Dương Thần
Chương 162 : Phù quang lược ảnh!
- Càn khôn xoay chuyển. Sinh tử pháp luân!
Nhìn thấy lục quang đâm xuống đầu mình, ánh mắt Ngô đại quản gia gần như lóe sáng lên. Liền lập tực xoay tròn mấy vòng luân hồi, con ngươi ở sâu bên trong hai hốc mắt như hai vòng lốc xoáy đang kịch liệt xoay tròn. Mang tất cả sự biến đổi của khung cảnh, động tác, âm thanh, ánh sáng, khí lưu thu nạp vào trong hai mắt. Cùng lúc đó, hai tay lão hướng lên trời giương lên!
Từ trong tay áo ô kim cà sa đột nhiên bay ra hai chiếc thước sắt tựa như ô long. Mỗi một cây thước sắt cũng không dài lắm, chỉ có một xích ba thốn, nhưng toàn thân cây thước sắt lấp lánh ô quang, trên mặt lốm đốm những điểm sáng tự nhiên, trông giống như những vì sao điểm xuyết trên bầu trời đêm, khiến cho người ta sinh ra một cảm giác thâm thúy thần bí.
Hai cây thiết thước này vừa xuất ra liền hướng lên trời đỡ lại thế kiếm. Bằng một tốc độ sấm đánh không kịp che tai, đón lấy quỹ tích của đào thần kiếm, hung hăng cuốn lấy lục quang trên đào thần kiếm.
Tiếng kim ngọc vang lên, truyền đến tận xa xa ngoài khơi.
Ngô đại quản gia quát lớn một tiếng "hay!". Dưới chân vẽ ra một đường vòng cung, thân thể như ánh sáng, như bóng ảnh, chân vừa xoạc ra một cái liền thoát ly ra ngoài năm mươi bước.
Động tác trong nháy mắt vừa rồi của lão ta liền tránh khỏi công kích của mọi người, càng làm cho lưới nhện của đại Kim Chu phun vào khoảng không.
- Tuyệt thế thân pháp Phù Quang Lược Ảnh!
Lôi Liệt đang muốn cầm Toái Diệt đao xông lên chém giết, còn có Văn Phi Yên, Sơn Khâu đều bị tuyệt thế thân pháp này của Ngô đại quản gia hù dọa đến mức dựng đứng người lại.
Thân pháp này chính là một môn tuyệt học của Thái Thương đạo. Thân người chợt lóe lên, như ánh sáng, như bóng ảnh, huyền diệu vô cùng. Vì thế mới được gọi là Phù Quang Lược Ảnh (Ánh sáng thoáng qua, bóng ảnh vụt mất).
Võ công thân pháp, bộ pháp trong thiên hạ thì Phù Quang Lược Ảnh là vương giả!
Một thức Phù Quang Lược Ảnh sau khi lóe lên, hai cây thiết thước giống như hai bánh xe gió vũ động trên dưới quanh thân Ngô đại quản gia. Cả người lão ta giống như được bao bọc trong một quả cầu đen nhánh dầy đặc, cát biển phía dưới bị nghiến nát thành bụi phấn.
Thiết thước vũ động tạo thành kình phong, khiến cho nước biền gần bờ bị hút lên rào rào, tựa như thủy triều đang dâng lên, lại giống như nước biển bị thuyền lớn tạt vào bờ, tõe thành hai hàng sóng cuồn cuộn hai bên.
Tư thế phòng ngự trong nháy mắt này lực so vơi đao thuật không dính một hạt nước của Vệ Lôi thì không biết cao hơn biết bao nhiêu lần.
Dưới sự phòng ngự của thiết thước này, Thiên Xà Cửu Tiễn của Xích Truy Dương vừa xuất ra, mũi tên chạm vào làn ô quang do thiết thước tạo thành. Rắc một tiếng, điêu linh thiết tiễn với lực xuyên thấu cực mạnh liền bị đánh nát bấy, thật giống như trân châu bị mài thành bột phấn.
Keng keng keng. Keng keng keng!!!!!!!!
Kiếm và thước trong mấy nhịp hô hấp không biết va chạm bao nhiêu lần.
Đào thần kiếm của Hồng Dịch mang theo lực lượng uy mãnh vô cùng đâm thẳng xuống, sau đó hạ thấp chém ngang sang. Thân kiếm lay theo chiều gió, xoay chuyển nhanh như thểm điện. Hoàn toàn thi triển ra Lang Nguyệt Kiếm Quyết đến cực hạn.
Đào thần kiếm xanh biếc trong lúc bay lượn liền huyễn hóa thành kiếm quang huyễn ảnh, lúc ẩn lúc hiện. Trông thật giống như một con sói khổng lồ đang hướng về phía mặt trăng mà tru lên, làm người ta nghe thấy mà phát hoảng sợ trong lòng.
Càng lăng lệ hơn chính là kiếm ảnh xanh biếc đã hóa thành một vầng trăng tròn xanh biếc. Từng vòng từng vòng tuôn thẳng về hướng Ngô đại quản gia, liên miên không ngớt, gần như muốn giết chết đối phương mới ngừng lại.
- Khí Hồn Chân Cầu! Nổ!
Đúng lúc này, khí hồn đạo thuật của Đoạn đại tiên sinh đã hoàn thành. Đoàn khí lưu khổng lồ lặng lẽ hình thình ở phía sau Ngô đại quản gia trong nháy mắt thu nhỏ lại! Bám chặt lấy thân thể của Ngô đại quản gia, lững lờ trôi đi.
Đạo thuật là thần niệm trong đầu, một khi khóa chặt khí tức của con người liền bám theo không rời. Không bởi vì thân pháp Phù Quang Lược Ảnh của Ngô đại quản gia mà dừng lại. Khối khí lưu này trôi sát theo thân thể Ngô đại quản gia, đột nhiên thu nhỏ lại bằng một nắm tay, gần như sẽ phải phát nổ!
Đây là chuyện xảy ra cực nhanh.
Hồng Dịch vừa giật đào thần kiếm ra liền ngự kiếm chém xuống. Mọi người lập tức xuất thủ, tất cả hành động diễn ra trong một, hai nhịp hô hấp.
Khí hồn đạo thuật của Đoạn đại tiên sinh cũng chỉ trong một, hai nhịp hô hấp là hoàn thành. Khí hồn chân cầu này là đạo thuật uy lực lớn nhất, mạnh nhất của Khí Hồn môn. Ngưng khí thành cầu, dùng thần niệm phát nổ. Trong phương viên bốn, năm bước, đừng nói là người ngay cả là đá tảng cũng bị nổ tan thành bụi phấn.
Đoạn đại tiên sinh lần này đi theo Nhan Chấn đến trung tâm Mê Hồn Loan tiêu diệt hải tặc, trực tiếp dùng chiêu thức này phá nát cổng lớn thành trì địch nhân.
Nhưng chiêu này tương đối hao tổn thần hồn, hắn cũng không thể sử dụng nhiều. Hơn nữa uy lực khổng lồ, thần niệm muốn ngưng tụ thành cũng phải mất một ít thời gian.
Trong hai nhịp hô hấp ngưng tụ thành Khí Hồn Chân Cầu, đang lúc muốn bạo phá, Đoạn đại tiên sinh vốn tưởng rằng có Hồng Dịch chế trụ Ngô đại tiên sinh, chiêu thức của mình một khi phát nổ thì nhất định có thể khiến Ngô đại quản gia bị trọng thương.
Nhưng ngay khi Khí Hồn Chân Cầu ngưng tụ thành, chuẩn bị phát nổ, trong khoảnh khắc chưa đến một phần mười cái chớp mắt, Ngô đại quản gia sau khi tung ra một thước chặn lại kiếm thế của Hồng Dịch, liền bất thình lình dùng thước còn lại điểm ra, nhằm vào chính giữa khoảng không của Khí Hồn Chân Cầu.
Phụt!
Khí Hồn Chân Cầu giống như một quả bóng xì hơi, phát ra một tiếng kêu lảnh lót đến chói tai, như nồi nước được đun sôi réo lên. Phải mất đến ba nhịp hô hấp mới hoàn toàn tiêu tan trong không khí, không tạo thành một chút tổn thương nào.
- Thần Tinh Lượng Thiên Xích!
Thân thể Đoạn đại tiên sinh lùi về sau ba bước, quát lớn lên. Trong lúc hắn lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lóe lên. Hắn vừa rồi lấy thần niệm cường đại trong đầu ngưng tụ thành Khí Hồn Chan Cầu, nhưng mắt thấy sắp thành công liền bị một thước đâm tới lập tức tan biến.
Trên mặt thước của Ngô đại quản gia dường như bao phủ một loại dương cương chi ý cường đại đến cùng cực. Thần hồn ý niệm vừa chạm phải cỗ cương khí này liền giống như thiêu thân bay vào lửa, lập tức bị tiêu diệt.
Khí Hồn Chân Cầu chẳng những không thành công, ngược lại còn bị thiết thước đánh tan ý niệm trong đó, khiến cho thần hồn của Đoạn đại tiên sinh bị tổn thương.
- Không sai. Chính là Thần Tinh Lượng Thiên Xích! Là binh khí mà Bách Trượng Thiên Vương trong tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự sử dụng. Chuyên phá pháp thuật thần hồn! Bách Trượng Thiên Vương là võ thánh chi thân. Hai cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích này tập trung lưới ý chí dương cương của hắn. Muốn phá đạo thuật của Khí Hồn đạo của ngươi thì dễ như trở bàn tay. Vốn bằng vào máu của ta cũng có thể phá được thần niệm của ngươi. Nhưng...Hải!
Ngô quản gia trầm giọng quát. Tay không hề ngừng nghỉ chút nào, hai cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích xuất ra ánh sáng rực rỡ ngang ngạnh chặn lại phi kiếm ám sát của Hồng Dịch.
Thì ra hay cây thước sắt trên tay hắn là Thần Tinh Lượng Thiên Xích, là binh khí của Bách Trượng Thiên Vương, một trong tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự, từng sử dụng. Cũng giống như Toái Diệt đao, đều là binh khí của võ thánh từng dùng, trên đó còn nhiễm lại ý chí, huyết khí dương cương, thần niệm của võ thánh. Có thể làm tan biến thần hồn, tiêu diệt đạo thuật.
- Dịch thiếu gia, cậu mượn được linh thần của đào thần, có được lực lượng của quỷ tiên. Vừa rồi lại lấy linh hồn qua toàn nghiền nát âm ma, khiến lực lượng quỷ tiên đạt tới mức lớn nhất, ngang với cảnh giới sau khi vượt qua một tầng lôi kiếp. Nhưng dù sao cũng không phải là lực lượng của bản thân. Cậu mượn lực lượng lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ hồn phi phách tan sao? Hơn nữa sức mạnh này không thể kéo dài! Lực lượng của cậu càng ngày càng yếu đi. Lão nô khuyên cậu hay lập tức bỏ cuộc đi, quay trở về phủ đi, sau này còn có cơ hội giải thoát!
Ngô đại quản gia nhìn bầu trời, kiếm thế càng lúc càng sắc bén, hai cây Tinh Thần Lượng Thiên Xích trong tay hắn xoay càng ngày càng nhanh. Đến hơn mười nhịp hô hấp sau, hai cây thiết thước quay nhanh đến nỗi không khí xung quanh gào thét, vang dội cả một vùng. Trên bờ cát giống như vang lên tiếng sói tru quỷ khóc nơi quỷ vực.
Trong lòng lão ta cũng đang cảm thấy kỳ quái. Lốc xoáy linh hồn của Huyền Âm đạo pháp, lão ta cũng biết, loại thần hồn lực này chỉ có thể bộc phát trong chớp mắt, sau đó liền ngừng lại. Nhưng lão không nghĩ ra tại sao Hồng Dịch ngự kiếm càng lúc càng sắc bên, càng ngày càng hung ác, lực lượng không hề suy yếu chút nào, ngược lại có khuynh hướng càng lúc càng lớn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay lão ta rất có thể gặp khó khăn ở nơi này.
Thủ đoạn ngự kiếm của một quỷ tiên có thần hồn đã vượt qua một lần lôi kiếp, lão ta giỏi lắm chỉ có thể chống đỡ được mười mấy nhịp hơi thở. Dù sao thần hồn ngự kiếm không có sơ hở. Trong khi đó võ công thân thể thì thân thể chính là sơ hở. Hơn nữa quỷ tiên chân chính vượt qua lôi kiếp, thần niệm ngự kiếm có thể cùng lúc thi triển hai thanh, ba thanh thậm chí là mấy chục thanh kiếm đồng loạt đánh tới, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp bất tận.
Bây giờ Hồng Dịch chỉ có lực lượng thần hồn sau khi vượt qua một lần lôi kiếp, còn về phần tất cả thần thông biến hóa hoàn toàn đều không có. Nhưng cứ như vậy vẫn khiến cho Ngô đại quản gia đối phó hết sức khó khăn.
Hồng Dịch bây giờ cũng dốc hết bản lĩnh. Lúc này hắn đã hoàn toàn không kiêng nể bất cứ cái gì.
Hắn ở trong đào thần kiếm, mạnh mẽ vận luyện thần hồn, sau khi quan tưởng ra âm ma liền lấy linh hồn qua toàn nghiền nát! Sau khi phát huy ra lực lượng lớn nhất, thần hồn bị nghiền nát, liền vận khởi Quá Khứ kinh để khôi phục.
Khôi phục xong, hắn lại tiếp tục vận âm ma, rồi lại nghiền nát! Tiếp tục phát lực! Rồi lại ngưng tụ!
Trong hơn mười nhịp hô hấp, thần hồn của hắn bị vỡ vụn đến mười mấy lần.
Đến cuối cùng, bản mệnh thần niệm của hắn, cả thần hồn cũng gần như bị lốc xoáy linh hồn nghiền nát cùng nhau. Ngay cả linh thần của đào thần, thứ lực lượng tinh khiết kia cũng gần như chấn động. Một loạt hành động này chính là loại làm liều bất chấp hồn phi phách tán! Sau này nếu để cho Đoạn đại tiên sinh biết được nhất định sẽ kinh ngạc đến rụng cả quai hàm xuống đất. Chẳng những là Đoạn đại tiên sinh, mà bất cứ người tu luyện đạo thuật nào, bất cứ người tu luyện thông hiểu thần hồn ảo diệu nào, một khi biết được hành động liều lĩnh của Hồng Dịch, đều nhất định cho rằng người này đúng thật là một kẻ điên.
Thần hồn so với thân thể còn trọng yếu hơn nhiều. Thân thể bị hao tổn còn có thể điều dưỡng. Thần hồn bị hao tổn, muốn điều dưỡng cũng không có cách.
Hồng Dịch làm liều như vậy hoàn toàn là ỷ vào phương pháp khôi phục thần hồn của Quá Khứ Kinh.
Nhưng sau khi vỡ vụn thần hồn hơn mười lần. Coi như là trong lòng có Quá Khứ Đại Phật bảo vệ đi chăng nữa, cảm ngộ được bất tử bất diệt, bản tính chân như vạn kiếp bất biến đi chăng nữa, Hồng Dịch cũng cảm thấy thần hồn khôi phục càng lúc càng khó khăn. Thậm chí so với thần hồn ngày đó sau khi bị xuân lôi đánh nát thì khó hồi phục hơn nhiều.
Hồng Dịch hoài nghi rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mình phá vỡ thần hồn mấy lần nữa không biết có hoàn toàn không thể khôi phục được hay không, hoàn toàn hồn phi phách tán?
Nhưng bây giờ không thể nương tay được! Nếu không, ở đây không có một người nào có thể ngăn cản được lão cẩu Ngô đại quản gia được.
Lực lượng của lão cẩu này quá kinh khủng, hơn nữa lại võ trang đầy đủ. Thân xuyên ô kim cà sa, tay cầm Thần Tinh Lượng Thiên Xích. Quả thật chẳng khác nào một pho tượng chiến thần bất bại.
Đúng lúc này, một loạt kèn hiệu thê lương vang lên. Từ xa truyền đến vô số tiếng náo loạn ầm ĩ.
Một đội kỵ binh từ trong đại doanh phía xa xa đang phi nhanh tới đây, theo sau là bộ binh.
Đây chính là quân đội của Hồng Dịch. Đám người Xích Truy Dương sau trước khi đi cũng đã điều động quân đội. Bọn họ tiên phong dẫn đầu, quân đội phía sau rốt cục cũng ra đến nơi.
- Dịch thiếu gia! Không nghĩ tới cậu lại trưởng thành đến mức này! Lão nô không muốn giết chết những binh lính bình thường! Hôm nay tạm thời để Dịch thiếu gia nghỉ ngơi vậy!
Ngô đại quản gia nghe thấy tiếng kèn hiệu vang lên, bất thình lình hét lớn một tiếng, cười dài một tiếng rung trời. Thân thể vắt ngang giữa không trung, vọt ra ngoài xa năm mươi bước. Lão ta cũng không dừng lại, nhanh như thểm điểm lẩn vào trong rừng cây dầy đặc.
Lão ta lao vào rừng cây lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, giống như đá chìm vào biển lớn.
Lúc bắt đầu vang lên một âm thanh, sau đó liền biến mất vô ảnh vô tung trong rừng.
Hồng Dịch thi triển đào thần kiếm bám theo thật chặt, phi vào trong rừng cây. Dọc đường đi, cành lá bị cắn nát tơi bời, nhưng Ngô đại quản gia trong lúc lao người đi, mấy lần tung thước sắt đập vào thân kiếm, đập cho đào thần kiếm vang lên ông ông.
Một đuổi một chạy, trải qua thời gian hơn nửa nén hương thì từ hơn ngoài xa hơn mươi dặm vang lên một tiếng:
- Kiện! (件)
Đây là chân ngôn chi âm mà thân thể Ngô đại quản gia vừa bộc phát ra. Quét ngang một thước, đánh cho đào thần kiếm văng lên không trung mười mấy trượng, sau đó thân thể lão ta lần nữa tăng tốc, chồm về phía trước, tốc độ so với Truy Điện thì nhanh gấp đôi.
Đến khi Hồng Dịch ổn định lại thân kiếm, tất cả khí tức của Ngô đại quản gia toàn bộ đều biến mất.
Hồng Dịch biết lúc này mình đã thành nỗ mạnh hết đà, thần hồn trọng thương, chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ. Liền lập tức vận kiếm bay trở lại, thần hồn trở về thân thể, gắng gượng mở mắt ra.
- Tại sao trước mặt nhiều sao như vậy!
Hồng Dịch vừa miễn cưỡng mở mắt ra, liền nhìn thây trước mắt mình vô số sao trăng tinh tú lóe lên. Trước mắt là một mảng mơ hồ mờ mịt, không thấy rõ bất cứ thứ gì, ngay cả thần hồn cũng lẫn lộn hẳn lên.
Mới vừa rồi còn ở trong đào thần kiếm, có lực lượng của thần đào chống đỡ, Hồng Dịch còn không cảm thấy nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ từ đào thần kiếm ra ngoài, hắn lập tức cảm giác được vô cùng nghiêm trọng. Thần hồn của mình tổn thương không phải là nhẹ.
Ngoại trừ ánh sáng lấp lánh bên ngoài, bên trong thần hồn còn có vô số tinh tú lóe lên, lại còn có vô số ảo ảnh huyễn tượng hiện ra.
Hồng Dịch cảm thấy mình giống như người sắp chết, hồn phách nhất định sẽ tiêu tán thì mới có ảo ảnh hiện ra như vậy.
Liên tục vận chuyển Quá Khứ kinh nhưng cũng không có tác dụng. Pho tượng Quá Khứ Đại Phật kia không cách nào hiện lên trong thần niệm, không thể ngưng tụ thành hình. Người đã hoàn toàn không cách nào tiến vào trong cảnh giới Quá Khứ Kinh.
Hồng Dịch bây giờ giống như một người sắp chết khát, trước mặt có một chén nước, nhưng mà hết lần này khác thân thể không cách nào nhúc nhích được. Nước không thể lấy được, nước trong miệng không thể nào nuốt xuống được.
Quá Khứ kinh chính là chén nước kia, nhưng bây giờ thần hồn của Hồng Dịch hao tổn quá nhiều. Ngay cả Quá khứ kinh đều không thể vận luyện được.
- Chỉ cần trở lại trong đào thần kiếm, cùng linh thần của đào thần dung hợp thì sẽ dễ chịu ngay, là có thể tu luyện Quá Khứ kinh, hồi phục lại thương thế!
Một ý niệm nảy ra trong đầu Hồng Dịch.
Ý niệm này vừa hiện ra, Hồng Dịch liền xuất xác, tiến vào trong đào thần kiếm một lần nữa.
Nhưng hiện tại, thần hồn sao có thể xuất xác được nữa? Quá Khứ kinh cũng không thể vận khởi chứ đừng nói đến xuất xác.
- Ta rốt cuộc đã hiểu! Ngày đó Triệu Phi Dung bị Hủy Diệt Minh Vương gây thương tích, thần hồn vì sao không thể xuất ra khỏi xác rồi!
Hồng Dịch miễn cưỡng nhúc nhích khuỷu tay của mình, hắn phát hiện ra mình còn có thể hoạt động, thân thể cũng không đau đớn. Nhưng tâm tư hỗn loạn, trước mắt nổ đom đóm loạn xạ, ảo ảnh xuất hiện, cả người mơ mơ màng màng. Cảnh giới trọng yếu nhất của tu luyện đạo thuật chính là định thần, bây giờ hắn cũng khó có thể làm được.
- Kim Huấn Nhi, mau thi triển đạo thuật giúp ta một tay với!
Hồng Dịch miễn cưỡng nói ra một câu liền lập tức ngồi bệt xuống bờ cát.
Truyện khác cùng thể loại
350 chương
151 chương
487 chương
261 chương
457 chương
1763 chương
3292 chương
175 chương