Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
Chương 53
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Trong khoảng thời gian này, Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn tựa như bao cặp tình nhân bình thường khác, cùng ăn cơm, đi dạo phố, xem phim. Thỉnh thoảng Tô đại thiếu gia nổi hứng cũng sẽ mua vài món quà tặng cho Trần Du Cẩn.
Hôm nay, khi Tô Vị Nhiên đang cùng Trần Du Cẩn chọn trang sức, một giọng nói đột ngột vang lên: “U, Tô thiếu gia, đúng là trùng hợp quá nha.”
Tô Vị Nhiên theo tiếng quay đầu, khẽ cười nói: “Tâm trạng Lục thiếu gia có vẻ không tồi, tình nhân hôm nay của ngài có vẻ đẹp hơn so với nữ nhân lần trước nhỉ.” Lần Tô Vị Nhiên chạm mặt Lục Thiếu Khiêm gần đây nhất là một tuần trước.
Lục Thiếu Khiêm ngả ngớn ôm eo người phụ nữ bên cạnh, còn tranh thủ xoa mặt cô một cái: “Đừng lo, thật ra bản thiếu gia rất chung tình đó.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Không biết khi nào mới có thể uống rượu cưới của Tô thiếu gia nhỉ?”
Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua hai chiếc nhẫn khác nhau trên quầy, nói với Trần Du Cẩn: “Hai cái đều không tệ, nếu em thích thì cứ mua cả đi.”
Nói xong, mới quay lại nói với Lục Thiếu Khiêm: “Cậu muốn uống rượu cưới của tôi?”
Lục Thiếu Khiêm khẽ nhéo thắt lưng người bên cạnh: “Tôi rất mong đợi.”
“Vậy hôm nay bổn thiếu kết hôn với cậu luôn, thấy sao? Cũng đỡ cho cậu phải ngày nhớ đêm mong.” Tô Vị Nhiên cười nói.
Người phụ nữ bên cạnh Lục Thiếu Khiêm nhịn không được phì một tiếng bật cười. Trần Du Cẩn nghe xong cũng mỉm cười.
Khóe miệng Lục Thiếu Khiêm giật giật, hắn đúng là không nên đi trêu chọc Tô Vị Nhiên. Nhưng chuyện Tô Vị Nhiên yêu say đắm Phương Quân Dục là chuyện cả C thành đều biết, vậy nên khi thấy Tô Vị Nhiên cùng Trần Du Cẩn đính hôn, bọn họ cũng chỉ cho là do Tô Lại Nam gây sức ép. Nhưng qua một thời gian Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn cứ tựa như một đôi tình nhân bình thường bắt đầu hẹn hò làm cả đám bọn họ rơi cả kính. Cho nên lần này tình cờ bắt gặp Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn đang hẹn hò, hắn liền nhịn không được mà đi tới chọc ngoáy một câu, để sau đó lập tức bị ngoáy lại… Lục đại thiếu gia khóc không ra nước mắt, hắn không phải chỉ là nhất thời miệng lỡ miệng thôi sao… Có cần làm bẽ mặt hắn trước mặt bạn gái mới của hắn không vậy? Phụ nữ nhớ dai lắm đó. Sau này khi đối mặt với cô, Lục thiếu gia như hắn biết phải giấu mặt vào đâu bây giờ?
Tô Vị Nhiên nhìn sắc mặt Lục Thiếu Khiêm thay đổi liên tục như ảo thuật, mỉm cười bỏ thêm một câu: “Bằng không thì chúng ta tranh thủ chọn nhẫn cưới ở đây luôn đi?”
Lục Thiếu Khiêm méo miệng, kéo bạn gái nói: “Tôi vừa chợt nhớ ra trong công ty còn chuyện cần tôi xử lý, không quấy rầy hai người nữa.” Nói xong cũng không đợi Tô Vị Nhiên đáp lại, liền biến mất sau cánh cửa.
Trần Du Cẩn nhìn Tô Vị Nhiên bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại quay về trên hai chiếc nhẫn. Trong lòng Tô Vị Nhiên, có lẽ cô và người gọi Lục thiếu gia cũng giống nhau, đều không có gì quan trọng.
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói với người bán: “Tôi lấy cả hai.”
Buổi tối trở lại Tô gia, Tô Vị Nhiên bước vào phòng khách, nhìn sô pha trống rỗng chợt cảm thấy có chút không quen. Lúc Tô Sùng Hoa còn sống, mỗi tối thường ngồi ở sa lon chờ Tô Vị Nhiên về. Mặc dù biết đó chỉ là giả dối, nhưng sau khi Tô Sùng Hoa chết, mỗi lần Tô Vị Nhiên về đến nhà, nhìn phòng khách vắng tanh vẫn có chút không quen.
Tô Vị Nhiên bật cười, ngồi xuống sa lon rồi tháo cổ áo sơmi. Có lẽ thật sự quá tịch mịch nên kiếp trước dù rõ ràng đã biết Tô Sùng Hoa không ổn, vẫn không nhẫn tâm hạ thủ Tô Sùng Hoa. Dù đã biết rõ là hư tình giả ý, là ấm áp giả dối, vẫn nhịn không được mà lưu luyến. Uống hết nửa ly bandy, Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn chỉ nghĩ làm cách nào để giải quyết Tô Sùng Hoa và Tô Lê, nhưng sau đó thì sao? Vấn đề này, cũng không phải hắn không có nghĩ tới, nhưng hắn lại không tìm được đáp án. Hắn vươn tay, nhìn lòng bàn tay trắng muốt, hắn tựa hồ có được rất nhiều, nhưng cũng tựa hồ chỉ có hai bàn tay trắng.
“Đã về.” Tô Lại Nam xuống lầu, khi nhìn thấy ly rượu trong tay Tô Vị Nhiên thì nhịn không được nhíu mày: “Còn chưa uống đủ sao?”
Tô Vị Nhiên đã sớm nghe thấy trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, nhưng hắn không quay lại. Uống hết nửa ly rượu còn lại, cả người chìm vào trong sopha, ngữ điệu nặng nề: “Con nhớ đại ca nên tâm trạng không tốt, phải mượn rượu giải sầu.” Hắn chậm rãi quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: “Đại ca mới qua đời hơn một tháng, chẳng lẽ chưa gì cha đã quên anh ta rồi sao?”
“Đây là cách con nói chuyện với cha mình?” Tô Lại Nam tức giận phản cười.
“Nha, thật xin lỗi.” Tô Vị Nhiên nhún vai, ngoan ngoãn sửa lời.
Đối với đứa con này, Tô Lại Nam quả thực hết cách. Tựa hồ không gì có thể làm hắn quan tâm, cũng không ai có thể ảnh hưởng đến hắn.
Đối với Tô Lại Nam, tâm trạng của Tô Vị Nhiên cực kỳ phức tạp. Trước khi trọng sinh, hắn tuy rằng phản nghịch nhưng cũng rất kính trọng người cha này, ngoại trừ chuyện Phương Quân Dục hắn quyết không nhượng bộ, còn những chuyện khác hắn vẫn rất tôn trọng ý kiến của ông. Nhưng sau khi trọng sinh, biết mối quan hệ thật sự giữa Tô Sùng Hoa và ông, cảm xúc của hắn đối với người cha này liền trở nên phức tạp. Cho dù năm đó phản nghịch không điểm dừng, kiêu ngạo tuỳ hứng nhưng trong mắt hắn ông vẫn rất cao lớn mạnh mẽ. Nhưng hiện giờ hết thảy đều đã thay đổi.
Hắn đặt ly rượu trống không lên bàn, mỉm cười nói với Tô Lại Nam: “Nếu có một ngày con chết đi, lúc đó cha có buồn đến sống không bằng chết không?”
Tô Lại Nam cau mày nói: “Có phải con uống nhiều quá rồi không?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Con nghĩ là vậy.”
“Vậy thì chờ con thanh tỉnh lại đi rồi hẵng nói chuyện với ta.” Tô Lại Nam nói xong rồi rời khỏi phòng khách.
Nhìn Tô Lại Nam bỏ đi, Tô Vị Nhiên nằm trên ghế sa lon, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên: “Tra cho tôi Tô Lại Nam đi đâu.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Một lát sau, liền có kết quả truyền lại.
“Tô đổng đã đến Terecca club.”
Terecca club là một trong sáu câu lạc bộ tư nhân lớn nhất C thành, hội viên không giàu thì cũng quý. Trong mắt người ngoài, Terecca club vừa sang trọng, trữ tình mà cũng vừa thần bí.
“Chậc chậc, thật là bạc tình a.” Tô Vị Nhiên mỉm cười xoay tròn ly rượu trong tay. Tô Sùng Hoa mới chết không được vài ngày mà Tô Lại Nam đã bắt đầu ra ngoài tìm kẻ thay thế hắn. Hắn đúng là không biết nên cười nhạo Tô Sùng Hoa hay tội nghiệp hắn đây. Vốn bản thân mình đã như một trò cười, mà Tô Sùng Hoa so với chính mình lại càng đáng buồn hơn.
“Đêm còn dài, cũng không thể để hắn ra ngoài phong lưu tiêu sái một mình mà ta lại phải độc thủ khuê phòng, trong lòng ta sẽ không thoải mái.” Tô Vị Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống bước ra ngoài.
Bóng đêm mờ mịt, rời xa sự hoa truỵ lạc của thành phố, Terecca club là một khu nhà theo kiểu Tây Dương cổ điển tọa lạc ở ngoại ô. Cây xanh thấp thoáng che khuất bức tường trắng, cũng che đi toà kiến trúc ngập trong vàng son.
Tô Vị Nhiên đậu xe vào bãi rồi trực tiếp bước vào Terecca club.
“Tô thiếu gia, vẫn là phòng số ba ạ?” Phục vụ hỏi.
Tô Vị Nhiên không trả lời mà là hỏi: “Cha ta ở phòng nào?”
“Thật có lỗi, người tiếp đãi Tô đổng không phải tôi nên tôi cũng không rõ lắm.” Phục vụ mỉm cười đáp.
Tô Vị Nhiên cũng mỉm cười nói: “Vậy bảo người tiếp đãi cha ta đến tiếp đãi ta.”
Nụ cười trên mặt phục vụ cương cứng trong nháy mắt, tuy rằng rất nhanh đã bình thường lại, nhưng vẫn không qua được mắt Tô Vị Nhiên. Phải biết rằng, nếu khách nhân yêu cầu đổi phục vụ, như vậy người phục vụ này sẽ phải cuốn gói ngay. Mà phục vụ bị đuổi khỏi Terecca club sẽ rất khó tìm được một công việc mới tốt hơn.
“Ở Tây Uyển.”
“Gọi người chưa?” Tô Vị Nhiên hỏi.
Trên mặt phục vụ hiện lên một tia giãy dụa. Phải biết rằng quy định không được tiết lộ thông tin chuyện này của khách nhân, nhưng hắn biết nếu lúc này đắc tội với người trước mắt thì sau này hắn cũng không cần lăn lộn ở C thành nữa.
Tô Vị Nhiên không hỏi tiếp, mà nhàn nhã chờ người phục vụ đấu tranh tư tưởng xong.
“Đã gọi.” Hắn cuối cùng cũng nói.
“Đem hình của hắn đến cho ta xem.” Tô Vị Nhiên nói.
“Vâng, mời.” Phục vụ dẫn Tô Vị Nhiên đến phòng số ba. Đây là phòng riêng của Tô Vị Nhiên, chỉ cần Tô Vị Nhiên không nói, thì phòng này cũng chỉ thuộc về hắn.
Người phục vụ lấy Ipad ra, tìm tư liệu người nọ. Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua ảnh chụp, lộ ra biểu tình quả nhiên.
“Xin hỏi ngài còn cần phục vụ gì không?” Người phục vụ hỏi.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ cong lên, nhẹ nhàng chống cằm: “Nếu ta muốn chọn đàn ông thì cậu cho rằng ta sẽ chọn loại như thế nào?”
Tô Vị Nhiên nhìn bộ dáng xoắn xuýt của phục vụ, mỉm cười nói: “Có người nào giống Phương Quân Dục không? Chắc cậu cũng biết tôi yêu hắn đến chết đi sống lại a.”
“Không có.” Phục vụ vội vàng đáp, trong giọng nói mang theo một tia sợ hãi. Cả giới thượng lưu C thành đều biết Tô thị thái tử gia tính tình nổi tiếng cổ quái, nhưng kỳ thật hắn nghe nói trước kia khi Tô Vị Nhiên đến những nơi thế này vẫn rất dễ hầu hạ. Hắn chỉ cùng đám thiếu gia C thành uống chút gì đó mà thôi, chỉ cần phục vụ tốt sẽ không sao. Nhưng đến ngày hôm nay, hắn cuối cùng cũng biết vì sao nhiều người như vậy đều nói Tô thị thái tử gia rất khó hầu hạ.
Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói: “Được rồi, gọi người đứng đầu bảng đến cho tôi đi.”
“Xin chờ một chút.”
Sau khi phục vụ đi ra ngoài một lát, căn phòng có chút tối dần sáng lên, cửa bị ai đó nhẹ nhàng mở ra.
“Vào đi.” Tô Vị Nhiên lười biếng nói.
Được Tô Vị Nhiên cho phép, người nọ đi vào phòng, đến trước mặt Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nâng mắt nhìn lướt qua người nọ. Là một thiếu niên, da dẻ mịn màng trắng như ngà, khuôn mặt thanh lệ mang theo chút non nớt, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu.
Tô Vị Nhiên gác tay lên thành sô pha: “Đi xuống đi.”
Thiếu niên có chút kinh hoàng, nếu hắn cứ như vậy trực tiếp lui ra, chỉ sợ những kẻ cạnh tranh với hắn liền chớp lấy cơ hội này mà cười nhạo hắn. Phải biết rằng, đứng đầu Teracca club không phải chỉ có một. Cơ hội này là do hắn cướp được, nếu như có thể hầu hạ tốt vị thái tử gia này, vậy hắn có thể một bước lên trời, không cần xem sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
“Tô thiếu gia, ta có chỗ nào khiến ngài không hài lòng sao?” Thiếu niên ôn nhu mở miệng hỏi.
Khóe mắt Tô Vị Nhiên khẽ giương: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Thiếu niên nhu thuận gật đầu, bộ dáng nhu nhược làm người khác nhịn không được nổi lên sự thương tiếc. Thiếu niên biết cái dạng làm cho người khác nổi lên ý muốn bảo hộ này không bao giờ lỗi thời, những khách nhân trước của hắn không phải cũng thích nhất dáng vẻ này sao? Theo động tác của hắn, cổ áo của hắn hơi mở, vừa vặn để lộ xương quai xanh tinh xảo, như ẩn như hiện.
Khóe miệng khẽ cong, ngón giữa nhịp nhàng gõ lên thành so pha: “Có một số việc kỳ thật có thể không cần nói rõ.”
Khi thiếu niên đến đây, hốc mắt nháy mắt phiếm hồng. Dưới ngọn đèn mờ mờ có vẻ rất đáng yêu và quyến rũ.
Nhìn thấy thiếu niên ra sức biểu diễn như thế, Tô Vị Nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói: “Thật sự rất muốn biết?”
Thiếu niên nghẹn ngào đáp: “Vâng, tôi muốn biết nguyên nhân, tôi sẽ cố gắng sửa.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Chỉ sợ ngươi vốn không có cách nào sửa được.” Ngữ điệu dịu dàng lại thân thiết làm đôi mắt rũ xuống của thiếu niên lập tức trở nên sáng ngời.
“Tôi thật sự sẽ cố gắng làm ngài hài lòng.”
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng thở dài, hắn cầm ly rượu thiếu niên dâng tới, cầm trong tay nhẹ nhàng lắc lư vài cái, ôn nhu nói: “Làm tình với ngươi, còn không bằng nhìn gương tự an ủi.”
Sau khi thiếu niên nghe Tô Vị Nhiên nói xong, mặt liền trợn to, hắn đã nghĩ tới vô số cách ứng đối, thế nhưng sau khi Tô Vị Nhiên nói ra lời này hắn lại hoàn toàn không biết phải làm sao. Từng nghĩ qua vô số khả năng, nhưng dù làm như thế nào cũng không tưởng nổi cư nhiên còn có thể nói ra một lý do như vậy.
“Tôi…” Cái này, thiếu niên thật sự không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Còn chưa đi sao?” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta tự an ủi?”
Thiếu niên lăng lặng rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng, thật không thú vị. Hắn không uống rượu, mà đặt ly xuống bàn.
Đúng lúc đó, điện thoại của hắn vang lên.
“Chuyện gì?” Tô Vị Nhiên bắt máy, lười biếng nói.
“Bảo bối, tôi nhớ em.” Bên kia điện thoại, Joe dùng chất giọng Ý tao nhã trêu đùa lưu manh.
“Giờ tôi chỉ hứng thú với Alen.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Nếu không phải tin của hắn thì đừng tới quấy rầy tôi.”
Joe “bi phẫn” chỉ trích: “Bảo bối, em thật sự không thương tôi sao? Sao em có thể yêu người khác như thế!”
“Anh ra lệnh cho tôi?” Tô Vị Nhiên nhàm chán nói.
“Sao lại vậy chứ.” Joe vội thanh minh: “Tôi chỉ nghe lời em, sao có thể ra lệnh cho em?”
“Nói chính sự.” Tô Vị Nhiên cắt ngang Joe.
“Có tin của Tô Lê.”
Ánh mắt Tô Vị Nhiên trầm xuống.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
571 chương
64 chương