Dương Thần
Chương 216 : Thiên Tuyệt sơn!
- Ngân Sa, nàng không sao chứ? Một kích vừa rồi có bị thương không?
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa vừa hạ xuống mặt đất, Hồng Dịch liền quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút. Hắn phát hiện ra rừng cây này khá rậm rạp, lá cây phủ dày đặc trên mặt đất, toả ra một thứ mùi thối rữa, rắn rết, côn trùng, kiến chuột, rùa, bọ cạp, muỗi, đỉa, đủ mọi thứ đều đang lúc nhúc trong đám lá cây mục nát trên mặt đất. Hơn nữa đứng ở trong rừng, tán lá cây dày đặc che phủ khắp nơi, ánh mặt trời cũng không thể chiếu xuống được.
Đây là một nơi ẩm thấp tối tăm, mục nát nhất hắn từng thấy, tản ra từng đoàn sắc màu sặc sỡ mang hình dáng của những làn sương mù, chỉ ngửi qua một chút liền thấy cháng váng cả đầu óc.
Hồng Dịch biết những thứ này đều là chướng khí kịch độc.
Người bình thường chỉ cần hít vào một chút liền lập tức trúng độc mà tử vong.
Trong rừng rậm ở Mãng Hoang, so với rừng nhiệt đới ở nam phương Đại Kiền thì hiểm ác đáng sợ hơn rất nhiều. Ít ra ở rừng rậm nguyên thuỷ nam phương cũng khó có thể chướng khí đủ loại màu sắc như thế này.
Đối với vùng đất Mãng Hoang này, Hồng Dịch cảm giác rằng, cho dù người có võ công cao đến đâu, một khi tiến vào thì cũng bị vô số độc trùng quấy rối, chướng khí tràn ngập khắp nơi khiến cho thân thể suy yếu. Nơi này căn bản không phải là nơi mà con người có thể sống được.
Tuy rằng ở đây nguy hiểm đến cực điểm, thế nhưng tại Mãng Hoang này lại có vô số bảo vật trân quý, nào là dược liệu, bảo thạch, mỏ vàng, bạc, nào là kỳ trân dị thú, khiến cho ai ai cũng muốn đâm đầu vào tìm kiếm.
Nếu như nơi này không hiểm ác đáng sợ như vậy thì sợ rằng thương nhân, quân đội Đại Kiền đã sớm mở đường biển đi thẳng đến nơi này làm giàu rồi.
Mặc dù khắp nơi là chướng khí kịch độc, thế nhưng Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa võ công cao cường, thân thể rèn luyện qua Điện Quang Diệu Thể Thuật, lại dùng Nguyên Tẫn Thiên Châu bồi bổ, thì cho dù ăn cả một cân thạch tín xuống bụng e rằng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tính mạng, cùng lắm chỉ bị đau dạ dày chút ít hay bị bệnh nặng một thời gian mà thôi.
Ngoài ra những thứ chướng khí kịch độc này cũng không thể đến gần được hai người, cho nên cũng không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa chu vi xung quanh thân thể hai người còn có một tầng thần mộc khí bao phủ, cản trở tất cả các loại độc trùng rắn rết tiến lại gần.
Đây chính là tác dụng của pháp bảo Thần Mộc Ban Chỉ.
- Toái hoả!
Sau khi quan sát cảnh vật xung quanh một lúc, thần niệm của Hồng Dịch khẽ phát động, đưa tay ra vẽ vẽ vài vòng, trên không trung liền ngưng tụ thành một hoả cầu to bằng miệng bát, tiếp đó thu nhỏ lại thành một điểm, rồi hoả cầu lập tức vỡ vụn thành trăm ngàn đốm lửa nhỏ, bắn ra bốn phía xung quanh.
Trong chốc lát, vô số độc trùng, rắn rết bị những đốm lửa này bắn phải, lập tức bị thiêu thành tro bụi, không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong chu vi mười trượng xung quanh hai người trở nên sạch bóng, không còn một bóng dáng độc trùng nào.
Chiêu thức Khống Chế Hoả Thuật ấy của Hồng Dịch vô cùng tinh diệu, những đốm lửa sau khi bắn ra ngoài, liền lập tức tìm kiếm những độc trùng có dấu hiệu sinh mạng, sau khi đốt chúng thành tro bụi liền lập tức tắt ngay, đối với lá khô trên mặt đất không hè bén đến nửa điểm.
- Hồng Dịch, pháp thuật của chàng càng ngày càng tinh diệu, khống chế hoả hầu thật tinh thâm đấy!
Thiện Ngân Sa bỗng nhiên khen một câu.
- Nàng không sao chứ?
Hồng Dịch nhìn qua sắc mặt của Thiện Ngân Sa một chút, nhận thấy khuôn mặt của nàng không hề tái nhợt chút nào, chỉ có ở mi tâm xuất hiện một điểm đỏ tươi, trông giống như nốt son xinh đẹp của một mỹ nhân, đây chính là tác dụng của việc dùng Tinh Nguyên Thượng Thai để tu dưỡng thần hồn.
Hiện giờ, Thiện Ngân Sa dùng Nguyên Tẫn Thiên Châu để luyện thành võ thánh, sau đó lại luyện qua Điện Quang Diệu Thể Thuật, tuy rằng võ lực vẫn không bằng với võ thánh linh nhục hợp nhất, thế nhưng thân thể khí huyết cường đại không thể tưởng tượng nổi, đối với việc tu dưỡng thần hồn thật sự là có rất nhiều ích lợi.
- Ta không sao cả. Chỉ là vừa rồi Phá Hư thần trong Huyền Thiên Huyết Quái đại trận khiến cho thần hồn của ta có chút tổn thương nho nhỏ! Hiện giờ cũng phục hồi khá nhiều rồi.
Thiện Ngân Sa nói.
- Tiếc là nàng còn chưa bắt tay vào luyện tập Quá Khứ kinh, bằng không thì không có thứ gì có thể làm tổn thương nàng được.
Hồng Dịch lắc đầu.
- Kinh nghĩa của Quá Khứ kinh và Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp của ta hoàn toàn khác biệt, ta tu luyện đạo thuật của Thần Tiêu đạo đã có gốc rễ từ lâu, Thần Tiêu đạo tôn đã tồn tưởng sâu trong lòng của ta, hợp với âm thần làm một thể, giờ muốn tu luyện đạo thuật của chàng cũng không phải là điều dễ dàng.
Thiện Ngân Sa cũng thở dài nói.
Hồng Dịch không nói gì, im lặng ngẫm nghĩ trong lòng.
Đạo thuật càng cao thâm, thay đổi tu đạo thuật khác thì càng khó khăn vô cùng.
Điều này cũng giống như một đại gia trường phái lý học, muốn ép buộc người đó học theo trường phái tâm học. Học phái bất đồng, về tư tưởng khó có thể tiếp nhận được. Chuyện này cũng không thể so sánh với võ công được, về cơ bản võ công chỉ là các động tác vận động đơn thuần, trong khi đó nếu xảy ra xung đột về đạo lý thì không thể dễ dàng cải biến thay đổi được.
Thậm chí ngay cả võ công cũng có chỗ tương hỗ lẫn xung đột lẫn nhau, Hổ Ma Luyện Cốt quyền và Điệp Vũ Quyền pháp là hai ví dụ điển hình.
Tất nhiên nếu như để cho Thiện Ngân Sa thời gian ba đến năm hay tám đến mười năm thì nàng cũng có khả năng mang Quá Khứ kinh và Thần Tiêu đạo Lôi Pháp dung hợp vào nhau một cách hoàn mỹ, pháp lực tăng nhiều, đạt tới cảnh giới như Khổng Tước vương, thậm chí so với Khổng Tước vương còn lợi hại hơn nhiều, trở thành nhân vật đệ nhất trong thiên hạ bát đại yêu tiên.
Thế nhưng hiện tại lại không thể được.
Nếu như cứ miễn cưỡng luyện tập, thần niệm xung đột, tư tưởng phân liệt, chỉ sợ rằng pháp lực không những không tăng lên, mà trái lại còn sinh ra tâm chướng, có thể thối lui khỏi cảnh giới quỷ tiên.
Cao thủ đạo thuật không giống như cao thủ võ thuật. Cao thủ võ công lúc luyện thành, cho dù là mất đi ký ức thì vẫn có thể mạnh mẽ như ban đầu. Thế nhưng cao thủ đạo thuật nếu như có một ngày sinh ra tâm chướng, thì thần hồn sẽ bị suy yếu, thậm chí chẳng khác gì người thường.
Luyện thành quỷ tiên phải trải qua trăm ngàn nguy hiểm gian nan, trải qua muôn vạn kiếp số. Thế nhưng một quỷ tiên muốn thối lui thành người thường, chỉ cần một tâm chướng liền lập tức rớt xuống phàm trần.
Dưới thiên đạo, luyện tâm là để cầu sự vĩnh hằng, không được dao động nửa điểm! Chỉ cần có chút dao động, lập tức sẽ rớt xuống phàm trần.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đạo thuật gian nan hơn võ công rất nhiều.
Mẫu thân của Hồng Dịch chính là minh chứng vô cùng rõ ràng cho điều này.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Hồng Dịch không học Lôi Pháp của Thần Tiêu đạo. Muốn dung hợp hai đường lối tư tưởng lý luận khác nhau thì cần phải có một thời gian dài để thay đổi. Đây không phải là thứ chuyện tình có thể làm trong một hai năm, càng không phải là chuyện một sớm một chiều mà thành công được.
Hiện giờ đạo thuật của Hồng Dịch ngoài Quá Khứ kinh còn có cả Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh. Hai môn đạo thuật này đều là thiền công của phật môn, đồng thời cũng là đạo thuật của Đại Thiện tự, cùng mang kinh nghĩa của một môn phái, vì thế có khả năng tu luyện được, ngoài ra còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
- Huyền Thiên Huyết Quái vừa rồi rốt cuộc là thứ gì vậy? Ta cảm nhận được bên trong đại trận đó còn ẩn chứa một lực lượng khổng lồ, đủ để tiêu diệt quỷ tiên. Hơn nửa ở trung tâm của Huyết Quái dường như còn có một pho tượng ma thần na ná với Huỷ Diệt Minh Vương của ta. Phải chăng đó là Phá Hư thần của Huyền Thiên quán sao?
Hồng Dịch nhân lúc này hướng về phía Thiện Ngân Sa lãnh giáo một ít tri thức, kinh nghiệm từng trải về đạo thuật.
Thiện Ngân Sa tu luyện suốt ba trăm năm, tri thức, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Hiện giờ vừa là thầy tốt vừa là bạn hiền của Hồng Dịch. Đừng tưởng Hồng Dịch bây giờ đã tu thành quỷ tiên là ghê gớm, thế nhưng những việc trong giới đạo thuật hắn lại biết quá ít, ngay cả mảnh Tiên Đô Ngọc Hoàng kia cũng không nhìn ra lai lịch nữa là.
Nếu không phải là Thiện Ngân Sa phát hiện ra, thì thứ thánh vương pháp bảo như Tiên Đô Ngọc Hoàng kia dưới con mắt của hắn chẳng khác nào thứ đồ cổ cả.
- Huyền Thiên Huyết Quái đại trận là một môn trận pháp của Huyền Thiên quán. Đại trận này tụ tập huyết khí của vạn người, còn có cả oan hồn lệ phách, một khi ngưng tụ lại sẽ trở thành huyết quái ma đầu, biến hoá vô cùng, có khả năng vây khốn thần hồn. Ở trung tâm của huyết quái có một đạo phá hư thần phù dùng để trấn áp, có khả năng mượn được lực lượng huyết quái, hiển hoá thành hình thể của Phá Hư thần. Nghe đồn rằng nếu như là thần tiên dương thần phát động đại trận này, thậm chí có khả năng từ trong hư không triệu hoán được một phần chân thân của Phá Hư thần!
- Chân thân của Phá Hư thần sao? Trong thiên địa vũ trụ của đại thiên thế giới này có Phá Hư thần thật sao? Thế nhưng chắc hẳn chỉ có thể huỷ diệt được nhân tâm của con người thôi phải không?
Hồng Dịch hỏi.
- Hiện giờ không phải là lúc để nghiên cứu học thuật.
Thiện Ngân Sa duỗi ngón tay ra, chấm chấm vào lòng bàn tay của Hồng Dịch, cảm giác ngứa ngáy tê dại ở lòng bàn tay khiến cho Hồng Dịch bỗng nổi lên một loại xung động muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
- Vừa rồi ta mới ở trong phá hư thần phù liền cảm nhận được một tia khí tức của Huyền Thiên quán chủ! Tấm thần phù này khẳng định là đích thân hắn vẽ nên. Kẻ này e rằng đã phụ trợ Hắc Lang vương đối phó với ta! Nếu đã như vậy thì cần phải cẩn thận hơn rất nhiều.
- Huyền Thiên quán chủ à? Không biết người đứng đầu của một đại thánh địa đạo thuật cao thâm đến đâu?
Hồng Dịch hỏi.
- Ta cũng chưa từng thấy qua hắn, cũng chưa giao thủ với hắn lần nào. Tuy nhiên năm đó nghe nói Khổng Tước vương đã cùng hắn giao thủ một lần, cuối cùng Thiên Xà vương cùng hắn kết thành đạo lữ.
Thiện Ngân Sa nói.
- Thì ra là tình địch. Thế nhưng ta dám khẳng định Huyền Thiên quán chủ dành phần thắng, nếu không cũng không dành được sự cảm mến của Thiên Xà vương.
Hồng Dịch nghe xong chuyện bí mật của những tuyệt đại cao thủ này, liền cười hắc hắc hai tiếng, nghĩ thầm trong lòng.
- Trong tương lai, nếu như giải quyết xong hết mọi việc, nhân lúc rảnh rỗi ta cũng sẽ viết một quyển bút ký, ghi lại chuyện tình của các tuyệt đại cao thủ này, truyền lại cho người trong thiên hạ xem qua, nghĩ cho cùng cũng không tệ lắm.
Bỗng nhiên Hồng Dịch khẽ động trong lòng, nghi hoặc nói:
- Nếu Khổng Tước vương và Huyền Thiên quán chủ là tình địch, vì sao lại cùng liên thủ truy sát Mộng Thần Cơ, chẳng lẽ bọn họ không sợ trong lúc nguy hiểm sẽ bị đối phương trở mặt hay sao?
- Cừu hận của hai người bọn họ đã sớm hoá giải rồi. Người hoá giải cho bọn họ là Vũ Văn Mục. Vũ Văn Mục là đệ đệ của Huyền Thiên quán chủ, năm đó là Vân Mông thái sư, quyền cao chức trọng, pháp lực thông thiên. Thế nhưng cùng Mộng Thần Cơ đấu pháp, bị đánh cho thê thảm, hiện giờ tàn hồn của hắn cũng không biết lưu lạc phương nào. Có một lần Vũ Văn Mục cứu Khổng Tước vương một mạng, vì vậy mà ân oán thù cừu được xoá bỏ.
- Thì ra là như vậy.
Hồng Dịch gật đầu, sau đó ánh mắt chợt loé lên:
- Truy binh tới rồi!
Đúng lúc này, ba luồng âm phong mạnh mẽ từ trên bầu trời mãnh liệt lao xuống, rồi tán ra trên ngọn cây, sau đó bỗng nhiên hiện ra thân thể của ba người.
Ba người này chính là ba đại chỉ huy sứ của Ngục Tự doanh, Âu Dương Sơn, Vũ Văn Đồ, Mộ Dung Hổ.
Ba người này đều là cao thủ đạo thuật, liên thủ dùng âm phong tương trợ nhau bay tới đây.
- Ngân Sa vương, một quỷ tiên chân nhân tung hoành tứ hải, thần thông quảng đại, thiên hạ ai cũng biết đến, không ngờ cũng có một ngày rơi vào tay của những tiểu bối như chúng ta! Ha ha ha ha! Tư vị của phá hư thần phù trong Huyền Thiên Huyết Quái có dễ chịu hay không?
Ba người kia vừa đáp xuống tán cây, liền chạm rãi hạ xuống đất, trên tay đều cầm vũ khí, thân mặc áo giáp có treo thêm túi gấm, xung quanh thân thể là một tầng huyết vụ nhàn nhạt, xem ra cũng là một loại pháp bảo phòng hộ.
- Ừm, một kẻ phụ thể đại thành cao thủ, phân thần hoá niệm; một kẻ là cao thủ phụ thể nhưng không hoá niệm được; một kẻ là cao thủ hiện hình. Các ngươi đích thực là nhân vật hạng nhất một phương, thần hồn lực cũng khá đấy. Tuy nhiên chỉ có vậy mà cũng dám tới đây truy sát chúng ta sao.
Hồng Dịch chậm rãi nhìn ba người đang hạ xuống. Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra được trong ba người đó, một kẻ là cao thủ phụ thể đại thành, có khả năng phân thần hoá niệm; một kẻ khác là cao thủ phụ thể những không thể phân hoá thần niệm; còn lại là một cao thủ hiện hình đỉnh cấp.
Tuy nhiên ba người này đều có chung một đặc điểm, đó chính là thần hồn lực vô cùng cường đại, so với người tu luyện thì cùng đẳng cấp thì cường đại hơn nhiều. Tuy rằng không cường đại một cách thái quá như nữ nhi của Khổng Tước vương là Hạnh Vũ Tiên, thế nhưng kể cả là người tu luyện đạo thuật cùng cảnh giới cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
- Ngươi là ai?
Ba người vừa hạ xuống, phát hiện ra Hồng Dịch, ngạc nhiên một lúc rồi quét ánh mắt qua thân thể của Hồng Dịch, lộ ra bộ dáng như muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
- Thì ra là một võ giả cảnh giới tiên thiên, linh nhục hợp nhất. Võ lực cũng không tệ lắm, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Khôn hồn thì lăn ra đây, quỳ xuống đất cầu xin, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng! Ấy! Thanh bảo đao kia ẩn chứa sát khí thật tuyệt?
Âu Dương Sơn vung tay lên, một tia khí tức huyết quang nhàn nhạt bắn thẳng về phía Hồng Dịch.
- Lại có thể nhìn không ra tu vi của ta sao? Thế cũng tốt, người trong thiên hạ đều cho rằng ta tu luyện võ công, như vậy thân phận quỷ tiên của ta cũng không dễ bị bại lộ.
Hồng Dịch lắc đầu, thở dài trong lòng.
Hắn dùng cảnh giới vô pháp vô niệm lĩnh ngộ ra chân võ quyền ý, chỉ cần người có nhãn lực cao minh liền cho rằng hắn tu luyện võ công, tuyệt đối không hề tu luyện đạo thuật.
Toái Diệt đại đao vung lên, thân đao chấn động, ngay lập tức chấn nát bấy đạo huyết quang đang lao tới.
Ngay sau đó, Hồng Dịch bất thình lình lao tới, khoảng cách ba mươi bộ chỉ nhún một cái đã vượt qua, một đao bổ thẳng xuống, dưới thân pháp thần tốc của hắn, những bụi cây hay những chiếc lá úa trên mặt đất lại không hề lay động chút nào.
Đầy trời đều là đao ảnh đang ầm ầm bổ về phía ba cao thủ đạo thuật.
Vừa động thủ liền hiện ra võ công cường đại của Hồng Dịch, dùng tốc độ nhanh đến mức sấm đánh không kịp bưng tai lao tới, trong lúc phát động tấn công lại không hề có dấu hiệu báo trước.
Đối phó với ba người này, Hồng Dịch cũng không thi triển đạo thuật, bởi lẽ một khi thi triển đạo thuật, thần niệm vừa khẽ động, âm khí lập tức biến đổi khiến cho đối phương cảm ứng được, hơn nữa để ngưng kết đạo thuật, quan tưởng, đều chậm hơn mất nửa nhịp.
Nếu như thi triển đạo thuật, trên người đối phương lại có pháp bảo trấn hồn quy thần gì gì đó, thì không hẳn sẽ phát huy tác dụng.
Thậm chí còn có cả loại pháp bảo có khả năng cảm ứng được thần niệm của đối phương mà tự phát động bảo hộ cho chủ nhân.
Hai bên cách nhau không xa, tốc độ của đạo thuật còn lâu mới theo kịp sự thần tốc của võ công. Tuy rằng thi triển đạo thuật có thể dễ dàng đánh bại vài người, thế nhưng không thể phản ứng linh hoạt như võ công được.
- Phi kiếm!
Hồng Dịch vừa khẽ động, thì kẻ có đạo thuật cao cường nhất là Âu Dương Sơn liền cảm nhận được ngay. Vừa thấy ánh đao phô thiên cái địa mang theo sát khí cuồn cuộn lao tới, trong thần niệm của hắn loáng thoáng cảm nhận được một pho tượng đại thần quy xà đang cuồn cuộn phóng đến. Hắn không kịp nghĩ ngợi gì cả, theo bản năng liền lập tức điều khiển phi kiếm bay lên, trong nháy mắt kiếm ảnh bao phủ đầy trời.
Trong phạm vi kiếm quang bao phủ, toàn bộ cành cây đều bị cắt nát vụn.
Thế nhưng kiếm quang của phi kiếm vừa nổ ra liền lập tức bị ánh đao bao phủ, chẳng khác nào một ngọn lửa vừa bùng cháy lên liền bị một chậu nước tạt mạnh vào, tắt ngúm.
Keng keng keng!
Vài âm thanh vang lên, phi kiếm vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé, tay cụt chân đứt văng ra khắp nơi.
Huyết quang hộ thân của ba đại cao thủ đạo thuật dưới một đao của Hồng Dịch liền tan biến, phi kiếm cũng bị chém nát bấy, thân thể bị chặt làm mấy đoạn.
Một đao của Hồng Dịch bổ xuống, ba đại cao thủ đạo thuật thì hai người còn lại không kịp thi triển đạo thuật đã bị phanh thây, không biết sống chết ra sao.
Còn Âu Dương Sơn thì bị trọng thương thê thảm, thân thể tử vong, thế nhưng thần hồn còn thoát ra được, biến thành rất nhiều tia thần niệm theo âm phong tản đi bốn phía.
- Chạy đi đâu?
Hồng Dịch thu đạo, tay vươn ra chộp lấy một trảo, lập tức một trận lốc xoáy linh hồn xuất hiện.
Hàng loạt âm phong giống như cá trong lưới, kịch liệt giãy dụa, thế nhưng vẫn bị hút mạnh vào trong, không một tia nào có thể chạy thoát.
- Nói, cao thủ trên thuyền của các ngươi hiện giờ đi đâu rồi?
Trong khoảnh khắc khi Hồng Dịch thi triển linh hồn qua toàn, liền tản ra uy áp cường đại, khiến cho thần hồn của ba người kia không có thời gian để phản kháng, dưới bản năng cầu sinh liền lập tức nói ra mọi sự tình.
Vừa rồi Hồng Dịch tiêu diệt thân thể của bọn họ, khiến cho tâm thần của bọn họ hơi chút thất thủ, ngay sau đó lại dùng linh hồn qua toàn hút lấy thần hồn của bọn họ, hai thủ đoạn này liên tiếp được thi triển ra liền dễ dàng hỏi rõ được mọi sự tình.
Nếu như đấu pháp chậm một chút thôi, những kẻ này một khi trấn áp được tâm thần, nhất định sẽ liều mạng ngọc đá cùng tan, như vậy sẽ không hỏi được bất cứ thứ gì.
- Thì ra đám người Hắc Lang vương đã đến trung tâm của Thông Thiên bình nguyên, Thiên Tuyệt sơn! Đây có lẽ là nơi ẩn náu của Tinh Nhẫn hoà thượng.
.........
Phực!
Trong Mãng Hoang, tại Thiên Tuyệt sơn có vài người đang đứng sóng đôi với nhau. Trong đó một người chính là Hạnh Vũ Tiên, ngoài ra, trong đoàn người còn có một kẻ khiến người khác chú ý; đó là một nam tử thân hình cao lớn, toàn thân mặc một chiếc đấu bồng đen nhánh, trên tay cầm một chiếc búa hai lưỡi cực lớn, diện mạo không rõ lắm.
Xung quanh thân thể của nam tử mặc đấu bồng, tay cầm búa lớn này vốn có ba con hạc giấy bay lượn, thế nhưng bỗng nhiên những con hạc giấy này rơi xuống, nổ thành bụi phấn.
- Hai vị đường chủ, Vũ Tiên, trên thuyền xảy ra chuyện rồi, ba vị chỉ huy sứ của Ngục Tự doanh đều bỏ mình, thần hồn câu diệt rồi!
Nam tử này dừng lại, rồi cất giọng khàn khàn hùng hồn nói.
Truyện khác cùng thể loại
350 chương
151 chương
487 chương
261 chương
457 chương
1763 chương
3292 chương
175 chương