Dương Thần

Chương 103 : Bảo Nguyệt Quang Vương Thân!

"Quá khứ chi thọ. Quá khứ chi quang. Quá khứ chi tương. Tồn tại vĩnh viễn trong hư không, đã là bất diệt. Quá khứ là vô cùng vô tận, mặc cho biến hóa nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi nhưng việc đã xảy ra." Hồng Dịch mang thần hồn của mình xuất xác, đắm chìm trong ánh trắng mềm mại nhẹ như thủy ngân. Thần hồn bên trong niệm đầu lắng đọng kinh nghĩa của hai chữ Quá Khứ. Trên Di Đà Kinh hai chữ Quá Khứ được thể hiện bằng hai văn tự vô cùng ưu mỹ, mang tư tưởng thâm thúy, khiên hắn rung động trong lòng. Cỗ thần niệm ý nghĩa thâm ảo này quấn quanh thần hồn của hắn, tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong bản tính chân như, dung hợp với nhau làm một, không thể tách rời. Kể từ ngày đó khi mà hắn vô tình hiểu ra kinh nghĩa huyền bí của hai chữ Quá Khứ trong Di Đà kinh, hắn liền cảm nhận thấy thần hồn mình tu luyện ngày càng ngưng tụ bền chắc hơn rất nhiều. Trước kia, lúc hắn tu luyện cuốn vô thượng kinh của phật giáo này hắn chỉ lĩnh ngộ được một phần chân ý, đó chính là quá khứ đại phật trải qua vạn kiếp bất diệt, không thay đổi bản tính vốn có. Mang loại tư tưởng này vào trong thần hồn mặc dù có thể giữ vững bản tính không thay đổi, kể cả là gặp thiên lôi sấm sét cũng không tiêu tán. Nhưng so với cảnh giới vĩnh hằng bất diệt, trải qua trăm ngàn kiếp không thay đổi thì còn cách mười vạn tám nghìn dặm. Nhưng hiện giờ hắn vừa lĩnh ngộ sự ảo diệu của hai từ Quá Khứ trong kinh văn. Mang đoạn ý niệm kinh văn mới lĩnh ngộ này vào trong thần hồn, Hồng Dịch sau khi đứng nhìn quá khứ của đại phật tượng trong Di Đà kinh đột nhiên cảm thấy càng thêm viên mãn. Trong nháy mắt Hồng Dịch cảm nhận được thần hồn của mình tựa hồ tĩnh lặng như lưu ly, không nhiễm một hạt bụi nào, tựa như một tấm gương sáng loáng. Trên bầu trời ánh trăng không ngừng soi rọi xuống mặt đất, thấm vào thần hồn. Ánh trăng vốn là vô hình vô chất, nhưng hiện giờ trong lòng Hồng Dịch tĩnh lặng tựa lưu ly, không nhiễm một nào, hắn cảm giác lúc ánh trăng rót xuống thần hồn mình tựa như một làn tơ lụa mềm mại bóng mượt trải xuống thân thể. Tấm lụa được thần niệm trong đầu khu động lên, cùng kết hợp với thần hồn, toàn thân hắn có một cảm giác được tăng cường bổ sung sức mạnh. Ánh trăng. Hình như cũng là một loại lực lương! Giờ phút này. Thần hồn của Hồng Dịch tựa giống như một pho tượng lưu ly trong suốt, chẳng khác nào một cái bình trống trơn, mà ánh trăng tựa như thủy ngân, không ngừng chảy vào trong bình, đổ đầy bình. "Bảo Nguyệt Quang Vương Thân. Vô Lượng Thọ." Trong lòng Hồng Dịch bỗng nhiên nhớ tới một đoạn kinh văn trong Di Đà Kinh mà hắn không thể hiểu được. Cùng với đoạn kinh văn khó hiểu kia, bên cạnh còn có một bức tượng phật nhỏ rất tinh xảo. Quyển kinh thư Di Đà kinh này, ở phía kinh văn có vô cùng nhiều hình vẽ, hầu như mỗi một đoạn kinh văn đều có một bức họa đồ nhỏ minh họa. Tất nhiên họa đồ lớn nhất chính là bức tượng Di Đà phật. Hồng Dịch lúc bình thường quan tưởng đều nghiên cứu một cách tổng quát các kinh văn trên Di đà kinh. Còn rất nhiều kinh văn vụn vặt chi tiết xung quanh thì hắn cũng không nhìn qua, bởi vì kinh văn thâm ảo khó có thể hiểu được. Cứ cố chấp luyện theo ngược lại sẽ xảy ra chuyện. Nhưng hiện giờ thần hồn Hồng Dịch đang chìm trong ánh trăng, cảm nhận được ánh trăng đang lan tỏa khắp thân thể. Thần niệm trong đầu hắn có một loại cảm giác được bổ sung, tăng cường sức mạnh, lúc này hắn đột nhiên hiểu ra kinh nghĩa của một nhanh kinh văn trong Di Đà kinh. Đoạn kinh nghĩa này chính là một đoạn chú giải về tu luyện công pháp! Loại pháp môn tu hành này là áp dụng cho thần hồn sau khi ngưng luyện thành âm thần có thể khu vật. Sau khi luyện thành dựa vào lực lượng tập trung của ánh trăng mà tu luyện thần hồn. Nếu tu hành đến đại thành thì sau khi nguyên thần xuất xác, thần niệm trong đầu vừa động là có thể ngưng tụ được ánh trắng, hiện ra hình thể, cường đại vô cùng, không thua gì duyên hống kim đan của đạo gia, hơn nữa còn linh hoạt hơn nhiều. Loại thần hồn mượn ánh trăng để hiện hình này gọi là Bảo Nguyệt Quang Vương Thân. Sau khi luyện thành, tiến thêm một bước nữa thì thân thể thậm chí giống y như ngọc lưu ly, ngưng tụ được ánh sáng mặt trời, toàn thân rực rỡ dương quang, hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt, gióng như Hỏa Đức Tinh Thần hiển hóa thần thông! "Pháp môn lấy thần niệm trong đầu ngưng tụ ánh trăng, hình như cũng giống như lấy ngọc sáng tròn tụ tập ánh sáng mặt trời, có thể thiêu đốt cây cối." Hồng Dịch sau khi lĩnh ngộ đoạn kinh văn này liền toàn lực khu động thần niệm trong đầu, mang ánh trăng tựa như nước chảy kia tụ tập vào trong thân thể. Sau chốc lát Hồng Dịch đột nhiên phát hiện ra một sự thật kinh người, thần hồn của mình, dưới ánh trăng đang chiếu rọi xuống lại in thành một cái bong nhàn nhạt, mặc dù chỉ là một cái bóng rất nhạt, rất mơ hồ khó có thể nhìn thấy được. - Đây là chuyện gì vậy? Âm thần không có bóng mà! Phát hiện được điều này Hồng Dịch sửng sốt thất thần. Sự phát hiện bất ngờ này khiến cho thần niệm trong đầu hắn tản ra, nhất thời cảm nhận được lực lượng của ánh trăng trong thân thể lập tức tiêu tán không dấu vết. Tiếp đó cái bóng mờ nhạt trên mặt đất cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả. Thần niệm vừa tiêu tán, Hồng Dịch liền cảm thấy thần hồn mình suy yếu chưa từng thấy, dường như mới vừa rồi ngưng tụ ánh trăng đã tiêu hao cạn sạch lực lượng thần hồn của hắn. "Ánh trăng vốn là làm tổn thương thần hồn. Người mới luyện đến cảnh giới dạ du, vào đêm trăng sáng cũng không dam ra ngoài du đãng. Ta sử dụng thần niệm trong đầu ngưng tụ ánh trăng cũng giống như chơi với lửa, nhất định có ngày bị lửa đốt, điều này cũng không có gì kỳ lạ." Hồng Dịch sau khi thần hồn về xác, liên vận khởi Di Đà kinh lên để chữa trị, chỉ chốc lát sau tinh thần lại sáng lạng trở lại. Trong lòng lặng lẽ quan tưởng thần hồn, lĩnh ngộ kinh nghĩa Di Đà kinh. Hắn tiếp tục tu luyện đến nửa đêm. Khi bên ngoài gõ mõ cầm canh báo hiệu canh hai thì Hồng Dịch mới thu thần hồn trở lại. Trong lòng vẫn lưu giữ Vô lượng quang, vô lượng thị, quá khứ đại phật. Thần hồn cũng có một cảm giác rất chân thật bước đi cùng quá khứ, không thể thay đổi, không thể dao động. Canh hai trôi qua, đến canh ba Hồng Dịch thanh tỉnh trở lại. Sau đó rời giường rửa mặt, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, hắn tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sớm rồi bắt đầu đánh quyền luyện võ. Hắn chỉ ngủ một canh giờ nhưng vô luận là thể lực hay tinh thần đều khôi phục toàn bộ. Trên thực tế, kể từ khi hắn tu luyện Di Đà kinh, mỗi lần trước khi chìm vào giấc ngủ thần hồn hắn đều đắm chìm trong thần niệm của Di đà đại phật vĩnh viễn bất biến không thay đổi. Vì thế mới có thê yên tĩnh ngủ, hơn nữa còn chìm vào trong giấc ngủ thật sâu, giống như cảnh giới "Thánh nhân thản đãng. Dạ vô mộng"(thánh nhân trong sáng ngay thẳng, đêm ngủ không nằm mộng) ghi trong kinh nghĩa. Giấc ngủ này chỉ kéo dài một giờ nhưng so với giấc ngủ kéo dài năm, sáu tiếng của người bình thường thì hiệu quả còn tốt hơn. Điều này giúp cho Hồng Dịch thời gian mỗi ngày kéo dài gấp đôi người bình thường, đủ để luyện võ, tu đạo, đọc sách. Đó cũng là nguyên nhân mà gần như chỉ trong nửa năm hắn đã tiến tới cảnh giới võ sĩ, nhưng tính ra thời gian hắn tu luyện cũng bằng với thời gian hai, ba năm mà người bình thường tu luyện để đạt cảnh giới võ sĩ. - Ấy! Xích huynh! Huynh cũng đang luyện võ? Ngay khi Hồng Dịch khai thế chuẩn bị luyện công. Từ gian phòng bên cạnh có một người tay cầm cung thử kéo ra, chính là Xích Truy Dương. Hắn đang thử chuôi cung thần Quán Hồng mới có được này. Bắt chước tư thế cưỡi ngựa, lực dồn vào hai cánh tay, một mạch đem cây cung lực lượng đến bảy thạch này kéo mạnh ra một cái, sau đó nhẹ nhàng buông ra. Dây cung vàng óng ánh tựa như hổ phách bật mạnh về, khiến cho không khí như bị xé ra thành từng mảnh, vang lên những tiếng ông ông rúng động. Thậm chí cả thân cung làm bằng Ngọc Đạn Cương kia cũng oằn lên rung động phát lên những âm thanh du dương, nghe giống y như tiếng long ngâm, khiến cho xương cốt chấn động, thấm vào tận cốt tủy. -Cung tốt! Cung tốt! Đúng là thần cung. Xích Truy Dương tỏ ra yêu thích, vuốt ve không nỡ rời tay. Mãi cho đến khi Hồng Dịch gọi lần thứ hai thì người trẻ tuổi này mới giật mình, trên mặt hiện lên nụ cười thân thiết: - Thì ra là Hồng huynh, cung này ta nghịch chơi cả đêm, quả thật là bảo bối thần cung. - Xích huynh cũng dậy sớm như vậy để luyện võ? Nhưng ba tên thổ phỉ mà Xích huynh thu nhận làm nô đãi thì cũng nên cẩn thận một chút. Hồng Dịch ngẩng đầu lên. - Bọn chúng dù là những con ác lang, vào tay ta cũng phải trị thành đám dê con biết nghe lời. Ác cưu (tu hú, cú vọ) hay ưng diều cũng phải biến thành gà con hiền lành. Xích Truy Dương cười lạnh một tiếng. - Được. Hồng huynh đang luyện võ công gì vậy? Ta xem công phu của Hồng huynh cùng lắm chỉ đến cảnh giới võ sĩ vậy mà lại có thể sử dụng được thiết mộc ô cốt cung liên xạ. Đây là rõ ràng là sức mạnh chỉ có võ sư mới có được. Thể chất của Hồng huynh quả thật là thiên phú dị bẩm, so với tùy tùng Trầm Thiết Trụ của huynh thì còn hơn bội phần. Đối với vấn đề này, Hồng Dịch cũng không phải là lần đầu tiên khiến người ta giật mình. Mộ Dung Yến cũng từng kinh ngạc qua rồi, nhưng hắn cũng không dám chính diện trả lời, chỉ đáp qua loa: - Ta luyện là Ngưu Ma Đại Lực quyền, Hổ Ma Luyện Cốt quyền của Đại Thiện Tự, có chút hỏa hầu mà thôi. Xích huynh luyện có phải là thân pháp Ngư Long Cửu Biến không? - Hả? Huynh ngay cả thân pháp Ngư Long Cửu Biến cũng biết ư? Xích Truy Dương kinh hãi kêu lên một tiếng. - Ta đã thông thuộc Vũ kinh, biết được rất nhiều, nhưng lại thiếu thực chiến. Không bằng hiện giờ chúng ta đang tạm dừng chân ở đây vài ngày, nghiên cứu võ công đi. - Được! Xích Truy Dương ha ha cười một tiếng. - Nếu như vậy thì bắt đầu thôi! Hồng Dịch thuận tay rút ra thanh Trảm Sa kiếm. Một chiêu Thiên Lang Khiếu Nguyệt bất thình lình nhân lúc Xích Truy Dương không đề phòng bổ tới. Đây chính là Lang Nguyệt Kiếm Quyết mà hắn học được từ Mộ Dung Yến. - Kiếm tốt! Xích Truy Dương bằng phản ứng nhanh như chớp giật đột nhiên lách sang một bên, sau đó một chưởng phản ngược lại tựa như cá lội, chụp lấy cổ tay Hồng Dịch. Hồng Dịch liền cảm thấy cổ tay tê rần. Kiếm liền rơi xuống mặt đất. - Đây là thủ pháp gì? - Đây là Phi Ngư Xuyên Toa! Dùng tay không đoạt đao sắc! - Đấu lại! - Đươc! - Vậy đây là thủ pháp gì? - Hắc hắc. Đây là Phi Long Thám Trảo! Hả? Một chiêu này của huynh biến hóa xảo diệu thật, Ngưu Ma Đại Lực quyền lại có thể kết hợp với Thiên Triền thủ cùng một lúc? - Muốn biết sao? Ha ha. Tiếp mấy chiêu nữa rồi tự nghiền ngẫm đi. Nhìn ta một kiếm chém xuống cổ huynh đây. - Huynh gian trá? Một kiếm này rõ ràng là chém xuống hông của ta! - Ha ha, binh bất yếm trá! Xích huynh cũng không nên tin tưởng ta, nếu không bị ta rạch mất quần thì không đẹp chút nào đâu. Hồng Dịch đắc thủ một chiêu hiểm, liền cười to ha ha. Tiếp đó lại xuất một kiếm quỷ dị. - Hừ! Đoàn người Hồng Dịch ở lại Phong Thụ trấn chừng năm ngày. Năm ngày này Hồng Dịch đều cùng Xích Truy Dương toàn tâm toàn ý tỷ thí, tu luyện. Ban ngày bắt đầu từ canh ba trở đi là tu luyện võ kỹ, khuya thì đến tận giờ tý mới nghỉ xả hơi đi ngủ. Xích Truy Dương là tiên thiên võ sư, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, bản thân lại tinh thông mấy chục loại võ học. Trong năm ngày này trao đổi tỉ thí, Hồng Dịch học được toàn bộ thân pháp võ học kinh điển Ngư Long Cửu Biến của hắn. Hơn nữa bản thân lại dung hợp thông hiểu đạo lí võ đạo, loáng thoáng đã luyện được xương cốt như cương, bắt đầu có dấu hiệu của võ sư. Hồng Dịch cảm giác được các khớp xương trong cơ thể mỗi lần luyện quyền đều ấm áp lưu thông, có một cảm giác thoải mái tê tê dại dại. Đó là dấu hiệu xương cốt bắt đầu cứng rắn. Mà Xích Truy Dương cũng mang lại lợi ích vô cùng cho hắn, võ công hiện giờ của Hồng Dịch đều là võ học thượng thừa, tất cả đều bị hắn học thuộc. Hơn nữa Hồng Dịch cũng đọc qua chú giải của Ấn Nguyệt hòa thượng ghi lại trong Vũ kinh, hắn lấy ra những chú giải này thảo luận cùng Xích Truy Dương, thường thường là nhất châm kiến huyết (gãi đúng chỗ ngứa, lời nói sắc bén), mang những khó khăn nghi giải về võ học đã tồn tại rất lâu trong lòng Xích Truy Dương mà giải thích toàn bộ, cơ hồ khiến cho Xích Truy Dương hưng phấn đến khua tay múa chân. Ấn Nguyệt hòa thượng cũng chỉ nửa ngón chân nữa là tiến đến cảnh giới nhân tiên, là vô thượng cao thủ. Những giải thích lý luận của ông ta đầy sức lôi cuốn thuyết phục, lại mạch lạc rõ ràng mà thâm sâu, đây không phải là thứ mà đại tông sư võ học hay thậm chí là võ thánh có thể nghĩ ra được. Đồng thời Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ cũng đứng bên cạnh xem Hồng Dịch lãnh giáo võ công của Xích Truy Dương nên cũng nhận được những lợi ích khổng lồ. Ban ngày toàn tâm toàn ý luyện võ, đêm khuya nghỉ ngơi luyện thần hồn. Đây chính là cuộc sống của Hồng Dịch năm ngày vừa rồi. Lúc hắn kết thúc việc luyện tập ở ngày thứ năm, giữa đêm khuya tràn ngập ánh trăng, hắn thần hồn xuất xác ngưng tụ ánh trăng. Tiếp đó lại hiển hóa một chiếc bóng nhàn nhạt dưới mặt đất! Nhưng hắn cũng biết đây không phải là cảnh giới hiện hình, vẫn là giai đoạn khu vật. Bảo Nguyệt Quang Thân Vương của Di Đà Kinh, ý niệm trong đầu vừa động, thần hồn toàn thân lập tức như lưu ly. Trong suốt không một hạt bụi. Kể cả là đao kiếm chém lên người cũng như chém vào kim cương lưu ly, bắn ra tia lửa, không chút tổn hại nào, thậm chí có thể khiến đao kiếm sứt mẻ. Quan trọng hơn chính là sau khi Bảo Nguyệt Quang Thân Vương luyện thành, mặc dù cứng rắn như kim cương lưu ly nhưng lại nhẹ nhàng linh động, vượt xa so với kim thân từ duyên hống của đạo gia, bởi lẽ ánh trăng nhẹ nhàng vô cùng, không nặng nề như duyên hống (chì+thủy ngân). Hơn nữa Bảo Nguyệt Quang Thân Vương chẳng những chỉ ngưng tụ vào đêm trăng mà thậm chí còn có thể ngưng tụ vào ban ngày, bởi trên Di Đà kinh có một câu kinh văn "Ánh trăng cũng là ánh mặt trời". Hồng Dịch đọc câu kinh văn này cũng hiểu kinh nghĩa ẩn chứa bên trong chính là ánh trăng cũng như ánh nắng. Đạo gia cũng có dạng tu luyện như vậy, nhưng ngưng tự ánh sáng mặt trăng quấn quanh thần hồn thì cực kỳ hao tổn. Căn nguyên của thân hồn không thể tùy tiện làm tổn thương, cũng chỉ có Quá Khứ kinh làm căn nguyên của thần hồn mới có thể luyện pháp môn Bảo Nguyệt Quang Thân Vương một cách không kiêng kị như vậy. Mặc dù thần hồn ngưng tụ ánh trăng, hiện ra chiếc bóng mờ nhạt dưới đất, nhưng cái này cũng không đáng để nói, cũng không tính là lực chiến đấu. Nhưng Hồng Dịch nhận thấy được khi mình khu động huyết văn cương châm thì thấy càng linh hoạt hơn, lực lượng lớn hơn trước, tốc độ càng nhanh hơn. Kể cả Xích Truy Dương là cao thủ cấp bậc như vậy, một khi hắn thần hồn xuất khiếu, thi triển huyết văn cương châm đuổi theo, nếu không có vũ khí trong tay thì Xích Truy Dương cũng luống cuống chân tay. Luôn rơi vào thế hạ phong! Có thể nói thủ đoạn khu vật của Hồng Dịch hoàn toàn có thể giết chết một tiên thiên đại cao thủ! Năm ngày tu luyện, lúc khời hành lên đường, Hồng Dịch cảm nhận thấy thần khí của bản thân hoàn toàn sung mãn. Trong cơ thể ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận. Giống như vừa thoát thai hoán cốt. "Chừng một tháng nữa chúng ta sẽ đến hải sư quân ở nam phương. Đến lúc đó võ công của ta đã đến cảnh giới võ sư. Còn thần hồn chỉ sợ cũng sơ luyện đến cảnh giới hiện hình! Luyện thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân! Bảo Nguyệt Quang Vương Thân một khi đại thành, thần hồn xuất khiếu hiện hình thì có thế so sánh với một đại tông sư võ đạo. Không, tính ra còn vượt trội hơn một đại tông sư võ đạo." Hồng Dịch lên ngựa, nhìn con đường phía trước, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù hắn biết con đường phía trước đầy nguy hiểm gian nan, nhưng trải qua năm ngày tu luyện, dưỡng sức phục thần, bây giờ ngày cả phía trước thần phật chặn đường hắn cũng tuyệt đối không sợ hãi chút nào! Gặp thần giết thần! Gặp phật giết phật! Mười hai con ngựa, mười hai con người lại tiếp tục bôn ba trên đường. Ba huynh đệ Hắc Diêu cũng mua ba thớt ngựa hảo hạng đi ở phía sau Xích Truy Dương, không dám rời đi nửa bước, chỉ dám cúi thấp đầu xuống đường mà đi. Trông bọn họ hiền lành ôn thuận vô cùng, không còn khí thế cường đạo như trước đây. Giống như đám nô dịch từ xưa đến nay. Không biết Xích Truy Dương tại sao có thể khiến bọn họ thành ra như vậy. Qua Phong Thụ trấn là đến một quan đạo. Mọi người cưỡi ngựa lao như bay trên đường, không hề có một điểm cố kỵ, toàn lực phóng đi. Bây giờ là ban ngày ban mặt, lại là trên đường lớn, ngay cả lục lâm thổ phỉ lúc cường thịnh hoành hành nhất cũng không dám xông ra giết cử nhân có văn thư của bộ binh, lại là người thân vương đề cử! Hiện giờ Đại Kiền đang ở thời cực thịnh, địa phương các nơi quản chế nghiêm ngặt, không thối nát đến mức ngay cả trên đường lớn xuất hiện cường đạo thổ phỉ! Về điểm này, Hồng Dịch trải qua nhiều ngày đường cũng hiểu rõ được. - Phía trước hai trăm dặm chính là tình Ngô Uyên, miền nam của Trung Châu. Chúng ta đợi trời tối hẳn rồi hãy vào thành! Có thể kiếm chỗ tốt nghỉ qua đêm. Sau đó mua lương khô bổ sung, cho hai con ngao sư vương uống sữa, ngày mai tiếp tục lên đường! Ước chừng khoảng mười ngày nữa chúng ta sẽ qua Trung Châu tiến vào bên trong nam phương. Quan phương của tỉnh Ngô Uyên này là người Ngọc thân vương tiến cử, ta cũng muốn gặp hắn một lần. Ở đây cực kì an toàn. Hồng Dịch lấy tay chỉ vào tường thành thấp thoáng xa xa ở tận chân trời rồi nói. Trên tay hắn cũng không có roi ngựa, Truy Điện cùng hắn vô cùng thông hiểu lẫn nhau, căn bản không cần dùng loại roi ngựa như này. - Giá! Mọi người nghe thấy thanh âm Hồng Dịch vừa cất lên liền chỉnh tề vung roi ngựa lên, đánh xuống mông ngựa! Khoái mã gia tiên! Cấp tốc lao đi! Sắc trời cũng tối sầm xuống, giờ đã là hoàng hồn! Người đi lại trên quan đạo cũng thưa thớt dần. Đột nhiên! Hai con ngao sư vương dừng mạnh lại. Lông mao toàn thân dựng đứng lên, tựa như cảm giác được thứ gì đó, gầm gừ thị uy. Nhưng ngay sau đó chúng tỏ ra vô cùng sợ hãi, nằm bẹp xuống đất, lông mao trên người run lẩy bẩy. - Dừng! Xích Truy Dương biến sắc. Hắn là người huấn luyện ngao sư vương, biết được hai con ngao sư vương này trên thảo nguyên cho tới bây giờ chưa biết sợ hãi bất cứ cái gì! Kể cả đối mặt với cả bầy sói hung dữ bọn chúng cũng không hề sợ hãi. Chúng giống như sư tử, chỉ cần gầm lên một cái có thể chấn nhiếp cả bấy sói! Có thể nói ngao sư vương là vương giả của giới động vật trên thảo nguyên! Nhưng bây giờ có thể khiến bọn chúng khiếp sợ đến như vậy, rốt cuộc phía trước có thứ gì kinh khủng đáng sợ đến bậc này? Nhìn thấy ngao sư vương như vậy, tất cả đều kìm ngựa lại. Không biết tại sao, trong chốc lát, trên quan đạo bỗng nhiên không còn một bóng người, thời gian tựa như chuyển động nhanh hẳn lên, bầu trời bỗng dưng tối đi rất nhanh. Nhưng không phải là loại hắc ám đến mức đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay mà là loại đêm đen có sao trên trời! Từng vì sao lóe sáng lên. Từng đạo ánh sáng rạch xé bầu trời! Một đêm đầy sao tinh lệ rực rỡ! - Tại sao trời tối nhanh như vây? Đã là ban đêm rồi? Không hay! Xích Truy Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tráng lệ rực rỡ tinh quang. Trong lòng nghi hoặc, đột nhiên cảnh giác mãnh liệt, mọi người cũng ngẩng đầu lên trời, cảm thấy nghi hoặc không giải thích đươc. - Yêu nghiệt! Đột nhiên lúc đo bên tai mọi người vang lên tiếng rống đầy giận dữ của Hồng Dịch. Tất cả mọi người đều cảm thấy ánh kim quang lóe lên trên bầu trời, làm nhộn nhạo cả vùng đất bên trong thần niệm của mọi người. Cảnh vật mơ hồ đấy sao trời trước mắt bỗng nhiên biến mất, bầu trời vẫn là cảnh hoàng hôn như trước, quan đạo vẫn là quan đạo như cũ, màn đêm cũng đang dần buông xuống, nhưng sao trời không còn cảnh sắc tráng lệ nữa. Tình cảnh vừa rồi đều là ảo giác. Mọi người xung quanh liền tỉnh táo trở lại, lập tức liền nhìn thấy cách bảy, tám trăm bước xa xa trên quan đạo xuất hiện một người mặc áo lông ngỗng màu vàng, mặc dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng bằng vào thân hình của người này chắc chắn phải là một nữ tử xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông rồi.