Dương Thần
Chương 243 : Võ thánh gặp nạn!
Hồng Khang không thể không khiếp sợ! Quỷ tiên là thứ gì? Hắn là tuần phủ một tỉnh, bản thân là võ đạo đại tông sư, lại còn là người luyện tập của Âm Dương Hỗn Động chân kinh, tất nhiên ở trong lòng hiểu được rõ ràng điều này. Quỷ tiên là thứ tồn tại siêu thoát sinh tử luân hồi rồi đấy!
Mặc dù những cao thủ giống như quỷ tiên, trong lúc thi giải chuyển thế có thể sẽ lâm vào trạng thái "thai trung chi mê" (mê hoặc trong thai nghén), quên hết mọi chuyện của kiếp trước, thần hồn lực, pháp lực cũng sẽ dần dần suy yếu, cuối cùng biến thành một người bình thường, đất về với đất, cát bụi về với cát bụi. Thế nhưng quỷ tiên sau khi độ qua lôi kiếp thì hoàn toàn khác biệt!
Quỷ tiên sau khi độ qua lôi kiếp, có được đặc tính thuần dương, bản tính của linh hồn vĩnh viễn không mất đi, vĩnh viễn không bị mài mòn, tuyệt đối không bị lâm vào trạng thái "thai trung chi mê".
Hơn nữa lôi kiếp cao thủ lại càng là những tồn tại cường đại nhất trong thiên hạ.
Loại cao thủ đạo thuật này là cường giả vượt qua cả võ thánh đấy, thuộc loại tiên nhân tiêu dao, tung hoành thiên hạ, độc lai độc vãng, không ai có thể làm gì được!
- Ngay cả tông chủ của Đại La phái cũng mới chỉ trở thành quỷ tiên, còn chưa vượt qua lôi kiếp! Sao có thể như vậy được! Chuyện này không thể nào như vậy được!
Hồng Khang nhìn Hồng Dịch đang ung dung thoải mái đứng trên mặt nước, ánh mắt gắt gao như tóe ra lửa, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng dữ tợn, sau đó hiện ra một bộ dáng không thể tin nổi.
Hồng Dịch bây giờ tuy rằng chưa vượt qua lôi kiếp, thế nhưng hắn hấp thụ được thần hồn lôi kiếp của thánh giả Đồ Nguyên, có được đặc tính thuần dương một cách tự nhiên. Hơn nữa bằng vào thần thông Quá Khứ kinh của hắn, bản lĩnh bây giờ cũng không thua kém gì một lôi kiếp cao thủ.
Có thể nói rằng, bây giờ, kể cả là thánh giả Đồ Nguyên có sống lại, cùng Hồng Dịch một đối một đấu pháp, không cần bất cứ pháp bảo nào, thì cũng chưa chắc có thể chiến thắng được Hồng Dịch. Thậm chí chỉ sợ rằng, hai người sau khi đấu pháp trăm nghìn hiệp, thánh giả Đồ Nguyên còn có thể bị Hồng Dịch mài chết.
- Thật đần độn. Không dám tin vào sự thật trước mắt, lại cho rằng đang nằm mộng sao?
Hồng Dịch nhìn Hồng Khang khiếp sợ, hung ác kèm theo cái nhìn không thể tin tưởng nổi, khiến cho tâm tình của hắn cảm thấy thư sướng vô cùng, thần niệm bên trong thần hồn càng lúc càng thông suốt, thậm chí đạt tới một trạng thái giống như tâm thần được gột tẩy, mang theo thứ cảm giác vui sướng thỏa sức bơi lội giữa thiên hạ.
Trong nháy mắt, Hồng Dịch cảm nhận thấy tu vi bản thân trở nên càng thêm tinh thuần!
Đây chính là thứ được gọi là mở mày mở mặt. Hiện giờ chính là lúc được mở mày mở mặt rồi!
Đó chính là công đức! Lúc Hồng Dịch làm cho Hồng Khang cảm thấy nhục nhã cũng chính là lúc hắn cảm nhận được công đức của mình thông suốt đến bản tính.
- Đại La phái tông chủ? Là một nữ nhân sao? Tên của ả ta là gì vậy? Hồng Khang, ngươi nói cho cho ta nghe với, ả ta tên là gì vậy? Ngươi mang một số chuyện của Đại La phái nói cho ta biết xem nào. Không biết chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng đấy, chỉ biến ngươi thành một kẻ đần độn thôi, không phế võ công ngươi đâu. Đại La phái và Hồng Huyền Cơ cũng giống như xương với gân nhỉ. Hiện giờ trượng phu của nữ nhân tông chủ Đại La phái kia là Yến Chân Tông...
Hồng Dịch nói tới đây, bỗng nhiên giống như chợt nhớ ra điều gì đó, nét mặt làm ra vẻ bất ngờ bừng tỉnh, nói:
- Ta quên nói cho ngươi biết. Lần này Đại La phái ra biển, phái người giết chết ta, còn có cả Yến Chân Tông ẩn núp trong đó, muốn đánh lén ta. Thế nhưng lại không ngờ rằng ta thi triển thần thông, đánh tan thần hồn của hắn, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn rồi! Hồn phi phách tán rồi! Không biết Hồng Khang ngươi có biết chuyện này hay không?
Hồng Dịch sau khi nói xong, đưa mắt nhìn sắc mặt của Hồng Khang và Ngô đại quản gia.
Ánh mắt của Hồng Dịch lúc này chẳng khác nào một con mèo lớn đang giương nanh múa vuốt nhìn xuống hai con chuột nhắt bên dưới.
- Cái gì! Yến Chân Tông chết trong tay thiếu gia sao!
Nghe đến đây, Ngô đại quản gia vỗn vẫn ung dung lãnh đạm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thanh âm trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều, trong nháy mắt từ một kẻ mang thân phận nô tài biến thành một cao thủ uy nghiêm.
- Không sai!
Nụ cười trên khuôn mặt của Hồng Dịch càng lúc càng trở nên hứng thú.
- Yến Chân Tông chính là mạc nghịch chi giao ( bằng hữu tâm đầu ý hợp) từ nhỏ của Hầu gia, thiếu gia giết chết người, Hầu gia cho dù phải chấp nhận tiếng xấu giết con cũng phải đích thân giết chết Dịch thiếu gia đấy! Vì không đề cho Hầu gia tự thân động thủ, lão nô ta cũng phải đành phá lệ một lần, ra tay diệt trừ Dịch thiếu gia cho Hầu gia mà thôi!
Trong lúc đó thanh âm của Ngô đại quản gia bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định, từng chữ từng chữ như chặt đá chém ngọc.
Bất thình lình, lão dang chân ra, hai cánh tay căng phồng lên, từng đường gân thớ thịt nổi lên cuồn cuộn trông chẳng khác nào những con mãng xà đang vặn mình. Cùng lúc đó, hai cánh tay của lão vươn ra giống như đôi cánh khổng lồ của đại bàng, hoàn toàn che chở cho Hồng Khang ở phía sau.
Hống!
Đi đôi với động tác này, Ngô đại quản gia liền gầm lên một tiếng khổng lồ khiến cho thiên địa cũng phải khiếp sợ. Trong lúc gầm lên, trên thân thể của hắn, yết hầu căng phồng lên trông giống như một con cóc cực lớn, hoàn toàn lồi hẳn lên, cổ cùng đầu trở phình lên, trong quái dị đến dọa người.
Một chiêu này hoàn toàn thể hiện lực giãn nở, lực dẻo dai, lực bộc phát trên thân thể của võ thánh.
Rầm rầm rầm!
Rào rào rào!
Đại lượng đình làm bằng thủy tinh lưu ly, dưới làn sóng âm tản ra từ tiếng cự hống này của Ngô đại quản gia, lập tức vỡ thành muôn vàn mảnh vụn, sau đó bắn tung tóe xuống khắp mặt hồ xung quanh.
Trong mắt Hồng Dịch, khi Ngô đại quản gia vừa phát ra một tiếng cự hống này, từ trên thân thể của lão, một vòng không khí tròn khổng lồ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, trong nháy mắt bành trướng ra, mang theo một cỗ khí cực kỳ dương cương, giống như khí tức của lửa điện phát nổ, bất thình lình từ trong không trung nổ xuất hiện rồi nổ bùng ra tung tóe!
Thần hồn của Hồng Dịch trong nhất thời có một cảm giác hít thở không thông!
Bồng bồng bồng bồng! Bồng bồng bồng!
Màn hư không ảo ảnh bao xung quanh mảng hồ nước này cũng chấn động dữ dội, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát thành từng mảnh.
Màn hư không ảo ảnh này một khi vỡ nát, những chuyện đang diễn ra ở trung tâm hồ nước này lộ ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người trong tuần phủ Thủy Dương tỉnh biết được.
Sau khi toàn bộ người trong tuần phủ Thủy Dương tỉnh biết được thì tất cả mấy chục vạn bách tỉnh trong Thủy Dương tỉnh sẽ biết được, tiếp đến sẽ khiến cho cả triều đình khiếp sợ.
Ngô quản gia gầm lên một tiếng này cũng là cho thấy hắn muốn trốn thoát ra ngoài.
- Tốt, tốt, tốt! Không hổ là thực lực của một võ thánh! Đáng tiếc, tòa lương đình lại bị phá hỏng mất rồi. Đây là thứ thủy tinh lưu ly vô cùng trân quý đấy nhé. Không ngờ lại dùng để xây đình nghỉ mát. Hoàng cung cũng không xa xỉ đến mức này đâu! Ồ? Thứ thủy tinh này sao lại giòn như vậy nhỉ?
Hồng Dịch nhìn thấy tòa lương đình bằng thủy tinh lưu ly trong nháy mắt bị sóng âm chấn vỡ nát, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, theo lý mà nói thì thủy tinh phải cực kỳ cứng rắn chứ, sao có thể vỡ vụn như thế này được?
Tuy nhiên hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ đến những việc này.
- Thuần dương hư không, quá khứ chân tướng, tiểu thiên thế giới! Khảm nhập đại ngàn!
Cùng lúc khi Ngô đại quản gia gầm lên một tiếng, Hồng Dịch cũng bất ngờ quát lên một tiếng.
Ngay lập tức ở trung tâm của hồ nước, một luồng ánh sáng rực rỡ dập dờn lóe lên. Luồng ánh sáng này cực kỳ trong suốt, trong suốt giống hệt như bốn vách tường bên trong Càn Khôn Bố Đại, mang theo đủ loại màu sắc rực rỡ.
Ông ông ông, ông ông ông!
Sóng âm từ tiếng cự hống mà Ngô đại quản gia phát ra chấn động từng tầng từng tầng của màn hư không ảo ảnh, chấn động đến tận sát ranh giới của màn ảo ảnh này, khiến cho không gian phát ra một loạt những âm thanh ông ông dữ dội. Thế nhưng vùng ranh giới của màn hư không ảo ảnh này lại chắc chắn đến cực điểm, chẳng khác nào một con đê khổng lồ, mặc cho thủy triều vỗ đập thế nào cũng không phá nổi.
Luồng sóng âm từ tiếng cự hống của Ngô đại quản gia cũng giống như thủy triều dữ dội, còn hư không ảo ảnh của Hồng Dịch lại giống như con đê khổng lồ. Thủy triều mặc dù hung mãnh thế nhưng không vượt qua nổi, không nhấn chìm được con đê lớn.
- Hừ! Muốn chạy ra ngoài sao! Chặt cầu!
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!
Sau khi ngăn cản sóng âm của tiếng cự hống, Hồng Dịch bất ngờ vung tay lên, toàn bộ những chiếc cầu nổi tinh xảo nối đến lương đình ở chính giữa hồ nước đều bị nổ tan! Điều này làm cho ý định muốn mang Hồng Khang thoát khỏi màn hư không ảo ảnh của Ngô đại quản gia hoàn toàn thất bại!
Màn hư không ảo ảnh của Hồng Dịch chẳng qua chỉ có thể ngăn cản được tầm nhìn của những người bên ngoài mà thôi, thế nhưng không ngăn cản được Ngô đại quản gia dùng sức mạnh xuyên qua. Nói cách khác, màn hư không ảo ảnh này cũng là một phương pháp che mắt mà thôi, không phải là một tiểu thiên thế giớ chân thật giống như Càn Khôn Bố Đại.
Nếu như đây là một tiểu thiên thế giới chân thật như Càn Khôn Bố Đại, thì Hồng Dịch cũng chẳng cần phải đánh nhau với Ngô đại quản gia làm gì, trực tiếp thi triển ra một chiêu, vây Ngô đại quản gia vào trong đó, giam giữ cho hắn chết đói là xong.
Loại tiểu thiên thế giới chân thật giống như ở bên trong Càn Khôn Bố Đại, khi người tiến vào, muốn đánh phá ra thoát ngoài, thì phải có được lực lượng của dương thần, hoặc là bản lĩnh võ đạo phấn toái chân không.
Nếu như Ngô đại quản gia thoát khỏi màn hư không ảo ảnh này, tuyên bố lần này Hồng Dịch đến đây mưu hại quan tuần phủ, đến khi đó muốn thu thập hậu quả rất khó khăn, hơn nữa còn rước phải rất nhiều phiền toái.
Tuy nhiên, hiện giờ Ngô đại quản gia cùng Hồng Khang đang ở lương đình giữa hồ nước thưởng thức trà.
Hồ nước này nằm ở hậu viện tuần phủ, diện tích của hồ nước rất lớn, ở chính giữa hồ nước là một hòn đảo nho nhỏ, trên đảo xây dựng tòa lương đình này, ở rìa của tòa lương đình này có những chiếc cầu nổi nối tiếp nhau.
Chiếc cầu nổi này cũng dài đến hai, ba lý.
Bây giờ bị Hồng Dịch vung tay một cái làm những chiếc cầu nổi kia nổ vụn thành từng mảnh, lập tức khiến cho tòa lương đình cùng hòn đảo ở trung tâm hồ nước bị cô lập, bốn phía đều bị nước hồ bao vây.
- Ngô đại quản gia, ngươi đừng phí công vô ích nữa! Bộ pháp Phù Quang Lược Ảnh của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể trong nháy mắt vượt qua khoảng cách năm mươi bộ mà thôi, nếu như ngươi có khả năng đạp nước phi hành như nhân tiên thì tự nhiên là ta không thể làm gì được rồi. Nếu như ngươi có thực lực của võ thánh đỉnh cấp như Bách Trượng Thiên Vương thì hư không ảo ảnh này của ta chắc hẳn sẽ bị một tiếng cự hống của ngươi mà vỡ vụn, đáng tiếc, bản lĩnh của ngươi còn kém một chút!
Vung tay một cái phá nát cầu nổi, cô lập Ngô đại quản gia cùng Hồng Khang trên hòn đảo ở chính giữa hồ nước. Trong lúc Hồng Dịch phất mạnh tay lên, ánh sáng rực rỡ trong suốt của màn hư không ảo ảnh này phát ra càng lúc càng dày đặc.
Sau khi có được Càn Khôn Bố Đại, Hồng Dịch trong lúc tế luyện chiếc túi này đồng thời cũng thoáng hiểu rõ một chút bí mật của tiểu thiên thế giới, hơn nữa trong màn hư không ảo ảnh của hắn, thủ đoạn mê hoặc càng lúc càng trở nên cao minh.
- Xem ra Dịch thiếu gia nhất định dồn chúng ta vào chỗ chết rồi!
Sau khi gầm lên một tiếng vẫn không phá vỡ được hư không ảo ảnh của Hồng Dịch, đồng thời ý đồ của bản thân cũng bị Hồng Dịch đoán được, phá nổ cầu nổi, Ngô đại quản gia cũng ngừng động tác của bản thân lại, một lần nữa lạnh lùng nhìn kĩ Hồng Dịch.
- Nói thừa!
Lúc này, sau khi khiến cho hai người cảm thấy nhục nhã xong, ý niệm bản thân trở nên vô cùng vui sướng, Hồng Dịch cũng không nhiều lời với Ngô đại quản gia và Hồng Khang nữa, bất thình lình hắn búng mạnh ngón tay ra.
- Đại Uy Thiên Long! Đại Uy Thiên Long Đại Nhật Như Lai! Đại Nhật Như Lai Hỏa Diễm Phật Đà! Hỏa Diễm Phật Đà! Đốt!
Từ trên bầu trời, một thanh âm rất nhỏ vang lên, một ngọn lửa vàng rực bắn vọt lên không trung, tựa như sao băng xuyên thủng tầng mây, hóa thành một con rồng lửa dài đến mười trượng, sau đó hướng đâm thẳng xuống tòa lương đình trên hòn đảo ở trung tâm hồ nước mà thiêu đốt.
- Khang thiếu gia, bảo hộ bản thân thật kĩ!
Nhìn thấy Hồng Dịch cuối cùng cũng không nói nhiều nữa, lập tức động thủ, Ngô đại quản gia một lần nữa gầm lên một tiếng, từ trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, hai thanh Thần Tinh Lượng Thiên Xích hợp nhất, hướng về phía con rồng lửa ở trên khung trung đang lao xuống, rồi bất thình lình bổ thẳng vào giữa hư không!
Xoạt!
Một thước này vừa bổ xuống, một âm thanh xé gió vô hình vang lên, trong ánh mắt của Hồng Dịch, hắn chỉ thấy từ trong bảy khiếu huyệt trên thân thể của Ngô đại quản gia, mấy đạo khí tức thần linh vô hình kia đang nâng bánh xe sinh tử, mãnh liệt bay vút lên cao, nghênh đón con rồng lửa của mình.
Rầm rầm!
Con rồng lửa này cùng Chư Thiên Sinh Tử Luân vô hình va chạm dữ dội, lập tức tạo thành một chấn động mãnh liệt! Tiếp đó Ngô đại quản gia liên tục bổ mạnh hai cây thước vào hư không, lấy khí thế quyền ý vô hình của bản thân để chống cự lại đạo thuật của Hồng Dịch.
Liên tiếp bổ ra hơn mười thước, con rồng lửa bỗng nhiên nổ lên một tiếng, tán ra thành vô số đốm lửa nhỏ, tiêu tan trong hư không.
- Ha ha, quyền ý của võ thánh, bằng vào một yêu nhân nho nhỏ, tà ma ngoại đạo như ngươi có thể phá được sao!
Trong mắt của Hồng Khang, hắn chỉ thấy được Hồng Dịch vừa vung tay lên, ở trên không trung bỗng xuất hiện một con rồng lửa giương nanh múa vuốt bổ xuống, thế nhưng Ngô đại quản gia bổ thước ở giữa hư không, tản ra khí thế cường đại, trong thoáng chốc liền bổ nát con rồng lửa kia.
Quyền ý của võ thánh, mắt thường đúng là không thể nhìn thấy được, cũng không thể làm tổn thương thực thể, kể cả là nhân tiên, khi bộc phát quyền ý cũng không thể làm thương tổn đến bất cứ đồ vật thực thể nào cả.
Đây cũng không giống như đạo thuật. Đạo thuật khu vật, hiện hình, có thể chân chính làm tổn thương thực thể, cũng có thể khiến cho mắt người thượng nhìn thấy được, chẳng khác nào những tồn tại chân thật.
Quyền ý, tinh thần, khí thế, khí tràng của võ thánh cũng chính là thiên địch của đạo thuật thần hồn.
- Chư Thiên Sinh Tử Luân!
Hồng Khang sau khi nhìn thấy Ngô đại quản gia ngăn cản được đạo thuật của Hồng Dịch liền cười to ha ha, rồi nhanh chóng xoay người, cũng ầm ầm xuất ra một quyền, dùng tinh thần khóa lại thần hồn của Hồng Dịch ở phía xa xa.
Lúc Hồng Khang xuất một quyền ầm ầm đánh vào giữa hư không, trong ánh mắt của Hồng Dịch, trên cơ thể của Hồng Khang cũng xuất hiện bảy huyệt khiếu. Tuy nhiên bảy huyệt khiếu này chỉ bốc lên một chút quyền ý, còn rất xa mới đạt đến trình độ ngưng tụ thành thần linh, một quyền của hắn chỉ là tụ lại thành một cỗ khí thế xoáy tròn lao thẳng tới phía bản thân mà thôi.
- Ngươi muốn chết! Bằng vào thứ võ công bạc nhược này mà cũng dám đối nghịch với ta sao!
Hồng Dịch bắn ra một chỉ. Ngay lập tức một luồng gió dương cương phóng thẳng ra, nổ nát cỗ khí thế kia.
Cùng lúc đó, Hồng Dịch vung tay kia lên, thi triển Hắc Ma Ô Nha trận!
- A!
Nhất thời Hồng Khang cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, thần hồn bị trong nháy mắt bị trấn áp ở trong đó!
- Tỉnh lại!
Ngô đại quản gia bất thình lình quát lên một tiếng, trong phút chốc từ trong ánh mắt của Hồng Khang khôi phục lại ánh sáng!
Tiếng cự hống của võ thánh có thể phá tất cả tà pháp!
Tiếp đó, ánh mắt của Ngô đại quản gia nhìn về phía Hồng Dịch.
- Dịch thiếu gia, câu thật sự hạ độc thủ với huynh đệ của mình sao!
Trong lúc cất giọng nói, lão ta một lần nữa hợp nhất hai cây thước lại, chỉ một ngón tay về phía Hồng Dịch!
Ô ô, ô ô!
Nhất thời Hồng Dịch cảm thấy tất cả tinh thần của bản thân dường như bị một ngón tay kia của Ngô đại quản gia hút về phía trước, trước mắt bỗng tối sầm lại, hai thanh Thần Tinh Lượng Thiên Xích kia bỗng trở nên khổng lồ như núi cao, đang ầm ầm bổ thẳng xuống đầu mình.
- Hừ!
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, nhất thời mọi chấn động liền biến mất, chỉ thấy ở thật xa ngoài kia, Ngô đại quan gia đang cầm hai cây thước nhắm về phía bản thần, khóa toàn bộ tinh thần khí thế của mình.
Hiện tượng mới vừa rồi chẳng qua chỉ là quyền ý của Ngô đại quản gia công kích mà thôi. Nếu như đối phương là quỷ tiên thì cũng không thể chịu nổi. Thế nhưng Hồng Dịch sao phải sợ loại công kích này?
- Quyền ý của võ thánh lấy thân thể làm trung tâm, càng ở gần thân thể, huyết khí, khí tràng càng dầy đặc, càng ở xa thân thể, quyền ý càng thưa thớt, cũng không giống như quỷ tiên chúng ta, thần hồn xuất xác, cách xa ngàn dặm cũng có thể phát huy uy lực chân chính của đạo thuật. Chẳng lẽ ngươi cho rằng hai bên cách xa nhau như vậy là có thể dùng quyền ý đả thương ta sao? Để ta đến dập tắt khí dương cương trên thân thể ngươi xem sao!
Sau khi Hồng Dịch hóa giải sự trói buộc quyền ý của Ngô đại quản gia, liền đưa mắt nhìn đối phương. Hắn chỉ thấy trên thân thể của Ngô đại quản gia, khí huyết cuồn cuộn, dương cương khí lưu chuyển toàn thân, trông chẳng khác nào một vầng mặt trời chói chang, không thể đến sát để nhìn được.
Lấy thân thể của lão làm trung tâm, xung quanh ngưng tụ thành một không gian cường đại, bất cứ thần hồn quỷ vật nào cũng vô cùng khó khăn để tới gần.
- Hồ nước, lên!
Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng, trong lúc đó cả hòn đảo nhỏ khẽ chấn động một cái, sau đó mặt nước xung quanh hòn đảo bỗng rào rào dựng thẳng đứng lên, ngưng tụ lại thành một bức tường nước khổng lồ!
Bức tường nước này vừa ngưng tụ thành hình liền phóng thẳng lên trời cao, dàn rộng ra thành một tấm màn cực lớn bao phủ toàn bộ tòa lương đình.
- Muốn dùng nước nhấn chìm ta sao! Tán!
Ngô đại quản gia dựng ngược lông mày lên, trong lúc bức tường nước bốc thẳng lên cao, trải ra thành một tấm màn khổng lồ, đột nhiên thân thể lão xoáy tròn một cách dữ dội, từng thước từng thước mãnh liệt bổ thẳng vào hư không.
Rào! Rào! Rào! Rào!
Màn nước vừa mới ngưng tụ thành hình, bất ngờ bị quyền ý của Ngô đại quản gia đánh nát. Tấm màn nước ở giữa không trung mất đi lực chống đỡ của thần hồn, từng tảng nước lớn một rào rào đổ xuống phía dưới. Nhất thời Ngô đại quản gia và Hồng Khang bị ngập trong làn nước đang đổ xuống, khiến cho hai người ướt sũng như gà nhúng nước.
- Nước từ trên bầu trời rơi xuống, chính là sức mạnh của tự nhiên. Quyền ý của ngươi có thể phá vỡ thần hồn của ta, nhưng nước rơi xuống là quy tắc của tự nhiên, ngươi có thể ngăn cản được sao?
Hồng Dịch nhìn thấy Ngô đại quản gia cùng Hồng Khang rơi vào bộ dáng giống như gà nhúng nước, lại khẽ mỉm cười:
- Ngô đại quản gia, ngươi đừng cho rằng ta chỉ biết mưu lợi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là đạo thuật chân chính! Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Long Tượng Pháp Ấn! Bồ Tát!
Rầm rầm rầm rầm!
Những gợn sóng do màn nước vừa mới đổ xuống ban nãy lập tức phát ra những âm thành ùng ục, ùng ục, sau đó từng cụm nước giống như pháo hoa bắn phụt lên bầu trời. Tiếp đó, từ trung tâm của những cụm pháo hoa nước này bỗng nhiên xuất hiện một pho tượng có kích cỡ bằng một thân người, đây chính là thân thể của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát do nước ngưng tụ mà thành!
Đại Uy Thiên Long "Thủy Bồ Tát" sức mạnh lớn vô cùng, từ trong nước bước ra, từng bước, từng bước, bước lên trên bờ.
Lực lượng khổng lồ từ bàn chân phát ra khiến cho cả hòn đảo rung chuyển dữ dội.
Một pho tượng Đại Uy Thiên Long "Thủy Bồ Tát"!
Ngô đại quản gia lại từ phía xa xa bổ xuống hư không một thước nữa. Thế nhưng thứ quyền ý, khí thế này đánh vào thân thể của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, cũng chỉ khiến cho bồ tát hơi lay động một chút, không hề tản mát mất, sau đó lại tiếp túc bước đi, nhanh chóng đi đến trước mặt Ngô đại quản gia! Một quyền ầm ầm phóng thẳng về phía trước!
Kình phong dữ dội, xé rách không khí, cuồng phong nổi lên mãnh liệt, đám cây cối ở xung quanh lương đình cũng bị cuồng phong thổi oằn hẳn xuống!
Hồng Khang ngồi nhanh xuống đất, thế nhưng vẫn bị cuồng phong hất hắn bật ngựa ngã vật xuống, may mà được Ngô đại quản gia với tay ra kéo lại nên không bị văng xuống nước.
Rầm rầm rầm rầm!
Hai cây thước Thần Tinh Lượng Thiên Xích bằng một tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đập xuống toàn thân của pho tượng "Thủy Bồ Tát" này!
Pho tượng "Thủy Bồ Tát" này đánh ra một quyền, làm xung quanh nổi lên gió lớn, thế nhưng sau đó liền bị Thần Tinh Lượng Thiên Xích đánh vào thân thể, lập tức ầm ầm vỡ ra, biến thành một đoàn bọt nước.
Nhưng ngay sau khi Ngô đại quản gia một thước đánh nát "Thủy Bồ Tát" kia, thì lập tức lại có hai pho tượng "Thủy Bồ Tát" khác bước lên bờ, phóng quyền đánh thẳng về phía Ngô đại quản gia!
Thân hình của Ngô đại quản gia bỗng chớp lên, quyền pháp của hai pho tượng "Thủy Bồ Tát" kia chưa kịp thi triển xong liền bị đánh nát!
Thế nhưng vừa mới đánh nát hai pho tượng này, lại lập tức xuất hiện bốn pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát khác từ trong nước nổi lên.
Đánh nát một pho tương liền xuất hiện hai pho tượng, đánh nát hai pho tượng liền xuất hiện bốn pho tượng!
Truyện khác cùng thể loại
350 chương
151 chương
487 chương
261 chương
457 chương
1763 chương
3292 chương
175 chương