Yến nói.
- Tiểu thư, công tử Hồng Dịch chỉ dùng một tia thần niệm là đã có thể nhàn nhã đối phó với cỗ chưởng lực của ta rồi, khí huyết của ta về cơ bản hoàn toàn không hề lay động được một chút nào thần hồn của đối phương. Công tử Hồng Dịch thực sự là quỷ tiên vượt qua lôi kiếp đấy, là tuyệt thế cao thủ mà cả thiên hạ phải biết đến!
- Hóa ra là thật sao?
Mộ Dung Yến há hốc mồm, trông giống hệt như cá rời khỏi mặt nước, lộ ra vẻ sửng sốt sững sờ.
- Chuyện này là gì vậy?
Hồng Dịch lần ra chút manh mối từ lời nói của đối phương liền hỏi lại. Lần này hắn thể hiện thực lực của bản thân cũng là để cho Mộ Dung Yến cảm thấy kinh sợ, dù sao đối phương cũng là người của Vân Mông quốc, hoàn cảnh có chút phức tạp. Bản thân nếu như lộ ra chút thực lực siêu cường thì có thể khiến cho đối phương kinh sợ, cho dù nàng ta có bất cứ ý đồ gì cũng không dám làm bừa.
- Cũng không có chuyện gì to tát lắm. Bản tiểu thư rời khỏi gia tộc rồi. Hừ, mấy lão già trong gia tộc đánh trận thất bại, muốn tống ta ra ngoài, bắt ta làm thị nữ của tên Vô Địch hầu gì gì đó nữa chứ, nói là đưa ta vào trong quân đội, điều tra tin tức. Ai biết được kết cục sẽ như thế nào đây? Như thế tất nhiên là bản tiêu thư không chịu nổi, liền âm thầm mang toàn bộ tiền vốn riêng chuyển đến ở tại Lục Liễu trang, quyết không quay trở về nữa!
Mộ Dung Yến hừ lạnh một tiếng.
- Bằng không thì sao ta có thể sử dụng một khoản tiền lớn hơn mười vạn lượng bạc để tu sử phòng ốc trong thôn trang như thế này?
- Lại là Vô Địch hầu sao?
Hồng Dịch nghe thấy những lời này liền nhíu mày.
Vô Địch hầu chinh chiến với Vân Mông ở biên cương, không ngờ lại đánh trận khiến cho đám thế gia quý tộc kia khiếp sợ, phải mang nữ nhân trong gia tộc ra để giao hảo, quả thật cũng rất hung mãnh đây.
Tuy nhiên nếu như nữ tử Mộ Dung Yên này bị đưa vào trong quân đội, khẳng định sẽ có kết cục rất thê thảm. Điều này không cần tưởng tượng cũng biết được. Đạo thuật của nàng ta tuy rằng không tệ lắm, thế nhưng sao có thể mò tìm được tin tức tình báo từ một nhân vật như Vô Địch hầu được? E rằng chỉ có thể bị hắn đùa bỡn mà thôi.
- Hồng Dịch, ta thấy Lục Liễu sơn trang này cứ để cho ta quản lý là được rồi! Ngươi không ngờ có thể tu thành lôi kiếp quỷ tiên! Điều này thực sự đã trở thành thứ tồn tại cao nhất trong thiên hạ, ngay cả hoàng đế Vân Mông của chúng ta đều không thể không chú ý được. Bản tiểu thư muốn trèo cao, bám vào thế lực của ngươi một chút!
Mộ Dung Yến nhìn Hồng Dịch, thu liễm một chút khí thế kiêu ngạo của bản thân, sau khi trầm mặc một lúc liền nói.
Hồng Dịch nghe được lời này, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại, trong lòng thầm suy nghĩ một phen, sau đó không khỏi cất giọng hỏi:
- Thế nào gọi là trèo cao?
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy có chút đường đột, vì thế lập tức sửa lại.
- Quay về việc chính, cô nương quan tâm sửa sang Lục Liễu trang cũng không tệ lắm. Lúc này ta còn có rất nhiều việc muốn làm ở Ngọc kinh, được rồi, cô nương nếu như đã thoát ly khỏi gia tộc thì có thể ở lại đây. Hiện giờ cô nương có bao nhiêu thủ hạ cùng tiền tài có thể dùng được? Hoàn cảnh trong Ngọc kinh thành lúc này ra sao rồi? Nói qua cho ta biết đi!
Vừa nói ánh mắt của Hồng Dịch chuyển về phía chiếc bàn trong phòng, bên trên là một đống giấy tờ, công văn dày cộp. Cùng lúc đó một luồng thần niệm của hắn liền tiến nhập vào bên trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại.
- Những thứ giấy tờ công văn này đều là in lại thì phải? Ta nhớ rằng một số công văn gửi lên triều đình đều là bản viết tay? Ai lại có thể bỏ ra công sức lớn như vậy để tạo thành một tấm gỗ in ấn công văn thế?
Truyện khác cùng thể loại
380 chương
236 chương
15 chương
1204 chương
40 chương
104 chương
15 chương
247 chương
1089 chương