Dương Thần

Chương 18 : Du hồn khuy vũ.

"Không thể ngờ được ta đạt tới cảnh giới dạ du nhanh như vậy, trong kinh có nói, người tu hành muốn đạt đến cảnh giới dạ du, phải trải qua tu luyện định thần tĩnh tâm ít nhất một năm, mới có thể miễn cưỡng đạt được, làm sao ta có thể đạt được nhanh như vậy nhỉ?" Thần hồn Hồng Dịch xuất xác phiêu phiêu đãng đãng xuất môn dạo chơi, cảm thấy rất hài lòng. Thoải mái tựa như chơi đùa trong nước dưới ngày trời nóng nực. Hai chân của hắn bay cách mặt đất một xích, cảm thấy mình nhẹ nhàng không có một chút trọng lượng, tựu có một loại cảm giác ổn định khi đi lại mà không có thân thể. Hơn nữa cửa, tường phòng đều không thể ngăn cản hắn, ý niệm trong đầu khẽ động, liền vượt qua. Thần hồn chính là một cỗ ý niệm vô hình vô chất trong đầu, cửa và tường làm sao có thể cản được. "Cũng có một ít thuyết pháp trong thảo đường bút ký cũng nói về một đêm dạo chơi ngàn dặm. Chuyện kể về một đạo sĩ cùng một người mặt đối mặt, đột nhiên ngồi bất động, qua một ngày một đêm thì tỉnh lại, nói cho người kia biết chuyện xảy ra ở ngàn dặm, nói đó là suốt một ngày một đêm, mang thần xuất xác, đi qua nghìn dặm trở về, người kia không tin, nhưng một tháng sau, tin tức từ ngàn dặm truyền về, quả nhiên giống y hệt những gì đạo sĩ nói. Không biết ta có năng lực đi vào cõi thần tiên, vượt ngàn dặm xa xôi như vậy hay không? Thử mà xem, linh hồn phiêu đãng khoan khoái như thế nào đây?" Đây là lần đầu tiên thần hồn dạ du, Hồng Dịch cảm thấy rất mới lạ. Một ý niệm trong đầu hắn nảy lên, linh hồn bé nhỏ của hắn bay cao về phía trước, tốc độ bay cũng tăng lên. "Sao lại cảm thấy kiệt sức thế nhỉ?" Khi hồn bay lên cao, tốc độ bay tăng lên, Hồng Dịch cảm thấy không thở nổi, đồng thời thân thể cảm thấy lạnh lẽo giống như bị gió cuốn đi. Hắn vội dừng mọi ý niệm trong đầu. "Vừa rồi bay lên cao một chút, phiêu du cùng lắm cũng như người bình thường chạy hơi nhanh, sao lại cảm thấy khó chịu như vậy? Thế này thì nhật du ngày dặm thật giống như bình thường đi đường cũng không khác nhau là mấy. Dễ thấy rằng thần hồn còn chưa mạnh. Nhưng phương pháp tu luyện ghi lại trong di đà kinh quả thật là hung hiểm. Quan tưởng sao trời nhập não, tạo ra ảo giác, giữ vững tâm thần. Người không giữ vững tâm, thì hồn phi phách tán. Đạo kinh có ghi lại khi thần hồn lớn mạnh lên sẽ trải qua các cửa ải là bạch cốt ải, tu la ải, ngọc nữ ải, phi thăng ải, vân vân...thế nhưng những cửa ải này hình như ta đều trải qua hết! Quả thật quyển di đà kinh này là nguồn cội chính tông pháp." Hồng Dịch đã từng đọc qua đạo kinh, trong đó ghi lại không ít cách thức làm lớn mạnh thần hồn. Ở Bạch cốt quan: quan tưởng khắp người mục rữa, ruồi nhặng bu đầy người, xương trắng lòi ra, khiến lòng người cảm thấy khủng bố. Ở ngọc nữ quan: quan tưởng bản thân ôm ấp ngọc nữ, ngọc nữ phô bày những động tác khiêu khích, bản thân phải bất động kiên định, giữ ý niệm trong tâm tựa như băng tuyết. Ở Tu la quan: quan tưởng bản thân mình đứng giữa trăm vạn ma quỷ, nhưng không được sợ. Cũng tạo nên cảm giác kinh khủng. Ở phi thăng quan: quan tưởng trên trời có một đại lực kéo thần hồn bạch nhật phi thăng, nếu có ý niệm chống cự bạch nhật phi thăng trong đầu, sẽ tiêu trừ được tưởng tâm. Tất cả cách thức vượt qua các tình cảnh này, Hồng Dịch đều cảm thụ một cách sâu sắc trong lúc tu luyện Di đà kinh. Nói cách khác, khi tu luyện Di đà kinh, trong nháy mắt đã bao hàm tất cả các pháp môn. "Huynh đệ, nghe nói lúc trước Hồng Dịch bị phụ thân đột xuất gọi đến? Rồi lại bảo trướng phòng cấp cho một trăm lượng bạc, để hắn chuẩn bị cho khoa cử khảo thí sắp tới, không biết có ý tứ gì trong đó? Phụ thân bắt đầu coi trọng Hồng Dịch phải không? Trước đây phụ thân chưa bao giờ quan tâm đến hắn như vậy. " Lúc Hồng Dịch phiêu phiêu đãng đãng trong Hầu phủ, bay về khu phía nam. Giờ cũng là đêm khuya yên tĩnh, ngoại trừ những người hầu mang đèn lồng đi gác đêm, toàn bộ Hầu phủ đều chìm trong giấc mộng đẹp. Nhưng đột nhiên Hồng Dịch nghe thấy một thanh âm. Thanh âm phát ra từ một đại viện tử màu hồng có tường cao vây quanh, từ trong sân truyền đến tiếng luyện quyền cước lẫn tiếng nói chuyện. Trong lời trò chuyện lại nhắc đến hắn. Đây là Lan đình trai ở nam viện hầu phủ, là nơi ở của tam phòng bình thê Vinh phu nhân. Trong hầu phủ, ba vị phu nhân, phân biệt là chính thê đại phòng Triệu phu nhân ở trung tâm hầu phủ, sinh hai nam. Bình thê nhị phòng Phương phu nhân, ở Vân đình trai phía đông Hầu phủ, sinh một nữ là Hồng Tuyết Kiều. Bình thê tam phòng Vinh phu nhân, ở Lan đình trai phía nam Hầu phủ, sinh một nam. Còn lại là mấy tiểu thiếp, sống ở phía tây, không được như ba vị phu nhân có thể chiếm lấy một phương. Người hầu bảo vệ, quản gia trướng phòng(1), tỳ nữ đều tập trung ở góc phía Bắc. Hồng Dịch lượn qua tường, liền thấy hai nam tử đang luyện quyền cước, một người cầm tề mi côn, một người dùng quyền cước, hai người này đều mặc kình trang tơ lụa, tư thái rất uy phong. Hai người ta đánh ngươi, ngươi đánh ta cũng được mấy hiệp, rồi ngừng lại tạm nghỉ, sau đó cùng nhau đàm luận chuyện trò. Hồng Dịch biết được hai người này, cầm tề mi côn là Hồng Quế nhi tử của tam phòng Vinh phu nhân, còn người tay không chống côn là họ hàng của Vinh phu nhân, gọi là Vinh Bàn. Hai người này, Hồng Dịch đều gặp qua khi đọc sách ở phòng học của gia tộc Hồng gia. "Quế thiếu gia cũng không cần so sánh với loại người này." Trong lúc hai người trò chuyện, Vinh Bàn nói lấy lòng. "Bản thiếu gia thật khó khăn để thấy mặt phụ nhân, nhưng lại bị trị theo gia pháp, nằm trên giường mất nửa năm mới lành." Hồng Quế ánh mắt oán độc:"Cái tên Hồng Dịch này gặp được phụ thân, lại được khen ngợi, lại bảo trướng phòng xuất một trăm lượng cho hắn. Dựa vào cái gì mà nhi tử của một kẻ tiện tịch lại được như thế, không phải khoa thi lần trước hắn chỉ đỗ tú tài hay sao?Cũng chả có gì mà đắc ý. " Hồng Quế oán hận nói. Vinh Bàn hắc hắc cười, "Quế thiếu gia không cần tức giận, ta nghe nói Hầu gia cũng không cho hắn luyện võ, vương triều đại Kiền ta văn chỉ có thể làm quan, trong khi võ được phong tước, tương lai Quế thiếu gia luyện võ thành tài, rồi vào Giảng võ đường trong quân đội đào tạo sâu thêm chút nữa, trong quân đội Hầu gia vô cùng có uy vọng, khi đi ra ít nhất cũng làm thống lĩnh một phương, trải qua vài trận chiến, không được thành hầu tước mới là lạ đấy. Hồng Dịch này đỗ khoa cử đạt tiến sĩ làm quan thì sao nào? Không biết chừng khiến hoàng thượng mất hứng, bị chém đầu lưu đày là chuyện cơm bữa. Vương triều đại Kiền ta trên danh nghĩa là tôn trọng người đọc sách, nhưng xem kĩ lại thì lúc lập nghiệp có chút nương tay nào với bọn văn sĩ không? " "Tuy là nói như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy ức chế." Hồng Quế cầm cây côn quăng xuống mặt đất. "Biểu đệ, đệ sợ cái gì,chỉ là nhi tử của một tiểu thiếp đã chết mà thôi, ta cũng từng gặp qua ở tông học, cũng chẳng khác gì một tên hầu có chút học vấn. Nếu biểu đệ không nhìn quen, chờ tông học khai giảng, ta cho hắn một trận là được." "Quả nhiên thần linh trên trời có mắt, âm mưu này quả là quỷ không biết thần không hay. Hừ..." Hồng Dịch nghe đến đó, cười lạnh trong lòng một tiếng, hắn cũng thật không ngờ, chỉ là gặp mặt Võ Ôn Hầu một lần, lại bị âm thầm đố kỵ như vậy. Nhưng trong lòng Hồng Dịch hiểu rằng, tên Hồng Quế này vì một lần uống rượu say, vừa vặn đúng lúc Võ Ôn Hầu gọi lại, kết quả bị trừng trị gia pháp. Nghe được âm mưu này, Hồng Dịch âm thầm phòng bị trong lòng, linh hồn nhỏ bé nhẹ nhàng bay ra ngoài. Cùng lúc đó tại đông viện Vân đình trai, Hồng Dịch tựu nghe thấy một tiếng choang giòn giã vang lên, hình như có vật gì đó bị vỡ, giống như tiếng bình sứ vỡ. Sau đó, liên tiếp những tiếng đổ vỡ vang lên, không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Hồng Dịch điều khiển hồn phiêu đãng đi vào, liền thấy Hồng Tuyết Kiều đang đứng trong sân luyện võ. Bốn phía đều là một mảng yên tĩnh, chỉ có tinh quang nhu hoà soi xuống. Thân hình Hồng Tuyết Kiều dịch chuyển tựa như thoi đưa, mỗi một quyền, mỗi một động tác, đều sinh ra thanh âm như vậy, tựa như kình phong bùng nổ trong mỗi một đường quyền, dường như phát ra từ trong mỗi đầu khớp xương. Trên mặt đất có đặt một quyển sách, trên đó ghi lại rất nhiều hình người di chuyển cùng chữ viết, còn có cả chú giải. Hồng Dịch cảm thấy rất hiếu kỳ, muốn mở xem trong đó ghi gì. Nhưng hiện hắn là hồn xuất xác, cũng vô pháp mở sách. Đúng lúc này, thân thể Hồng Tuyết Kiều xẹt qua một cái, một trận gió mạnh nổi lên, làm quyển sách lật lênm Hồng Dịch liền thấy năm chữ lớn Hổ ma luyện cốt quyền.