=v= ————– Edit: Chuông Cỏ Beta: Trangki Không chút để ý những ánh mắt tò mò xung quanh, Phương Quân Dục chỉ nhìn Tô Vị Nhiên, bên môi hiện lên một tia mỉm cười: “Thật chứ?” Mắt Tô Vị Nhiên loé lên, trực giác cảm thấy không ổn. “Tôi có nói gì sao?” Tô Vị Nhiên mỉm cười. Vừa nãy lúc nói chuyện, hắn nói rất nhỏ, hơn nữa người xung quanh đều đứng cách khá xa cho nên chỉ có hắn và Phương Quân Dục nghe được. Vừa đánh hơi thấy mùi nguy hiểm là lập tức tránh né không chút do dự, vì cái gọi là mặt mũi mà đâm đầu tới là một chuyện cực kì ngu xuẩn. Đây là phong cách hành sự của Tô Vị Nhiên. Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên, nhẹ nhàng “ à ” một tiếng, sau đó đi tới, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại. Hai người đàn ông mặt đối mặt, cơ hồ áp sát vào nhau, cảnh tượng này dĩ nhiên hấp dẫn càng nhiều người hiếu kì phải dừng lại nhìn. Đối với ánh mắt người khác, Tô Vị Nhiên cho tới bây giờ đều là không thèm để ý. Hắn chưa từng để ý ánh mắt bất cứ ai. Chỉ là cách Phương Quân Dục gần như vậy, tuy rằng bề ngoài Tô Vị Nhiên không chút phản ứng, nhưng tim hắn lại đang đập rất nhanh. Tô Vị Nhiên hơi giật mình, rốt cục hắn cũng không thể quên Phương Quân Dục nhanh như vậy. Nhưng —— Tô Vị Nhiên chậm rãi mỉm cười, hắn sẽ dùng tất cả mọi cách để mau chóng quên Phương Quân Dục. Đời trước, mọi người đều nói hắn lãnh huyết vô tình, nhưng lại không biết hắn đến cuối cùng vẫn bị tình cảm làm cho mệt mỏi. Thậm chí cả cái chết của hắn cũng là bởi vì hắn nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, mềm lòng thả cho Tô Sùng Hoa một con đường sống. Vậy nên nói tình cảm chỉ là một loại gánh nặng. Đời này, hắn không cần. Thất thần chỉ trong nháy mắt, Tô Vị Nhiên rất nhanh tỉnh lại, cho dù tinh ý như Phương Quân Dục cũng không nhìn ra hắn vừa rồi thất thần. Hồi thần Tô Vị Nhiên nhanh chóng lui lại, muốn cùng Phương Quân Dục tạo ra khoảng cách. Nhưng còn chưa kịp xoay người đã bị Phương Quân Dục phát giác ý đồ. Phương Quân Dục vòng tay ôm chặt eo Tô Vị Nhiên, khoá chặt Tô Vị Nhiên trong ***g ngực mình. Người xem kịch vui càng lúc càng nhiều, thậm chí có người còn nhịn không được huýt sáo mấy cái. “Phương Quân Dục ——” còn không đợi Tô Vị Nhiên đem lời nói xong, Phương Quân Dục nâng cằm Tô Vị Nhiên, một nụ hôn phớt lướt qua môi hắn, nhẹ nhàng tựa một chiếc lông chim. Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại càng trở nên chăm chú. Tô Vị Nhiên ánh mắt lạnh như băng quét một vòng. Hơi thở lạnh lẽo khiến mọi người cảm thấy như nháy mắt rơi vào hầm băng, sau lưng lạnh toát, ánh mắt vây xem bắt đầu tản đi. Tuy hắn không thèm để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không thích bị vây xem như khỉ. Sau đó Tô Vị Nhiên mới chậm rãi quay đầu lại, trừng Phương Quân Dục. “Anh ——” Tô Vị Nhiên muốn nói lại không nói nên lời. Bởi vì ngọn nguồn đều do hắn khiêu khích Phương Quân Dục mà ra. Hắn bất quá chỉ muốn trêu Phương Quân Dục một chút chứ hoàn toàn không nghĩ Phương Quân Dục lại có thể thật sự hôn hắn. Phương Quân Dục mỉm cười dắt tay hắn: “Đi ăn thôi, cậu đói bụng rồi mà.” Tô Vị Nhiên: “…” bị chiếm tiện nghi mà một câu cũng không nói lại được!!!!!! Trực giác Tô Vị Nhiên dù có nhạy cỡ nào, dù có thoái thác nhanh cỡ nào cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Phương Quân Dục. Phương Quân Dục trực tiếp lựa chọn làm lơ lời thoái thác của Tô Vị Nhiên, chỉ để ý câu đầu tiên. Bởi vì vừa rồi hôn được, nên tâm tình Phương Quân Dục đã tốt lại càng tốt. Tô Vị Nhiên thì lại nồng nặc mùi chua lè. Nguyên nhân cũng không phải vì bị Phương Quân Dục cường hôn mà là vì hắn lại có thể thua Phương Quân Dục. Rõ ràng là hắn trêu chọc Phương Quân Dục trước lại bị Phương Quân Dục trêu chọc lại, đúng là không thể tha thứ. Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục nắm tay mình, khóe miệng chậm rãi cong lên. Ván này, hắn sẽ mau chóng gỡ hoà. Đi vào Thánh Bách Lan, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên vào một gian phòng riêng. “Phương tổng, Tô thiếu.” Tô Vị Nhiên là khách quen nơi này, phục vụ dĩ nhiên nhận ra. Mà Phương Quân Dục —— A thành có thể nói là thiên hạ của Phương gia, phục vụ sao có thể không biết Đại thiếu gia Phương gia. “Tô thiếu, ốc sên đến rồi.” Phục vụ nói với Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên tuy không rõ lắm, nhưng vẫn là dấu diếm thanh sắc gật đầu, giống như đang nghe phục vụ nói. Năm năm trước ở nhà ăn Thánh Bách Lan xảy ra một chuyện nhỏ, trí nhớ hắn dù tốt đến mấy cũng khó có khả năng nhớ rõ. Nhưng đối với nhân viên phục vụ mà nói, chuyện này chỉ mới xảy ra, “Tô thiếu” tất nhiên là nhớ rõ, nên Tô Vị Nhiên không thể lộ ra sơ hở. Hắn cũng không phải lo tay phục vụ sinh nghi, hắn nghi ngờ thì sao? Cũng chả thể gây ra chuyện gì. Nhưng là hiện tại ngồi bên cạnh hắn chính là Phương Quân Dục. Chỉ cần lộ ra một chút bất thường cũng đều có thể làm cho Phương Quân Dục chú ý. Tô Vị Nhiên thuần thục đọc tên vài món. Những món này là món hắn thích nhất ở Thánh Bách Lan. Nguyên bản hắn cũng không tính gọi ốc sên nấu rượu cục nhưng phục vụ đã nói thì hắn cũng đặc biệt gọi một phần. Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu đỏ: “Ốc sên lần này là loại tốt nhất chứ.” Phục vụ gật đầu, ngữ khi xin lỗi nói: “Tối hôm trước ốc sên tốt nhất đã bán hết, thật là có lỗi.” Lời phục vụ nói khiến Tô Vị Nhiên mang máng nhớ lại, đúng là có chuyện này. Hình như là nửa đêm hắn đột nhiên mất ngủ liền lái xe đến Thánh Bách Lan. Rạng sáng ba bốn giờ, Thánh Bách Lan đã đóng cửa, chỉ còn lại vài người dọn dẹp. Hắn đi vào nói là muốn gọi món. Bởi vì thân phận của hắn nên viên quản lí tự mình đi đánh thức đầu bếp còn đang trong mộng, phục vụ một mình hắn. Khi đó hình như hắn gọi ốc sên nấu rượu cục, nhưng ốc sên trong nhà hàng chỉ còn lại vài con nhỏ, loại tốt đã bán hết. Nghe phục vụ trả lời, hình như hắn còn ném vỡ một ly rượu. Tô Vị Nhiên nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, cười nhạt. Khi đó Tô thiếu gia quả nhiên kiêu ngạo tuỳ hứng đến cực điểm. Tính cách như vậy quả thực là làm cho người khác không thích nổi mà. Chuyện này nếu không phải được phục vụ nhắc, có lẽ hắn đã sớm quên mất. Đối với Tô thiếu gia bốc đồng, thất thường mà nói đây bất quá chỉ là một chuyện rất nhỏ, huống chi cũng đã năm năm. Ba năm trước từ khi rời A thành trở lại C thành, hắn cũng đã không còn đến Thánh Bách Lan. Chỉ là chuyện này dùng thời gian hiện tại để tính, bất quá cũng chỉ là chuyện mới xảy ra hôm qua. “Tô thiếu gia” hôm trước mới đến Thánh Bách Lan, mà Tô Vị Nhiên lại ba năm chưa tới Thánh Bách Lan. “Anh muốn ăn gì?” Tô Vị Nhiên đưa thực đơn cho Phương Quân Dục. Này hình như là lần đầu tiên hắn và Phương Quân Dục cùng đi Thánh Bách Lan. Ở A thành mười năm, Tô Vị Nhiên đã sớm thành khách quen của Thánh Bách Lan, số lần đến Thánh Bách Lan nhiều như sao trên trời, nhưng lại chưa từng đi cùng Phương Quân Dục. Phương Quân Dục thích nhà hàng Ý Phỉ Á Tư. Tô Vị Nhiên cũng đã cùng Phương Quân Dục đi Phỉ Á Tư vài lần. Nguyên lai khi đó Phương Quân Dục ngay cả ứng phó hắn cũng lười ứng phó à? Mà hắn thì sao? Khi ấy hắn mê muội Phương Quân Dục đến mức ngay cả hành động đơn giản nhất này cũng nhìn không thấu. Nghĩ đến đây, Tô Vị Nhiên khẽ đung đưa ly rượu trong tay, ánh mắt mang theo tự giễu cùng bi thương mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Phương Quân Dục tùy tay lật vài cái, tùy tiện chọn vài món. Sau đó đem ánh mắt từ trên thực đơn chuyển qua Tô Vị Nhiên, dĩ nhiên toàn bộ cảm xúc của Tô Vị Nhiên đều được hắn thu lại trong mắt. Tô Vị Nhiên ngẩng lên nhìn Phương Quân Dục, đung đưa chiếc ly thuỷ tinh chân dài trong tay, ly rượu nho đỏ rực dưới ánh đèn tản ra ánh sáng mê người. Tô Vị Nhiên mỉm cười, hướng Phương Quân Dục nâng chén, sau đó chậm rãi uống một ngụm rượu. Hai người đều không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi. Tô Vị Nhiên thả lỏng dựa vào lưng ghế, hai chân gác lên nhau, ánh mắt dừng lại trên ly rượu. Lúc nãy hắn vẫn là có chút mất kiểm soát. Nếu như vẫn là Tô Vị Nhiên trước đây một lòng yêu say đắm Phương Quân Dục hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt Phương Quân Dục cầm tay hắn mà còn trái lại, nếu như trước kia Phương Quân Dục chủ động như thế, Tô Vị Nhiên tất nhiên là mừng còn không kịp. Chỉ tiếc hắn vừa mới trọng sinh, là Tô Vị Nhiên của năm năm sau. Vì vậy tuy tính toán vẫn như trước đây chủ động “dây dưa” với Phương Quân Dục, khiến Phương Quân Dục không nhìn ra manh mối. Nhưng trong lòng hắn kháng cự Phương Quân Dục nên cự tuyệt Phương Quân Dục tiếp cận, này lại thành ra một sơ hở lớn. Tô Vị Nhiên lại nhấp một ngụm rượu, khẽ nở nụ cười. Một lát sau, hắn ước chừng thời gian một chút, cảm thấy cũng sắp tới lúc, liền đứng lên đi đến trước người Phương Quân Dục. Ngón tay hắn lướt qua má Phương Quân Dục, động tác lưu luyến, giống như thâm tình vô hạn: “Chateau Petrus 2000, mùi vị không tồi, không nếm thử sao?” Kề cận Phương Quân Dục mười năm, Tô Vị Nhiên cũng làm không ít động tác mờ ám. Phương Quân Dục mặc dù không trực tiếp cự tuyệt, nhưng tiếp đó sẽ dùng lời nói vô cùng thoả đáng cùng động tác khéo léo tránh đi sự động chạm của hắn. Phương Quân Dục mỉm cười nhìn Tô Vị Nhiên, ánh mắt mang theo ôn nhu Tô Vị Nhiên nhìn mà không hiểu. Tay hắn nâng lên, sau đó chạm vào tay Tô Vị Nhiên trên mặt mình. Khi Tô Vị Nhiên những tưởng Phương Quân Dục sẽ tìm cơ hội đẩy tay mình ra, tay hắn đã bị Phương Quân Dục tay nhẹ nhàng cầm lấy. “Được.” Bên tai Tô Vị Nhiên truyền đến tiếng trả lời của Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên rút tay ra, uống một ngụm rượu, cúi sát xuống Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên một tay cầm ly rượu, một tay xuyên qua người Phương Quân Dục chống lên lưng ghế, mắt đối mắt. Tô Vị Nhiên mặt kề sát vào mặt Phương Quân Dục, hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau. Sau đó Tô Vị Nhiên hôn lên môi Phương Quân Dục, đầu lưỡi cạy mở môi Phương Quân Dục, đem miệng rượu đỏ rót qua. Toàn bộ quá trình Phương Quân Dục đều tuý ý Tô Vị Nhiên, không có nửa điểm kháng cự. Hai người gắn bó tương thiếp cảm thụ sự tinh tế mà mềm mại. Vừa lúc đó, cửa phòng được mở ra. Phục vụ nguyên bản muốn vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền cứng ngắc vào không được mà ra cũng không xong. Tô Vị Nhiên ngẩng lên, nhìn thoáng qua tay phục vụ ngoài cửa, miễn cưỡng nói một tiếng: “Vào đi.” Rồi hoàn toàn không thèm để ý một màn kia bị người khác nhìn thấy, thong thả trở về chỗ của mình. Tô Vị Nhiên lại rót thêm nửa ly rượu, đung đưa, khóe miệng hơi cong lên. —— các ngươi xem, Tô Vị Nhiên “thích” Phương Quân Dục đến nhường nào a. Phục vụ nhìn thấy một màn này càng thêm bằng chứng cho mọi người biết lời đồn ở A thành là sự thật.