Dương Thần

Chương 262 : Tìm kiếm địa cung.

- Đại Thiện tự thật là hùng vĩ! Thật sự không thể tưởng tượng ra trước kia thánh địa này huy hoàng đến mức nào! Trời đã về khuya, màn đêm đen nhánh, trên bầu trời những vì tinh tú lóe lên. Không khí trong lành mà lạnh giá. Từng trận gió đêm phần phật thổi qua. Những tán lá cây trong rừng xào xạc gào thét. Đâu đó quanh đây vang lên âm thanh của những đụn tuyết từ trên ngọn cây đổ xuống. Hú! Hú! Hú! Tiếng sói tru thê lương từ trong núi sâu truyền ra từng đợt, tiếp đó khắp bốn phương tám hướng đều có tiếng sói tru đáp lại, khiến cho người ta có chút dựng cả tóc gáy. Đây chính là vị trí của Đại Thiện tự trong dãy Thái Thủy sơn. Rắc! Hồng Dịch nhấc chân đi tới, đạp lên một tấm ngói cũ. Hắn cúi người nhìn xuống, cầm lấy tấm ngói lên, thì ra đây là một tấm ngói màu xanh đen, phía trên có một vài hoa văn, là một tấm ngói sắt cực kỳ chắc chắn, chẳng qua là bị năm tháng mài mòn nên trên bề mặt tấm ngói xuất hiện nhiều vết lốm đốm loang lồ, thế nên mới dễ vỡ như vậy, không chịu được trọng lượng của một người dẫm lên. - Vết tích loang lổ của năm tháng đây! Ngàn năm cổ kính, hôm nay chỉ còn là một đống phế tích! Quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, Hồng Dịch thở dài nói. Không sai, nơi Hồng Dịch đang đứng chính là phế tích của Đại Thiện tự. Trên mặt đất toàn bộ đều là tường vỡ gạch vụn, gạch ngói rải rác, thậm chí còn có cả những khối đá núi nằm vung vãi khắp nơi. Thấp thoáng đâu đó là những lò hương khổng lồ, những phật tượng được điêu khắc bằng đá trông rất sống động, ngoài ra còn có cả những đầu tượng phật khổng lồ bằng gỗ đã mục nát. Từ những phế tích này cũng có thể nhận thấy rằng, nơi đây, đã từng một thời tồn tại một Đại Thiện tự vô cùng huy hoàng xán lạn! Thậm chí Hồng Dịch còn nhìn thấy một cả một nửa ngọn núi khổng lồ bị đục ra, bên trong điêu khắc thành một thân tượng phật tượng. Mỗi ngón chân của pho tượng phật này đều cao bằng nửa thân người! Người đứng trên thân thể của pho tượng chỉ có thể ngước đầu lên mà nhìn. Pho tượng khổng lồ này chính là tượng của phật Thích Ca Mâu Ni, được điêu khắc từ một nửa ngọn núi mà thành. Hồng Dịch thật sự không tưởng tượng ra nổi, bức tượng này tốn nhân lực, tài lực lớn đến mức nào mới điêu khắc được. Mười mấy chiếc lều bạt được dựng lên ở giữa một quảng trường chu vi ước chừng hai vạn bộ! Nền của phiến quảng trường này đều được lát bằng thứ đá xanh rắn chắc, thế nhưng khắp nơi trên mặt đất đều rải rác rất nhiều những hố sâu do dấu chân để lại. Những dấu chân này có độ sâu ước chừng khoảng một xích (1/3 mét), rất dễ nhận thấy đây là do người dùng võ lực đạp xuống mà thành. - Đây chính là luyện võ trường của võ tăng Đại Thiện tự sao? Hồng Dịch nhìn những dấu chân kinh tâm động phách in sâu trên nền của phiến quảng trường khổng lồ, trong lòng thầm ước chừng đánh gia quá luyện võ trường này, không biết thực sự có thể chứa được bao nhiêu người luyện võ đây? - A! Nhất định phải tiêu diệt triều đình! Giết! Giết! Giết! Toàn bộ Dương gia Đại Kiền các ngươi chết sạch đi! Ta! Ta muốn giết hết các ngươi! Trong lúc Hồng Dịch nhìn khung cảnh xung quanh, ước đoán kích thước của Đại Thiện tự thì phía xa xa, một tiếng gào khóc xé gan xé phổi truyền lại. Tiếng gào khóc này khiến cho bốn phía chân động dữ dội, phát ra những âm thanh rầm rầm rầm. Lúc này những người đang chuẩn bị căng lều bạt cũng chui ra, đi về hướng Tinh Nhẫn hòa thượng đang gào khóc thảm thiết. Xuyên qua mấy ngọn núi cùng vài quảng trường, còn có di tích của mười mấy tòa đại điện. Bước qua từng bậc, từng bậc thang đá và một vài phiến rừng rậm, Hồng Dịch cuối cùng cũng tìm được một quảng trường rộng lớn mà tiếng gào khóc từ trong đó truyền ra. Tinh Nhẫn hòa thượng đang gào lên thảm thiết như một con dã thú bị thương. Tinh Nhẫn hòa thượng nằm rạp xuống giữa phiến quảng trường này, hai tay nắm lại nện lên mặt đất. Từng tảng đá lớn bằng đầu người bị lão chấn bay tứ tung, một vài mảnh đá vụn trong tay lão cũng bị bóp chặt, rắc, tất cả đều biến thành bột phấn. - Này! Hồng Dịch nghi hoặc nhìn Tinh Nhẫn hòa thượng không ngừng gào khóc, rồi lại quay sang nhìn quảng trường bị tuyết bao phủ trắng xóa, khắp nơi đều là những tòa phật tháp đã sụp đổ. Đây là một mảng tháp lâm (quần thể mộ hình tháp của những người tu hành). - Tinh nhẫn hòa thượng là võ thánh, sao lại thất thố mà gào khóc như vậy? Đây là chỗ nào nhỉ? Đại kim chu nghi hoặc hỏi. - Nơi này là tháp lâm, cũng là nơi chôn cất xương cốt của những đại cao tăng các đời của Đại Thiện tự. Cũng giống như phần mộ của tục nhân, cao tăng các đời của Đại Thiện tự sau khi chết đều được hỏa thiêu, tro cốt cho vào trong những chiếc hũ, sau đó được đặt lên những tháp cao, tro cốt xá lợi được cung phụng. Những tăng nhân được an táng trong tháp lâm đều là những tăng nhân có thành tựu cực cao. Hai tay của Hồng Dịch cũng khẽ run rẩy. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao ngay cả Tinh Nhẫn hòa thượng thân là võ thánh cũng gào khóc không ngớt như vậy. Bởi lẽ những tòa tháp lâm này đã bị người khác phá hủy! Hài cốt, xá lợi bên trong, toàn bộ đều bị đào khoét lấy ra, một mảnh cũng không lưu lại. Không cần phải nói cũng biết được, đây đều là do triều đình Đại Kiền làm ra. Đại Thiện tự thành lập được hơn hai, ba ngàn năm, hương hỏa cường thịnh, trong đó sản sinh ra biết bao cao nhân đây? Trong tâm Hồng Dịch thoáng tính toán một lượt cũng biết được rằng, trong hai, ba ngàn năm, võ thánh mà Đại Thiện tự sản sinh ra ít nhất cũng không dưới một trăm vị. Thành tựu của võ đạo khi đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực (lên đến tột đỉnh), thân thể sau khi chết tất nhiên phải hỏa thiêu, rồi an táng trong những tòa tháp lâm này. Hài cốt của võ thánh sau khi hỏa thiêu chính là thứ tài liệu tốt nhất để cao thủ đạo thuật tế luyện pháp bảo. Trên trăm vị võ thánh, vậy có bao nhiêu hài cốt đây? Huống chi, Đại Thiện tự trong mấy ngàn năm này còn có cả nhân tiên cao thủ! Hơn nữa cũng không phải là loại sơ cấp nhân tiên, thậm chí còn có cả đỉnh cấp nhân tiên nữa! Như Ngô đại quản gia vốn chỉ là sơ cấp võ thánh, sau khi hỏa thiêu xong, xương cốt cũng trân quý phi thường chứ đừng nói là đỉnh cấp võ thánh, nhân tiên, thậm chí là đỉnh cấp nhân tiên! Vậy mà tất cả những tài liệu tế luyện cao nhất này đều bị vương triều Đại Kiền đào bới mang đi hết! - Hành động đào bới hài cốt người đã khuất thế này thực sự không phải là hành động của bậc quân vương nhân từ. Đến lúc này, Hồng Dịch cũng đã thấy được một điểm rất quá đáng của hoàng đế vương triều Đại Kiền. Ngô đại quản gia mặc dù là kẻ thù của hắn, luôn muốn thi hành mệnh lệnh của Hồng Huyền Cơ, bắt hắn, phế võ công của hắn. Thế nhưng sau khi bị Hồng Dịch bắt được, rồi tự sát mà chết, Hồng Dịch vẫn mang thân xác của lão mà hỏa thiêu, thu vào trong hũ, thậm chí ngay cả y phục, binh khí cũng không tước đoạt của lão, lại còn tìm nơi phong thủy tốt để an táng. Hồng Dịch tuyệt đối sẽ không hành động giống như vương triều Đại Kiền, đào bới hài cốt, dùng xá lợi làm tài liệu để tế luyện pháp bảo! Đây không phải là hành động của con người. Hài cốt là thứ tôn nghiêm cuối cùng của mỗi con người. Trong lễ pháp của kẻ đọc sách, đào bới thi hài, sử dụng xương cốt của người đã khuất tuyệt đối là điều cấm kỵ. - Trời đất! Như vậy tế luyện được bao nhiêu pháp bao đây! Muội từng nghe gia gia nói rằng, những hòa thượng của Đại Thiện tự sau khi chết đề được án táng ở bên trong tháp. Ngoài ra tất cả binh khí, pháp khí tùy thân của các vị hòa thượng đó đều được an táng theo hài cốt! Năm đó gia gia của muội cũng muốn trộm một kiện pháp bảo đi, thế nhưng mới vừa tiến vào trong tháp lâm liền lập tức bị người coi giữ tháp lâm đánh trọng thương! Hòa thượng của Đại Thiện tự hết sức hạn chế sát sinh! Gia gia của muội mấy lần đánh lén Ấn Nguyệt hòa thượng vậy mà Ấn Nguyệt hòa thượng chẳng qua chỉ đánh đuổi mà thôi. Thế nhưng nếu như có người tiến vào tháp lâm trộm thi hài, bảo vật thì tuyệt đối là điều cấm kỵ! Những hòa thượng kia lập tức giết chết bất luận tội! Đại kim chu nhìn phế tích của tòa tháp lâm chìm trong tuyết trắng, ngoe nguẩy đầu thở dài nói. - Nhân nghĩa! Nhân nghĩa! Triều đình lẽ ra phải làm gương cho nhân nghĩa, không ngờ ngay cả giả nhân giả nghĩa cũng thể hiện rất tốt. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Hồng Dịch lắc đầu cảm thán, bước đến gần Tinh Nhẫn hòa thượng đang nằm phục xuống mặt đất. - Tinh Nhẫn đại sư, hay nén bi thương, đau buồn trong lòng. Tương lai còn dài, đại sư thật ra đã chịu đựng được hơn hai mươi năm, chắc hẳn sớm đã biết được kết quả này. Hãy trấn định lại đi, ta đáp ứng với đại sư, sớm muộn cũng có ngày đòi lại công đạo cho những việc này! Hồng Dịch từng câu từng chữ nói ra. - Lão nạp tuyệt đối không ngờ rằng triều đình Đại Kiền lại tuyệt tình đến như vậy! Tinh Nhẫn hòa thượng sau khi đứng lên, trên khuôn mặt lấm lem nước mắt, trông chẳng khác nào một tiểu hài tử. Nhưng sau khi ngừng khóc liền nói. - Bên trong là tháp lâm. Bên kia là Thiên Vương điện. Tổng cộng có ba trăm sáu mươi phòng ốc. Phía tây là Dược Vương điện, cũng có ba trăm sáu mươi phòng ốc. Ngoài ra còn có Kim Cương điện, Bàn Nhược điện, Minh Vương điện, Bồ Tát điện, Hương Hỏa điện, Tàng Kinh điện. Bên cạnh đó còn có kinh đường, luyện võ trường. Tất cả có bảy mươi hai tòa đại điện, bảy, tám vạn tăng nhân. Toàn bộ đều bị phá hủy! Toàn bộ đều bị phá hủy mà! Tinh Nhẫn hòa thượng cũng để mặc cho nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống! Trong ánh mắt không còn lộ ra nửa điểm bi thương, lần lượt đưa tay chỉ đến những vùng núi xung quanh, giới thiệu tất cả những kiến trúc của Đại Thiện tự năm đó cho Hồng Dịch. - Năm đó, mỗi sáng sớm tinh mơ, chúng ta đều thắp hương cho phật tổ. Những tiểu hỏa thượng thắp hương đều phải cưỡi ngựa mới có thể mang hương đi thắp khắp các nơi trong đại điện. Chuông chùa vừa vang lên liền truyền đi khắp trăm dặm! Loại khí tượng này thật trang nghiêm biết mấy! Hơn một vạn võ tăng chúng ta, vào mỗi buổi sớm đều tập trung tại luyện võ trường, âm thanh của một vạn người liên tiếp vang lên cùng một chỗ, khí huyết liên miên không ngớt, ngay cả mây trôi trên trời cũng bị đánh tan! Trời vừa tối, mấy ngàn lu dầu lớn, tâm đèn to bằng cánh tay người đều được thắp lên, cả tòa Đại Thiện tự rực rỡ sáng trưng như ban ngày. Nghe Tinh Nhẫn hòa thượng giới thiệu, trước mặt mọi người dường như hiện lên khung cảnh rực rỡ hoàng tráng, vô cùng vô tận của tòa chùa chiền! Vô số tăng nhân dưới ánh mặt trời luyện võ, từng chiêu từng thức xuất ra, một cỗ khí thế khổng lồ bao phủ chu vi trăm dặm. Quả đúng là linh sơn phật địa. - Đúng rồi! Chúng ta tìm kiếm cửa vào Địa cung của Đại Thiện tự thôi! Đột nhiên Tinh Nhẫn hòa thượng nói một câu. - Địa cung gì của Đại Thiện tự? Hồng Dịch hỏi. - Truyền thuyết kể lại rằng, dưới nền đất của Đại Thiện tự chúng ta có xây dựng một địa cung. Tuy nhiên đây cũng chỉ là bí mật lưu truyền trong đám tăng nhân chúng ta mà thôi. Ngay cả lão nạp cũng không biết vị trí đích xác của địa cung nằm ở chỗ nào. Tinh Nhẫn hòa thượng dường như đang nhớ lại thứ gì đó. - Lão nạp từ bé đã vào Đại Thiện tự. Một lần ngẫu nhiên nghe được truyền thuyết về Địa cung của Đại Thiện tự chúng ta. Tuy nhiên về sau, cho đến tận bây giờ cũng không thấy ai nhắc đến chuyện này nữa. Lão nạp sinh sống ở Đại Thiện tự nhiều năm, từng cọng cây, từng ngọn cỏ nơi đây đều quen thuộc vô cùng, thế nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì gọi là Địa cung cả. Tuy nhiên rất nhiều cấm địa trước kia của Đại Thiện tự chúng ta bây giờ đều bị phá hủy, có thể tìm kiếm qua những chỗ đó, xem xem có lần ra được manh mối gì không. - Trong Địa cung cất giấu thứ gì vậy? Đại kim chu tò mò hỏi. - Ba bộ bí điển của Đại Thiện tự, Quá Khứ kinh là kinh văn mà phương trượng tu luyện, Hiện Thế kinh chính là vô thượng điển tịch võ đạo, còn Vị Lai kinh là để khắc chế Thái Thượng đạo mà sáng tạo ra. Hiện giờ Quá Khứ kinh đã rơi vào tay của công tử Hồng Dịch. Bản thiếu của Vị Lai kinh lại rơi vào tay thái tử Đại kiền. Còn mỗi một bản Hiện Thế kinh, đây mới chính là bí điển của nhân tiên, hiện giờ bản kinh văn này còn chưa xuất thế. Lão nạp hoài nghi rằng, nếu như địa cung của Đại Thiện tự chúng ta thật sự tồn tại thì rất có thể bản kinh văn này được cất giấu bên trong địa cung. - Hiện giờ, trên mặt đất, dưới lòng đất chắc hẳn đều bị cao thủ đạo thuật tìm kiếm qua một lần rồi. Hơn nữa rất có thể suốt hai mươi năm qua cũng có vô số cao thủ đạo thuật ngưỡng mộ mà đến, nghĩ rằng có thể từ phế tích của Đại Thiện tự tìm được bảo vật. Bị vơ vét suốt hai mươi năm, cho dù có Địa cung thì cũng sẽ bị người khác phát hiện ra. Huống chi bây giờ nếu như ta có được Quá Khứ kinh thì nhất định cũng sẽ có người có được Hiện Thế kinh. Rất có thể còn có người nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được bản gốc của Vị Lai kinh rồi, chẳng qua không biết là ai đang có được hay thôi. - Điều này cũng không hẳn như vậy. Địa cung của Đại Thiện tự chúng ta là thứ tồn tại vô cùng bí mật, kể cả là cao thủ đạo thuật cũng khó tìm ra được. Hay là chúng ta cùng tìm kiếm qua một lượt đi! Hồng Dịch, nếu như công tử tu luyện được Hiện Thế Như Lai kinh thì nhất định có thể tu thành đại đạo của võ thánh! Thậm chí bằng vào cảnh giới vô pháp vô niệm của công tử, không biết chừng có thể mang thân thể tu luyện thành nhân tiên! Thần hồn luyện thành quỷ tiên, thân thể tu thành nhân tiên. Hai thứ này hợp nhất thì có thể tiến tới cảnh giới dương thần chí cao vô thượng đấy! Đến lúc đó công tử muốn làm gì thì không một ai có thể ngăn cản được! Tinh Nhẫn vừa nói vừa quay sang một bên, đưa tay chỉ vào vùng trung tâm của một mảnh rừng núi rậm rạp nằm phía sau quảng trường. - Nơi đó chính là di tích Tàng Kinh điện của Đại Thiện tự chúng ta. Khi lão nạp còn nhỏ, nghe truyền thuyết kể lại rằng, Địa cung của Đại Thiện tự chúng ta rất có thể được xây dựng bên dưới Tàng Kinh điện. Người tu luyện đạo thuật ngay cả lòng núi đất đá cũng có thể xuyên qua. Hay là công tử dùng đạo thuật tìm kiếm qua một lượt, xem xem có phát hiện ra được thứ gì hay không? - Tâm tình của đại sư ta cũng hiểu được phần nào. Đại sư chắc hẳn muốn xem xem rốt cuộc Đại Thiện tự còn thứ gì tồn tại nguyên vẹn phải không? Đạo thuật mặc dù có thể lên trời xuống đất, thế nhưng muốn xuống đất thì khó khăn hơn rất nhiều. Bằng vào thần hồn hiện giờ của ta, giỏi lắm cũng chỉ có thể tiến xuống lòng đất chừng hơn một trăm trượng mà thôi. Nếu như đụng phải nham thạch, đấy là còn chưa nói đến lỡ gặp phải dung nham nóng chảy trong lòng đất, cho dù thần hồn của ta không tiêu tán thì cũng sẽ bị trọng thượng đấy. Tuy Hồng Dịch ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng thần niệm vẫn chuyển động, phân ra một luồng thần hồn, tiến vào lòng đất bên dưới di tích Tàng Kinh điện của Đại Thiện tự. Hắn chỉ khẽ dùng một chút lực, thần hồn lập tức giống như xuyên thấu qua núi đá, chui vào bên trong lòng đất, biến mất giống như chìm xuống biển lớn. - Được lắm! Thần hồn chui vào lòng đất quả nhiên là khó khăn hơn xuống biển gấp vạn lần! Một luồng thần hồn của Hồng Dịch vừa tiến vào lòng đất liền lập tức cảm thấy áp lực nặng nề từ bốn phía ầm ầm ập tới. Thần hồn của hắn bị một cỗ khí tức hùng hậu, mông muội hoàn toàn bao phủ, thần hồn đờ đẫn vô cùng, có chút dấu hiệu vận chuyển không linh hoạt. Bốn phía xung quanh tối đen, chẳng khác nào hai mắt bị bịt kín, chỉ có thể cảm nhận được tình huống cách đó mười mấy trượng mà thôi, còn xa hơn nữa chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ hỗn độn.