Dương Thần

Chương 129 : Quần Xà hạp cốc!

- Phía trước chính là Mê Hồn Loan sao? Thật là hùng tráng. Tĩnh Hải Quân mấy trăm chiến thuyền cuồn cuộn tiến ra biển, đi được hai ngày một đêm, tới đêm ngày thứ hai cuối cùng cũng đến một vùng hải vực. Hải vực này nhìn qua không còn nhận thấy màu xanh thăm thẳm của biển khơi, mà toàn bộ là một vùng mênh mông rộng lớn gồm các quần đảo, đá ngầm, rừng rậm, đất đai, phía xa xa còn xuất hiện một hạp cốc khổng lồ, nhìn trông giống như cổng vào một phiến đại lục hoàn toàn tách biệt. Hồng Dịch đứng ở mũi thuyền, dưới ánh hoàng hôn trên biển, phóng tầm mắt ra xa bao quát toàn bộ cảnh sắc của Mê Hồn Loan. Hắn nhận ra rằng tầm mắt của mình không thể bao quát hết được vùng hải vực này, hòn đảo cũng không thể chỉ bằng vào thời gian một ngày có thể đi hết được, diện tích của nó phải ngang với một đại lục trên đất liền. - Lần này vây quét phiến loạn có vẻ hiểm ác đây, loại địa hình này căn bản không giống như loại hải đảo nhỏ bé, mà là một vương quốc trên biển đây! Trên những hòn đảo này, con người có thể trồng trọt canh tác, tự túc, thậm chí còn có thể luyện cương thiết, nghỉ ngơi sinh sống. Hồng Dịch nhìn địa hình trước mắt, trong lòng liền biết lần này vây quét phiến loạn tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Quần đảo của Mê Hồn Loan trước mắt lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, theo những gì ghi lại trong tài liệu, những hòn đảo này có diện tích bằng một nửa các tỉnh thành lớn, sản vật phong phú, thậm chí còn ẩn tàng các quặng mỏ quý hiếm, nếu di dân qua đây, quả thực có thể thành lập một vương quốc trên biển như Thần Phong quốc. Nhưng Mê Hồn Loan này tình thế phức tạp, bị hải tặc chiếm cứ, hơn nữa còn bị nhiều thế lực lớn ở các quốc gia khác nhau giám thị nghiêm ngặt, chỉ có hải tặc có thể chiếm cứ được thôi, nếu có kẻ nào thành lập quốc gia ở đây chỉ sợ ngay lập tức bị tiêu diệt. Bây giờ Tĩnh Hải Quân chia làm năm lộ tiến vào vây quét phiến loạn, nhưng thật ra là mở rộng đường biển cho Đại Kiền, thành lập căn cứ trên biển cho quốc gia, phòng ngừa thủy sư hải quân của Vân Mông một lần nữa phát động tấn công bằng đường biển. Trận chiến này, trên danh nghĩa là trừ phiến loạn, thật ra là chuẩn bị cho chiến tranh trong tương lai. - Lần vây quét phiến loạn này sợ rằng tuyệt đối không dễ dàng, cần phải thật cẩn thận hơn nữa. Hồng Dịch hai ngày qua đều ở trong khoang thuyền, nghiên cứu các loại tư liệu, hiện giờ tận mắt thấy được địa hình nơi này, trong lòng dần dần hiểu được hoàn cảnh trước mắt. Keng keng keng keng keng keng keng keng. Một loạt tiếng chuông vang lên, đây chính là âm thanh kim thiết từ trên chiến hạm của lộ quân truyền tới. Âm thanh kim thiết này có nghĩa là thu binh, dừng lại. Kèn phát lệnh, đánh trống trận là hiệu lệnh tiến công. Đây là quy củ thép trong quân đội. Chỉ cần à binh lính nhập ngũ đều phải nắm được. Từ chiến hạm của chủ soái truyền đến thanh âm Minh Kim, tất cả thuyền con đều chậm rãi dừng lại. Một vạn người, mấy trăm chiến thuyền nhỏ tào thành một con cự thú khổng lồ, chậm rãi dừng lại trên mặt biển. - Các tướng sĩ binh lính trên thuyền dừng lại tại chỗ đợi lệnh. Nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai nghe tiếng kèn phát lệnh tiến công Cự Kình đảo! Biến hóa trận hình, thuyền quân nhu tiến vào chính giữa, các thuyền bên ngoài nối với nhau bằng xích sắt, nghiêm mật bảo vệ. Từ một chiếc thuyền nhỏ mệnh lệnh không ngừng truyền xuống, mang lệnh của chủ soái truyền xuống tai của mỗi binh doanh. Lệnh này vừa ban xuống, bốn trăm chiếc thuyền vận chuyển quân nhu liền được bao bọc vào giữa. Bên ngoài các chiến thuyền dựa sát vào nhau, dùng xích sắt nối liền vào nhau, sau đó hạ neo sắt xuống, kết thành một khối chỉnh thể. Lộ đại quân này có hơn một vạn người. Chiến thuyền có đến hơn hai trăm chiếc, ngoài ra còn có thuyền vận chuyển quân nhu, lương thảo, ngựa chiến, nước ngọt, các thứ dược vật. Tổng cộng có đến bốn, năm trăm chiếc. - Đặng Nguyên Thông này đúng là một tay thủy sư lão luyện. Phương pháp đánh giặc, cách bày binh bố trận thật đáng để ta học tập. Hồng Dịch nhìn thấy đội thuyền khổng lồ, trong nháy mắt dùng những sợi xích sắt bền chặt nối với nhau kết thành một pháo đài khổng lồ, trông như một con rồng lớn vững vàng nằm trên biển, lương thảo, nước ngọt, dược vật đều được cẩn thận bảo vệ bên trong, còn có các thuyền nhỏ tuần du bảo vệ bên ngoài. Một thế trận thủy sư như thế này cho dù có binh thư cũng không thể học được. Lộ quân vừa dừng lại, trên các binh thuyền cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, đồng thời những rác rưởi, phân và nước tiểu đều được đổ xuống biển, khiến cho vô số tôm cá nổi lên giành giật. - Hôm nay nghỉ ngơi cả đêm, thuyền vận lương vận nước ngọt cũng gần đến phía sau, thuyền chở quân nhu đến nơi sẽ giúp cho tinh thần binh lính tăng lên nhiều, nhân cơ hội đó sáng mai đồng loạt đổ bộ lên đảo, nhất cử lưỡng tiện. Vị Đăng Nguyên Thông này đúng là một tay lão luyện. Xích Truy Dương nhìn tòa pháo đài nổi trên mặt nước, suy đoán mệnh lệnh từ bên trên đưa xuống, gật đầu. - Còn phải vận lương vận nước ngọt sao? Huynh không thấy ở chính giữa là bốn, năm trăm thuyền chở lương thực, nước ngọt, than củi kìa. Vậy còn chưa đủ sao? Tiểu Mục thè lưỡi nói. - Một vạn người mỗi ngày ăn thùng uống vại, tiêu tốn cả núi gạo núi thịt, chúng ta đã ở ngoài biển hai ngày một đêm, đừng tưởng lương thực, nước ngọt mang theo như thế là đủ, chỉ sợ không đến mấy ngày là hết. Hồng Dịch nói: - Quân đội đánh giặc, thà rằng tích trữ lương thực cho mục nát chứ không thể để thiếu lương. Đặng Nguyên Thông này đúng là tay lão luyện, mỗi ngày đều từ Tĩnh Hải Quân, thông qua đường thủy vận chuyển lượng thực, than củi, nước ngọt, dược vật đến đây. Chỉ sợ đám hải tặc kia giở thủ đoạn, giữa đường chặn cướp thuyền vận lương. - Đúng vậy, Cự Kình Đảo kia mặc dù lớn, nhưng rất nhiều nơi là núi rừng, vách núi thẳng đứng, không thể đổ bộ lên được. Chỉ có thể đổ bộ lên bờ cát, ở đó nhất định sẽ có mai phục. Nếu là tấn công trường kì, thuyền vận lượng lại bị chặn cướp giữa đường, thì lộ đại quân này coi như xong, tác chiến trên biển hung hiểm rất nhiều so với chiến đấu trên đất liền. Xích Truy Dương lấy tay chỉ vào Cự Kình đảo ở phía xa xa, mắt nhìn thấy mặt trời đang lặn dần xuống biển. Trên Cự Kình đảo, phóng tầm mắt nhìn đều thấy một màu xanh bát ngát, dường như toàn bộ hòn đảo đều được bao phủ bởi rừng rậm nguyên sinh, núi non mênh mông, liên miên không dứt. Hơn nữa không hề phát hiện ra bóng dáng con người trong đó. Nhưng Hồng Dịch nhìn hòn đảo mênh mông rộng lớn không một bóng người này, liền cảm thấy lạnh cả người. - Hải tặc trên đảo rốt cuộc là hạng nhân vật như thế nào đây? Ngày thứ hai, khi trời vừa hửng sáng, hơn trăm thuyền vận lương, nước ngọt đã đến nơi. Tinh thần đại quân dâng cao, kèn phát lệnh, trống trận vang lên, hơn vạn đại quân cuồn cuộn tiến về phía Cự Kình đảo phía xa! Chiến thuyền bắt đầu chuyển động tiến lên. Ở phía xa xa là một bờ cát trắng xóa tiếp giáp với biển. Có thể thấy những nơi có địa thế bằng phẳng để đổ bộ lên Cự Kình đảo là cực kì ít. Tõm! Hồng Dịch từ trên thuyền nhảy xuống, đạp xuống nước, sau đó bước nhanh mười mấy bước về phía trước, cuối cùng cũng đặt chân lên bờ cát trắng nõn mềm mại, trong lòng cảm thấy yên tâm. - Tập hợp! Ra lệnh một tiếng, những tùy tùng của Hồng Dịch cùng hơn ba trăm binh sĩ lục doanh lập tức hạ thuyền, tập hợp lại trên bờ cát, chỉ để lại mấy thân binh đáng tin cậy trông coi thuyền. Cùng lúc đó hơn hai mươi doanh thuyền cũng lục tục cập bờ, tất cả đều tập trung lại. Trong khoảng thời gian ngắn, đao thương đều được rút ra khỏi vỏ, sát khí hừng hực, từng đàn chim ở phía xa xa dáo dác vỗ cánh bay lên trời. - Hồng huynh, nhìn kìa! Trong lúc đội ngũ của Hồng Dịch tập hợp, Xích Truy Dương chỉ tay sang mười tám chiến thuyền của Vệ Lôi cách đó không xa, bọn họ cũng tập trung lại, khoảng chừng năm, sáu trăm người. So với Hồng Dịch bên này thì nhiều gấp đôi. Điều đáng chú ý nhất là bên cạnh Vệ Lôi có ba mươi thân binh, thậm chí trên người bọn họ đều mặc mãng lân khôi giáp, sau lưng mang Thiết Mộc Ô Cốt cung đen nhanh, chân đi sơn tiễn ngoa, hông đeo huyền cương chiến đao, khí thế sừng sững, vừa nhìn qua bộ dáng bọn họ, liền biết đây chính là cao thủ cấp bậc võ sư! Ngoại trừ những thân binh này ra, quan trọng nhất chính là một lão giả râu dài đứng cạnh Vệ Lôi, thân mình không hề mặc khôi giáp, một thân chỉ mặc trang phục đen tuyền, hai tay trống trơn. Trong lúc quân đội chuẩn bị giao chiến, không mặc khôi giáp, không mang binh khí bên người, chỉ có hai loại người. Thứ nhất là kẻ ngu ngốc. Thứ hai chính là người mang công phu cực cao trong người, một địch một trăm! Hiển nhiên lão giả râu dài mặt hẹp này là loại thứ hai. - Người này ta biết, hắn tên là Lôi Liệt, là danh gia võ đạo nổi tiếng ở nam phương ba mươi năm trước, ngoại hiệu là Hoành Luyện Thái Bảo. Ba mươi năm trước, sau khi Đại Kiền hoàn toàn bình định, người này đầu phục Tổng đốc Vệ Thái Thương, giữ chức vị quản gia. Xích Truy Dương nhìn lão giả vài lần liền nhận ra ngay. - Những người kia thì sao? Hồng Dịch nhìn thấy bên cạnh Vệ Lôi, ngoại trừ vị quản gia Hoành Luyện Thái Bảo La Liệt này, còn có vài người khác đứng, trong tay bọn họ đều cầm trường thương, người mặc y phục thông thường, trong đó còn có một nữ tử lưng đeo trọng kiếm, bốn người còn lại đều khoanh tay trước ngực, nhìn về dãy núi xa xa, thưởng thức phong cảnh, bọn họ cũng không mặc khôi giáp trên người, đều lộ ra bất đồng với đám binh lính. - Những người còn lại ta cũng không biết, nhưng dám chắc đều không phải hạng lương thiện gì. Vệ Thái Thương làm tổng đốc ở nam phương hơn ba mươi năm, thế lực không thể coi thường, nghiễm nhiên là hoàng đế của cả một vùng nam phương, cao thủ tử sĩ dưới trướng rất đông. Xích Truy Dương nói. Ngay lúc Hồng Dịch nhìn về phía Vệ Lôi, ở phía xa, Vệ Lôi đang điểm binh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Hồng Dịch, liền quay về phía này, ánh mắt cũng không hề có chút hảo ý nào. Hồng Dịch thu ánh mắt lại, rút Trảm Sa kiêm giương lên: - Binh lính lục doanh! Theo ta tiến lên! Vừa giơ kiếm lên, trên thân Trảm Sa, cúc hoa văn vân dưới ánh mặt trời tỏa ra tinh quang chói mắt, xuyên thẳng vào ánh mắt mọi người. Hơn ba trăm người, người nào người nấy bước chân đều nhẹ nhàng như mèo rừng, khẽ lướt qua bờ cát, tiến vào một con đường nhỏ dẫn vào rừng rậm Cự Kình đảo. Cùng lúc đó, binh lính của các doanh khác cũng lục tục chia nhau tiến vào rừng lục soát. Chỉ có ba ngàn đại quân tinh nhuệ nhất vẫn ở trên bờ cát nghỉ ngơi hồi sức, bất cứ lúc nào cũn có thể xuất phát. Lục doanh của Hồng Dịch là quân tiên phong mở đường, có nhiệm vụ lục soát thăm dò, gặp phải hải tặc, nếu có thể tiêu diệt thì tiêu diệt, không thể tiêu diệt thì phải lập tức bắn hỏa tiễn lên trời, báo cho đại quân. Lần này vây quét phiến loạn, đại quân mặc dù biết trên Cự Kình đảo ẩn tàng hơn trăm ngàn hải tặc, cũng biết căn cứ của hải tặc nằm ngay ở ngọn núi chính giữa đảo, nhưng nhân số cụ thể của căn cứ hải tặc cũng như bố trận không phải hoàn toàn nắm rõ hết. Nhưng dù sao lộ quân này có đến hơn vạn người, binh lực đông gấp mười lần, chỉ lấy thịt cũng đè chết đám hải tặc kia. Phía sau bờ cát là rừng cây rậm rạp, ở giữa cũng có những con đường nhỏ dẫn vào sâu bên trong, loáng thoáng hình như là do con người khai phá mà thành, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều bụi gai, cây cối giăng đầy, khắp nơi âm trầm ẩm ướp. Ngay sau khi đại quân tiến vào trong rừng, đột nhiên từ đâu đó vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, hình như binh lính gặp phải thứ gì đó công kích, khiến cho người ta sởn cả gai ốc. - Mọi người không nên hoang mang, cẩn thận bị rắn cắn! Những tiếng hô liên tiếp vang lên nhằm trấn tĩnh lòng người. Đảo nam phương ẩm thấp, rất nhiều xà trùng, một đại quân đông đảo như vậy xông vào rừng lục soát tìm kiếm, một vài người bị rắn cắn cũng là chuyện quá bình thường. - Quần đảo nam phương quả thực rất phiền toái, khó trách nhiều lần vây quét trừ phiến loạn cũng không thành công. Những thứ rừng rậm ẩm thấp thế này, đại quân tiên vào sẽ bị thương vọng không ít. Nhìn kìa, đằng kia không phải là một bầy muỗi vằn hay sao, trên mặt đất không phải là ong vò vẽ sao? Kia không phải là rắn độc, nhện độc sao? Dần dần tiến sâu vào trong rừng rậm, đại quân xung quanh cũng chia nhau ra để lục soát, tiến vào trung tâm đảo, các doanh khác binh lính mỗi lúc một tách xa nhau. Còn đội ngũ doanh binh của Hồng Dịch thì đi sát bên nhau, từ từ tiến vào. Dùng kiếm bổ xuống bụi gai, Hồng Dịch nhìn thấy ở phía trước không xa trong rừng cây là một đám muỗi bay lên bay xuống như một quả hắc cầu, phát ra những tiếng vo ve vo ve, ở bụi cỏ bên cạnh,đám lá mục bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, thỉnh thoảng từ trong đó thò ra một vài con nhện độc, đỉa vàng, rắn độc đủ loại màu sắc, khiến cho da đầu hắn tê dại. May mắn thay, lúc này binh lính đều mang theo đầy đủ hùng hoàng, trong miệng ngậm một miếng lá sen mỏng, trên da thoa sẵn dược thủy, nếu không chỉ cần vừa bước vào rừng lập tức sẽ bị khí độc đánh ngã. Hai con ngao sư vương cũng mặc khôi giáp lên người, lòng bàn chân cũng được bao bọc bởi một lớp vải da thật dày, tránh bị côn trùng cắn thương cũng như tránh bị bụi gai đâm vào. Hai con ngao sư vương này cũng phi thưởng cảnh giác, lỗ mũi hếch lên, bốn cái tai động đậy, dẫn mọi người về phía trước, vì thế cũng không có gì phiền phức xuất hiện. Trước mắt, càng vào sâu trong rừng, độc trùng càng lúc càng nhiều, đội ngũ tiến lên càng lúc càng thận trọng. A a! Đột nhiên trong lúc đó, từ trong ba trăm binh lính, có hai người bị nhện độc từ trên cây rớt xuống cắn, toàn thân sạm đen, lập tức hôn mê, điều này cho thấy trong rừng rậm nam phương, độc tính của nhện độc cường đại đến mức nào. - Bôi thuốc, khai đao, mang độc dịch tống ra ngoài mau! Hồng Dịch lập tức ra lệnh, dùng đao cắt vết thương trên người hai binh lính này, mang máu đen trục xuất hết ra ngoài, sau đó tìm thuốc giải độc, cuối cùng là cấp cứu cho bọn họ. - Hừ! Cùng lúc đó, Kim Huấn Nhi nằm trong chiếc túi lớn sau lưng Tiểu Mục bỗng hừ lên một tiếng sắc nhọn. Nhất thời, xung quanh rừng cây vang lên tiếng chít chít, két két, tất cả các loại độc trùng, rắn độc ngay lập tức dùng hết sức bỏ chạy. Ngay cả đám muỗi lớn đang lượn lờ phía trước cũng vo ve một tiếng rồi bay đi hết chẳng khác nào gặp phải thiên địch. - Ồ? Kim Chu, ngươi còn có bản lĩnh này sao? Hồng Dịch vui mừng hỏi. - Tất nhiên rồi, kim chu chúng ta là vua của trăm loài trùng độc. Ta chỉ cần hơi lộ ra khí tức, tất cả loại độc trùng biết điều đều lập tức chạy trốn. Kim Huấn Nhi khanh khách cười. - A! Từ trong túi bỗng nhảy ra một con kim chu thật lớn, còn có thể nói tiếng người khiến cho binh lính hoảng sợ không nói lên lời. Hồng Dịch liền vung kiếm trong tay lên, quát: - Không được ồn ào! Đây là kim chu của bổn quan, là yêu tiên thông linh, có thể diệt trừ trăm loại trùng, có nàng ở đây, chúng ta vào sâu bên trong cũng không sợ bị độc trùng, rắn rết cắn nữa! Các ngươi phải giữ chặt bí mật này, không được để lộ ra ngoài, nêu không ta sẽ dùng quân pháp trừng trị! Tất cả binh lính đều yên tĩnh trở lại, nghe thấy lời này của Hồng Dịch, trong lòng càng thêm mừng rỡ, tinh thần mọi người cũng cảm thấy phấn khởi hắn lên. - Đội ngũ của Vệ Lôi kia không có kim chu, coi như là võ lâm cao thủ, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ đâu. Trầm Thiết Trụ oang oang nói. - Nhất định là như vậy. Kim Huân Nhi dương dương tự đắc nói. Đúng lúc này, hai con ngao sư vương đi trước mở đường đột nhiến gầm lên một tiếng trầm thấp. - Năm dặm phía trước có nguồn nước. Xích Truy Dương hiểu được tiếng gầm nhẹ của ngao sư vương. - Bản đồ. Hồng Dịch nhấc tay lên, Tiểu Mục từ trong túi sau lưng lấy ra tấm bản đồ, Hồng Dịch cẩn thận nhìn một phen, dùng ngón tay chỉ lên một kí hiệu trên bản đồ. - Nếu là nguồn nước thì phía trước chính là Quần Xà hạp cốc của Cự Kình đảo. Vượt qua Quần Xà hạp cốc chính là một dải bình nguyên diện tích hơn mười dặm, trung tâm bình nguyên chính là pháo đài sơn trại của hải tặc. - Tốt, đi thôi! Đoàn binh linh tiếp tục tiến lên, tốc độ tăng lên rất nhiều, dọc đường đi, kim chu mang khí tức trên người tỏa ra, các loại rắn độc, nhện độc, đều tự động tránh ra thật xa, đường đi vô cùng thuận lợi. Ước chừng đi được nửa canh giờ, trước mặt mọi người trở nên sáng sủa, một hạp cốc khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người. Đột nhiên ngao sư vương lông mao dựng ngược lên. - Mọi người chú ý, trong hạp cốc có mai phục. Xích Truy Dương thấp giọng nói.