Dương Thần

Chương 213 : Vu Quỷ Thiên Thi!

Đêm đen gió lớn, hai luồng âm phong bay vụt ra ngoài khơi, tựa như sức sống mùa xuân đang đến cực nhanh, chẳng khác nào những cánh én đang lướt trên bầu trời. Hai luồng âm phong này tất nhiên chính là Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa. Nhân lúc trời tối, hai người dùng thần hồn lực để mang thân thể phi hành, hỗ trợ lẫn nhau, cùng bổ sung sức mạnh cho nhau. Trước đây Hồng Dịch tuy rằng thần hồn xuất xác, bay lên trời cao, thế nhưng chưa từng hưởng thụ tu vị mang thể xác bay lên trời như thế này! Thân thể phi hành mới là chân chính phi hành, mới chân chính là tiên nhân, đạp gió cưỡi mây đi tới đi lui. Hắn cảm nhận được những luồng gió mát thổi quanh cơ thể, ngoài ra còn có thần hồn lực của Thiện Ngân Sa bao ở bên ngoài, hình thành một tầng vỏ bọc vô hình, cản lại gió trời thổi vào trong lúc cấp tốc phi hình. Hồng Dịch nhìn những con sóng biển đang cuồn cuộn chảy bên dưới, rồi dần dần lùi về phía sau, trong lòng quả thực có một sự sảng khoái không nói nên lời. Lúc này đã hoàn toàn thể hiện ưu thế của một đại cao thủ cấp quỷ tiên cũng như chỗ tốt của đạo lữ. Nếu chỉ có một người, bất kể là như thế nào cũng khó có thể phi hành được. Thần hồn lực của Hồng Dịch hiện giờ tuy vô cùng cường đại, nâng đá tảng nặng nghìn cân cũng không phải là việc gì quá khó, một tia thần niệm khẽ động cũng có thể nhấc bổng một người lên không trung. Thế nhưng muốn dùng để nâng thân thể lên phi hành thì hoàn toàn không có khả năng. Bời lẽ linh hồn của con người quấn xung quanh cơ thể, chỉ hơi dùng lực một chút thôi thì sẽ lập tức bị huyết phách của bản thân hấp thụ lại. Cao thủ vượt qua ba lần lôi kiếp như Khổng Tước vương, cho dù là có vượt qua bốn lần lôi kiếp đi chăng nữa, một khi phi hành cũng vô cùng khó khăn, tiêu hao thần hồn, tiêu hao khí huyết. Cái gọi là "thần tiên cũng có nhu cầu kết bạn đường", đến lúc này đã hoàn toàn thể hiện ra hiệu quả rồi. Hai người kết thành đạo lữ, vận lực tương trợ lẫn nhau, lập tức có biến hoá bay lên trời, đi tới đi lui như gió. Nếu như không phải là đạo lữ, mà là hai người có tâm địa khác nhau, thì tuyệt đối sẽ không để cho thần hồn của đối phương bao vây xung quanh thân thể của mình. Làm như vậy chẳng khác nào mang sinh mệnh của bản thân giao phó vào tay kẻ khác, chỉ cần chút sơ xảy thì sẽ có kết cục thê thảm. Tuy nhiên Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa đã kết thành đạo lữ, trải qua nhiều ngày cùng tu luyện, trao đổi những công pháp đạo thuật tối cao. Lúc này hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, một khi gặp phải nguy hiểm nào đó thì có thì ít nhất cũng có thể chạy trốn. Phi hành suốt một đêm, trải qua hơn ngàn dặm trên biển, đến gần sáng hai người mới hạ xuống một hòn đảo . Đây là một hòn đảo vô cùng hoang vắng. Trên đảo núi rừng mọc san sát nhau, khắp nơi đều lại đại thụ cao chọc trời, trong không khí phảng phất thứ mùi vị lưu hoàng hăng hắc, mùi của nham thạch nóng chảy, và rất nhiều mùi vị khác nữa. Hồng Dịch từ trên trời nhìn xuống, liền thấy hòn đảo này đen nghìn nghịt một mảnh, trông chẳng khác nào một khối tân đại lục, khó có thể thấy được biên giới. - Đây là Mãng Hoang sao? Nhìn hòn đảo hoang vu vắng vẻ, những miệng núi lửa mọc san sát nhau, Hồng Dịch quay sang hỏi Thiện Ngân Sa. - Chưa đâu, muốn đến Mãng Hoang thì ít nhất cũng phải mất hai ngày nữa. Hiện giờ chúng ta đi chưa được một nửa quãng đường đâu. Tuy nhiên phi hành suốt một đêm cũng khiến thần hồn tiêu hao không ít, chúng ta xuống dưới ăn uống nghỉ ngơi một chút đi. Thiện Ngân Sa nói xong liền cùng Hồng Dịch từ từ hạ xuống bờ cát. Bờ cát trắng xoá, sóng biển dập dờn đánh vào, bốn phía hoang vu vắng vẻ, không hề có chút sự sống nào cả. Hai người vừa đặt chân xuống bờ cát, trong lòng Hồng Dịch bỗng nhiên cảm thấy một loại ý cảnh phiêu nhiên xuất trần, chẳng khác nào đôi thần tiên quyến lữ. - Đây mới chân chính là tiên nhân! An nhàn không bị ràng buộc, vô ưu vô lự, rời xa khỏi những thị phi nơi trần thế, tránh xa những mưu mô xảo quyệt của người đời, nếu như vĩnh viễn được như thế này thì thoải mái biết chừng nào đây. Lúc Thiện Ngân Sa hạ xuống bờ cát, trong lòng cũng không có quá nhiều tâm sự của văn nhân như Hồng Dịch. Thần niệm của nàng liền quét qua hòn đảo, bỗng chốc vài luồng âm phong giống như dây thòng lọng bay thẳng vào cánh rừng đen nghìn nghịt, sau đó nào là gà rừng sặc sỡ, thỏ rừng trắng như tuyết, ngoài ra còn có cả một số loại nấm từ trong rừng bị gió cuốn ra ngoài. Sau đó thần niệm của Thiện Ngân Sa khẽ động, nước biển liền ngưng kết thành một chuôi đao thuỷ tinh, sau đó xoay tròn, lột sạch da lông của gà rừng, thỏ rừng. Sau khi lột sạch da lông của những con gà rừng, thỏ rừng này, Thiện Ngân Sa quay sang cười cười nói: - Nơi này là rừng tùng, gà rừng, thỏ rừng đều ăn hạt thông mà sinh trưởng, vị thịt rất ngon. Vừa đúng lúc chàng khống chế lửa, nướng chín bọn chúng lên, để xem xem chàng có thể khống chế hoả hầu tốt hay không? - Không thành vấn đề! Hồng Dịch búng một ngón tay, một điểm lửa nhỏ được ngưng tụ thành hình, từ từ tản ra, sau đó ngọn lửa từ từ quấn xung quanh gà rừng, thỏ rừng. Chỉ trong chốc lát, gà và thỏ đều chín tới, toả ra hương thơm mê người. Thiện Ngân Sa lấy muối, dầu, các loại gia vị rắc lên trên, khiến cho màu thịt càng trở nên vàng óng ánh vô cùng hấp dẫn. Lúc thịt chín tới, hai người cùng ngồi xuống, ăn từng miếng nhỏ, quả nhiên món ăn dân dã thật là ngon, rau quả không thể nào so sánh được với những thứ này. - Mùi vị này có thể sánh ngang với loại cá ăn hoa đào mà lớn lên ở Thần Phong quốc đấy. Vừa ăn Hồng Dịch vừa than lên một tiếng, tuy rằng trong sách cũng từng có chú ý rằng "khi ăn không nên nói chuyện", thế nhưng mùi vị của thứ thỏ rừng, gà rừng này thật sự là quá ngon. - Hòn đảo này không biết tên là gì nhỉ? Diện tích vô cùng rộng lớn, ít nhất cũng lên tới mấy nghìn dặm, ngang với một khối lục địa đấy. Chỉ tiếc hòn đảo này nằm sâu trên biển lớn, lại thường xuyên có núi lửa hoạt động, vì thế không hề có người ở. Ta trước đây cũng từng tới nơi này một lần, tìm được không ít linh dược trên đảo, tuy nhiên lúc đó là dùng thần hồn du lịch đến đây cho nên cũng không có nhiều thời gian, không thể tìm kiếm tra xét kỹ qua nơi này. Hiện giờ chúng ta đã kết thành đạo lữ rồi, thân thể có khả năng phi hành, vân du tứ hải, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng vấn đề xảy ra khi dùng thần hồn du lịch khắp nơi. Chờ đến khi có thời gian, chúng ta sẽ dạo chơi qua một lượt tất cả các hòn đảo trên biển, tìm kiếm động phủ mà người tu đạo thời thượng cổ tu luyện, tìm kiếm thiên tài địa bảo, gột rửa tâm thần, đây quả thực là một loại chuyện vô cùng tuyệt vời. Thiện Ngân Sa lấy ngón tay xé ra một miếng thịt gà, cho vào miệng nhấm nháp, sau đó dùng một ngữ điệu ung dung đầy thích thú nói chuyện. Thần hồn dạo chơi, tuy rằng tiện lợi, một ngày có thể đi được ngàn dặm, thế nhưng nếu rời xa một khoảng thời gian dài thì luôn không yên tâm về thân thể. Khi kết thành đạo lữ thì những điểm khó khăn này đều có thể giải quyết được. Đạo lữ trong giới tu đạo, so với phu thê trong thế tục thì còn quan trọng hơn rất nhiều. Đạo lữ không giống như phu thê trong thế tục, nào là phải nối dõi tông đường, kết hôn đến bạc đầu răng long, mà là trong tu luyện thiên đạo, tương trợ giúp đỡ lẫn nhau, là đối tượng cùng sinh cùng tử. Phu thê trong thế tục có thể tuỳ tiện tìm kiếm được, thế nhưng đạo lữ không thể chọn một cách tuỳ tiện. - Sau khi đoạt được Càn Khôn Bố Đại, chúng ta cùng đi khắp tám phương, tìm kiếm những thứ bảo vật thật tốt cất vào trong đó. Bằng không thì mỗi lần thần hồn xuất du đi hái dược đều không có thứ gì để mang theo. Không biết lúc này đám người Vô Địch hầu, Tất Thấp Hoa, Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, hay cả đám người của Dao Trì phái đã đến đâu rồi nhỉ? Chúng ta bay một mạch đến đây, dường như ngay cả một bóng thuyền cũng không thấy. Hồng Dịch ăn hai, ba con thỏ rừng, nhai thật kỹ rồi nuốt, sau đó nói. - Biển khơi rộng lớn như vậy, muốn chạm trán cũng khó, không chừng bọn chúng đã vượt trước chúng ta rồi cũng nên. Tuy nhiên nếu như gặp phải Khổng Tước vương thì chúng ta phải thật cẩn thận! Chúng ta hiện giờ liên thủ e rằng vẫn không phải là đối thủ của hắn. Thiện Ngân Sa nói. - Nàng lĩnh ngộ Quá Khứ kinh thật nhanh vào, khi đó chúng ta liên thủ cũng có thể liều mạng được! Ta thấy đáng sợ nhất không phải là Khổng Tước vương, mà là đôi phu phụ Thiên Xà vương và Huyền Thiên quán chủ mới là đáng sợ nhất. Hồng Dịch nói. - Ta cùng bọn họ đã từng giao thủ, thực ra ai cũng không biết phu phụ bọn họ lợi hại đến mức nào. Những người cùng giao thủ với bọn họ, về cơ bản thì không còn ai sống sót. - .... - Được rồi, nàng từng du lịch qua Mãng Hoang, nơi đó có Vu Quỷ đạo thịnh hành, là một trong số rất ít pháp môn tế luyện người chết, tu luyện ma đầu. Không biết nàng đã từng giao thủ với bọn chúng chưa? Bỗng nhiên Hồng Dịch lại hỏi. Thiện Ngân Sa tung hoành trên biển đã lâu, cũng từng đi qua Mãng Hoang, kiến thức rất rộng rãi, Hồng Dịch lần này đi đến Mãng Hoang, nhân lúc nghỉ ngơi, liền muốn hỏi rõ ràng về vùng đất này. - Đạo thuật của Vu Quỷ đạo, thần bí khó lường, gần như là tu luyện ngoại ma, tiến đến khắc chế tâm ma, đi theo con đường dùng ma chế ma. Bọn họ đều luyện ma đầu làm ngoại thân chi thân, có phương pháp bảo dưỡng thi thể, dùng thi thể hài cốt của người và động vật để tế luyện ra thiết thi, đồng thi, ngân thi, kim thi, phi thi, vu thi, thiên thi, thi hoàng, cuối cùng luyện thành vô thượng ma tôn. Ma tôn này cũng là thực thể, sức mạnh lớn vô cùng, sau lưng có hai canh, có thể bay lên trời giống như ưng diều đại bàng, cực kỳ kinh khủng. Kể cả là cao thủ đạo thuật cũng không muốn chọc vào những thứ như thế này. Những nhân vật lợi hại nhất có thể khu sử lệ quỷ, bố trí thành Tuyệt Âm Sát trận, tu vi cũng không hề thua kém ta và chàng. Nghe đồn rằng, thời thượng cổ, nhân vật lợi hại nhất của Vu Quỷ đạo, luyện ra vô thượng ma tôn cường đại ngang với Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ. Tuy nhiên hiện tại cũng không có khả năng nữa rồi. Nếu như có một nhân vật lợi hại như vậy thì bọn chúng đã sớm đến Đại Kiền truyền đạo rồi. Hoả Diễm Phật Đà Chân Thần của chàng và Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp của ta là hai thứ chuyên khắc chế tà ma, vu quỷ... những nhân vật của Vu Quỷ đạo này cũng khống dám coi thường chúng ta. - Ồ, Vu Quỷ đạo tu tiểu thuật luyện thi, lại có thể luyện thành thứ tồn tại ngang với Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ sao? Quả thực rất hung mãnh đây. Tuy nhiên loại vu quỷ tà ma này, đi theo con đường đạo thuật dùng ma chế ma, chỉ có thể lưu truyền từ thời thượng cổ xuống mà thôi, bây giờ dân trí được mở mang, ai cũng biết đây là thứ tà ma, không ai tin vào pháp môn này nữa, chỉ muốn quét sạch tru diệt chúng. Dân ý chính là thiên ý, cho dù thần thông hơn chăng nữa cũng vô dụng, chỉ có thể tồn tại nơi mãng hoang, mê hoặc dân bản địa mà thôi. Hồng Dịch gật đầu. Thiện Ngân Sa nói sơ lược qua về Vu Quỷ đạo, dùng ma chế ma, hắn liền biết ngay môn đạo thuật này cũng có chỗ tinh diệu, bản thân liền đưa ra lý luận ngay. Tuy nhiên nuôi dưỡng ma đầu, hiểu rõ ngoại ma, đối phó với tâm ma, con đường đạo thuật như vậy đã không có khả năng mê hoặc được bách tính có tầm nhận thức cao như hiện giờ, không được hoàng quyền, các đạo môn lớn tiếp nhận, một khi xuất hiện liền lập tức trở thành công địch của thiên hạ. Hai người sau khi ăn thịt nướng xong, ngồi trên bãi cát, yên lặng tu dưỡng thần hồn. Hiện giờ là thời khắc chuyển giao giữa đêm và ngày, khắp đất trời trở nên yên bình, mát lành. Đúng lúc này, bỗng nhiên, phạch phạch, chim muông từ trong rừng cây bay toán loạn cả lên. Hồng Dịch cảm nhận thấy đủ loại động vật đang chạy trối chết khỏi rừng cây, chẳng khác nào đại hoạ lâm đầu. - Hả? Chẳng lẽ là núi lửa trên đảo phun trào sao? Nhận thấy sự khác thường, Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch liền mở mắt ra. - Không phải, là bầu trời. Thiện Ngân Sa chỉ lên trời. Trong đêm tối, từ trên bầu trời mang máng truyền đến một loạt tiếng kêu the thé chói tai. Sau đó một con quái vật giống hình người, sau lưng là đôi cánh bằng thịt rất dài, đang từ ở độ cao trăm trượng trên bầu trời, lượn vòng lao xuống. - Hả? Chẳng lẽ thực sự là thiên thi của Vu Quỷ đạo xuất hiện rồi sao?