Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 16 : Sau khi tỉnh lại
Edit + Beta : Hạ Nguyệt
Lại lảm nhảm tý : Sao đầu ta giờ toàn sao . tha xác đi về giường …. Ngất xỉu ~ ~
Cái tội tham công tiếc việc. Thấy nàng Dạ gửi chương rầu thì cố . Tính để mai. Mà nghĩ mai lại có thời gian làm cái khác . Vậy là … giờ ta quá cố . Nao kia phải tự điều chỉnh cái bệnh thâm công tiếc việc này đi * khóc *
Hồng Ngọc im lặng rời khỏi, chậm rãi đi ra sau điện, trong đầu không khỏi dần hiện ra chuyện đêm đó bị Hoàng Thượng gọi vào Cam Lộ điện…
“Vì cái gì không trình lên hạnh hoa cao của Ngự Thiện Phòng?” Hoàng Thượng ngữ khí phi thường bình tĩnh, bình tĩnh làm cho nàng sợ hãi. Nàng đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, theo Tần vương phủ đến Cam Lộ điện bây giờ , Hoàng Thượng càng bình tĩnh lại càng sinh khí.
Vì thế, nàng chỉ có thể cố gắng giữ vững ngữ khí đang phát run của mình , đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra.
Hoàng Thượng khi nghe được hạnh hoa cao của Ngự thiện phòng bị hạ độc, ngài bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi thong thả bước, Cam Lộ điện im lặng quỷ dị, sau một lúc lâu, Hoàng Thượng thản nhiên mở miệng
“Hồng ngọc, việc hôm nay làm rất tốt . Ngươi đi về trước, nhớ kỹ, việc này sẽ không tất bẩm báo Trung Sơn Vương điện hạ rồi. Đi xuống đi.”
Nàng cung kính quỳ sát hành lễ, yên lặng lui ra.
Theo phía sau Lí Phúc công công đi ra khỏi Cam Lộ điện khi, trong lòng nàng trăm tư không thể giải, Hoàng Thượng như thế nào biết hôm nay điểm tâm trình lên không phải Ngự thiện phòng?
“Phúc công công, Hoàng Thượng làm sao mà biết được?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
Lí Phúc quay đầu liếc nhìn nàng một cái, liếc mắt một cái rất là sắc bén, nàng nhịn không được run lên, rất là hối hận, nàng tuy là đại cung nữ của Cam Lộ điện, nhưng cũng không phải rất quen thuộc với Lí Phúc, Lí Phúc đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm, thời gian so với bất luận kẻ nào đều sớm hơn , lại là có tiếng cẩn thận. Vừa nãy mình mới như vậy hỏi, thật sự du củ ( không quy củ ) …
Nhưng làm cho nàng thật không ngờ, Lí Phúc chỉ sắc bén liếc nhìn nàng một cái, sau lại quay đầu lại, thấp giọng mở miệng,“Hoàng Thượng từ nhỏ liền ăn quen hương vị, như thế nào có khả năng không biết?”
Nàng sửng sốt, Hoàng Thượng không phải không thích ăn hạnh hoa cao sao?
Đi tới Khởi Huy Điện, Lí Phúc bỗng nhiên lại mở miệng nói,“Hồng Ngọc, chiếu cố hảo Trung Sơn Vương điện hạ, về sau ngài sẽ là người ưu việt .”
…
Khi đó Hồng Ngọc trong lòng quả thật bất bình, đang từ đại cung nữ hầu hạ ở Cam Lộ điện lại hạ chức đến Khởi Huy Điện, nhưng Hồng Ngọc cũng biết, Hoàng Thượng an bài như vậy tất có thâm ý, nàng không dám đem bất bình biểu lộ, chỉ dám sau lưng nghĩ , một vị hoàng tử tám tuổi như vậy, rốt cuộc có gì đặc biệt ?
Nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt, Trung Sơn Vương điện hạ liền đem nàng lượng đến một bên. Lần thứ hai khi hầu hạ Trung Sơn Vương điện hạ, điện hạ tựa hồ nhìn thấu nàng bất bình trong lòng nàng , nói mấy câu khiến cho nàng chật vật không thôi. Từ khi đó , nàng thu lại khinh thị trong lòng, thật cẩn thận hầu hạ .
Mà nay, xem Hoàng Thượng đối điện hạ coi trọng cùng yêu thương, Hồng Ngọc nghĩ , xem ra, Lí Phúc công công cũng không nói sai, chỉ cần chiếu cố hảo Trung Sơn Vương điện hạ…
********************
Thừa Kiền tỉnh lại , có chút mờ mịt trừng mắt nhìn, ý thức còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, thẳng đến nghe được một tiếng quen thuộc mang theo kinh hỉ khẽ gọi,“Kiền Nhi –”
Thừa Kiền theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bào sam hoàng kim , lăng lăng đem tầm mắt lợi hại hướng đến mình, đôi mắt như hàn tinh, mũi thẳng thắn, môi hơi hơi gợi lên, vẻ mặt kinh hỉ lại có chút vui mừng… Phụ hoàng?
“Kiền Nhi cảm thấy còn chỗ nào không khỏe ?” Thái Tông đế ngồi bên người Thừa Kiền, sờ sờ trán Thừa Kiền, ôn nhu hỏi .
Thừa Kiền đầu tiên là ngẩn ra, chậm rãi lấy lại tinh thần, cảm giác lòng bàn tay ấm áp thoáng dừng lại ở trên trán, trong lòng khẽ run lên, không khỏi chăm chú nhìn lại, khuôn mặt Thái Tông đế có chút mỏi mệt, mặt mày cũng không chút nào che dấu lo lắng cùng quan tâm.
“Phụ hoàng…” Hắn không khỏi thì thào ra tiếng
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái?” Thái Tông đế nhíu mày hỏi, lập tức quay đầu đối ngoại hô,“Lí Phúc! Kêu Triệu Phương tiến vào!”
“Phụ hoàng…” Thừa Kiền thấy thế, vội vàng mở miệng, sau, lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn, làm cho hắn nhịn không được ho khan đứng lên,“Đằng đằng…”
“Kiền Nhi đừng nói, ngươi đã muốn mê man hai ngày.” Thái Tông đế khẽ nhíu mày, đè lại thân thể Thừa Kiền muốn ngồi dậy, ôn nhu trấn an nói,“Ngoan, nghe lời.”
Đang nghe tuyên triệu , người hiểu biết như Lí Phúc lúc này chạy nhanh đưa chén nước trà qua .
Thái Tông đế tiếp nhận, đặt ở trên bàn gần giường, xoay người nâng Thừa Kiền dậy, làm cho Thừa Kiền tựa vào trong lòng mình, Thừa Kiền trong lòng lại run lên, nhịn không được vụng trộm nhìn Thái Tông đế gần trong gang tấc liếc mắt một cái, đã thấy Thái Tông đế có chút ngốc , còn thật sự nhẹ nhàng điều chỉnh hai chân đã không thể cử động của mình , trong lòng nhất thời có tư vị nói không nên lời.
Thái Tông đế điều chỉnh tốt tư thế hai chân Thừa Kiền, mới bưng trà lên, đưa qua , thấp giọng nói,“Đến, Kiền Nhi, uống miếng nước cho nhuận nhuận cổ họng.”
Thừa Kiền tựa vào trong lòng Thái Tông đế ấm áp cùng rộng lớn, hai tay cầm bát trà, nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi uống, dựa vào ôm ấp xa lạ lại quen thuộc này , trong lòng đột nhiên cảm thấy an tâm.
Uống xong , quay đầu đón nhận vẻ mặt thân thiết của Thái Tông đế, Thừa Kiền trong lòng ấm áp , mặt mày cong cong cười “Phụ hoàng, nhi thần không có việc gì.”
Thái Tông đế sờ sờ đầu Thừa Kiền, nhìn chằm chằm gương mặt Thừa Kiền có chút tái nhợt gầy yếu, lòng nháy mắt đau đớn , trên mặt lại trừng mắt,“Không có việc gì, là ngươi định đoạt sao? Chờ Thái y xem qua rồi nói sau.” Dứt lời, ngoắc ý bảo Thái y Triệu Phương vẫn đứng một bên tiến lên, thản nhiên nói,“Cấp Trung Sơn Vương bắt mạch. Cẩn thận.”
Triệu phương vội vàng đáp,“Thần tuân chỉ.” Dứt lời, tiến lên, bắt mạch, vừa cẩn thận hỏi chút vấn đề. Mới chắp tay lui về phía sau, cung kính mở miệng nói,“Bệ hạ, điện hạ bệnh đã muốn lui, hiện tại đã không trở ngại, bất quá, điện tử có chút suy yếu, phải hảo hảo điều dưỡng.”
Thái Tông đế thế này mới hơi hơi buông bộ mặt nhăn mày nhó , gật đầu nói,“Đi xuống lấy thuốc đi. Lí Phúc, ngươi qua giúp đỡ .”
Đãi Lí Phúc cùng Triệu Phương lui ra, Hồng Ngọc cùng Châu nhi đem đồ ăn bưng đi lên, Thừa Kiền tập trung nhìn vào, hình như là thanh chúc?
“Đi xuống đi.” Thái Tông đế phất tay nói, lại cúi đầu nhìn Thừa Kiền, thấy ánh mắt Thừa Kiền nhìn chằm chằm đồ ăn , không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, thân thủ bưng lên thanh chúc, một bên thổi nhiệt khí, một bên nói,“Đây là canh gà dùng ngao thành thước chúc.”
Thừa Kiền nhìn vẻ mặt Thái Tông đế đang thổi nhiệt khí, hơi hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên toan ngọt khôn kể.
“Kiền Nhi, đến.” Thái Tông đế cảm thấy độ ấm đã vừa miệng , mới đưa bát cho Thừa Kiền, lại cẩn thận dặn dò nói “Cẩn thận nóng.”
Thừa Kiền hốc mắt hơi hơi có điểm toan, nguyên lai, phụ hoàng cũng có một mặt cẩn thận thân thiết như vậy , hoặc là nói, phụ hoàng vẫn đều như vậy cẩn thận thân thiết, chính là đời trước loại cẩn thận thân thiết này chưa bao giờ từng dùng với mình mà thôi .
Ngại ngùng cười tiếp nhận, Thừa Kiền chậm rãi ăn, cố gắng xua tan cảm xúc xúc động khác lạ trong lòng mình , Thừa Kiền hết sức chuyên chú ăn canh gà chúc, cho nên, Thừa Kiền cũng xem nhẹ ở phía sau hắn, vẻ mặt Thái Tông đế nhu hòa cùng hỗn loạn thêm ánh mắt chứa một chút đau lòng cùng vài phần sủng nịch.
**************************
Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi ở chủ vị Lập Chính điện, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Âm phi cùng Dương phi ngồi ở phía dưới tay nàng khóc như lê hoa đái vũ ( khóc như sương sớm đậu trên hoa lê ) .
Âm phi thay đổi sắc mặt , khẽ lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào mở miệng,“Nương nương thứ tội, thiếp thân nhất thời thất thố.”
Dương phi lau nước mắt trên mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn Lương vương Lí Âm thần sắc mệt mỏi quỳ trên mặt đất.
Trưởng Tôn hoàng hậu thản nhiên liếc mắt quét Dương phi một cái, quay đầu đối Âm phi mở miệng nói,“ Mẹ luôn vì con mà lo lắng , tâm tư Âm muội muội ta biết, Sở Vương tuổi nhỏ không hiểu chuyện, về sau mong Âm muội muội lo lắng cùng quản giáo nhiều hơn mới tốt . Hoàng Thượng nói lần này chỉ là thoáng khiển trách, nếu có chút lần sau định không dễ dàng như thế .”
Âm phi cúi đầu đáp lời, Trưởng Tôn hoàng hậu quét Âm phi liếc mắt một cái, khẽ gật đầu, ý bảo Âm phi mang theo Sở Vương thần sắc đồng dạng mệt mỏi lui ra.
Thấy Âm phi lại tựa hồ muốn dùng ánh mắt ý bảo Dương phi nói điều gì , nhưng Dương phi cứ nhìn chăm chú Lương vương quỳ trên mặt đất, liền xoay người nắm Sở Vương đi rồi. Liếc mắt một cái có chút mịt mờ, nếu không phải Trưởng Tôn thận trọng, nói không chừng còn phát hiện không đến.
Quả nhiên là như thế sao?
Trưởng Tôn trong lòng than khẽ. Nhìn về phía Dương phi, gặp Dương phi mặt mày tựa hồ đang bất bình , trong lòng than thở, cũng từng là hoàng gia quý nữ, chẳng sợ dù không có tầng thân phận kia, phân ngạo khí vẫn là rất cao đi . Lần này Hoàng Thượng lại chẳng nê nang mặt mũi nàng ta , cũng khó trách nàng ta lòng mang đầy oán khí.
Liền ôn nhu mở miệng,“Lương vương lần này coi như đã ăn đau khổ, Phong Hiệp , mang Lương vương điện hạ đi xuống rửa mặt chải đầu.”
Phong Hiệp khẽ ứng một tiếng, mang theo Lương vương có chút ngây thơ lui ra.
Khi đã nhìn không thấy thân ảnh Phong Hiệp , lại vẫy lui cung nữ thái giám bốn phía. Trưởng Tôn mới nghiêm nghị nhìn về phía Dương phi,“Dương phi, ta hỏi ngươi một câu.”
Dương phi bị thần thái nghiêm nghị cùng trịnh trọng của Trưởng Tôn làm kinh sợ, thấp giọng trả lời,“Nương nương cứ hỏi.”
“Dương phi từng nói cho Lương vương điện hạ, Trung Sơn Vương là một phế vật không xứng làm huynh trưởng , có đúng hay không ?” Trưởng Tôn hoàng hậu hỏi.
Dương phi cả kinh, theo bản năng đứng lên,“Thiếp thân chưa bao giờ nói như vậy ! Nương nương, lời này ngài là từ đâu nghe đến ?”
Trưởng Tôn hoàng hậu nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dương phi, ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn Dương phi sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra. Sau một lúc lâu, Trưởng Tôn hoàng hậu mới hơi hơi hoãn hoãn vẻ mặt, ngoắc ý bảo Dương phi tọa hạ, mới nhẹ giọng giận dữ nói,“Thái nhi nói với ta , ta cũng không tin tưởng, nhưng nghe Lương vương nói lời này , không chỉ Thái nhi, còn có cung nữ thái giám…” Lại nhìn Dương phi vẻ mặt trắng bệch, ôn nhu mở miệng nói,“Muội muội, hôm nay ngươi cũng biết vì sao Hoàng Thượng tức giận như thế, không chỉ phạt Lương vương cùng Sở Vương, ngay cả ngươi cùng Âm muội muội cũng bị phạt đi? Muội muội, ta biết ngươi xưa nay giáo dục đứa nhỏ, Ngô vương tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trí tuệ cùng hiểu chuyện cả triều văn võ ai không biết? Lần này Lương vương nói ra những điều như thế , ta tin tưởng cũng không phải muội muội dạy nó , nhưng Hoàng Thượng cũng lại nghĩ không như thế , muội muội, ta nghĩ, ngươi nên hảo hảo suy nghĩ một chút , có thể là có kẻ không hiểu chuyện ở trước mặt Lương vương điều qua tiếng lại ?” Trưởng Tôn hoàng hậu nói xong lời cuối cùng thật là thấm thía.
Dương phi nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu, nửa là kinh ngạc nửa là do dự gật đầu.
Trưởng Tôn hoàng hậu dịu dàng cười.
Nhìn theo Dương phi cùng Lương vương đi xa, Trưởng Tôn hoàng hậu mới thu hồi tươi cười trên mặt, vẻ mặt ngưng trọng.
Phong Hiệp khinh bước lên, nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu ngưng trọng, nghi hoặc mở miệng,“Nương nương, làm sao vậy?”
Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ lắc đầu, than khẽ,“Ta chỉ là đang nghĩ , nếu Kiền Nhi không phải sinh ở trong cung thật là tốt biết bao nhiêu …”
Phong Hiệp cười khẽ,“Nương nương, ngài không cần lo lắng, xem Hoàng Thượng yêu thương Trung Sơn Vương điện hạ như vậy, nhất định sẽ bảo hộ điện hạ hảo hảo.”
Trưởng Tôn hoàng hậu lại lầm bầm lầu bầu,“Ai, chỉ hy vọng như thế.”
***********************
Dùng xong thiện, Thái Tông đế vừa định giúp đỡ Thừa Kiền nằm xuống, Thừa Kiền không dấu vết nhíu mày, nhẹ giọng mở miệng,“Phụ hoàng, ta nằm đã lâu, ta nghĩ nên ngồi một lát.”
Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền vẻ mặt đáng thương hề hề, còn không tự giác có một chút ý tứ hàm xúc làm nũng, không khỏi chọn mi, trong lòng có chút sung sướng, liền gợi lên khóe miệng gật đầu,“Cũng tốt, Kiền Nhi ngồi nhiều một chút , nếu không sẽ thành một tiểu trư mập mạp .” Vừa nói vừa trêu tức vỗ nhẹ bụng nhỏ của Thừa Kiền bởi vì vừa mới ăn no có chút trướng trướng.
Thừa Kiền trong lòng hắc tuyến, trên mặt nhất thời đỏ lên, nghĩ muốn mở miệng bác bỏ , lại bởi vì trong khoảng thời gian ngắn dẫn đến kinh ngạc cùng xấu hổ, chỉ có thể cố gắng hướng Thái Tông đế còn đang cười trêu tức mình , trừng lớn mắt.
Dù Thừa Kiền hắn kiếp trước đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, sau lại phiêu đãng nhân gian nhiều năm, gặp qua vô số thăng trầm phồn hoa rồi suy sút, nhưng đối mặt nam nhân trước mắt tuấn dật vĩ võ này, phụ hoàng hắn, cảm xúc của hắn vẫn là nhịn không được bị chịu ảnh hưởng, một động tác, một câu nói , liền đoán suy tư, lâm vào toan sáp, lâm vào ngọt ngào, trong lòng cười khổ, bởi vì y là phụ thân hắn sao? Phụ thân mà hắn tối tôn sùng cùng nhu mộ ( hâm mộ ) sao ?
“Kiền Nhi làm sao vậy?” Thái Tông đế thu lại tươi cười trêu tức, sờ sờ cái trán Thừa Kiền, đứa nhỏ này như thế nào đột nhiên lại trầm lặng ?
Thừa Kiền thu liễm tâm tư, lắc đầu, trừng mắt nhìn,“Phụ hoàng, ta suy nghĩ kia … Ngạch, con chuột kỳ quái kia …” Tùy ý ngăn đề tài, nghĩ đến con chuột Thiên Trúc kia là sớm chạy đi ? Hoặc là… Bị ai tóm được ?? Xuất hiện kỳ quái như vậy, trong lòng Thừa Kiền đoán rằng, là ai phóng xuất? Cố tình còn bị Thanh Tước cùng Lí Hữu , Lí Âm nhìn thấy , là muốn khơi mào tranh cãi của ba người bọn họ? Nhân cơ hội mưu loạn?
“Kiền Nhi nói con này ?” Thái Tông đế chỉa chỉa cái đuôi đang phe phẩy trên giường , chuột Thiên Trúc đối Thừa Kiền nhìn không chớp.
Thừa Kiền nhìn chằm chằm con chuột Thiên Trúc đang rung đùi đắc ý, không, là, đi?
Thái Tông đế mỉm cười,“Kiền Nhi thích?” Dứt lời, thân thủ một phen bắt được, chuột Thiên Trúc vừa định trốn, đã bị bắt lại , chỉ có thể duỗi chân hướng Thừa Kiền ai oán xèo xèo kêu.
“Phụ hoàng… Nó là của phụ hoàng sao ?” Thừa Kiền nhìn động tác Thái Tông đế rất là thuần thục, trong lòng bỗng nhiên lớn mật đoán.
Thái Tông đế cười, tươi cười giả dối,“Về sau nó chính là của ngươi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:ps: Về ẩm thực — Đường sơ, mọi người đều thực tiết kiệm, không xa hoa lãng phí như vậy. Đường hậu mới bắt đầu theo đuổi ẩm thực xa hoa lãng phí. Bởi vì không có cách nào tra được ẩm thực cụ thể như thế nào , cho nên, ẩm thực đồ ăn linh tinh trong này chỉ do bịa đặt. ps: Âm phi ,con của Âm Thế Sư, Âm Thế Sư từng giết con Lí Uyên là Lí Trí Vân, sau, Lí Uyên chiếm được Trường An, giết Âm Thế Sư, Vì con Âm Thế Sư tuổi còn nhỏ, liền miễn tử tội, mà Âm Thị bị đưa vào Tần vương phủ làm tì nữ , tái sau lại thành Lý nhị thiếp, lại sinh Lí Hữu, Lý Nhị đăng cơ liền thành tứ phi. Lí Hữu sau lại phản loạn, Âm phi đã bị giáng cấp tần.
Các phi tần của Đường Thái Tông:
1. Vi quý phi Vi Khuê, con là Kỷ vương Lý Thận, sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu chết, công việc hậu cung do bà cai quản.
2. Dương quý phi, Dương phi, con là Triệu vương Lý Phúc.
3. Yến Đức phi, con là Việt Vương Lý Trinh, Cao Tông (Lý Trị) tôn phong làm Việt Quốc thái phi.
4. Từ Hiền phi, tên là Từ Huệ, ban đầu là tài nhân, tiệp dư tiến phong thành chiêu dung. Khi Thái Tông chết, Từ Huệ chết theo, truy phong làm hiền phi.
5. Dương phi, con gái của Tùy Dạng đế, con trai là Ngô vương Lý Kính.
6. Âm tần, nguyên phong là Âm Đức phi, do con trai là Tề vương Lý Hữu mắc tội, giáng làm Âm tần.
Ngoài ra còn một số phi tần khác không nhắc đến
[ Lý Nhị ở đây chính là Lý Thái Tông . Nguyệt ]
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
37 chương
45 chương
51 chương
135 chương