Dương Thần

Chương 107 : Vi tiễu Triệu Phi Dung. (hạ)

Trên một đạo quán tinh xảo hoa lệ được xây dựng ở ngọn núi phía sau Bạch Vân trang, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập, tiếng chuông này vô cùng khẩn cấp, giống như tiếng chuông báo động bắt trộm cướp phạm nhân, đây là chuông mà Bạch Vân trang chuyên dùng khi gặp phải sự việc khẩn cấp. Loại chuông báo động này, một khi rung lên thì âm thanh truyền xa đến mười mấy dặm bên ngoài, loại chuông này chế tạo vô cùng tốn kém, chỉ có những nhà địa chủ đất đai vạn dặm, gia tộc có thâm căn cố đế mấy trăm năm, những chùa miếu phú khả địch quốc mới có thể chế tạo đề phòng ngừa phỉ kiếp, loạn binh, dân biến. Gặp phải tình huống nguy cấp, chuông báo động vang lên liên hồi, người trong phương viên mười mấy dặm sau khi nghe thấy tiếng chuông liền lập tức cầm lấy vũ khí, nhanh chóng tụ tập lại cùng nhau, chuẩn bị chống lại giặc ngoại xâm. - Sư muội, sư muội! Không hay rồi! Bát doanh binh mã của Ngô Uyên tỉnh tập trung đến đây, chỉ còn cách ngoài kia hai dặm! Chuyện này là thế nào đây? Tuần phủ Hầu Khánh Thần kia đúng là chuyên làm những chuyện khiến người ta nghe thấy mà kinh hãi. Ngay sau khi Triệu Phi Dung đứng dậy, tiếng chuông báo động vang lên, bỗng nhiên Bạch Vân trang chủ xuất hiện, thân thể chớp lên mấy cái liền đến trên tầng lầu, thở nhẹ mộ hơi, vội vội vàng vàng nói với Triệu Phi Dung: - Ta là thân sĩ Đại Kiền, cũng là kẻ sĩ mang công danh trong phương viên mấy trăm dặm này, hắn ta cho dù là tuần phủ một tỉnh mà cũng dám có gan lấy quân binh tiêu diệt ta sao? - Hừ! Bát doanh binh mã của Ngô Uyên tỉnh sao? Hầu Khánh Thần đúng là hành sự không câu thúc chút nào, không hổ là nhân vật tâm ngoan lạt thủ. Ta ở trên quan đạo chặn giết Hồng Dịch, hắn lại viện lấy cớ này lập tức điều binh mã tới đây? Chẳng lẽ muốn đồ trang đoạt tài vật? Có thể tìm tới Bạch Vân trang này, xem ra thám tử của hắn không phải là ít. Triệu Phi Dung nhìn binh mã từ xa cuồn cuồn kéo tới, trên mặt hiện ra một nụ cười xem thường. - Bạch Vân, huynh năm giữ lục lâm, hắc đạo cũng như thu các thứ cung phụng ở Ngô Uyên tỉnh này, thì sớm đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vị Tuần phủ máu lạnh Hầu Khánh Thần kia rồi! Sớm muộn gì hắn cũng điều binh tới đây! Thứ nhất hắn nhắm vào tài vật trong trang, hai là giúp cho chủ tử của hắn vui sướng, ba là thể hiện thủ đoạn của hắn, chấn nhiếp lục lâm, hắc đạo! - Vậy bây giờ phải làm thế nào? Bạch Vân hỏi kế sách của Triệu Phi Dung, hắn đã sớm bình tĩnh trở lại, hắn mặc dù là trang chủ nhưng trong lòng đã sớm tính toán sẵn. Hắn biết rằng trong vòng năm trăm năm trở lại đây, Đại La phái có hai đệ tử kiệt xuất nhất, kế thừa được gần như toàn bộ tinh hoa của một phái cũng chỉ có hai người này. Một trong hai người đó chính là Triệu Phi Dung, người còn lại chính là Thái sư đương triều, Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ! - Hắn chỉ mang tới đây tám binh doanh, huynh mau chóng triệu tập cao thủ, chuẩn bị đối phó. - Bốn ngàn người, một mình ta có thể giết được mấy trăm người! Chỉ sợ rằng hắn lấy thân binh, tử sĩ làm bia đỡ! Đi ra ngoài nghênh chiến, triệt để đánh cho hắn tàn phế. Nữ nhân họ Triệu đánh giá một câu. - Chỉ sợ Hầu Khánh Thần giương cờ giống trống như vậy mà tới đây nhất định có mang theo cao thủ. - Không sao cả, chúng ta khiến hắn phải đổ máu, sau đó tùy thời cơ phá vòng vây, rồi lướt qua mà chạy! Nghĩ lại, hắn lấy tám doanh bốn ngàn binh mã vây công Bạch Vân trang thì cũng phải chết hơn nửa. Binh doanh cũng thành tàn phế. Chuyện này truyền tới binh bộ thì hắn cũng bị cách chức mà thôi. Triệu Phi Dung xoay người lại, ngọc bội bên hông kêu lên đinh đang. - Đi thôi, ta áp trận cho, hắn xuất cao thủ gì ta liền lập tức giết chết cho. - Được, vậy thì đa tạ sư muội. Bạch Vân cười một tiếng: -Người đâu, mang cho ta cửu tầng đăng ngư bì ngai (áo giáp vẩy cá chín tầng sáng như sương tuyết) và hạt kỳ thương tán (thương có mũi thương rẽ ra giống như đuôi bò cạp) ra đây. Đồng thời mang Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử (tên một loại ngựa)ra đây. Bạch Vân bát vệ, nghe lệnh, các ngươi dẫn theo đội ngũ tám mươi tử sĩ lập tức hành động, cầm cung nỗ, đao chùy chuẩn bị ra! Nỗ thủ cũng đứng sẵn ra! Đao thủ, cung tiễn phải sẵn sàng, cửa chính trang viện đóng lại! Nô bộc, tỳ nữ, hạ nhân lập tức tiến về khu phía tây đóng kín cửa lại, tránh để xảy ra hỗn loạn. Sau đó các ngươi phái người đến trướng phòng, bảo vệ Gia Xuân tiên sinh, lập tức thu thập vàng bạc tài bảo, thông qua địa đạo sau núi, vận chuyển bằng đường thủy về nam phương. - Bạch Vân trang này cao thủ như mây, không thể coi thường. May mà mới tới nơi này được ba năm, nếu là năm năm, khi đó đã có thâm căn cô đế, thế lực lớn mạnh, dính líu đến quan lại, thân sĩ. Khi đó ta cũng không làm gì được hắn. Hầu Khánh Thần nói. - Ta đã điều tra rõ ràng, trong Bạch Vân trang viện thủ hạ có Bạch Vân bát vệ, đều là đại cao thủ cấp bậc võ sư, mỗi một thủ vệ này mang theo bên người mười tử sĩ, tất cả bọn chúng đều là những võ sĩ cường hãn. Tám mươi tên tử sĩ này, mỗi tên bên dưới còn mang theo năm tùy tùng trang đinh hộ viện, ngày đêm thao luyện, tính ra cũng được ba năm rồi! Cỗ lực lượng này không thể coi thường được. Huống hồ, Bạch Vân trang trong vòng ba năm cũng âm thầm liên hệ với không ít cao thủ lục lâm hắc đạo, theo ta được biết hiện giờ ít nhất có năm tên cao thủ đang làm khách khanh cung phụng trong trang viện. Sợ rằng đều là võ sư đỉnh cấp một chọi mười, thậm chí có thể tiến đến cao thủ cảnh giới tiên thiên. - Bạch Vân bát vệ, tám mươi tử sĩ, thao luyện suốt ba năm, còn đám điền hộ gia đinh hỗn tạp linh tinh kia, đều là những thứ gà chó ô hợp. Hồng Dịch từ trong thiết giáp nhìn vào trong trang viện một lượt, bên trong cũng có đến bốn trăm tám mươi người. - Thế đệ không nên chủ quan. Bạch Vân trang vơ vét vô số của cải, tích trữ rất nhiều lương thực! Còn có cất giấu vũ khí, đao thương, kiếm giáp, thậm chí cả tiếu thủ nỗ, một khi thiên hạ đại loạn, dân biến, chỉ bằng vào bốn trăm tám mươi người này đứng ra mở kho lương, thì lập tức có thể tụ hợp được đội ngũ mấy vạn người, thậm chí dân chúng trong một tỉnh chỉ trong chớp mắt cũng bị chúng thu thập nhân tâm. Hầu Khánh Thần cười dài một tiếng. - Vậy cũng đúng, lịch sử các triều đại, vào nhưng năm thiên tai mất mùa, thiên hạ đại loạn cũng đều xảy ra chuyện như vậy. Hồng Dịch gật gật đầu. - Cất giấu đao thương kiếm giáp trong gia trang cũng là tội lớn mưu phản. - Hiện giờ thân sĩ hơi có địa vị thì trong nhà ai chẳng tàng trữ vũ khí binh đao? Mặc dù đã ban bố lệnh cấm nhưng cũng không ngăn cản được những loại việc như thế này. Hầu Khánh Thần lắc đầu. Trong lúc nói chuyện, quân đội vẫn thần tốc tiến đến, kỵ binh tiến gần sát đến Bạch Vân trang. Các công trình phòng thủ, tường viện cao lớn, cả dãy phòng ốc, tháp lâu bên trong Bạch Vân trang đều có thể nhìn thấy. Xung quanh Bạch Vân trang, từ bốn phương tám hướng là vô số nông dân, điền hộ tay cầm lưỡi liêm, cuốc xẻng, dao từ nhưng bờ ruộng hay trên quan đạo lao ra, phóng về hướng Bạch Vân trang. - Chuông báo động vang lên, mọi người nhanh chân lên, thổ phỉ đánh đến rồi, vì lương thực vì tiền của liều mạng thôi mọi người. Nhìn khắp nơi nông dân từ các trang phụ xung quanh Bạch Vân trang kéo đến chi chít, trông chả khác nào một đàn kiến, vừa nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên liền vội vã chạy đến. Đám tùy tùng, hạ nhân của Bạch Vân trang liên tiếp kêu gào, vận động đám nông dân, cước bộ phi như bay hướng về phía Bạch Vân trang, thật giống như dây cung đã kéo căng lên, thậm chí lũ lượt kéo đến, khí thế manh mẽ vang dội như sấm rền gió cuốn. Đây là thứ mà địa chủ của một vùng đất khó có thể làm được. -.....Không nghĩ tới Bạch Vân trang này lại thiết kế chuông báo động! Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, dưới sự bảo vệ của quân đội, từ từ tiến tới Bạch Vân trang, hắn nghe được tiếng chuông vang lên từ sau núi truyền lại, trong lòng cũng cảm thấy thất kinh. Cho dù là ở kinh thành, những địa chủ, đại phú hộ có ruộng đất vài vạn mẫu cũng rất ít người lắp đặt chuông báo động. Không ngờ một trang viện nho nhỏ ở Ngô Uyên tỉnh này lại lắp đặt. Hiện giờ hắn đối với Đại La phái càng thêm kiêng kỵ, những nông dân này xông lên đúng là hỏng bét hết. Bọn họ đông không thể đếm hết, từ khắp nơi ập ra, hò hét vang động cả một vùng, trong tay cầm vũ khí, hướng về phía đại quân ngàn người mà lao tới. -Bạch Vân trang mưu phản, đại quân triều đình tới tiêu diệt, ai dám ngăn cản, diệt toàn gia! Hai đội kỵ binh tiên phong đồng thời hét lên, giương cung lắp tên. Phụt! Phụt! Phụt! Một chùm tiễn tựa như đàn châu châu bắn thẳng về đám nông dân, lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết không dứt. Cùng lúc đó, một ngàn đại quân đồng thời hét lên vang dội, lấy đao gõ mạnh vào khiên, cả ngàn thanh đao cùng lúc gõ mạnh vào cả ngàn tấm khiên. Âm thanh vang dội, kinh thiên động địa, mây trời dường như cũng bị chấn tan nát. Hồng Dịch cũng cảm thấy khí thế dũng mãnh ngưng kết thành một khối, khiến cho máu huyết trong người hắn cũng sục sôi hẳn lên. - Là đại quân triều đình, chạy mau! Không phải là thổ phỉ. Chạy thôi! - Chạy lẹ! Đại quân này vừa hét lên, chim thú cũng phải bỏ chạy. Nồng dân, điền hộ khắp bốn phương tám hướng thật giống như ong vỡ tổ, chạy toán loạn, rất nhiều người bị dọa sợ hãi đến lăn cả xuống ruộng. - Nhà nào có nông dân bị chết, bồi thường ba mươi lượng bạc. Sau khi tiêu diệt Bạch Vân trang xong, lập tức đưa quan tài đến. Thanh âm Hầu Khánh Thần vô cùng ổn định. - Sau khi phá trang, không cướp bóc tài vật, không giết phụ nữ, không giết người già, không giết trẻ nhỏ! Quân pháp ở đây, tất cả phải chấp hành. Đây là kim bài dùng để điều động hai doanh binh lính, thân binh có kim bài trong tay cũng giống như cầm trong tay cờ chủ soái. Trên chiếc xe bên cạnh lập tức xuất hiện một cỗ trống lớn. Bùng! Bùng! Bùng! Tiếng trống trận vang lên khiến cho lòng người cảm thấy hưng phấn. Trống trận vang lên, cùng lúc đó tù và trong quân đội cũng cất lên những tràng thật dài bay xa khắp núi rừng. Tiếng trống trận từ bốn phía dội lại, tạo nên một cảm giác đại ngàn, một thứ cảm giác muốn phá vây ba thước cũng khó khăn. "Loại áp lực thế này cho dù cao thủ trong trang viện cũng khó mà trấn định được. Người bình thường chỉ sợ cũng sớm tan vỡ rồi!" Hồng Dịch gặp uy thế áp bách như vậy cũng là lần đầu tiên trong đời. Coi như thần hồn của hắn cường đại như vậy, đối mặt với áp lực này cũng khó mà trấn định được. - Ta quả thật đã quá coi thường uy lực của quân đội, Hừ! Cùng lúc đó Triệu Phi Dung đang đứng trên một tòa lầu tháp của Bạch Vân trang cũng nhìn thấy bốn ngàn binh mã mang theo khí thế phô thiên cái địa, đang đứng tập trung ngoài trang viện, tạo thành thế trận bao vây. Lúc này trong Bạch Vân trang, khắp nơi đều là một mảng hỗn loạn, tiếng la khóc kêu gào của những nô phó, hạ nhân. Mã phu nghe thấy tiếng trống trận, tiếng tù và bên ngoài vang động, liền nổi điên lên ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột. Liều mạng vớ tiền của, đồ đạc lao ra ngoài, những tử sĩ trang đinh sau khi giết chết vài người mới vất vả dồn cả đám vào một viện tử, khóa cửa, lúc đó mới dẹp yên hỗn loạn. Trong trang viện, mặc dù tính ra hơn ngàn người, nhưng những thứ nô phó, hạ nhân, lao công, mã phu đều không có lực chiến đấu. Là đám phế vật vô dụng, gặp tình hình nguy cấp liền làm loạn cả lên.