Dương Thần

Chương 239 : Phá đạo tâm của ngươi!

Hồng Dịch tám tuổi đọc sách, thông thuộc kinh sử, lại càng sở trưởng trong việc "bới móc" chỗ sơ hở, hung hãn chỉ trích đối thủ. Đó cũng là thủ đoạn dùng sách vở làm văn chương công kích kẻ khác. Hơn nữa ở trong thi cử, đây là thủ đoạn cần thiết để suy đoán tâm lý, rồi từ đó kích đúng vào học thuyết của quan giám khảo. Công bằng mà nói, bài thơ này của Vô Địch hầu quả thật có khí phách hào hùng, vô cùng chân động. Trong lòng Hồng Dịch cũng phi thường bội phục. Nếu như để bản thân hắn tự làm, muốn vượt qua khí phách của bài thơ này cũng có chút khó khăn. Dù sao làm thơ cũng phải có linh cảm, kể cả là thi tiên, thi thánh cũng không thể tùy tùy tiện tiện lập tức làm thơ được. Tuy nhiên điều này cũng không hề ngăn trở việc Hồng Dịch công kích Vô Địch hầu. Người đọc sách đều sở trường về thứ công kích này, hơn nữa còn nghiền ngẫm từng câu từng chữ một mà công kích. Thật bất hạnh thay, thủ đoạn công kích này đã được Hồng Dịch luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi. Trong thơ đối phương xuất hiện một danh từ ít thấy, lập tức từ này trở thành đối tượng công kích của hắn. Danh từ "ngô câu", từ trước cho tới giờ Hồng Dịch chưa từng nghe qua, hoặc có thể đây là một kiện chí bảo binh khí mà không ai biết đến. Thế nhưng tóm lấy những từ ngữ ít thấy của đối phương, rồi từ đó công kích vào, đây chính là sở trường đặc biệt của Hồng Dịch. Kiếm và đao. Kiếm phải là thẳng tắp. Bất cứ thứ binh khí nào không thẳng thì không thể gọi đó là kiếm được. Bởi lẽ ở trong lễ nghi thời cổ xưa, kiếm là thứ đại biểu cho sự chính trực. Mặc dù lực sát thượng của kiếm không bằng đao. Trong quân đội cũng không cần kiếm. Sĩ đại phu đeo kiêm, hoàng thượng thiên tử dùng thượng phương bảo kiếm, cũng không phải là để chém giết mà là để đại biểu cho sự chính trực của bản thân. Vì thế lúc Vô Địch hầu trả lời câu hỏi của Hồng Dịch, nói ra rằng ngô câu cong cong tựa lưỡi liềm, nói rằng thứ này là thần kiếm thời thượng cổ, lập tức lại bị Hồng Dịch tóm được chỗ hổng. Hồng Dịch một trảo tóm được chỗ sơ hở này, làm sao có thể chịu thả tay ra, cứ liều chết tóm thật chặt, nhất quyết không buông tay. Cho dù thật sự có một thanh thượng cổ thần kiếm tên là "Ngô câu" đi chăng nữa, thì thanh thần binh kia phải là câu, căn bản không được gọi là kiếm. Đây là do Vô Địch hầu phân biệt không được rõ ràng cho nên Hồng Dịch quyết định dùng đạo lý đè chết hắn. Vốn là Hồng Dịch đang tìm biện pháp để áp chế đạo tâm của Vô Địch hầu. Bây giờ mặc dù không thể sánh với đạo thuật, thế nhưng dùng văn chương đạo lý Hồng Dịch cũng có thể phá hỏng đạo tâm của đối phương. - Ồ? Trong lúc đó, khi Hồng Dịch vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ sát ý nồng nặc tản ra. Chỉ thấy hai mắt của Vô Địch hầu lóe lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng đến giết chết hắn. Rất dễ nhận thấy một câu công kích của bản thân đã chọc cho đối phương nổi lên sát tâm rồi. - Hừ! Đúng lúc này, đại kim chu đột nhiên nhảy mạnh lên, phóng đến trước mặt Hồng Dịch. Tuy nhiên, sát ý của Vô Địch hầu bất thình lình biến mất, hắn cũng không động thủ, chỉ cười cười: - Thư sinh vẫn chỉ là thư sinh. Ngươi đọc được vài quyển sách lại dám đến trước mặt ta khoe khoang sao? Lại còn dám công kích ta sao? Trên thảo nguyên Vân Mông quốc, có một bộ lạc tên là "Ngô" am hiểu chế tạo đạo kiếm. Kiếm bọn họ chế tạo uốn cong như lưỡi câu, giết người không dính máu. Thiên hạ này rộng lớn, muôn hình muôn vẻ, ngươi có thể biết hết được chăng? - À? Thì ra đây là đao của bộ lạc Ngô ở trên thảo nguyên Vân Mông quốc. Hồng Dịch gật đầu, hắc hắc cười. Mặc dù hắn tinh thông kinh sử, hiểu rõ triều đại Thiên Châu. Thế nhưng cũng không thể biết hết các bộ lạc trên thảo nguyên Vân Mông. Về chuyện này, chỉ sợ rằng ngay cả người Vân Mông cũng không nắm rõ lắm. Tuy nhiên Vô Địch hầu chinh chiến thảo nguyên, tung hoành vạn dặm, bộ lạc Ngô kia không biết là có thật hay không nữa. Thế nhưng lời giải thích này vẫn không cách nào lấp đầy lỗ hổng mà Hồng Dịch vừa công kích. Hồng Dịch cũng không quan tâm chút nào đến sát ý vừa lóe lên trên khuôn mặt của Vô Địch hầu. Chắp một tay sau lưng, đường đường chính chính nói: - Tuy nhiên không phải mới vừa rồi Hầu gia nói đây là kiếm hay sao? Bất cứ thứ binh khí nào, hễ là vật cong thì đều không phải là kiếm. Kiếm nhất định phải là thứ binh khí ngay thẳng. Về điểm này Hầu gia phải nhớ kỹ trong lòng. Chớ nên ngay cả đao kiếm không phân biệt được, khiến cho thiên hạ cười chê. Tuy nhiên Hầu gia dù sao cũng là người cầm binh. Làm một hai câu thơ kia cũng không có gì đáng chỉ trích nặng nề. Thế nhưng ta là người đọc sách, hiểu rõ đại nghĩa, biết được đạo lý, đây mới là điều quan trọng nhất. Thơ từ cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo tiểu thuật mà thôi. - Ồ? Vô Địch hầu càng nghe, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng. Trên mặt hiện ra một nụ cười vô cùng khó hiểu: - Ngươi đang giáo huấn ta sao? - Không dám. Hồng Dịch sang sảng nói: - Hầu gia sau này phụ tá bệ hạ chúng ta quản lý thiên hạ. Nếu như cong thẳng chẳng phân biệt được, đao kiếm nhận không ra thì sao có thể quản lý triều chính? Ta chỉ làm hết bổn phận của một kẻ đọc sách, khuyên gián Hầu gia một câu, để cho Hầu gia tránh sau này quản lý triều chính mà không phân biệt được phải trái đúng sai, làm khổ thiên hạ bách tính. - Ngươi nói ta phải trái đúng sai không phân biệt được sao? Sắc mặt Vô Địch hầu biến đổi. Lời này của Hồng Dịch mặc dù hời hợt, thế nhưng ý tứ trong đó, từng câu từng chữ chẳng khác nào đại đao xuyên tim. Một câu "cong thẳng chẳng phân biệt được" quả thực quá nặng rồi. Nói cách khác đây chính là thị phi đúng sai không phân biệt được, không hiểu lễ pháp. Một cách nghiêm khắc mà nói thì chính là không bằng cầm thú. Phải trái trắng đen chẳng phân biệt được, không phải cầm thú thì là cái gì đây? Lời này mặc dù rất nặng, thế nhưng kết hợp với câu nói ban nãy của Vô Địch hầu, nói câu là kiếm, đúng là biến cong thành thẳng rồi. Mặc dù bây giờ rất nhiều binh khí được chế luyện ra đều được gọi là kiếm. Ví dụ như Trảm Sa của Thần Phong quốc, mặc dù cũng có độ cong mà vẫn được gọi là kiếm. Nhưng nghiêm khắc mà nói, đây là đao. Điều này khiến cho những kẻ đọc sách công kích tới tấp, nói là văn hóa man di, bắt chước không đâu vào đâu cả. Tranh luận về đao kiếm, suy nghĩ một cách nghiêm khắc mà nói thì đây chính là sự phân biệt phải trái đúng sai. Nếu như là ở trong thi cử, quan giám khảo bắt được chỗ sơ hở này thì đây chính là một chuyện lớn rồi. Bây giờ Hồng Dịch vung tay một cái liền tóm được chỗ sơ hở của đối phương, ngay lập tức liền công kích cho Vô Địch hầu ứng phó không kịp. Mặc cho Vô Địch hầu có tuyệt thế võ công, có thủ đoạn nghịch thiên, thế nhưng lại không cách nào tìm ra lời lẽ bác bẻ lại được. - Hừ. Ngươi cho dù làm được một hai câu thơ khí phách, thế nhưng con người làm sao lại không có chỗ sơ hở, chẳng lẽ ta tìm không ra sao? Lão tử trải qua thi cử, mấy tràng văn chiến, nhận đủ sự chỉ trích bới móc của đám quan giám khảo kia, công phu văn từ đã luyện thành một thân kim cương bất hoại rồi. Ngươi muốn đấu văn, dùng văn từ áp chế ta sao? Ta công kích cho ngay cả bà ngoại ngươi cũng không nhận ra được. Hồng Dịch nhìn thấy Vô Địch hầu không nói không rằng, trong lòng cũng biết, chỉ sợ rằng bản thân đã dần dần lay chuyển lòng tin của hắn. Trong trường thi của các khoa cử, quan giám khảo đều là những người luôn bới móc chỉ trích những điểm sơ hở. Bất cứ văn tự nào cũng có thể tìm ra những điểm thiếu sót. Hồng Dịch đã trải qua mấy tràng thi tú tài, cử nhân, về phương diện công phu văn tự đã sớm rèn luyện được một thân kim cương bất hoại rồi. - Được rồi. Hai vị sứ giả Đại Kiền. Ngâm thơ làm văn vốn là chuyện phóng khoáng, không nên làm rầm rĩ như vậy. Hôm nay là quốc yến của Xuất Vân quốc chúng ta, kính xin hai vị về lại chỗ ngồi. Thấy tình hình không tốt lắm, Xuất Vân quốc chủ Thiện Quy Tàng vội vàng nói. Sau đó Thiện Quy Tàng hướng về phía Hồng Dịch nói: - Hải sử (quan tuần biển), Vô Địch hầu là nguyên soái Đại Kiền, chiến công hiển hách lẫy lừng, là chiến thần bảo vệ lãnh thổ. Ngươi là kẻ bậc dưới, không có tước vị trong người, quân chức thấp kém, sao lại dám gây xung đột trước mặt hầu gia? Điều này dường như không hợp với lễ pháp thì phải? Thủ phụ đại thần cũng đứng lên, nói: - Huống chi bài thơ này của Vô Địch hầu cũng không hề có chỗ nào không ổn. Cúc văn cương đao của Thần Phong quốc cũng được gọi là kiếm. Vậy thì câu đao của bộ lạc Ngô trên thảo nguyên Vân Mông quốc được gọi là kiếm cũng có sao đâu. - Lời này không đúng! Hồng Dịch không tự ti không kiêu ngạo đi tới trung tâm đại điện, chắp hai tay sau lưng, thể hiện lễ tiết chính tông của kẻ đọc sách. - Tranh luận về đao và kiếm, bên trong còn ẩn chứa đạo lý phải trái đúng sai. Thân là kẻ đọc sách, không thể không phân biệt rõ ràng điều này. Đao là thứ binh khí giết chóc, không phải là nhân nghĩa, vì thế mới có hình dáng cong cong. Còn kiếm là binh khí của lễ nghi, cho nên thẳng tắp chính trực. - Đạo lý đúng sai thị phi trong đó ngay cả bình dân bách tính cũng có thể hiểu rõ được. Thế nhưng vô địch hầu gia thống lĩnh hùng binh, nắm giữ đại quyền sinh sát, trong lúc vung tay lên là ngàn vạn đầu người rơi xuống. Nếu như không tranh luận rõ ràng đạo lý đao kiêm cong thẳng này thì cực kỳ nguy hiểm. Hàng bối kẻ đọc sách như chúng ta, không thể không giúp cho người cầm binh hiểu rõ đạo lý này. Nếu như quân vương và đại tướng không hiểu rõ đạo lý này, thì cho dù kẻ đọc sách có chết cùng phải liều mạng khuyên gián. Từng câu từng chữ của Hồng Dịch kích động vang lên, vang dội khắp đại điện. Trong số các đại thần của Xuất Vân quốc, không ít người là kẻ đọc sách, nghe thấy lời lẽ mạnh mẽ sục sôi này của Hồng Dịch, cũng phải âm thầm gật đầu. Xuất Vân quốc là quốc gia tuân theo lễ nghi trung thổ. Ngay cả "đại đạo thanh lâu thập nhị trọng" (đường lớn mười hai tòa thanh lâu) trong hoàng cung cũng làm theo. Tất nhiên bên trong sẽ có rất nhiều người nghiên cứu học thuật của nho môn. Thật ra, Xuất Vân quốc hiện giờ vốn chính là một triều đình rất nề nếp, thậm chí so với triều đình của Đại Kiền, lễ pháp còn có chút rõ ràng hơn rất nhiều. Hồng Dịch sau khi mạnh mẽ nói xong, giọng điệu liền biến đổi, trở nên hùng hồn trầm bổng. Hắn ngẩng đầu lên, giống như tiên hạc đứng trên đỉnh núi vạn trượng, hướng về phía Xuất Vân quốc chủ nói: - Hơn nữa, mới vừa rồi quốc chủ nói chức vị của ta thấp kém, cũng không có tước vị trên người, xảy ra xung đột với Vô Địch hầu là không hợp với lễ nghi. Điều này không phải đại nghĩa cổ xưa của kẻ đọc sách. Hàng bối kẻ đọc sách như chúng ta, cho dù áo vải, chỉ cần lòng mang thiên hạ, vô tư chính trực, thì có thể khinh thường vương hầu, ngạo mạn mang thân mà can gián quân vương. Còn về phần bài thơ này của Vô Địch hầu, quả thật mang khí phách hào hùng. Tuy nhiên một câu "Tam thiên lý lai dục phong hầu"này, dường như ngôn từ không theo kịp ý thơ. Hiện giờ Vô Địch hầu đã là hầu gia rồi. Tuy nhiên bài thơ này lại so sánh với hầu gia trước kia sao? Đâu phải là ứng cảnh hôm nay mà làm ra nữa? Hồng Dịch nhìn Vô Địch hầu nói. - Đúng vậy thì sao nào? Bài thơ này chính là khi bổn hầu tập kích thảo nguyên, lúc đó còn chưa phong hầu mà làm ra đấy. Vô Địch hầu nghiến nghiến răng, sau đó cười cười nói. Trong nụ cười này ẩn chứa rất nhiều thứ. Trong ánh mắt lại càng ẩn chứa sát cơ thâm sâu. Hai con ngươi của hắn giống như hai luồng lốc xoáy, muốn hút Hồng Dịch vào trong đó, trông cực kỳ đáng sợ. Lúc này, văn võ toàn triều của Xuất Vân quốc cũng cảm nhận được sát ý của vị Hầu gia của Đại Kiền này. Hắn chẳng khác nào một sát thần, khiến cho ai ai cũng cảm thấy khẩn trương trong lòng. - Vô Địch hầu, tước vị của ngươi tuy cao. Thế nhưng đối với kẻ đọc sách như ta, tước vị cũng chỉ là bùn nhão mà thôi. Những thứ vương hầu công khanh như ngươi, đứng trước mặt ta cũng không cách nào áp chế được ta đâu. Hồng Dịch vung tay áo lên, phật một tiếng. Sau khi bắt chước phong phạm chân chính của danh sĩ, hắn lại chắp hai tay sau lưng, rồi thong thả nói: - Ta cũng có một bài thơ. Vô Địch hầu gia nghe kỹ nhé. - Ta rửa tai lắng nghe đây. Vô Địch hầu nhếch miệng cười một tiếng. Hồng Dịch mở miệng ngâm nga: Yến tước hồng hộc vô tôn ti. Bố y vương hầu tửu nhất bôi. Ngã thị vân trung đại bằng điểu. Chích khán thiên đê bất khẳng phi. Dịch nghĩa: Yến tước hồng nhạn không địa vị. Vương hầu áo vải rượu một chén. Ta là đại bàng giữa tầng mây. Chỉ thấy trời cao không cúi đầu. Hồng Dịch niệm bài thơ này càng thêm hùng hồn, đồng thời mang bản thân dung nhập vào trong sử sách. Mang tâm tình buồn bực sầu não của những danh sĩ, nho sĩ lưng mang thơ sách, hông đeo trường kiếm tiến vào trong thơ văn. Từng câu từng chữ tự nhiên mang theo một cỗ xúc động phẫn nộ. Văn võ toàn triều nghe được áng thơ này của Hồng Dịch, ai ai cũng cảm nhận được một cỗ ý chí bất khuất bất bình, phảng phất như thấy được một danh sĩ, một nho giả vô cùng có khí khái cốt cách. Không phải là gì khác, Hồng Dịch chỉ là một quan tuần biển nho nhỏ, đối mặt với một Vô Địch hầu uy danh lẫy lừng, các quốc gia trong thiên hạ cũng biết đến tên tuổi, vậy mà hắn cũng dám trực tiếp chống lại. Đây là thứ gì đây? Đây chính là cốt cách rắn rỏi của một danh sĩ chân chính đấy! Vân Mông đế quốc là quốc gia cường đại như vậy, hoàng đế của bọn họ, Nạp Lan Y Hồng, nghe được tên của Vô Địch hầu, ngay cả cơm cũng ăn không nổi. Chính là bởi vì như thế, quốc chủ lẫn văn vũ toàn triều của Xuất Vân quốc khi nghe thấy Vô Địch hầu đến thăm hỏi, cũng lập tức rải cát vàng, vẩy nước trong, cử hành yến tiệc. Bây giờ Hồng Dịch đứng trước mặt gây xung đột, đốp chát khiến cho Vô Địch hầu sửng sốt sững sờ, khí phách danh sĩ bậc này cũng đủ để khiến cho bất cứ ai cũng phải bội phục vô cùng. Trong lòng các văn thần của Xuất Vân quốc đều cực kỳ kính ngưỡng đối với những danh sĩ ở trung thổ. Ngay khi văn võ toàn triều Xuất Vân quốc đang chấn động, Hồng Dịch chỉ một tay về phía Vô Địch hầu, ngạo nghễ nói: - Ta mặc dù không phải là bố y (bình dân áo vải). Thế nhưng hôm nay vẫn công kích Vô Địch hầu ngươi. Chắc hẳn sau khi trở về Đại Kiền, ta cũng sẽ chân chính là bố y, còn ngươi vẫn như cũ, vẫn là vương hầu. Thế nhưng lúc đó ta là bố y hầu. Ở trong tay của hàng bối kẻ đọc sách như ta cũng chính là một chén rượu vấn đề. Hôm nay, ở trên đại điện của một quốc gia trên đại điện, ta mời ngươi một chén, hy vọng Vô Địch hầu gia ngươi có thể phân biệt rõ ràng đao kiếm, phải trái đúng sai, không bị quyền lực che mất hai mắt. Trong tương lai nếu như ngươi tiến vào nội các quản lý triều chính thì có thể cai quản thiên hạ thái bình, bình ổn thuế khóa trong thiên hạ, san bằng việc sát nhập đất đai trong thiên hạ. Bách tính Đại Kiền chúng ta, ai ai cũng được an cư lạc nghiệp, không bị vương hầu khi dễ. Hôm nay ta thất lễ với ngươi, sau này xin tới tận nhà để tự tạ tội. Vừa nói Hồng Dịch vừa trở lại trước bàn, giơ chén rượu trong tay mình lên, hướng về phía Vô Địch hầu đong đưa một cái rồi uống xuống. Lại là một lời nói nghiêm khắc đầy chính trực. Tại buổi đại yến của Xuất Vân quốc hôm nay, Hồng Dịch không động đao binh, không vận thần thông, chỉ bằng vào ngôn ngữ, lại ương ngạnh mang Vô Địch hầu danh tiếng lẫy lừng, sát thần diệt phật, nắm giữ bát hoang tạo hóa, nói cho á khẩu không trả lời được. Tình cảnh như thế khiến cho đại kim chu sau khi trở lại bàn của mình cũng phải há miệng thật to, lộ ra một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên. Ánh mắt của Ngân Sa lóe lên, nhìn dáng dấp của Hồng Dịch, cũng tự cảm thấy bản thân còn chưa thực sự hiểu rõ Hồng Dịch. Lúc này, vị Ngân Sa vương tung hoành thiên hạ mới hiểu được phong cách của Hồng Dịch. - Ha ha ha ha. Vô Địch hầu nhìn động tác của Hồng Dịch, khuôn mặt âm tình bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trong lúc đó, đột nhiên ánh mắt của hắn chợt lóe lên. Ha ha cười lớn: - Quả nhiên không hổ danh là thủ khoa đệ nhất danh đợt thi hương của triều đình Đại Kiền ta, có bản sắc của kẻ đọc sách. Mặc dù ngươi là thứ tử của Hồng thái sư, không có địa vị, không có tước vị, thế nhưng tiền đồ không thể đoán trước được. Ngươi làm quan tuần biển tốt lắm. Sau khi trở về, ta còn muốn dâng một tấu chương lên hoàng thượng, nói vài câu về ngươi. Dứt lời, Vô Địch hầu trở lại bàn của mình, nhấc chén rượu lên, cùng Hồng Dịch đối ẩm một chén, sau đó đặt mạnh xuống. Chén rượu lưu ly dạ quang kia, trong lúc bị đặt mạnh xuống liền lún thật sâu vào trong chiếc bàn. Mà chiếc bàn bằng gỗ đàn hương thủng một lỗ nhỏ, đồng thời một viên gỗ tròn lớn bằng lòng bàn tay rớt xuống mặt đất. Đúng lúc này, quan chép sử của Xuất Vân quốc lập tức ghi lại rằng: - Mùa đông năm thứ sáu mươi Đại Kiền. Ngày mùng năm tháng mười một. Vô Địch hầu của Đại Kiền đến Xuất Vân quốc ta. Ở trong hoàng cung đại điện, quốc yến, Vô Địch hầu bị một tiểu tướng quân thuộc Tĩnh Hải quân của Đại Kiền công kích, lực dồn chén rượu, đàn mộc đại án bị vỡ một lỗ nhỏ. - Hả? Ngay khi quan chép sử của Xuất vân quốc lặng lẽ sột soạt ghi lại, ánh mắt sắc bén của Vô Địch hầu quan sát kỹ bốn phương tám hướng, nhìn quan chép sử đang khoa tay múa chân ở phía xa, tinh thần đột nhiên lạnh lẽo. Hắn nhìn bút hình, tất nhiên biết được đám quan chép sử kia đang viết những thứ gì. - Thần Ưng vương. Đầu ngón tay của hắn run run chỉ về phía trước một cái. - Hầu gia, chuyện này vạn lần không thể. Lịch sử như sắt thép. Các triều đại, bất cứ đế vương tàn bạo này cũng không thể động thủ với quan chép sử. Chuyện này truyền ra ngoài thì đại sĩ phu toàn triều Đại Kiền thật sự sẽ vung bút hỏi tội người đấy. Hoàng thượng cũng khó có thể bênh vực được. Tiêu Ảm Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Vô Địch hầu, liền biết hắn muốn làm gì, vội vàng mang một tia thần niệm xuất ra ngoài, dùng thần hồn thì thầm với hắn. - Ta chinh chiến nhiều nắm, sát thần diệt phật, gặp người giết người, gặp tiên diệt tiên, giờ sao phải sợ một đám hủ nho. Vô Địch hầu lạnh lùng cười một tiếng: - Tuy nhiên hôm này Xuất Vân quốc chủ tiếp đãi ta, lại ngồi ngang hàng, còn hết sức tâng bốc nịnh hót, coi như là bỏ qua đi. Tên Hồng Dịch này thật đúng là có khí chất của đám hủ nho kia. Sau khi trở lại Đại Kiền, ta sẽ dâng một tấu chương lên hoàng thượng, mang hắn đến dưới trướng của ta. Kẻ này có tài hùng biện, không kiêng nể bất cứ thứ gì, thông minh nhanh trí, thu làm thủ hạ cũng có thể tăng thêm lực lượng của ta. - Hầu gia thu hắn làm thủ hạ sao? Hắn là thứ tử của Hồng thái sư mà? Tiêu Ảm Nhiên nói. - Hồng thái sư cùng bản hầu cũng có qua lại. Vô Địch hầu nói: - Sau tràng quốc yến này, chúng ta trở về thôi. - Trở về sao? Còn chưa điều tra về cái chết của Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu mà? Còn cả Tiêu Thiểu Nam cùng Tiên Đô Ngọc Hoàng của Phương Tiên đạo chúng ta nữa. Tiêu Ảm Nhiên nói. - Hiện giờ cũng không điều tra ra được thứ gì. Chuyện này tạm thời cứ để ta áp chế cho, đến lúc đó chung quy nước chảy đá hiện ra mà thôi. Còn về phần bảo vật của Phương Tiên đạo các ngươi, ta từ trong Tạo Hóa hồ lô lấy ra một kiện pháp bảo để bồi thường cho. Vô Địch hầu thản nhiên nói, rồi lờ mờ liếc mặt qua phía Hồng Dịch đang ăn uống đằng kia, cười lạnh một tiếng. - Ta tung hoành vô địch lâu như vậy, dường như chưa gặp qua một đối thủ nào có thể vui đùa đôi chút. Thế nhưng thực lực của hắn lại quá nhỏ bé, bóp một cái là chết. Không bằng nuôi dưỡng một chút để sau này chơi đùa. Vô Địch hầu tự nói một mình. - Phụ vương. Ngay sau khi Vô Địch hầu trở lại chỗ ngồi, cả tràng diện quốc yến trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Văn võ bá quan toàn triều cũng bị một màn ban nãy dọa cho sợ đến ngây người. Ai cũng không nghĩ tới một quan tuần biển nho nhỏ, lại dám tại quốc yến, thể hiện ra một phong thái hoàn toàn áp đảo Vô Địch hầu. - Nhạc sư! Nhìn thấy tình cảnh yên tĩnh như tờ, thủ phụ đại thần đưa mắt ra hiệu cho quan lễ nghi. Ngay khi quan lễ nghi vừa lên tiếng bảo nhạc sư tấu nhạc, bất ngờ Thiện Ngân Sa lại cất giọng nói. - Vương nhi, có chuyện gì vậy? Quốc chủ Thiện Quy Tàng vội vàng giơ tay ngăn nhạc sư đang định tấu nhạc, rồi xoay người về phía Thiện Ngân Sa hỏi. Có thể thấy rằng, đối vơi vị nữ nhi này, Thiện Quy Tàng vô cùng coi trọng. - Con hôm nay đến đây, mượn chuyện quốc yến, cũng muốn xin phép phụ vương một chuyện. Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch rồi nói. - Ồ? Vương nhi có chuyện gì mau mau nói đi. Thiện Quy Tàng vội vàng nói. Lúc này, văn võ toàn triều đều nhìn về phía vị công chúa có địa vị siêu nhiên, vị hải thần chuyển thế này, không biết nàng muốn nói điều gì. - Con đã tuyển chọn được đạo lữ rồi, bây giờ là muốn xin phép phụ vương một tiếng. Ngân Sa bình tĩnh nói. - Cái gì? Vị quốc chủ Thiện Quy Tàng vừa nghe thấy lời này của Thiện Ngân Sa, lập tức vô cùng kinh hãi, ngay cả chén rượu trên tay cũng rơi xuống, quả thật chuyện này đối với hắn quá mức chấn động. Thiện Ngân Sa là vị công chúa có địa vị siêu nhiên ở Xuất Vân quốc, thậm chí danh vọng của nàng ở trong dân gian, so với một quốc chủ như hắn còn thần kỳ hơn nhiều, được bách tính vô cùng tôn kính. Dù sao đối với bách tính phải dựa vào biển khơi kiếm cơm, thì một công chúa có thể cưỡi cá mập dạo chơi chẳng khác nào một hải thần công chúa. Trong lòng mọi người, ai ai cũng tôn thờ giống như đó là hải thần vậy. Ở một vài vùng ven biển của Xuất Vân quốc, thậm chí có bách tính tạc tượng của Thiện Ngân Sa, lập miếu thờ cho nàng, hương hỏa không ngớt. Mỗi khi dân chài ra biển đánh cá đều dâng hương lên trước tượng của nàng, rập đầu đủ ba trăm chín mươi cái mới dám ra biển. Việc kết hôn của một công chúa như vậy tất nhiên phải là một chuyện lớn. Văn võ bá quan toàn triều, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người, con mắt của bọn họ dán chặt trên người Thiện Ngân Sa, bọn họ tất nhiên là muốn biết đạo lữ mà nàng tuyển chọn là ai. Bởi lẽ, nói không chừng, sau này, khi quốc chủ băng hà, vị "đạo lữ" kia chính là quốc chủ cũng nên. Dù sao đám vương tử, vương tôn hiện giờ ở Xuất Vân quốc tuyệt đối không tranh đoạt được quyền vị với Thiện Ngân Sa. Nghe thấy lời này của Thiện Ngân Sa, ngay cả Vô Địch hầu, Thần Ưng vương, Tiêu Ảm Nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc. Đạo lữ của thiên hạ bát đại yêu tiên. Phân lượng của kẻ này tuyệt đối là không nhỏ. Đôi mắt của Vô Địch hầu khép lại thành một khe hẹp, lóe lên. Một đạo tinh quang từ trong đó bắn ra, quét ngang qua giống như một thanh phi kiếm, không ai biết hắn đang suy nghĩ những gì. - Không biết vị đạo lữ vương nhi tuyển chọn là ai? Sau khi nói ra, phụ vương sẽ tổ chức lễ cưới cho vương nhi. Đây chính là chuyện vô cùng to lớn của Xuất Vân quốc chúng ta. Quan lễ nghi ít nhất cũng phải chuẩn bị mấy tháng. Đồng thời phải đại xá cho rất nhiều nô lệ trong thành đấy. Thiện Quy Tàng bình tĩnh trở lại, trấn định tâm thần, hỏi. Tất cả văn võ bá quan trong triều đều nhìn chằm chằm vào miệng của Thiện Ngân Sa, hy vọng nghe được từ nàng danh tính của vị đạo lữ kia. Mà ngay cả những Ngân Sa võ sĩ đứng bên ngoài cũng đều dựng đứng lỗ tai lên nghe. Dù sao trong mắt của những Ngân Sa võ sĩ này, Thiện Ngân Sa công chúa chẳng khác nào người trời, được bọn hộ kính ngưỡng vô cùng. Ai có thể lấy được một vị công chúa giống như người trời đây? Không ai là không muốn biết. Ngay khi rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, Thiện Ngân Sa giơ tay lên, chỉ về phía Hồng Dịch, từ trong miệng nói ra từng câu từng chữ. - Chính là vị Hồng Dịch công tử đang ngồi ở đây. Chúng ta duyên định ba sinh, Hồng Dịch công tử chính là đạo lữ của con. Phụ vương dặn lễ quan nhớ kỹ, thu xếp tất cả mọi chuyện thật tốt. - Cái gì. - Làm sao có thể như vậy? Tiêu Ảm Nhiên cùng Thần Ưng vương đưa mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương. - Đi. Đột nhiên trong lúc đó Vô Địch hầu bất ngờ đứng dậy, thậm chí không chào hỏi, bước thẳng ra ngoài.