Dương Thần
Chương 219 : Giả mạo Kim Chu pháp vương!
Dòng sông tiêu điều, con đường nứt nẻ, nhà cửa đổ nát hiện lên trước mắt Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa.
Từng người nô lệ lam lũ làm việc trên đồng, không một ai cảm thấy những tiếng nổ ầm ĩ của trận chiến khốc liệt ở trung tâm đại thành cách đây hơn trăm dặm.
Quãng đường hơn một trăm dặm, đối với người bình thường mà nói thì phải đi mất một ngày một đêm mới tới nơi, quả thật đây là một chặng đường khá dài. Vì thế người ở xung quanh thành trì không hề cảm nhận được những chuyện đang diễn ra trong đại thành.
Quản lý những nô lệ này đều là những đạo sĩ thân mặc đạo bào bằng tơ tằm, mặt mũi âm lãnh, còn có cả những võ sĩ thân mặc khôi giáp. Những kẻ này hiển nhiên là những đệ tử trọng yếu của Vu Quỷ đạo.
Tuy nhiên những tên đệ tử này đạo thuật lẫn võ công đều không cao, trong lúc Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa dùng một làn mây đen bọc xung quanh, bay là là trên mặt đất ngang qua, những kẻ này cũng không phát hiện ra.
Hơn nữa suốt dọc đường lẻn vào trung tâm của đại thành, Hồng Dịch cũng không phát hiện bất cứ một tiên thiên cao thủ hoặc đạo sĩ có thể khu vật nào.
- Đám người của Vu Quỷ đạo này dường như không hề xử lý những vấn đề nội chính hay các loại chính sách phát triển kinh tế, ruộng đất. Nàng nhìn xem tình hình bên trong thành trì này thì biết, quả thực là một đống mục nát, chỉ bằng vào bằng vào những thứ này mà còn muốn thành lập quốc gia, thậm chí còn muốn vào trung thổ Thiên Châu. Đúng là si tâm vọng tưởng đây. Ta xem ra không tới mười năm, loại thành trì như thế này chẳng những không phát triển lớn mạnh lên, mà ngược lại sẽ càng ngày thụt lùi, tử khí thâm trầm, cuối cùng trở thành một đống đổ nát mà thôi.
Ngay sau khi Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa xuyên qua ảo ảnh của Thiên Tuyệt sơn, tiến vào bình nguyên ở bên trong lòng núi, liền phát hiện ra rất nhiều quỷ tiên đạo thuật, võ thánh tinh khí, thiên thi ma quái đang ở trung tâm bình nguyên đánh nhau dữ dội, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên liên miên không dứt. Hai người cũng không nóng lòng động thủ, mà lặng lẽ thu liễm khí tức, lén lút bay về phía trung tâm đại thành.
Trong suốt quá trình lén lút bay tới, Hồng Dịch nhân cơ hội quan sát qua một lượt thành trì mà Vu Quỷ đạo lập nên cùng những nô lệ và cư dân trong thành.
Ở trong trung tâm lòng núi của Thiên Tuyệt sơn là một bình nguyên diện tích lên đến mấy trăm dặm, khí hậu ôn hòa, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nơi đây đất đai phì nhiêu, chẳng khác nào nơi đào nguyên thế ngoại, quả thực là nơi ở ẩn thời loạn thế mà trong tiểu thuyết bút ký thường nhắc tới.
Hồng Dịch nhận thấy vùng thành thị bình nguyên mà hải tặc xây dựng ở Cự Kình đảo xem ra còn không bằng một phần mười nơi này, đất đai cũng không màu mỡ như ở đây. Thế nhưng thành trì mà đám hải tặc xây dựng ở trên Cự Kình đảo cũng tương đối có khí thế, trong khi đó thành trì nơi này mặc dù to lớn, nhưng khắp nơi tràn ngập tử khí, đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát, sông ngòi ô nhiễm, đường xá nứt nẻ vỡ nát, tất cả tạo thành một đống lộn xộn hỗn loạn, không hề có một trật tự quy tắc nào cả. Có thể nói đây là một thành trấn hoàn toàn không có quy hoạch, không hề có một mối liên kết ràng buộc nào cả, chẳng khác nào những tiểu hài tử chạy từ nhà này sang nhà khác, vô cùng lộn xộn bừa bãi.
Cư dân của vùng đất này, mỗi người đều mặc những bộ quần áo lam lũ, ánh mắt mờ nhạt, tất cả đều là những người dân bản xứ ngu muội không biết một thứ gì.
Không, cuộc sống chân chính của những người dân bản xứ này là ở nơi núi rừng, gắn liền với bộ lạc của mình, ở đó bọn họ còn có sự nhanh nhẹn khéo léo đầy dã tính.
Còn cuộc sống của những cư dân nơi này chẳng khác nào những cái xác biết đi, hoàn toàn mất đi sự sống cũng như cảm giác. Loại dáng vẻ tê dại này, Hồng Dịch chỉ nhìn thấy được ở những kẻ tử tù sống ở trong ngục tối không bao giờ thấy ánh mặt trời mới có.
Đây là bộ dạng mà con người chỉ khi trải qua sự áp bức đến cực điểm, trải qua cuộc sống bị đầy ải như heo chó suốt một thời gian dài mới có.
Quốc gia của hải tặc trên Cự Kình đảo còn có cư dân mở các loại cửa hàng, nơi này xem ra lớn gấp mười lần so với Cự Kình đảo, thế nhưng quả thực không có đến một cửa hàng, hay tửu quán gì cả. Ngoại trừ nô lệ ra thì đều là chủ nô lệ, bất cứ thứ sinh ý, mua bán, hiệu buôn gì gì đó đều không có đến một mống.
Hồng Dịch biết, Vu Quỷ đạo xây dựng nên thành trì này, sau đó bắt bớ những bộ lạc thổ dân xung quanh làm nô lệ, đơn giản là chúng muốn thành lập quốc gia.
Nhưng bây giờ chỉ nhìn qua tình cảnh một chút, Hồng Dịch liền biết cách quản lý nô lệ của Vu Quỷ đạo hoàn toàn sai lầm.
Giống như Thần Phong, Xuất Vân quốc, mặc dù cũng là quốc gia có chế độ nô lệ, thế nhưng lại ban hành rất nhiều bộ luật. Ví dụ như nếu như nô lệ tham gia trồng trọt, chăn nuôi tích cực thì sẽ được ban thưởng, thậm chí nếu lập nhiều công lớn thì còn có hy vọng trở thành bình dân tự do.
Như vậy sẽ khiến cho nô lệ có tinh thần hăng hái năng nổ, người nào cũng có chí tiến thủ mạnh mẽ.
Còn kiểu phát triển tại Mãng Hoang của Vu Quỷ đạo như thế này, thay vì nói là xây dựng thành trì, không bằng nói là tự đào hố chôn mình thì đúng hơn.
Thành trì như vậy, còn có hy vọng gì nữa đây?
Trong lúc lén lút tiến về phía trung tâm đại thành, trong lòng Hồng Dịch cũng suy nghĩ, nếu như để cho mình quản lý vùng đất này, nhất định sẽ ban bố một loạt các bộ luật chính sách, làm cho nhân khẩu tăng lên gấp bội, gia tăng mậu dịch, khai sáng đầu óc của thổ dân, cuối cùng trở thành một quốc gia phồn vinh, rồi từ từ mở rộng ra bên ngoài.
Năm đó, lúc Hồng Dịch đọc sách, cũng là muốn được ra ngoài làm quan, sau đó quản lý thật tốt một huyện hoặc một tỉnh, khiến cho người dân đêm ngủ không phải đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, ai ai cũng được an cư lạc nghiệp, dân cư giàu có sung túc.
Hắn đối với dân chính, thương chính, nông chính đều từng nghiên cứu qua, không giống như những kẻ đọc sách khác, chỉ biết nghiên cứu kinh nghĩa, cái gì cũng lơ mờ tù mù, không hiểu chút gì về đạo kinh tế.
Bây giờ nhìn thấy Vu Quỷ đạo phát triển thành trì thành một đống hỗn loạn lộn xộn, mang theo tử khí âm u như vậy, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới những kiến thức về đạo quản lý thiên hạ mà trước đây từng nghiên cứu qua sách vở.
Một người đọc sách mà không nghiên cứu qua đạo lý kinh tế, thì không được coi là kẻ đọc sách, nhiều nhất chỉ là một kẻ hủ nho mà thôi. Trong kinh điển của thánh nhân, hai chữ "thân dân" chính là sự cô đọng của đạo lý kinh tế mà thành.
Tuy nhiên tình hình trước mắt không phải là lúc cảm thán về những thứ này. Bây giờ là lúc thần tiên đấu pháp, cướp đoạt bảo vật thần khí.
Những ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Hồng Dịch mà thôi. Hắn biết rõ hiện giờ ở trung tâm của đại thành do Vu Quỷ đạo xây dựng nên e rằng có rất đông cao thủ tụ tập, nào là cao thủ của Vân Mông, Đại Kiền, thậm chí còn có cả Nguyên Đột, Hỏa La, vân vân.
Vu Quỷ đạo ở Mãng Hoang xây dựng thành trì, lại có được Càn Khôn Bố Đại, từ lâu đã bị người khác để ý, dòm ngó.
Mặc dù Mãng Hoang là vùng đất hoang vu, xa xôi tột cùng, thế nhưng đối với hạng cao thủ đạo thuật cưỡi mây vượt gió, ngày đi mấy ngàn dặm mà nói thì vẫn không ngăn được sự dòm ngó.
Trên thực tế, Hồng Dịch biết, vương triều Đại Kiền nhất định là có những tài liệu bí mật, ghi lại những thế lực ở những phương trời xa xăm.
Điều này là để phòng ngừa hoàng thất tiền triều chạy trốn đến một số hải đảo không người nào đó, rồi thành lập thế lực vây cánh cho mình, sau đó sẽ quay về đánh lại triều đình.
.........
- Thiên Vu thành thì ra có bộ dáng như thế này!
Trải qua thời gian một nén hương, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa xuyên qua tầng tầng lớp lớp đồng ruộng, sông ngòi, rừng cây, đi tới trung tâm của bình nguyên. Hiện giờ hai người đã đến bên ngoài đại thành của Vu Quỷ đạo.
- Nghe đồn rằng Vu Quỷ đạo ở Mãng Hoang, trong suốt hai mươi năm, hao phí tính mạng của hơn mười vạn nô lệ mới xây dựng được một tòa Thiên Vu đại thành này. Không ngờ lại hùng vĩ to lớn như vậy.
Sau khi đến ngoài thành, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa núp trong một mảnh rừng vắng không bóng người.
Bốn phía tràn ngập sương mù lẫn khói đen, không nhìn rõ cảnh vật lắm.
Thế nhưng mắt của hai người vô cùng tinh tường, vẫn có thể nhìn rõ bộ dáng của thành trì mà Vu Quỷ đạo xây dựng nên.
Đây là một tòa thành vô cùng to lớn hoành tráng. Toàn bộ tường thánh đều được tạo thành từ những tảng đá lớn chồng chất lên nhau, giữa những tảng đá dùng bột gạo nếp trộn lẫn với các loại dược vật làm chất kết dính, ngoài ra còn dùng hỗn hợp sắt lỏng để đổ bê tông bên ngoài.
Mặc dù hình dạng như vậy so với Ngọc kinh còn kém rất xa, kích thước cũng nhỏ hơn một chút, thế nhưng so với bất cứ một tỉnh thành nào của Đại Kiền thì còn lớn hơn rất nhiều.
Mang phong cách cổ xưa, to lớn hùng vĩ, bốn phía trên tường thành còn có rất nhiều tượng đá, khiến cho người ta cảm thấy như trở về thời viễn cổ.
- Những thứ này căn bản không có chút tác dụng gì cả. Ở nơi Mãng Hoang này tổn hao máu tươi, tính mạng để thành lập loại thành trì này, trừ phi đầu óc có vấn đề, nếu không chẳng ai mất công xây dựng nên. Điều kiện chung quanh Mãng Hoang như vậy, kể cả là đại quân mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn cũng không thể tấn công vào, còn đối với cao thủ quỷ tiên thì thành trì này có tác dụng gì đây? Đám người Vu Quỷ đạo quá ngu xuẩn mà! Mười vạn thổ dân, để cho ta quản lý, không đến hai mươi năm cũng có thể đem nhân khẩu tăng lên gấp đôi. Ngoài ra nếu như khai sáng trí óc của bọn họ, bồi dưỡng bọn họ thật tốt, không khéo cũng có thể tạo ra cao thủ đạo thuật! Nếu như có thiên tài tu đạo, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ra được quỷ tiên cũng không biết chừng.
Hồng Dịch nhìn Thiên Vu thành khịt mũi khinh bỉ.
Trong lúc nói chuyện, hắn phóng tầm mắt nhìn lại, trên tường thành có rất nhiều thổ dân cũng như một đám hỗn hợp đạo sĩ và võ sĩ đã bỏ mạng. Bầu trời bị bao phủ bởi đủ loại ánh sáng khói lửa. Trong khói lửa, những tiếng nổ ầm ầm kịch liệt vang lên liên miên không ngớt, khiến cho cả vùng đất chấn động dữ dội.
Vô số những cỗ thần niệm cường đại hòa vào với những luồng âm phong vùn vụt lao đi, không biết đây là thần hồn của những cao thủ đạo thuật nào.
Thế nhưng cũng có thể cảm nhận được, mỗi một kẻ trong đó đều là cao thủ cấp bậc quỷ tiên.
Tuy nhiên những kẻ này cũng không phải là nhân vật chính. Trong đó dễ nhận thấy nhất chính là hai đạo tinh khí thẳng tắp tựa như lang yên, dựng thẳng đứng lên trời, xuyên thủng thiên địa.
Dưới khí thế của hai cỗ tinh khí này, tất cả thần niệm âm phong đều ào ào thối lui ra ngoài.
Hồng Dịch biết đây chính là khí huyết quyền ý mà hai đại cao thủ võ thánh toàn lực thi triển giao đấu.
Ở không gian xung quanh võ thánh giao đấu là một cỗ dương cương sát khí vô hình khổng lồ, thần niệm của quỷ tiên cũng đều phải tránh xa.
Trong lúc đó, từ bốn phương tám hướng trên tường thành của Thiên Vu thành, bỗng nhiên một làn mây mù đen nhánh dâng lên. Làn sương mù đậm đặc, sền sệt này, vừa xông lên từ phía chân trời liền lập tức bao phủ chu vi mười mấy dặm của thành trì.
Tiếp đó, tất cả âm thanh, ánh sáng, sóng dao động của thần niệm đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cả Thiên Vu thành dường như biến mất ngay giữa đại thiên thế giới. Thế nhưng từ trong lớp sương mù đen nhánh bao phủ Thiên Vu thành, thấp thoáng truyền đến những âm thanh tựa như vạn quỷ gào khóc thảm thiết.
- Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận!
Thiện Ngân Sa đột nhiên nói.
- Đây là đại trận của Vu Quỷ đạo, cũng giống như Huyền Thiên Huyết Quái. Tuy nhiên đại trận này còn thần kỳ hơn nhiều, lúc này, bên trong đại trận toàn bộ đều là oan hồn quỷ vật, lợi hại vô cùng! Bên trong cũng hình thành một chiến trường hoàn toàn cách biệt với bên ngoài!
- Không biết bên trong có những cao thủ nào đang đấu pháp nhỉ?
Hồng Dịch thấy vậy liền tặc lưỡi một cái.
Hai người toàn lực thu liễm khí tức, mang thần hồn thu liễm ở bên trong Tinh Nguyên Thượng Thai, khí huyết hồn phách dung hợp, bao quanh thành một khối tròn trịa, bản thân giống như mang thai một tiểu hài nhi, nằm trong ý cảnh thai nghén.
Vì vậy, khi thoạt nhìn qua Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch, thì hai người bọn họ chẳng khác nào những người bình thường. Bọn họ ẩn núp trong rừng cây ngoài thành, trong hoàn cảnh đấu pháp hỗn loạn như vậy căn bản không có ai có thể pháp hiện ra được.
- Chúng ta cứ ở đây ẩn táng khí tức đi, trước tiên quan sát một chút xem sao. Để cho bọn chúng đánh nhau sống chết, cuối cùng làm ngư ông hưởng lợi!
Thiện Ngân Sa cười một tiếng, liền đưa ra ý nghĩ giống như bọ ngựa bắt ve sầu, lại có chim sẻ nấp phía sau.
- Vậy cũng được! Tuy nhiên đối với hai bên đang đánh nhau ở bên trong thành chúng ta không biết tí gì. Hay là nàng bảo vệ thân thể của ta, ta phân thần hồn ra tiến vào xem sao! Dù sao ta tu luyện qua Quá Khứ kinh, thần niệm cũng không dễ dàng tản mất, có thể quan sát chiến trường! Hơn nữa thời gian ta tu luyện tới quỷ tiên cũng tương đối ngắn, bây giờ người tu đạo trong thiên hạ biết được ta là quỷ tiên, trừ nàng ra thì không còn ai khác, cũng không ai biết ta là ai cả!
Bỗng nhiên Hồng Dịch mở miệng nói. Ý của hắn là một người nên tiến vào chiến trường, quan sát tình huống bên trong.
- Không được! Chàng nhìn lên trận chiến trên bầu trời mà xem, thần niệm khổng lồ, hơn nữa còn có hơn mười quỷ tiên, rồi có cả hai võ thánh đang giao phong. Nếu không phải tuyệt đỉnh cao thủ, một khi tham gia vào sẽ nguy hiểm vô cùng.
Thiện Ngân Sa lắc đầu:
- Cho dù chàng tu luyện Quá Khứ kinh, thần hồn không tiêu tan, nhưng cũng không bảo đảm rằng sẽ không bị giết chết. Hay là chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ, yên lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn. Hơn nữa việc chàng tu luyện Quá Khứ kinh, lỡ ra bị kẻ khác biết được thì hỏng bét mất!
- Không lo đâu. Với tình huống hiện giờ, không ai biết ta đã tu thành quỷ tiên cả, cũng không ai biết trong thiên hạ lại có một cao thủ đạo thuật như ta hết. Hay là ta vận dụng đạo thuật của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, khiến cho kẻ khác tưởng ta là Kim Chu pháp vương nhỉ? Dù sao với đạo thuật hiện giờ của ta, e rằng cũng không chênh lệch nhiều lắm với kim chu pháp vương. Ta giả mạo Kim Chu pháp vương thì sẽ không bị bại lộ thân phận đâu!
Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Hồng Dịch.
- Vậy cũng được! Chàng vận dụng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh quả thật khiến cho kẻ khác tưởng lầm là tên Kim Chu pháp vương kia! Trong thiên hạ, tu luyện Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh đến cảnh giới quỷ tiên chỉ có một kẻ là Kim Chu pháp vương. Ta ở đây bảo vệ thân thể của chàng! Chàng cứ tiến vào trong thành dò xét một lượt đi. Ta sẽ nói qua bộ dáng cũng như cách hành động của Kim Chu pháp vương cho chàng biết.
Thiện Ngân Sa mang Tiên Đô Ngọc Hoàng, Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn giao cho Hồng Dịch:
- Hai kiện pháp bảo này chàng cầm lấy đi!
- Không cần, ta dùng Tiên Đô Ngọc Hoàng, Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn không phải là tự bại lộ thân phận sao? Kim Chu pháp vương làm gì có những thứ đồ vật này! Nàng ở lại bảo vệ thân thể ta mới cần những thứ bảo vật này!
Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch đột nhiên vận chuyển thần hồn, biến thành một luồng âm phong mãnh liệt, phóng thẳng về phía Thiên Vu thành, xuyên qua lớp sương mù dày đặc tiến vào bên trong.
Ở trong luồng âm phong thấp thoáng hiện ra một pho tượng bồ tát một chân cưỡi rồng, một chân đạp tượng, tản ra một thứ lực lượng cường đại vô cùng.
Đây là Hồng Dịch toàn lực vận chuyển thần hồn để hiển hiện ra thần thông của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
Vừa tiếp xúc với làn sương đen dày đặc, Hồng Dịch lập tức cảm nhận thấy trước mắt chợt hiện ra một khuôn mặt nanh ác dữ tợn, trong đó có vô số cương thi, quỷ quái, u linh, lệ ma đang hướng về phía bản thân mà lao tới, dường như muốn xé nát thần hồn của mình.
- Được lắm! Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận này thật sự rất cường đại, gần như là một ma đầu được vô số oan hồn âm thần tế luyện mà thành. Ở trong đại trận này, nếu không phải là quỷ tiên thì căn bản không thể tiến vào được, kể cả là tiến vào được cũng khó thoát được ra ngoài. Tuy nhiên những thứ này không thể làm khó ta được. Đại Uy Thiên Long! Bá mễ bá mễ hống!
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chân thân của Hồng Dịch đột nhiên phát uy, một cỗ lực lượng thần hồn cường đại chấn động cực mạnh, tạo nên những luồng sóng đồng tâm rung lên dữ dội, lan tỏa ra bên ngoài.
Đám ác quỷ, oan hồn trong chu vi ba mươi trượng đều lập tức bị chấn nát.
Oan hồn, ác quỷ bên trong Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận này đều là những linh thể giống như âm thần vậy, chỉ khác ở chỗ là chúng bị mất đi nhân tính, so với loài dã thú hung mãnh nhất thì còn tàn nhẫn, tàn bạo hơn rất nhiều.
........
- Kim Chu pháp vương! Ta đã sớm biết được ngươi sẽ đến đây nhân cơ hội đục nước béo cò! Ta chờ ngươi đã lâu!
Ngay khi Hồng Dịch vừa tiến vào bên trong Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận, xuyên qua Thiên Vu thành, thì đột nhiên một đạo kiếm quang đen nhánh bắn thẳng đến hắn, tựa như đạo kiếm này đã chờ sẵn hắn từ rất lâu rồi.
Trên đạo kiếm quang màu đen này có vô số những cánh hoa quỳnh màu trắng như ẩn như hiện. Đây chính là một trong mười pháp khí của Huyền Thiên quán, Vô Thường kiếm!
- Vô Thường kiếm! Nạp Lan Yên La! Ngươi dám đánh lén lão phu sao!
Hồng Dịch lấy làm kinh hãi, từ trong âm phong truyền đến giọng nói giống như của Kim Chu pháp vương.
Thiện Ngân Sa đã mang một chút bộ dáng, giọng nói của Kim Chu pháp vương nói cho Hồng Dịch biết. Đồng thời Hồng Dịch cũng nhận ra Vô Thường kiếm của đường chủ Phá Hư đường của Huyền Thiên quán Nạp Lan Yên La.
Đây là do trong lúc Nạp Lan Yên La dùng Thừa Long Niệm Pháp dò xét tình hình hạm đội của Vân Mông đại quân đã bị Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa phát hiện được.
Cao thủ nhất đẳng này của Vân Mông quốc, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cũng đại khái nghe qua. Ngay cả đám người của Vô Địch hầu Hồng Dịch cũng nắm qua chút ít. Đây chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Về phương diện này, Hồng Dịch có công tác chuẩn bị vô cùng chu đáo.
- Để ta xem xem, lúc này chân chính cùng cao thủ quỷ tiên giao đấu sẽ như thế nào đây! Ta cũng là quỷ tiên, tu luyện Quá Khứ kinh, thần hồn không tiêu tan, xem xem so với quỷ tiên khác có cao hơn một bậc hay không?
Hồng Dịch nhìn thấy Vô Thường kiếm bất thình lình bay tới. Một cỗ ý cảnh sinh tử vô thường bỗng nhiên bao vây khắp bốn phương tám hướng, thấp thoáng bên trong cỗ kiếm khí khổng lồ kia, dường như xuất hiện một pho tượng thần linh đen trắng, đang muốn câu hồn nhiếp phách của bản thân!
Cao thủ đạo thuật bình thường, khi vừa thấy tình cảnh nhưu vậy nhất định sẽ bị kiếm ý của Vô Thường kiếm đánh nát hồn phách.
Thế nhưng Hồng Dịch lại không mảy may hoảng sợ chút nào, từ trung tâm thần hồn của hắn, bản tính bảo vệ quá khứ đại phật, bên ngoài thì dùng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát pháp quyền!
- Ngươi chết cho lão phu!
Một tiếng thét chói tai vang lên. Từ trong âm phong của Hồng Dịch bỗng nhiên bộc phát một nắm đấm cực lớn, ước chừng to bằng một miệng hang, mãnh liệt đánh thẳng đến Vô Thường kiếm.
Đây là lần đầu tiên Hồng Dịch chính thức một mình giao phong với cao thủ quỷ tiên!
..........
Ầm!
Kiếm ảnh của Vô Thường kiếm trong nháy mắt va chạm với nắm đấm to như miệng hang của Hồng Dịch, sau đó phát ra một tiếng nổ lớn, thân kiếm rung lên chẳng khác nào tiếng long ngâm hổ gầm, tựa như bản thân thanh kiếm có linh tính.
Còn nắm đấm bằng miệng hang của Hồng Dịch bị Vô Thường kiếm bổ dọc ra, hóa thành từng luồng không khí, tản ra tứ phía.
Thế lao tới của Vô Thường kiếm không hề giảm bớt. Từ trên không trung vạch ra một đường cong quỷ dị, đột nhiên co lại, sau đó bất ngờ bùng lên, phụt một tiếng, thật giống như súc địa thành thốn, xuất hiện ở xung quanh luồng âm phong của Hồng Dịch, đâm thẳng vào vị trí trọng yếu thần hồn của Hồng Dịch ở chính giữa luồng âm phong, một kiếm này muốn hoàn toàn đâm nát thần hồn của hắn.
- Hảo kiếm thuật!
Trong lòng Hồng Dịch chấn động mãnh liệt, thế nhưng ngoài miệng lại khanh khách cười. Âm phong thần hồn bỗng nhiên biến hóa, hóa thành một pho tượng chân vũ quy xà quấn quanh vào nhau, sau đó mãnh liệt xuất ra một chưởng, thi triển Âm Dương Luyện Ngục trong Lôi Ngục Đao Kinh!
Truyện khác cùng thể loại
350 chương
151 chương
487 chương
261 chương
457 chương
1763 chương
3292 chương
175 chương