Dương Thần
Chương 237 : Quốc yến!
- Sứ giả của Đại Kiền? Những người này ở đâu ra vậy? Để ta đến hoàng cung xem bọn họ là ai? Bọn họ có tất cả mấy người?
Thiện Ngân Sa nhìn tên Ngân Sa võ sĩ đang quỳ ở dưới, cảm thấy có chút kỳ quái, không nhịn được cất giọng hỏi.
Ở Xuất Vân quốc, nàng có một địa vị siêu nhiên, vì thế không bị bất cứ hạn chế nào. Từ trước đến giờ, có chuyện lớn gì, kể cả là quốc chủ của Xuất Vân quốc cũng không dám làm phiền nàng, tránh quấy rầy nữ nhi quỷ tiên, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên này.
Phải biết rằng, Xuất Vân quốc gần như hoàn toàn dựa vào uy danh của Thiện Ngân Sa mới có thể ngày càng phát triển lớn mạnh như hiện giờ, không có bất cứ đoàn hải tặc cường đại nào dám đến công kích quốc dân.
Hơn mười năm trước, Xuất Vân quốc mới chỉ có hai ba vạn nhân khẩu.
Trong mười năm ngắn ngủi, hai ba mươi vạn nhân khẩu lại tăng lên gấp ba bốn lần, lên tới tám mươi vạn nhân khẩu. Quốc lực cũng từ từ cường thịnh. Từng mảng lớn đất đai được khai phá, lương thực tích trữ dồi dào, tự nuôi gia sức, phát triển phồn thịnh. Thuế thu hàng năm của cả quốc gia lên đến năm mươi vạn lượng bạc.
Những thứ này đều là do uy lực chấn nhiếp vô hình của Thiện Ngân Sa. Không có Thiện Ngân Sa, người dân trên hòn đảo Xuất Vân sẽ bị hải tặc quấy rối vô cùng vô tận, binh thuyền bị cướp đoạt, làm sao có thể an cư lạc nghiệp mà phát triển, cuối cùng càng ngày càng suy yếu.
Xuất Vân quốc bây giờ, một khi vương thượng chết, Thiện Ngân Sa trực tiếp cai quản, can thiệp chính vụ, đây là điều rất rõ ràng.
- Công chúa, hình như là Vô Địch hầu uy danh lẫy lừng của Đại Kiền. Lần này ở trên biển đánh bại hạm đội của Vân Mông quốc, hiện giờ đang trên đường trở về, tiện đường ngang qua Xuất Vân quốc chúng ta, vì thế đến đây để thăm hỏi. Đồng thời bọn họ hình như muốn tra xét chuyện gì đó? Đầu lĩnh của đoàn người này là Vô Địch hầu, ngoài ra còn có một vị đạo sĩ, còn lại đều là hộ vệ đi cùng. Thuyền của bọn họ đã cập bến rồi, chỉ mang theo một chiếc kỳ lân đại hạm, cũng không có nhiều binh lính. Vương thượng đã phái người ra biển dẫn đường. Hiện giờ ở trong đại thành của Xuất Vân đang mở yến tiệc, cho mời các văn võ bá quan cùng các quý tộc đến dự. Vị Vô Địch hầu kia muốn gặp qua công chúa, vì thế vương thượng mời công chúa đến dự tiệc. Vương thượng nói, chuyện này cần phải thỉnh cầu công chúa đáp ứng.
Ngân Sa võ sĩ đang quỳ bên dưới cẩn thận bẩm báo.
- Ồ?
Ánh mắt Thiện Ngân Sa lóe lên, rồi quay đầu lại hỏi Hồng Dịch:
- Hồng Dịch, chàng thấy chuyện này thế nào?
- Đại Kiền đối với các quốc gia lớn như Vân Mông cũng đều tự coi là thiên triều thượng bang, huống chi là Xuất Vân quốc. Một nhân vật trọng yếu như Vô Địch hầu đến đây, tự nhiên là khiến cho cả nước phải nghênh đón. Cũng vừa đúng lúc ta muốn mở rộng tầm mắt, đi xem hoàng cung Xuất Vân quốc thế nào.
Trên mặt Hồng Dịch không chút biểu cảm, hờ hững nói.
- Hắn đã đến đây như vậy, không biết là tra xét chuyện gì? Chẳng lẽ...tên Vô Địch hầu này quả nhiên là không đơn giản. Lại có thể tra xét ra manh mối đến tận Xuất Vân quốc sao? Xem ra ở trong Thần Phong quốc có không ít thám tử của hắn. Bất cứ lúc nào cũng theo dõi các hiệu buôn của Xuất Vân chúng ta, thậm chí là các hiệu buôn lớn.
Mi mắt của Thiện Ngân Sa giật giật, sau đó phất tay.
- Các ngươi về phục mệnh đi, ta sẽ đến sau.
Đám Ngân Sa võ sĩ này quả thực trung thành giống như Ám Vệ tử sĩ. Vừa nhận được lệnh của Thiện Ngân Sa, không chút do dự nào, lập tức lui ra ngoài.
- Xem ra tên tiểu tử Vô Địch hầu này quả thật không đơn giản. Võ công cao thâm khôn lường, thậm chí đã gần đến võ thánh đỉnh cấp. Lại là một nhân vật thiên tài ngang trời xuất thế. Không tốt, không tốt chút nào. Kẻ này giống y như Hồng Huyền Cơ, rất có thể đột phá đến cảnh giới nhân tiên, trở thành chiến thần.
Ngân Sa một lần nữa nhíu mày.
- Sự tồn tại của kẻ này tuyệt đối là một sự uy hiếp cực lớn. Bằng vào thủ đoạn của ta, vậy mà vẫn còn phải kiêng nể hắn.
Trong lúc đoạt bảo ở Thiên Vu thành, Hồng Dịch cũng đã nhận ra, võ công quyền ý của Vô Địch hầu bao hàm khí thế của bốn phương tám hướng, tràn ngập đất trời, so ra vẫn còn trên cả Tinh Nhẫn, vượt xa rất nhiều so với Vệ Thái Thương, Ngô đại quản gia.
Nhất là hiện giờ đối phương tuổi còn quá trẻ, chưa đến hai mươi tuổi. Bất cứ ai cũng không hề hoài nghi rằng, chắc chắn đây là một thiên tài ngang trời xuất thế.
Trong lịch sự, nhân vật như thế, chỉ cần không bị chết bất đắc kỳ tử thì thành tựu sẽ vô cùng cao.
- Không còn cách nào khác. Chỉ cần một lời của hắn, Xuất Vân quốc cũng có thể coi như xong. Tính mạng của tám mươi vạn dân chúng trên đảo, căn cơ của Xuất Vân quốc cũng bị hủy diệt. Huống chi kẻ này còn có Tạo Hóa hồ lô, bên cạnh còn có Thần Ưng vương. Cho dù hai người chúng ta liên thủ thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trốn thoát, khó có thể tiêu diệt được hắn.
Hồng Dịch đứng dậy.
- Ở Mãng Hoang ta mới nhìn qua hắn, chưa hoàn toàn biết được rốt cuộc kẻ này là hạng người như thế nào. Lần này mặt đối mặt dự yến, ta muốn xem qua rõ ràng một phen.
Giết chết Vô Địch hầu là chuyện không thể được rồi. Mặc dù bằng vào bản lĩnh bán lôi kiếp cao thủ của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa, thì cũng không hề nắm chắc chút nào có thể giết chết được Vô Địch hầu.
Tuy nhiên Hồng Dịch muốn nhìn qua một lần, để xem xem Vô Địch hầu này thủ đoạn ra sao. Không ai biết hắn còn quân bài nào chưa lật ngửa nữa đây? Trong Tạo Hóa hồ lô không biết còn cất dấu thứ gì nữa đây? Tốt nhất không nên coi thường mà làm bừa. Hơn nữa sau khi giết chết Vô Địch hầu xong, chỉ sợ Đại Kiền xuất binh lực cả nước để tấn công Xuất Vân mất thôi.
Một quốc gia chỉ có đến tám mươi vạn nhân khâu, chỉ sợ chẳng khác nào một con gà, trong chớp mắt bị vặt trụi lông.
- Kim Huấn Nhi, tại sao muội đang ngồi trên vai ta, giờ lại trèo lên cả đầu ta vậy? Mau mau xuống đi, ta dẫn muội đi dự tiệc.
Hồng Dịch vươn tay, tóm đại kim chu đang từ trên vai leo lên đầu của mình, rồi nói.
- Xích Truy Dương, Chu đại tiên sinh, các ngươi bố trí ổn thỏa đám nô lệ kia, giam toàn bộ lại, trông coi chặt chẽ, không được tiết lộ phong phanh chút tin tức nào. Vô Địch hầu muốn tới Xuất Vân, rất có thể đã phái người đi tra xét khắp nơi. Đám nô lệ kia là tù binh Phục Ba quân, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Sau khi quyết định chủ ý, Hồng Dịch hạ lệnh xuống. Đầu tiên là nghiêm mật không chế nô lệ Phục Ba quân. Thứ hai là mang Đào Thần hạm cùng quan thuyền của Phục Ba quân cất giấu thật kỵ.
Hồng Dịch bây giờ có nhiều thủ hạ, tất cả đều là cao thủ, thậm chí có cả võ thánh đại hòa thượng là Tinh Nhẫn. Tất nhiên sẽ như hổ thêm cánh, đôi cánh của hắn dần dần đầy đặn. Chỉ cần phân phó một chút xuống lập tức có thể thu xếp thỏa đáng mọi việc.
Nhất là Tinh Nhẫn hòa thượng sau khi vừa nhìn thấy Trầm Thiết Trụ xong, lập tức thu hắn làm đồ đệ. Dù sao Trầm gia câu và Đại Thiện tự cũng quen thuộc với nhau.
Nông dân của Trầm gia câu, năm đó cũng là một hộ của Đại Thiện tự, đời này nối tiếp đời kia đều thuê ruộng đất của Đại Thiện tự.
Tinh Nhẫn lúc còn là một vị tiểu hòa thượng vẫn thường đến Trầm gia câu thu thuế ruộng, dạy thôn dân luyện võ tập quyền.
Sau khi phân phó tất cả mọi việc, Hồng Dịch mang đại kim chu, ngồi lên xe ngựa của Thiện Ngân Sa, tiến về phía hoàng cung Xuất Vân quốc ở bên trong đại thành.
Ước chừng đi nửa canh giờ, xe ngựa tiến vào Xuất Vân đại thành, sau đó đi về phía hoàng cung.
Tòa thành này của Xuất Vân quốc rất lớn, kiến trúc cao lớn hùng vĩ, đường đều được lát bằng những phiến đá xanh, vó ngựa đạp trên mặt đá phát ra tí tách tí tách rất trong trẻo.
- Ừ. Chủ thành của Xuất Vân quốc đúng là có một cỗ khí chất uy vũ tự nhiên. Rốt cuộc cũng là đô thành của một quốc gia. So với lại tỉnh thành giàu có như Thủy Dương tỉnh ở Nam Châu thì còn lớn hơn gấp ba lần. Tuy nhiên nếu như có thể mang tòa Thiên Vu đại thành đến đây thì tốt hơn nhiều. Như vậy nơi đây sẽ trở thành một tòa thành vô cùng kiên cố.
Sau khi tiến vào đại thành của Xuất Vân quốc, Hồng Dịch nhìn qua cửa sổ của xe ngựa, quan sát phong cảnh trong thành thị, nhìn qua một lượt đường phố, cửa hàng suốt dọc đường đi, bên trong thành thậm chí còn có cả những người đang thoát nước ở các cống rãnh, tất cả mọi thứ đều gọn gàng ngay ngắn.
Ở phía đông của đại thành, trong một tòa đại điện được làm từ gỗ lại truyền ra rất nhiều âm thanh sảng sảng của các hài tử đang đọc sách, bọn chúng đang đọc văn tự của Đại Kiền, là một thiên trong Tam Tự kinh.
- Thành trì này rất tốt, so với Thiên Vu thành tràn ngập chướng khí, tử khí thì tốt hơn gấp vạn lần. Đây mới chính là khí tượng của một quốc gia. Thứ đạo môn như Vu Quỷ đạo này thì làm sao có thể quản lý được cái gì hẳn hoi đàng hoàng. Ừ, lễ nghi của hoàng cung cũng rất uy nghiêm, mặc dù bắt chước lễ nghi của Thiên Châu ta, thế nhưng cũng học được những điểm tinh túy nhất.
Ở cổng hoàng cung, bao vây xung quanh là tường hồng, mái ngói lưu ly vàng kim, mặt trước lấp lánh như hắc thiết. Ngoài ra còn có một đội ngũ tay cầm tinh kỳ, một đội thổi kèn lệnh, một đội đánh trống, một đội kéo chuông. Bốn phía là đội hộ vệ võ trang đầy đủ, đứng thẳng đứng nghiêm trang như những cọc đinh, thể hiện ra khí tượng của một quốc gia chính quy.
Một quốc gia chính quy là như thế nào? Coi trọng nhất là điều gì? Tất nhiên đó là lễ nghi. Lễ nghi uy nghiêm, lòng người mới an ổn, ngưng kết lại, cảm thấy bản thân không phải là những hạt cát rời rạc, mà là một quốc gia có nề nếp.
Ngân Sa có một địa vị cực cao ở trong Xuất Vân quốc, xe ngựa của nàng tất nhiên không có bất cứ sự ngăn trở nào, trực tiếp đi qua cổng chính của hoàng cung, vượt qua một con đường thật dài, hướng về phía đại điện ở trung tâm hoàng cung.
- Một con đường mươi hai lầu gác. Đây là một lễ nghi cổ xưa đấy!
Hồng Dịch ngồi trong xe ngựa, nhìn con đường lớn dẫn vào hoàng cung, hai bên là những tòa lầu gỗ sơn xanh biếc, mái lầu cong vút. Một, hai,..., là mười hai tòa lầu. Trong lòng cũng cảm thấy chấn kinh.
Đường lớn mười hai lầu gác sơn xanh, đây chính là lễ nghi cổ xưa của hoàng cung.
Thanh lâu (lầu sơn xanh) vốn là hình dung hoàng đế. Chẳng qua sau này, dần dần bị sửa thành viện {Tác giả: thanh lâu ban đầu là nơi khảo chứng của hoàng cung, là nơi để nghiên cứu thơ văn, bên trong bàn luận về thơ văn của tân vương. Thời nhà Đường (Do Lý Uyên và con trai Lý Thế Dân lập ra vào năm 618-907) thì thanh lâu là tượng trưng cho hoàng cung. Đoạn văn trên là mượn điển cố để đưa vào}.
Xe ngựa đến bên cạnh đại điện rồi dừng lại, lập tức liền có mấy người thái giám ra đỡ Thiện Ngân Sa xuống, sau đó ba người tiến vào bên trong đại điện.
Bên trong đại điện, khắp nơi đều toát ra một loại khí thế khoáng đạt rộng lớn. Văn võ bá quan cùng các đại thần của Xuất Vân quốc đều có mặt ở trong điện, thậm chí còn có rất nhiều hoàng tử, công chúa cũng đều đến dự tiệc. Mỗi người một vị trí, dựa theo chức tước cao thấp mà ngồi xuống hai bên.
Đại yến.
Chuông nhạc bốn phía dưới sự diễn tấu của các nhạc sĩ liền truyền ra những thứ âm nhạc thật tuyệt vời.
Xung quanh cũng đặt rất nhiều lò hương, tỏa ra thứ long tiên hương ngào ngạt.
Tất cả tạo thành một triều đình hoàn chỉnh của một quốc gia nơi hải ngoại.
Lúc Hồng Dịch vừa đi vào, liền nhìn thấy ở phía trên cùng, Vô Địch hầu đang ngồi ngang hàng với vị quốc chủ thân mặc hoàng bào của Xuất Vân quốc.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
171 chương
2272 chương
315 chương
7 chương
224 chương