Dương Thần
Chương 22 : Huyết Văn Cương.
Trên đường lớn ngựa xe như nước, đi chừng năm nghìn bộ, Hồng Dịch đến được cửa hàng Quán Sắt Hào(1) ở phía đông Ngọc kinh thành.
"Đây là mặt tiền cửa hiệu Quán Sắt Hào." Hồng Dịch ngẩng đầu lên nhìn chiêu bài màu vàng, bút tự này thâm trầm hữu lực, ngòi bút sắc bén, khiến cho ngưởi ngoài vừa nhìn tựa sinh ra một ý niệm trong đầu "cửa hàng nhà này không thể coi thường, không bằng tiến vào xem qua một cái" .
Quán Sắt Hào-tên này có được một cách hết sức xảo diệu, ý muốn nói là kỹ thuật chế cung tiễn đạt đỉnh cao.
Vốn là thời thượng cổ, có vị thần xạ thủ, mang một con rận để ở ngoài trăm bộ, một tiễn bắn ra, có thể xuyên qua con rận. Cảnh giới như vậy, vẫn được ghi chép lại trong điển tịch, ai xem cũng ưa chuộng. Dần dần lâu ngày, mọi người đều mang "Quán sắt" làm đỉnh cao vươn tới trong giới bắn cung.
Quán Sắt so với Thiện Xạ là một đẳng cấp hoàn toàn cách biệt.
Trong cửa hàng người người tấp nập nhộn nhịp ra vào, nhưng đại đa số đều là người đọc sách mặc thanh sam, còn có những giám sinh(2) mặc trang phục của đại học Quốc Tử Giám, đội tứ phương quan, hai bên vành nón đều có hai sợi dây buông thõng xuống. Còn có một số võ sĩ có khí lực mặc trang phục ngoại quốc.
Đại Kiền vương triều uy chấn tứ hải, binh khí chế tạo ra cũng là thượng lưu, huống chi Ngọc kinh thành còn là thành thị lớn nhất, là trung tâm giao thương mậu dịch khắp nơi, trong một số cửa hàng có nhiều điều kì quái không phải là chuyện ngạc nhiên. Bất kể là Hỏa La phương tây, Vân Mông phương đông, Nguyên Đột phương tây, Thần Phong phương nam, đều là những người ở những quốc gia ngang hàng nhau, họ từ ngàn dặm xa xôi đến Ngọc kinh thành mua sắm các thứ hàng hóa.
Hơn nữa hiện giờ là đầu năm, các cửa hàng lớn ở Ngọc kinh thành càng trở nên đặc biệt náo nhiệt.
"Những người đọc sách, giám sinh này đi mua cung, đơn giản chỉ là để treo trong thư phòng, thể hiện mình lục nghệ(3) tinh thông, thật ra chân chính trong những người đọc sách có thể tinh thông lục nghệ, ta không thấy được mấy người."
Hồng Dịch đi vào trong cửa hàng, thấy rất nhiêu người đọc sách, giám sinh mua cung, thầm nghĩ trong lòng.
Người đọc sách lục nghệ gồm có: Lễ. Nhạc. Xạ. Ngự. Thư. Sổ. Trong đó Xạ, Ngự, hai nghệ này là chủ ý nói đến cưỡi ngựa bắn cung, Ngự nghĩa là cưỡi ngựa.
Ban đầu vương triều Đại Kiền còn trọng võ nghệ. Nhưng thịnh thế lâu dài, còn có sự khống chế nghiêm ngặt, văn phong tựu thay thế võ phong. Hơn nữa, từ hai mươi năm trước, triều đình bỏ cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung trong khảo thí, chỉ còn lại thuần khiết là văn, đao thương vũ khí đều cất hết vào kho. Ngựa thả hết về vùng núi nam để tự sinh tồn. Hiện giờ trong số người đọc sách, văn võ song toàn là rất ít.
Hồng Dịch luyện công phu quyền cước rất nhiều. Mỗi ngày du hồn đều tách khỏi thân thể. Quan sát Hồng Tuyết Kiều luyện quyền. Lại đọc thấu đáo võ kinh. Trong long tự nghiền ngẫm. Hiện giờ nhãn lực quan sát cũng tiến bộ không ít. Phat hiện những người đọc sách, giám sinh đi mua cung này hơn một nửa là không biết võ nghệ trong người. Trên người chả khác nào cục vải bông bèo nhèo, không có chút dấu hiệu từng trải qua rèn luyện.
"Hả? Ta lại có thể nhìn ra người nào có võ người nào không? Nhãn lực trở nên cao minh như vậy."
Hồng Dịch đột nhiên trong lúc đó nhận ra biến hòa của bản thân.
Phát hiện này khiến hắn rất mừng rỡ.
Trên vách tường treo đủ loại cung với đủ loại kiểu dáng để chọn lựa, Hồng Dịch đền gần, quan săt một đống trường cung, đoản cung trên tường.
"Khách quan, ngài muốn mua một cây cung phải không? Ở đây chúng ta có Ngưu Cân cung, Tàm Ti cung, Mãng Cân cung, hơn nữa cũng có Trúc tử, Tang mộc, Lật mộc, còn có cả Thác mộc thượng đẳng. Nhìn ngài mặc thanh sam, chắc là tú tài công tử, như vậy nhất định phải mua loại cung họa thước kim tất(4) này, treo ở trong phòng, rất tao nhã mà lại mang khí khái anh tuấn uy vũ.
Thấy Hồng Dịch lưỡng lự quan sat, một tiểu nhị ăn mặc sạch sẽ gọn gàng lập tức đến mời chào.
"Cho ta xem một thanh Mộc Ngưu Giác Tàm Ti cung sáu mươi cân." Hồng Dịch nhìn tiểu nhị giới thiệu cây cung họa thước kim tất, thân cung sơn vàng lấp lánh, xen giữa thân cung vàng óng là bức tranh chim khách, thứ này chỉ để nhìn chứ không dùng được, chỉ để làm vật trang sức cho thư phòng gì đó.
"Hảo liệt."
Tiểu nhị lập tức lấy một cây cung, thân cung vừa phải, dây cung co dãn mà hữu lực.
Hồng Dịch nhận cung, tay vuốt ve, trong lòng hưng phấn. Cây cung này đưa ra một chút cũng bảy tám lượng bạc, hắn ở Hầu phủ một tháng chỉ được tám lượng bạc, mỗi tháng đều phải mua sắm giấy, sách, lại còn tiền cơm áo, tiền dầu thắp, tiền than đốt, tính đi tính lại cũng không thể đủ tiền mua một cây cung.
"May mà gần đây ở trướng phòng thu chi nhận một trăm lượng bạc, còn có mười lượng xích kim, mua được thứ tốt như vậy là được rồi, tiếc là không có khả năng mua ngựa. Nhưng có một cây cung để luyện lực như vậy là đủ rồi. Để ta đến thử xem cây cung này thế nào."
Hồng Dịch cầm cung, trong lòng thầm nhớ lại công phu Xạ nghĩa trong lục nghệ: "Chính tâm, tâm không tà niệm, tạp niệm không thể sinh ra. Thành ý, ý đặt ở bia ngắm phía trước, tâm tư không đặt ngoài. Tồn thần: ngừng di chuyển, tloại bỏ tạp âm. Đại định: hơi thở ổn định, mặc cho chiến trường đối xạ(5), mặt không đổi sắc."
Lẩm nhẩm lại những tâm pháp này, Hồng Dịch cảm giác sinh ra một loại khí định nhàn thần(6).
Đồng thời, hai chân hai dang ra, ngón chân cái bấm xuống, ngón út chụm lại, hai đầu gối phân ra, hai mông hóp lại, eo thầm thu lại, ngực nở ra, lỗ rốn hướng xuống đất, trọng tâm hạ xuống.
Tâm pháp này là đạo lý Xạ Nghĩa trong sách.
Thủ pháp khai cung của hắn là động tác của Ngưu Ma Đại Lực quyền.
Băng! Cây cung được kéo cong thành hình mãn nguyệt, buông dây, phát ra một tiếng thanh thúy rắn chắc mà hữu lực.
"Cung tốt, âm thanh phát ra đạt được như vậy, đúng là hảo cung. " Hồng Dịch thở ra vài cái, điều hòa khí tức, mở miệng nói, trong lòng thầm kinh ngạc.
Vốn là lúc khai cung, cơ bắp toàn thân có một loại cảm giác bị kéo ra một cách mãnh liệt, eo, chân, bụng, canh tay, sau lưng, cổ mơ hồ ê ẩm đau, khiên cho hắn nói không ra lời.
"Thảo nào khai cung được gọi là đệ nhất thủ pháp luyện lực, thánh hiền xưa để bổ sung vào một trong lục nghệ một môn võ học đã đưa ra nhiều phương pháp khác nhau, có lưng vác hạt sắt, buộc chì ép vào eo, bụng, dùng tay nâng đá.... tất cả đều kém so với khai cung. Ta mới chỉ khai cung một chút, chưa cần nói đến nhắm bắn, cả người đã như muốn vỡ ra, đừng nói là liên tiếp phát xạ, bắn vào hồng tâm bia ngắm."
Hồng Dịch một lần khai cung, rốt cục cũng biết vì sao cung mã xạ nghệ là tối cơ sở căn bản nhất của võ nghệ, là bộ phận rất quan trọng. Khảo thí trong quân đội cũng là kiểm tra cái này.
"Công tử có nhãn lực thật tốt, cung của Quán Sắt Hào chúng ta là thiên hạ đệ nhất, bất kể cài gì cũng tốt.Tổng cộng là bảy ngân bính tử." Nghe Hồng Dịch mua cung, tiểu nhị lập tức cười.
Hồng Dịch đưa ra bảy đồng ngân bính tử, đang chuẩn bị quay lại khai cung luyện lực, tiểu nhị lại cười cười, cong lưng nói: "Nhìn thủ pháp khai cung của công tử, hẳn là người văn võ song toàn, công tử không muốn mua một thanh kiếm sao?"
"Mua kiếm? Kiếm bán ở đâu?"
"Mời công tử lên tầng hai." Tiểu nhị nhiệt tình dẫn đường.
Pháp luật binh khi vương triều Đại Kiền có ghi: cấm nỗ không cấm cung, cấm đao không cấm kiếm. Nhưng người bình thường mà nói, mua kiếm thì chỉ có thể mang về nhà dấu, không được mang ra đường. Nếu không sẽ bị truy bắt. Chỉ có tú tài mới có thể mang kiếm hành tẩu. Còn về đao thương, buôn bán cũng không được phép chư đừng nói mang những thứ đó đi lại trên đường.
Đi lên tầng hai của Quán Sắt Hào, người nhiều hơn, bởi giá trị của một thanh kiêm tốt so với cung thì cao hơn rất nhiều.
Kiếm ở lầu hai đều bày trên các giá, ánh kiếm lóng lánh, không nhiễm hạt bụi, lưỡi kiêm sắc bén , mũi nhọn, vừa nhìn đã biết là được làm từ tinh cương tốt nhất mà ra.
"Công tử, kiếm của Quán Sắt Hào chúng ta là tốt nhất, ngài nếu như không hài lòng, vậy xin chờ vài ngày, ngài chỉ cần mang đến thiên thê văn cương, băng liệt văn cương, cúc hoa văn cương, thì đến cả thần binh lợi khí chúng ta cũng có thể làm ra cho ngài. Chỉ cần ngài đặt đủ tiền cọc. Nhưng ngài nói là Huyết Văn Cương Kiếm, ta cũng chưa từng nghe qua."
Hồng Dịch vừa lên lầu liền nghe thấy một thanh âm.
Chỉ thấy một thanh niên mặc trang phục đại học Quốc Tử Giám, tay cầm một cây quạt thuần trắng, phía sau có hai người thân thể bưu hãn lẫm liệt đi theo, nhìn qua cũng biết là cao thủ hộ vệ.
"Huyết Văn Cương là đạo sĩ từ trong lô tử(7)luyện ra, trong sắt có những đường vân như tơ máu, giống như nhân nhục, là tiên khí thần hồn khu vật phi kiếm ám sát, Đại Kiền vương triều Ngọc kinh thành cái gì cũng có, đạo quan san sát, sao lại không có loại đồ vật này?"
Thanh niên cầm phiên lẩm nhẩm trong miệng, tỏ vẻ rất tiếc nuối, Hồng Dịch nghe thanh âm thanh thúy không giống nam nhân, lén nhìn lên, phát hiện cổ không có yếu hầu, quả nhiên là một nữ nhân mặc nam trang giả công tử.
Hồng Dịch cả kinh, đây không phải là chuyện đùa.
Quốc Tử Giám là đại học triều đình, trong đó căn bản không thể có nữ tử.
"Hả? Nhưng cũng không phải không có khả năng, trừ phi, trừ phi là công chúa của một số quốc gia láng giềng đến Ngọc kinh thành du học. Nàng ta muốn mua Huyết Văn cương? "
Hồng Dịch thận trọng, quan sát cẩn thận, trong lúc liếc mắt nhìn qua, trong lòng thầm đoán năm sáu phần.
Truyện khác cùng thể loại
948 chương
3611 chương
20 chương
1089 chương
970 chương