Dưỡng Quỷ
Chương 25
CHƯƠNG 25
Dương Hoằng thấy thế liền cười nói “Thẩm Hạ Đông, ngươi thật đáng yêu.”
Thẩm Hạ Đông cuống quít đẩy nàng ra “Ta…ta..”
Biểu tình Dương Hoằng chìm xuống “Ngươi không thích ta sao ?”
_”Không phải không phải” Thẩm Hạ Đông vội vàng khoát tay “Ta, chúng ta ..chúng ta không nên như vậy.”
_Cái gì không nên ?? Thẩm Hạ Đông ngươi thích ta không ?
_A ?
_”Ta đang hỏi ngươi, ngươi có thích ta không ?” Dương Hoằng nhìn hắn,Thẩm Hạ Đông vẫn còn đang kinh hoảng, chưa kịp phản ứng.
Dương Hoằng nói “Thẩm Hạ Đông, ta thích ngươi.”
Câu nói kia, cùng với biểu tình đó…Thẩm Hạ Đông vẫn không thể nào quên..
Rõ ràng là đang cười nhưng lại phảng phất sự bất lực…
Nàng nói “Thẩm Hạ Đông,ta thích ngươi, ta có thể rành mạch nói ra nguyên nhân ta thích ngươi. Ngươi là người đầu tiên đối xử tốt với ta. Nhưng mà ta không thể không nói, ngươi thật sự vô dụng a, bất quá ta vẫn thích ngươi. Bởi vì ta biết ngươi sẽ liều mạng bảo hộ ta,đem hết toàn lực chiếu cố ta,đối tốt với ta, cho ta một bờ vai để nương tựa. Thẩm Hạ Đông, ngươi là người duy nhất mà ta yêu trong cuộc đời này.”
Làm sao có thể cự tuyệt !? Bản thân mình cũng thích, mà người mình thích cũng đối với mình như vậy,sao lại không cảm động, vì cái gì có thể cự tuyệt chứ ? Xúc động, đã khiến Thẩm Hạ Đông vô thức gật đầu.
Nữ hài cố chấp kia hung hăng cắn miệng mình,khiên khích chính mình.
Nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn là người đàn ông đầu tiên của nàng.
Thẩm Hạ Đông trong lòng không rõ cái gì tư vị,Dương Hoằng xích lõa nằm trên mặt đất nhìn Thẩm Hạ Đông không nói một lời,nước mắt chảy dài..
Thẩm Hạ Đông luống cuống an ủi nàng “Thực xin lỗi thực xin lỗi…”
_”Thẩm Hạ Đông, ngươi ghét bỏ ta phải không ? Ta không phải là một nữ hài tử tốt…” Dương Hoằng hỏi hắn, khóe miệng tươi cười thập phần miễn cưỡng,cứng ngắt đến lợi hại “Không phải! Không phải! Ta không có!”
Ngày đó Thẩm Hạ Đông không biết mình đã làm gì nữa, cuối cùng hắn chỉ nói “Ta nhất định sẽ phụ trách!”
Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông lộ ra khí khái của một nam nhân,làm cho Dương Hoằng vô cùng vui vẻ.
Việc Dương Hoằng lớn hơn hắn vài tuổi, Thẩm Hạ Đông cũng không ngại,hắn cảm thấy mình trèo cao, hắn xem nữ nhân như là bảo bối của cuộc đời mình,hắn phải càng quý trọng.
Sau lại..bọn họ đi làm giấy hôn thú. Bắt đầu cuộc sống của hai người..
Thẩm Hạ Đông cảm thấy kì quái, hắn chưa bao giờ gặp qua cha mẹ của Dương Hoằng,có lần hỏi ,Dương Hoằng nói là bọn họ đã chết, thời điểm nói câu kia, trên mặt Dương Hoằng không mang biểu tình, lại làm cho trái tim Thẩm Hạ Đông đau đớn dữ dội. Sau đó không hỏi gì nữa.
Điều kiện trong nhà Thẩm Hạ Đông không tốt,hoặc có thể nói gần là như bần cùng. Khi đó hai người bọn họ ở chung, phải trả tiền thuê nhà,học phí, sinh hoạt phí. Những khoảng tiền đó bọn họ hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Thẩm Hạ Đông luyến tiếc nhìn Dương Hoằng mệt nhọc, liền cố gắng vừa học vừa tìm thêm vài công việc.
Nói tới đây, Thẩm Hạ Đông tạm dừng một chút “Lúc đó…là ta làm khổ nàng..”
Sau lại, có một nữ hài tử chuyển đến trường. Người đó là Trần Lệ,Trần Lệ lúc ấy rất được hoan nghênh, gia cảnh khá giả, người lại xinh đẹp, là một con thiên nga cao quý. Khi ấy, Thẩm Hạ Đông cũng không nhận ra Dương Hoằng có cái gì không thích hợp , có đôi khi nàng phát cáu, Thẩm Hạ Đông chỉ cần làm nũng thì sẽ được tha thứ một cách dễ dàng.
Chưa tới vài ngày, Trần Lệ liền tỏ ra thân thiết với Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông người này không suy nghĩ nhiều, nhiệt tình đáp lại.
Trần Lệ thường xuyên tìm rất nhiều lý do để được ở gần Thẩm Hạ Đông,tỷ như, “Học trưởng, phòng học ở chỗ nào ?” “ Đường nào đi đến câu lạc bộ vậy ?” “Học trưởng, cái này ta không biết, ngươi giúp ta được không ?”
Từ đó chậm rãi phát triển thành “Học trưởng, ngươi có bạn gái chưa ?” “A, thì ra bạn gái của học trưởng là người kia , thật xinh đẹp a.” “Học trưởng,ngươi có thể đưa ta trở về sao ? Trời tối quá, ta lại không ở kí túc xá, một mình ta về thật không có phương tiện…”
_”Nhưng mà khi đó,ngươi đã có Dương Hoằng.” Trương Mục chen vào. Thẩm Hạ Đông hai tay bất an giao vào nhau,lo lắng chà xát,ngữ khí hoảng loạn “Phải,khi ấy ta đã có nàng. Nhưng mà sau đó ta…ta lại phản bội Dương Hoằng …là lỗi của ta..”
Một ngày trời mưa tầm tã, Trần Lệ tỏ tình với Thẩm Hạ Đông. Lúc ấy, Thẩm Hạ Đông đang đứng tránh mưa trước cửa trường học,nôn nóng về nhà nấu cơm cho Dương Hoằng,mấy ngày nay tính tình Dương Hoằng trở nên không tốt,có đôi khi sẽ loạn ném đồ vật…
_”Thời điểm đó, ta cảm thấy có chút mệt mỏi..” Thẩm Hạ Đông nhìn Trương Mục “Mỗi ngày phải làm công,còn phải chiếu cố nàng,tính cách của nàng lại trở nên quái đản,thường thường có những hành động quá khích, ta…Ta thậm chí cảm thấy sợ nàng,có đôi khi quá điên cuồng…vô duyên vô cớ gây chuyện, sau đó lại khóc lóc sướt mướt nói xin lỗi ta…Lúc ấy, ta thật sự cảm thấy quá mệt mọi…”
Trần Lệ cầm dù đi tới “Thẩm Hạ Đông, ta thích người.” Nàng mỉm cười dịu dàng, còn mang theo điểm tùy hứng.
_”Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta phải không , Thẩm Hạ Đông ? Bỏ chị kia đi,theo cùng ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều thứ mà ngươi không có. Ngươi cũng có cảm tình với ta, đúng không ? Ngươi chưa bao giờ cự tuyệt ta bất cứ chuyện gì.”
Trong mắt Trần Lệ tràn đầy cao ngạo…
_”Ngươi đáp ứng ?” Dương Hoằng hỏi, Thẩm Hạ Đông lắc đầu.
Khi đó Thẩm Hạ Đông xác thực có chút dao động,nhưng nhớ tới Dương Hoằng,hắn liền không dám nghĩ nhiều, giữa trời mưa tầm tã, hắn lập tức đẩy Trần Lệ ra, chạy trối chết.
Thẩm Hạ Đông còn chưa có hoàn tất đại học,Dương Hoằng đã bị đuổi,muốn Thẩm Hạ Đông rời đi cùng nàng.
Khi đó biểu tình Dương Hoằng thực kích động,nàng ôm lấy Thẩm Hạ Đông một lần lại một lần cầu khẩn hắn rời đi cùng nàng,bọn họ cùng nhau đi tới một thành phố khác.
Lúc ấy, Dương Hoằng đã mang thai.
Thẩm Hạ Đông đành phải đáp ứng, hắn không có lựa chọn nào khác.
Hai người chuyển tới một thành phố, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng khi đó, trên người bọn họ không có đồng nào,muốn tìm chỗ dừng chân, là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Thẩm Hạ Đông bị đoạn ngày khốn khổ đó bức điên rồi,về sau đột nhiên có một số tiền gửi đến chỗ hắn,cứu hắn thoát khỏi hoàn cảnh cơ cực đó.
_”Số tiền kia là Trần Lệ gửi tới.” Thẩm Hạ Đông nhắm mắt, không dám nhớ lại “Ta thật sự là bị nghèo khổ dồn ép đến phát điên,Dương Hoằng mang thai,cấp thiết đòi một hoàn cảnh sống tốt. Ta không có cách nào,trong bụng nàng còn phải nuôi đứa nhỏ…Ngươi lại không thể làm gì, không có năng lực cung cấp cho nàng một cuộc sống đầy đủ…”
Trần Lệ nhiều lần gửi tiền cho hắn,mới bắt đầu Thẩm Hạ Đông còn do dự,nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không thể từ chối…
Hắn bắt đầu nhận sự trợ giúp của Trần Lệ. Dần dần, hắn dường như bị nghiện…
Chưa được thời gian ngắn, Thẩm Hạ Đông đột nhiên bị công ty đuổi việc, hắn thất nghiệp. Sau đó, hắn thử đi tìm việc ở những chỗ khác nhưng không ai chịu thuê hắn.
Ngay lúc đó, Trần Lệ lại xuất hiện, nàng nói “Thẩm Hạ Đông, ngươi đến công ty của ba ta làm việc đi. Ta có thể cho ngươi một công việc ổn định.”
Thẩm Hạ Đông đắn đo thật lâu, cuối cùng vẫn nhận lời. Lúc đó hắn như cảm thấy như mình là một tội nhân, tội ác tày trời.
Hắn đã triệt để phản bội Dương Hoằng.
Có một ngày khi tan tầm về nhà,Dương Hoằng phá lệ bình tĩnh, lôi kéo hắn “Chúng ta nói chuyện đi.”
_”Sau đó, chúng ta ly hôn.” Thẩm Hạ Đông nói ra mọi chuyện, thân thể giống như mất hết khí lực “Sau đó ta ly dị,rồi kết hôn với Trần Lệ. Nhưng ta vẫn tiếp tục duy trì quan hệ với Dương Hoằng, ta gửi tiền cấp dưỡng cho nàng,thường xuyên đến thăm nàng…Còn có, còn có xem con trai của mình…”
Thẩm Hạ Đông nói tới đây liền im bặt,lấy tay che kín gương mặt,giọng nói có chút khàn khàn “Chuyện…chỉ có như vậy.”
Trương Mục tắt bút ghi âm,”Thẩm tiên sinh, cám ơn ngươi đã hợp tác.”
Hắn đứng lên, nhìn Thẩm Hạ Đông “Sắc trời không còn sớm,ta nên trở về. Mặt khác ta muốn xin lỗi ngươi,tin tức mà ngươi cung cấp cho ta rất hữu dụng. Trên thực tế, ta không hề biết chuyện của các ngươi, à,giống như ta nói,sử dụng thuật đọc tâm sẽ bị rút ngắn sinh mệnh.”
Trương Mục gợi lên khóe miệng, giơ giơ bút ghi âm trong tay “Thẩm tiên sinh, cám ơn.”
Lúc đi, Trương Mục nhìn thoáng qua phía sau,vừa lúc chống lại một đôi mắt lãnh tĩnh đang nhìn mình,hắn giơ tay nói với bóng đen đang giấu trong khe cửa “Tái kiến.”
Lần sau gặp lại cũng không xa.
Thẩm Hạ Đông ngồi phịch trên ghế salon vô pháp nhúc nhích,có trời mới biết khi nói ra những lời này,hắn đã mất hết bao nhiêu dũng khí, tự tay vạch trần vết sẹo của bản thân mình.
Có lẽ là vì hắn đã che giấu quá sâu,một tên súc sinh vô tâm vô phế,không, hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Thẩm Hạ Đông hai tay nắm tóc,gục đầu “Ngươi nghe thấy. Đúng không ?”
Căn bản không có người đáp lại hắn,lúc này Thẩm Hạ Đông giống như một kẻ điên loạn, tự lẩm bẩm “Là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta,là ta hại mụ mụ ngươi,hại ngươi. Tại sao không tìm ta báo thù,ngươi không phải đã chán ghét ta từ nhỏ rồi sao ?Ta không có tư cách làm ba ba của ngươi…”
Cánh cửa “chi nha” một tiếng mở ra,Thẩm Thành im lặng đứng bất động, không mang theo biểu tình,nhưng ánh mắt vẫn đặt ở trên người Thẩm Hạ Đông. Hồi lâu, hai mắt chậm rãi chớp chớp, lạnh lẽo như trước. Giống như một con rối gỗ, mang theo tử khí âm trầm.
Buổi tối gió thổi rất lớn,Thẩm Hạ Đông đã không còn bất luận thứ gì để sợ hãi,hắn cũng không còn gì để mất,làm gì phải sợ nữa. Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài,đưa tay sờ sờ cằm, râu đâm thực đau. Kì thật, hắn muốn ra ngoài xem một chút,nhưng hắn lại không dám ,hắn không muốn nghĩ tới tình trạng hiện giờ của Trần Lệ,Thẩm Thanh ra sao,hắn không muốn nhớ tới, vì cái gì mọi chuyện lại trở nên như vậy,quá khứ, hiện tại,hắn hoàn toàn không dám suy nghĩ.
Giống như một con rùa đen rụt cổ,tình nguyện tránh ở nơi không có ánh sáng,cũng không dám bước ra ngoài nửa bước. Lừa mình dối người, tệ lắm thì chỉ đến thế thôi.
Làm như vậy có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không ? Thẩm Hạ Đông cũng không biết. Làm như vậy thì không cần phải đối mặt với chuyện này sao ? Thẩm Hạ Đông chỉ có thể tự thôi miên bản thân một lần lại một lần..,không nghĩ là tốt rồi, không nghĩ là tốt rồi.
Phía sau dường như có cái gì đó nhích lại gần hắn,thân thể Thẩm Hạ Đông cương cứng. Hắn quay người lại,nhưng lập tức bị giam cầm trong một cái ôm ấp lạnh lẽo.
Thật chặt chẽ, giống như muốn siết chết mình. Thẩm Hạ Đông tùy hắn bài bố,nhẹ giọng nhắc nhở “Giết ta đi, giết ta rồi, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết…”
Thẩm Thành răng nanh cắm thật mạnh vào cổ Thẩm Hạ Đông,làm cho Thẩm Hạ Đông trong nháy mặt tưởng lầm mạch máu trên cổ thật sự sẽ bị Thẩm Thành cắn nát, cứ như vậy đưa hắn vào chỗ chết.
Như vậy cũng tốt, cũng tốt,Thẩm Hạ Đông thậm chí đã nghĩ, thật không thể tốt hơn…
Nhưng cổ chỉ bị cắn một cái, Thẩm Thành liền buông ra. Thẩm Hạ Đông mất đi chỗ dựa, thiếu chút ngã về phía trước, liền được một cánh tay lạnh buốt giữ chặt. Thẩm Hạ Đông mở to mắt nhìn hắn,trong tay Thẩm Thành đang nắm cái gì đó,dường như muốn cho mình xem.
Thẩm Hạ Đông nhìn tay hắn không nói lời nào,Thẩm Thành cũng không thả tay. Hai người giằng co một hồi,Thẩm Hạ Đông vươn tay bài khai ( gỡ ra ) năm ngón tay của hắn,khi mỗi ngón được mở ra,thì những ngón khác của lại dùng sức siết chặt một chút.
Khi năm ngón tay của Thẩm Thành hoàn toàn duỗi thẳng, trong lòng bàn tay liền lộ ra một tấm ảnh. Người trong ảnh là hắn, vẻ mặt mang theo ý cười cùng với một đôi mắt tràn đầy sủng nịnh…
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
44 chương
87 chương
30 chương
169 chương
9 chương
9 chương