Dưỡng Quỷ
Chương 34
CHƯƠNG 34
Ngày mới lên, trên đường dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt. Trong đám đông, người người hối hả tấp nập đến trường ,đi làm.
Ở góc đường, một người dọn vệ sinh đang đổ rác vào bãi rác.
Hắn chợt ngừng tay, nhìn người bên cạnh “Cậu trai,phiền ngươi tránh ra.”
Thanh niên tựa hồ rất hay lui tới,hai ngày nay hắn thường gặp người này lảng vảng quanh đây, dù là ban ngày hay ban đêm,luôn luôn gặp phải.
Vẫn đứng ở nơi đó, ngẫu nhiên sẽ cử động một chút,nhưng chỉ quanh quẩn xung quanh đây,thủy chung chưa từng rời đi.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu liếc hắn một cái,sau đó nghiêng đầu,không biết đang nhìn về hướng nào.
Người dọn vệ sinh đành lắc đầu,cầm cái chổi đi xa. Chắc là cái ngốc tử lưu lạc bên ngoài đây, ai…
****
Cùng Đặng Dương dùng xe cảnh sát đưa Trần Lệ đến bệnh viện tâm thần thăm Thẩm Thanh,dọc đường đi Trần Lệ đều thực im lặng. Ánh mắt dường như có chút dại ra. Lão Trần theo kính chiếu hậu nhìn nàng “Thẩm phu nhân…”
_”Đừng gọi ta là Thẩm phu nhân,ta đã không còn là Thẩm phu nhân từ lâu rồi.” Trần Lệ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ,ánh nắng rọi vào mặt nàng,khiến lão Trần không thể nhìn ra biểu tình của nàng lúc này.
Tới cửa bệnh việc, lão Trần mở cửa xe.
Đặng Dương mang còng tay vào cho nàng “Ngươi phải nhớ kĩ những gì ngươi đã đáp ứng,hy vọng sau khi thăm con gái, ngươi sẽ thành thật khai báo tất cả mọi chuyện cho chúng ta biết.”
Trần lệ ngẩng đầu nhìn bệnh viện,thân thể lảo đảo, lão Trần ở phía sau đỡ nàng một phen.
Đi tới trước cửa phòng bệnh của Thẩm Thanh,Trần Lệ dừng bước, xoay người giơ tay lên “Ta không muốn để Tiểu Thanh thấy được bộ dạng như thế này của ta.”
Đặng Dương nhíu mày “Thẩm phu nhân…”
_”Đừng gọi ta là Thẩm phu nhân.” Trần Lệ nói, Đặng Dương nhún vai “Được rồi, Trần tiểu thư,ngươi không có quyền yêu cầu làm như vậy. Chúng ta có thể mang ngươi đi ra ngoài một chuyến là đã tận lực rồi.”
_”Các ngươi đứng ở ngoài canh chừng ta. Nơi này là tầng mấy các ngươi cũng biết mà. Dù ta có mọc cánh cũng không thể trốn thoát.” Trần Lệ nói, sau đó cúi đầu,thanh âm khàn khàn “Ta không muốn để Tiểu Thanh thấy ta như vậy.”
_”Mở còng tay ra đi.” Lão Trần nói với Đặng Dương,Đặng Dương do dự.
Trần Lệ im lặng.
Lão Trần vỗ ngực “Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Đặng Dương liếc hắn một cái, nhưng vẫn mở còng tay ra.
Trần Lệ cúi đầu nói “Cám ơn.”
_”Vào đi thôi,nắm chặt thời gian, chúng ta còn bừa bộn rất nhiều việc.” Đặng Dương mở cửa,Trần Lệ lấy tay chỉnh lại mái tóc của mình.
_”Tiểu Thanh.” Trần Lệ nhẹ nhàng gọi “Mụ mụ đến đây.”
Thẩm Thanh còn đang ngủ,bác sĩ nói hai ngày nay tinh thần của nàng không được ổn định,bắt buộc phải sử dụng đến thuốc an thần,bằng không nàng sẽ không ăn không uống cũng không chịu ngủ,la hét đòi về nhà.
Vừa nãy bị tiêm vào một mũi thuốc an thần, mới có thể làm nàng yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Thẩm Thanh trở nên vàng vọt,đôi mắt thâm đen. Bộ dáng nằm trên giường thật im lặng.
Trần Lệ có chút cứng ngắt vươn tay sờ mặt Thẩm Thanh “Tiểu Thanh…”
Ngoài cửa, Đặng Dương xuyên thấu qua lớp thủy tinh nhìn tình huống bên trong,thấy không có gì bất thường liền ra ngoài hành lang ngồi xoa đầu.
Mấy ngày nay tinh thần của hắn cực kì khônh tốt,thường hay mất ngủ.
Lão Trần đứng một bên, nghĩ thầm,sao đêm qua Trương Mục không về nhà ?
_Đang nghĩ gì vậy ?
_”Trương trinh thám.” Lão Trần thuận miệng trả lời
Đặng Dương ngẩng đầu,nhìn lão Trần với ánh mắt tràn ngập hèn mọn “Ta bình thường đều không phát hiện ra lão Trần ngươi thích vuốt mông ngực ( nịnh bợ ) như vậy a !?Mới nhận thức vài ngày đã mời hắn vào nhà rồi.”
_”Gì…?” lão Trần kinh ngạc quay đầu,sau đó mặt hồng hồng như Quan Công,”Tiểu tử nhà ngươi sao lúc nào nói chuyện cũng thiếu đạo đức như vậy chứ!” “Hừ!” Đặng Dương liếc hắn.
_”Là chính hắn cứng rắn đòi ở nhà ta nha !” Lão Trần cao giọng
Lúc này Đặng Dương đã quyết tâm tranh cãi với lão Trần đến cùng “Hắn làm gì phải cứng rắn đòi ở nhà ngươi chứ ?”
_”Ngươi…!” lão Trần bị khí đến hôn đầu,không thể nói nên lời. Cuối cùng đành phẫn nộ đi qua đi lại, đi tới đi lui, sau đó đi đến WC.
Đặng Dương nhìn lão Trần đi rồi, hai tay đặt sau gáy,nghĩ thầm,lão Trần này gần đây sao cứ hay chọc giận hắn thế không biết ? Đặc biệt là lúc nói đến tên lừa đảo kia,ánh mắt sùng bái đó là gì vậy, tên kia có gì hay ho chứ!!!
_”Tiểu Thanh a…” Trần Lệ vuốt ve khuôn mặt Thẩm Thanh,không ngừng gọi tên nàng.
Ánh mắt Trần Lệ tràn ngập yêu thương. Đôi mắt này, cái mũi, cái miệng , cả khuôn mặt nữa,sao đều giống mình như vậy chứ,mà không di truyền từ Thẩm Hạ Đông được chút gì ?
Ngươi muốn hỏi, đến cùng thì nàng có yêu Thẩm Hạ Đông hay không ?, nàng nhất định sẽ nói yêu. Chung sống với nhau nhiều năm như vậy,còn có Thẩm Thanh. Nàng cảm thấy đây là yêu.
Nhưng nàng càng hận Thẩm Hạ Đông, hận hắn trong lòng còn có người đàn bà khác, hận khoảng thời gian mà Thẩm Hạ Đông sống chung với “nó”.
Nàng cảm thấy, nàng càng thích Thẩm Hạ Đông thì nàng càng hận hắn,càng ngày càng chán ghét hắn…Chán ghét đến tận xương tủy…
Cuối cùng liếc mắt nhìn Thẩm Thanh một cái,Trần Lệ đột nhiên đi tới cửa sổ.
Nàng nhìn ra thế giới bên ngoài, thong thả gợi lên khóe miệng.
Ánh mặt trời thật mãnh liệt, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.
Nàng đứng trên bục cửa sổ, đạp cửa ra, mang theo một nụ cười kì quái.
Thả người nhảy xuống…
****
_Cái gì ????Mang nàng ra ngoài!!!
Trương Mục lần đầu tỏ vẻ thất thố,đập tay lên bàn “Ai cho phép các ngươi mang nàng ra ngoài hả ???”
Viên cảnh sát xui xẻo khổ hé ra mặt “Không phải lỗi của ta…là cấp trên cho phép, nghi phạm nói nếu cho nàng gặp con gái của mình thì nàng sẽ thành thật khai hết mọi chuyện…chúng ta liền…”
Viên cảnh sát kia còn chưa kịp nói hết, Trương Mục đã ly khai.
Đám người này thật không có đầu óc,lời nói của loại nữ nhân đó mà cũng tin được!
Hắn vội vã lái xe đến bệnh viện. Sư phụ sắc mặt trắng bệch ngồi ở hàng ghế phía sau,cả đêm đều không ngủ,bây giờ hắn chỉ muốn phun. Nhưng nhìn đồ đệ như vậy hắn cũng không dám nói gì,đành cố gắng áp chế mấy thứ đang dâng trào trong cổ họng, nhắm mắt định thần.
Người đã già, thật không chịu nổi giằng co…
Lão Trần trong toilet không ngừng phác những vốc nước lạnh vào mặt mình,trong lòng không ngừng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Đặng Dương.
Lúc ra ngoài, Đặng Dương vẫn ngồi tại chỗ,lão Trần cũng không thèm nhìn hắn, mà đi qua bên kia.
Khi đi ngang qua phòng bệnh của Thẩm Thanh, hắn liền ngừng lại,trong phòng chỉ có Thẩm Thanh , còn Trần Lệ không thấy!
Lão Trần nuốt một ngụm nước bọt, không thể tin nổi vào mắt mình.
Hắn dùng sức đẩy cửa,nhìn khắp phòng,thanh âm run rẩy “Trần, Trần Lệ đâu ?”
Giống như Trương Mục sở liệu, lúc hắn chạy tới bệnh viện,được tin Trần Lệ trốn thoát.
Thế nhưng chạy mất dưới mí mắt của Đặng Dương cùng lão Trần.
Trần Lệ là cạy cửa sổ mà trốn,ở độ cao như vậy, làm sao nàng có thể nhảy xuống được đây ??
Theo mấy người phỏng đoán,bên phải cửa sổ có một cái hồ nước, nàng nhảy xuống cái hồ đó nên mới chạy thoát.
Chính là Trần Lệ đang ẩn nấp ở đâu đây ? Tất cả mọi người đều không biết. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã. Trần Lệ một khi sa lưới, trực tiếp phán tử hình.
Mà Đặng Dương và lão Trần cũng không khỏi có chút khiếp sợ,một kẻ từ nhỏ đã sống trong một gia đình ưu việt, được giáo dục đàng hoàng như Trần Lệ, lại có thể làm ra chuyện như thế!
Lão Trần là người cảm thấy bất an nhất,bởi vì hắn đã thề sống thề chết đảm bảo mà bây giờ, lại để xảy ra chuyện này…
Tuy Đặng Dương cũng không nói gì. Nhưng lúc này trong lòng lão Trần vô cùng bất an, tim đập lợi hại,bối rối không biết phải làm sao.
****
Thẩm Hạ Đông nhận được điện thoại của Đặng Dương,hắn vội vàng chạy tới bệnh viện,thậm chí còn chưa kịp rửa mặt.
Lúc đón được taxi, hắn ngồi ở hàng ghế phía sau, những cảnh trong giấc mơ lại dồn dập ập vào đầu hắn.
Hắn biết đó không phải là mơ…
Cổ họng hắn nghẹn ngào,đôi mắt có chút chua xót…
Trần Lệ…
Trần Lệ chạy thoát. Hắn chắc hẳn là rất hận nàng, trong ngực rõ ràng đang dấy lên một đoàn hỏa..
Nhưng đau đớn lại khiến hắn không thể chịu được…
_Ngươi có biết Trần Lệ sẽ trốn ở đâu không ?
_Ngươi có biết gì về quá khứ giữa Trần Lệ và Dương Hoằng không ?
_”Ngươi thật sự không biết sao ?” Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp không ngừng như vậy, Thẩm Hạ Đông phản ứng không kịp. Hắn có chút kích động, tầm mắt đảo quanh.
Trương Mục cắt ngang viên cảnh sát “Được rồi.”
Nhìn Thẩm Hạ Đông, hắn cảm thấy có chút áy náy,dù sao tối hôm qua hắn vẫn chưa được sự đồng ý,đã tự tiện lợi dụng Thẩm Hạ Đông làm một chuyện.
_”Ta không biết…ta không biết gì hết…Ta…” Thẩm Hạ Đông nói năng lộn xộn, hắn phải nói gì bây giờ ?
_”Trần Lệ…giết Dương Hoằng, giết…giết, giết…con trai ta…” lúc nhắc tới , hai chân Thẩm Hạ Đông run run.
Vừa nghe câu trả lời,cảnh viên định tiếp tục đặt câu hỏi,nhưng Trương Mục lại thay Thẩm Hạ Đông giải vây “Chuyện này ta đã biết, cho hắn nghỉ ngơi một chút đi. Ta sẽ nói chuyện này sau.”
Thẩm Hạ Đông kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Trương Mục, Trương Mục bất đắc dĩ cười cười “Đầu tiên, ta thật xin lỗi. Nhưng nguyên nhân cụ thể ta sẽ giải thích cho ngươi sau.”
_”Ta muốn gặp con gái của mình…” Thẩm Hạ Đông nói
Thẩm Thanh đang an giấc, vẫn chưa tỉnh dậy, đối với chuyện vừa mới phát sinh:…nàng hoàn toàn không hay biết.
Thẩm Hạ Đông nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Thẩm Thanh, hốc mặt nhịn không được mà đỏ lên, nhưng không hề phát hiện bản thân hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Sau khi Trần Đông chết, Trần Lệ trở thành kẻ giết người, thì công ty cũng hoàn toàn sụp đổ. Tất cả tài sản trên danh nghĩa của Trần Đông và Trần Lệ đều bị tịch thu.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy mệt mỏi,ngay cả chút hô hấp mỏng manh cũng muốn lấy hết hơn phân nửa khí lực của hắn.
Hắn đang sợ hãi…
Trần Lệ không biết đang trốn ở đâu,không biết nàng có lại xuất hiện hay không,hoặc là dùng loại phương thức nào để xuất hiện.
Còn có Thẩm Thanh, bây giờ trong nhà đã biến thành như vậy,một đứa trẻ như nàng làm sao có thể chịu được đả kích lớn như thế.
Còn giấc mơ kia nữa,hắn không dám nghĩ nhiều…
Chỉ có Trần Lệ mới biết được đoạn quá khứ đã qua,nhưng hắn không muốn truy cứu nữa. Hắn nghĩ,có lẽ mọi chuyện nên chấm dứt ở đây. Hắn thật sự đã quá mệt mỏi. Cái chết của Dương Hoằng giống như một tảng đá khổng lồ đè nặng trong đầu hắn,hắn không tự tay giết nàng,nhưng hắn càng cảm thấy ray rứt hơn. Hắn căn bản không hề biết Dương Hoằng lại yêu mình tới như vậy,tình yêu đó…
Trong thảm kịch đẫm máu này, kẻ vô tội nhất có lẽ chính là Thẩm Thành…
Nếu không có giấc mộng kia,phải chăng bản thân hắn vẫn sống mà không hề hay biết gì cả cũng sẽ không cảm kích…
Còn Thẩm Thành thì sao ? Thẩm Thành đang ở nơi nào ?
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
47 chương
58 chương